Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1026





Cửu hoàng thúc vẫn còn đang suy nghĩ làm sao để đọc được chữ trên hạt gạo này, nhưng ai ngờ, vừa cúi đầu xuống một cái thì tám chữ lớn đã đập vào mắt hắn.

“Linh hồn Cửu Châu, san tình cùng ai.

’’ “Cái gì? Phượng Khương Trần thực sự có thể viết chữ lên hạt gạo thật sao, hơn nữa còn là tám chữ?’’ Nguyên Hi tiên sinh ngạc nhiên kêu lên, không thèm nhận được sự đồng ý của Cửu hoàng thúc đã duỗi ta lướt ngang qua người Tây Lăng Thiên Lỗi, trực tiếp đoạt lấy.

Cửu hoàng thúc vốn sĩ muốn ngăn cản nhưng nghĩ đến chuyện có lẽ hạt gạo này sẽ không thể chịu được sự giành giật của bọn họ, vì sự thắng bại của Phượng Khương Trần, Cửu hoàng thúc nhẫn nhịn.


“Thực sự là linh hồn Cửu Châu, san tình cùng ai, mẫu chữ Khải ngay ngắn cân đối.

’’ Nguyên Hi tiên sinh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều không thể giữ được bình tĩnh nữa, còn Tô Quán trực tiếp nhảy dựng lên.

Sao có thể, Phượng Khương Trần thực sự viết được bốn ký tự lên mỗi hạt gạo, hơn nữa mọi người đều có thể tận mắt nhìn thấy.

“Linh hồn Cửu Châu, san tình cùng ai.

’’ Sau khi nhìn thấy tám chữ này, Tây Lăng Thiên Lỗi vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Khương Trần, đáng tiếc giữa hắn Phượng Khương Trần không có sự ăn ý, nàng đang cố gắng giảm bớt sự mỏi mệt của hai mắt, căn bản không rảnh để quan tâm đến chuyện ban giám khảo nghĩ gì.

Những gì nên làm và có thể làm nàng đều đã làm, miếng pha lê kia là một thấu kính hội tụ được nàng mãi giũa ra dựa theo nguyên lý của kính lúp, có thể được sử dụng giống như một chiếc kính lúp bình thường, đương nhiên, ngay cả khi không có miếng pha lê trong suốt kia nàng cũng không sợ, tuỳ tiện lấy một giọt nước nào đó cũng được.

Đã cố gắng hết sức mình, còn lại chỉ có thể nghe theo ý trời, nếu kết quả nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng, nàng lo lắng cũng vô ích, việc còn lại chỉ có thể giao cho người có khả năng quyết định thắng thua, bây giờ nàng chỉ hi vọng quyền thế của Cửu hoàng thúc đủ mạnh…

Bởi vì các vị giám khảo đều đang rất sốt ruột nên “tác phẩm” của Phượng Khương Trần nhanh chóng được chuyển đi một vòng, sau khi bảy vị giám khảo há hốc mồm xem xong một lượt, bọn họ chỉ kịp cảm thán chuyện có thể viết chữ trên hạt gạo nhỏ bé chứ không có thời gian nhìn kỹ nét chữ của Phượng Khương Trần.

Ngoại trừ Cửu hoàng thúc, các vị giám khảo khác đều muốn xem lại một lần nữa, nhưng Cửu hoàng thúc lại nắm chặt tác phẩm của Phượng Khương Trần không chịu buông tay, sáu người liếc mắt nhìn nhau, cực kỳ ăn ý từ bỏ ý định tranh chấp với Cửu hoàng thúc.

Chữ viết của Phượng Khương Trần cũng không thể chê ở điểm nào, thể chữ Khải ngay ngắn vuông vức như thế được in ra, nhưng chúng lại được viết trên những hạt gạo, điều này vô tình cộng thêm điểm cho Phượng Khương Trần.

Linh hồn Cửu Châu, san tình cùng ai.

Tâm thái bình lặng, không màng danh lợi.

Tất cả đều là tám chữ, một bên thể chữ Nhan, một bên thể chữ Khải, điều này thực sự khó mà phân biệt cao thấp, sáu vị giám khảo bắt đầu thảo luận, Nguyên Hi tiên sinh nói chữ của Phượng Khương Trần tinh tế mảnh mai, nàng nên giành được phần hơn.

Nhan lão tiên sinh lại cho rằng chữ viết của Tô Quán mạnh mẽ khí khái, chữ của Phượng Khương Trần có phong cách, không dễ đánh giá.


Ba nhà thư pháp của cung học Tắc Hạ nói chữ của Tô Quán mới là thư pháp thực sự, còn chữ của Phượng Khương Trần thực sự rất khó nói, nếu mấy chữ nhỏ kia được viết trên giấy có lẽ không có gì đặc sắc, nhưng khi chúng được viết ở trên gạo thì lại khác.

Tây Lăng Thiên Lỗi nói đây là cuộc thi về thư pháp chứ không phải so sánh về mức độ tinh xảo và phong cách, cần phải tập trung vào các ký tự, bởi vì cả hai bên đều viết tám chữ nên chúng ta chỉ nói đánh giá xấu đẹp về tám chữ này thôi.

“Đề nghị này của Lỗi thái tử không tồi.

’’ Ba nhà thư pháp của cung học Tắc Hạ phụ hoạ, điều này cũng cho thấy bọn họ đồng ý chiến thắng thuộc về Tô Quán.

Nhan lão và Nguyên Hi tiên sinh không gì, hai người đều là đại học giả, bọn họ phải có phong độ và khí chất của riêng mình, cho dù muốn thiên vị người nào đi chăng nữa thì cũng không tỏ ra quá lộ liễu, Tây Lăng Thiên Lỗi biết điểm này nên mới cố ý dùng lời nói để chèn ép Nhan lão và Nguyên Hi tiên sinh.