Thần Y Trọng Sinh

Chương 1197



- Sao lại có chuyện này?  

Một tay Paul nắm chặt cây gậy, trong mắt đều là khó mà tin.  

Sao một tay Mạc Phàmcó thể ngăn được một kích của Phượng Hoàng, cho dù không phải bản thể của Phượng Hoàng tới, nhưng đây là một kích có thể hủy diệt cả một hạm đội.  

Nguyệt Thần há miệng thành hình chữ “O”, đôi mắt màu lam đảo không ngừng.  

Lão giả tóc bạc kia thì ngồi sửng sốt trên đất, trên mặt không có chút huyết sắc.  

Ngay cả Phượng Hoàng cũng nhíu mày, trên gương mặt như băng sơn hiện lên dị sắc.  

Một kích này của bà ta có chênh lệch với một kích mà bản thể thi triển, nhưng không đến mức Mạc Phàm có thể đỡ được dễ dàng như vậy.Tuy bà ta không muốn tin, nhưng đúng là lúc này hư ảnh Phượng Hoàng không nhúc nhích được trong lòng bàn tay Mạc Phàm.  

- Niết bàn!  

Ánh mắt Phượng Hoàng phát lạnh, năm ngón tay nắm chặt.  

Âm thanh “ken két” vang lên trong hư ảnh Phượng Hoàng, từng đạo khe hở xuất hiện trên hư ảnh Phượng Hoàng, hào quang nổ tung trong khe hở mà b ắn ra, giống như có một mặt trời sắp phá bỏ mà ra ngoài.  

Lực lượng khiến tim người ta đập nhanh xuất hiện, rõ ràng là không có gì, nhưng trong lòng mọi người ở xung quanh như có thứ gì đó đè nặng, giống như nguy hiểm sắp xảy ra.  

- Muốn nổ tung, bây giờ quá muộn rồi.  

Mạc Phàm cười nhạt.  

Bỗng nhiên vị trí của 27 hắc cầu xung quanh hắn thay đổi, Khí Nguyên ở phía trước, Tinh Nguyên ở phía sau, Thần Nguyên cuối cùng, bao vây thành hình vòng xoáy.  

Vòng xoáy vừa xoay chuyển, lực lượng vô cùng cường đại và lực xé rách cùng xuất hiện.  

Lực lượng trên hư ảnh Phượng Hoàng còn chưa bùng nổ ra, đã bị hắc cầu tạo thành vòng xoáy cuốn vào.  

Không chỉ như vậy, hư ảnh Phượng Hoàng trong vòng xoáy bị vặn vỡ luôn, giống như máy xay xay thịt, biến thành năng lượng tinh thuần vỡ nát nhập vào trong vòng xoáy.  

Chỉ mấy hơi hư ảnh Phượng Hoàng không làm được gì, biến mất hoàn toàn vào trong vòng xoáy của Mạc Phàm, bị hấp thu sạch sẽ.  

“Ừng ực…”  

Paul nuốt nước bọt theo bản năng.  

Hấp thu công kích của đối phương không đơn giản như uống nước, chỉ cần miệng to là uống được nhiều.  

Nguyệt Hạ Chi Dực bọn họ có không ít người biến dị có thể hấp thu công kích của đối phương, nhưng chỉ có thể hấp thu một phần công kích, nếu quá nhiều sẽ không chịu được, bị nổ thành mảnh nhỏ.  

Công kích của Phượng Hoàng là một trong những lực lượng bọn họ không chịu được, một tay Mạc Phàm không chỉ ngăn cản công kích của Phượng Hoàng, còn hấp thu toàn bộ.  

- Người Hoa Hạ này kh ủng bố cỡ nào?  

Anh ta nhìn chằm chằm Mạc Phàm, nghĩ thầm.  

Biểu cảm của Nguyệt Thần, Oz và lão giả tóc bạc ở bên cạnh cũng không khác mấy.  

Phượng Hoàng cũng nhíu mày, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, rất nhanh liền khôi phục như thường.  

Vừa rồi bà ta không biết vì sao Mạc Phàm lại muốn đỡ một kích của bà ta, bây giờ bà ta hiểu rõ rồi.  

- Cậu đang thăm dò thực lực và hấp thu lực lượng của tôi sao?  

- Cũng đánh bại bà nữa.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

Rõ ràng hắn có rất nhiều phương pháp đơn giản giải trừ Vạn Phượng Minh, nhưng lại lựa chọn loại nguy hiểm nhất, tất nhiên là có đạo lý của hắn.  

Thứ nhất là hắn muốn thử thực lực của người biến dị ngũ cấp một lần, đồng thời cũng muốn thử uy lực của nhất nguyên cửu phân.  

Thứ hai, hiện giờ hắn rất cần năng lượng, mỗi lần thêm một phần năng lượng, hắn có thể mạnh hơn một chút.  

Trên phân thân của Phượng Hoàng có một phần lực lượng của Phượng Hoàng, nếu đến đây sao hắn có thể lãng phí.  

Đối với mọi người hấp thu lực lượng của người khác quá nguy hiểm, đối với hắn thì không thành vấn đề, dưới Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, cho dù là lực lượng gì đều bị nghiền làm linh khí cho hắn.  

- Được lắm, tôi sẽ nhớ kỹ lần này, linh thụ để ở chỗ cậu trước, chúng ta đi.  

