Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1027





Tô Quán thắng hay thua hắn không quan tâm mà chỉ quan tâm đến Dạ Diệp, Dạ Diệp hi vọng Tô Quán thắng, vậy thì hắn sẽ cho Dạ Diệp một chút mặt mũi, Dạ Diệp nợ hắn càng nhiều, đến lúc đó, cho dù không muốn, Dạ Diệp cũng phải đứng về phía hắn.

Tây Lăng Thiên Lỗi bỏ qua Cửu hoàng thúc, trực tiếp liên kết với ba nhà thư pháp của cung học Tây Hạ để quyết định sự thắng thua của Tô Quán và Phượng Khương Trần.

“Cửu hoàng thúc, nếu ngài không có ý kiến gì nữa thì bổn vương sẽ công bố kết quả của cuộc thi thư pháp lần này.

’’ Tây Lăng Thiên Lỗi khách sao trưng cầu ý kiến của Cửu hoàng thúc, bốn trong số bảy người đã nhận định Tô Quán giành chiến thắng, Cửu hoàng thúc căn bản không thể thay đổi kết quả.


“Kết quả của cuộc thi? Ai nói kết quả của cuộc thi đã được định đoạt? Chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy ngoại trừ tám chữ “Linh hồn Cửu Châu, san tình cùng ai” ở giữa, thì ở hai đầu hạt gạo còn có mấy chữ nữa sao?’’ Cửu hoàng thúc chậm rãi đẩy chiếc khay nhỏ đến trước mặt Nhan lão.

“Khương Trần đang chờ! Phượng Khương Trần thực sự viết trên mỗi đầu hạt gạo một chữ, đúng là thông minh.

’’ Nhan lão còn muốn nói, Cửu hoàng thúc, rốt cuộc hai mắt của ngài tinh tường đến mức nào vậy, mấy chữ bé tí, hơn nữa còn không được kính pha lê trong suốt phóng đại, thế mà ngài vẫn có thể nhìn thấy, một hạt gạo nho nhỏ trong mắt ngài bỗng trở thành một đoá hoa, lợi hại, lợi hại.

Hả… Phượng Khương Trần hơi sửng sốt, nàng có viết trên hai đầu hạt gạo sao?
Ngẫm nghĩ một lát, Phượng Khương Trần lại dùng sức gật đầu, hình như có, lúc nàng luyện tập đã viết mấy chữ lên hai hạt gạo nào đó, không ngờ tuỳ tiện chọn ngẫu nhiên một cái lại chọn đúng ngay hai hạt gạo kia, điều quan trọng là bốn chữ ấy trùng hợp là một câu trả lời quỷ dị.

Nàng nhớ rõ mình đã viết ‘”Khunh thành đang chờ, Khương Trần mong muốn.

’’ Nhưng không hiểu tại sao cuối cùng lại trở thành “Khương Trần đang chờ.


’’ Được rồi, bây giờ cho dù nàng giải thích cũng vô dụng.

Phượng Khương Trần im lặng ngồi đó không nói một lời, hai mắt mở to nhìn thẳng về phía trước, vừa lúc bắt gặp ánh mắt trầm tư suy nghĩ của Cửu hoàng thúc, Phượng Khương Trần bình tĩnh nhìn sang chỗ khác.

Cửu hoàng thúc nghĩ nhiều rồi, mười hai chữ này thực sự không liên quan gì đến hắn cả, nàng quyết định viết “Linh hồn Cửu Châu, san tình cùng ai” chẳng qua cũng chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi.

Lúc đầu nàng muốn viết “May còn tri kỷ trên đời, cách xa góc biển chân trời xá chi” nhưng sau đó lại cảm thấy hai câu thơ này quá cao siêu, chuyện của cây đàn không dây vẫn chưa được giải quyết, nàng thực sự không muốn bị chụp mũ “tài nữa” nữa, nàng đội không nổi.

Đối mặt với sự từ chối im lặng của Phượng Khương Trần, Cửu hoàng thúc chỉ cảm thấy trái tim đau nhói, khuôn mặt vốn dĩ đã không còn chút máu, lúc này lại trắng như tờ giấy, Cửu hoàng thúc biết tình trạng của mình không ổn lắm, không muốn dây dưa dài dòng với Tây Lăng Thiên Lỗi nữa, hắn âm thầm hít một hơi thật sâu, không cho Tây Lăng Thiên Lỗi bất cứ cơ hội bàn luận nào nữa, trực tiếp đưa ra quyết định.

“Tất cả mọi người cũng đã nhìn thấy chữ của Phượng Khương Trần, bây giờ bắt đầu chọn ra người thắng cuộc, để thể hiện sự công bằng, chúng ta sẽ sử dụng phương pháp bỏ phiếu nặc danh để quyết định thắng thua.

Tiếp sau đây, Thái giám sẽ phát cho các vị mỗi người một tờ giấy và bút than, tên giấy có ghi tên của Phượng Khương Trần và Tô Quán, các vị nghĩ ai xứng đáng giành được chiến thắng thì hãy khoanh tròn trên người đó lại rồi bỏ vào ống trúc đã chuẩn bị từ trước.


Sau khi xong xuôi tất cả, Tô Quán và Phượng Khương Trần sẽ cùng mở ra, người nào được bình chọn nhiều nhất sẽ giành chiến thắng.

’’
Từ đầu đến cuối Cửu Hoàng thúc rất ít khi mở miệng, nhưng chỉ cần hắn nói ra thì đó sẽ là những câu nói mang tính quyết định, hơn nữa mang theo khí thế mạnh mẽ không thể phản bác.

Cửu hoàng thúc vừa dứt lời, tiểu thái giám đã nhanh chóng viết tên của Phượng Khương Trần và Tô Quán lên giấy rồi phát cho bảy vị giám khảo, Cửu hoàng thúc cũng không ngoại lệ.

Cho nên có thể thấy hắn đã có chuẩn bị từ trước!
“Cửu hoàng thúc, chuyện này không ổn lắm!’’ Tây Lăng Thiên lỗi nhíu mày, hắn vẫn luôn cảm thấy chuyện này chắc chắn có vấn đề.