Sắc mặt Phượng Hoàng hơi khó coi, lạnh lùng nói.  

Bà ta chưa bao giờ biết chữ thất bại viết thế nào, Mạc Phàm khiến bà ta cảm nhận được tư vị thất bại, cũng chọc giận bà ta hoàn toàn.  

Bà ta hấp thu nhiều hỏa lực ở tâm Địa Cầu trong núi lửa nhiều như vậy, cũng đến lúc ra ngoài rồi.  

Bà ta vừa mới nói xong, trong khe hở trên đỉnh đầu đám Paul, một đạo quang trụ hạ xuống bao quanh ba người ở trong, lực hút hàng lâm.  

Cơ thể ba người được kéo lên, sắp bay về phía khe hở.  

- Muốn chạy cũng được, nhưng phải để lại mấy thứ, nếu không các người không đi được.  

Như vậy đã muốn đi, hơi sốt ruột quá rồi.  

- Anh, Paul, tôi nói muốn đầu của anh, hôm nay ai cũng không ngăn được.  

Ngón tay Mạc Phàm khẽ búng, mấy hắc cầu hóa thành hắc kiếm không có tay cầm, lập tức chém về phía Paul.  

“Phốc” một tiếng, Paul còn chưa phản ứng kịp, đôi mắt mở to nhìn thấy một cơ thể không đầu vô cùng quen thuộc.  

Không đợi anh ta nghĩ kỹ cơ thể này là của ai, hắc kiếm chớp lóe vài hào quang, đầu Paul như dưa hấu bị cắt thành từng mảnh, óc trắng lẫn với huyết dịch bắn tung tóe.  

“Vù!” Phượng Hoàng dừng lại, trong mắt tràn đầy sát ý.  

- Mạc Phàm, dừng tay, cậu muốn chết à?  

Mạc Phàm giết Charlieson và Rudy còn chưa tính, còn dám giết người trước mặt bà ta.  

- Cô, tôi muốn dị hạch của cô.  

Mạc Phàm vươn tay về phía Nguyệt Thần.  

Dị hạch là hạch tâm của người biến dị, chỉ có người biến dị tứ cấp trở lên mới có, huyết mạch của liệt không thú hắn cần đều ở trên dị hạch này.  

“A!” Nguyệt Thần kêu lên đau đớn, máu tươi chảy từ miệng cô ta ra.  

Một tảng đá màu xanh lơ cỡ quả đấm để lại một lỗ máu chỗ ngực cô ta, bay về phía Mạc Phàm.  

Dị hạch này vừa tách rời cơ thể, cả người Nguyệt Thần như cà nhiễm sương, không chỉ khí tức biến yếu, làn da cũng nhanh chóng già đi.  

Vừa rồi còn là mỹ nữ họa quốc ương dân, lập tức biến thành một lão thái bà tóc trắng xóa.  

- Mạc Phàm, cậu còn dám giết một người của Nguyệt Hạ Chi Dực chúng tôi nữa, tôi không chỉ muốn giết cậu, còn diệt cả Mạc gia cậu nữa.  

Phượng Hoàng nheo mắt nói.  

Dị hạch của gười biến dị tứ cấp trở lên là quan trọng nhất, không có dị hạch thì không khác gì người bình thường.  

Tuy Mạc Phàm không giết Nguyệt Thần, nhưng còn tàn nhẫn hơn giết cô ta.  

Mạc Phàm nheo mắt lại, ánh sáng lạnh xuất hiện trong mắt hắn.  

- Máu của anh và Phượng Hồn của bà đều ở lại cho tôi.  

Nếu hắn đã ra tay với Nguyệt Hạ Chi Dực, sao có thể sợ uy hiếp của Nguyệt Hạ Chi Dực?  

Hai tay hắn cùng vươn ra, một tay vươn về phía Oz, một tay khác vươn về phía Phượng Hoàng.  

Hai tay Mạc Phàm vừa mới vươn ra, cơ thể hai người kia hơi chấn động, lập tức bay lên.  

Một hạt châu huyết sắc và hỏa diễm hình Phượng Hoàng xuất hiện trước người Oz và Phượng Hoàng, không ngừng hấp thu huyết dịch và Phượng Hồn trong cơ thể bọn họ.  

Không lâu sau, huyết châu to bằng nắm tay bay vào trong tay Mạc Phàm, trên mặt Oz không có chút huyết sắc quỳ trên đất, thở hổn hển từng hơi.  

Trong đôi mắt Phượng Hoàng tràn đầy lửa giận, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ hung dữ, cho dù là ai đều cảm nhận được lửa giận hừng hực trên người bà ta.  

Bà ta cũng không phản kháng, mặc cho Mạc Phàm lấy Phượng Hồn của mình.  

Theo Phượng Hồn được lấy đi, cơ thể bà ta cũng càng ngày càng mờ nhạt.  

Lúc gần biến mất hoàn toàn, Phượng Hoàng mới mở miệng.  

- Mạc Phàm, lá gan của cậu đúng là rất lớn, nói cho cậu biết, ít ngày nữa Phượng Hoàng của Nguyệt Hạ Chi Dực tôi sẽ xuất hiện ở phía Đông Hoa Hạ, tiến vào Hoa Hạ, cậu đợi đó cho tôi.  

Giọng nói như nguyền rủa mang theo sát khí truyền đi rất xa, Phượng Hoàng biến mất hoàn toàn.