Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1131





Nguyên Hi tiên sinh rất rõ, Phượng Khương Trần không chịu đàn, hắn ép bức cũng vô ích, đang muốn mở miệng cho Phượng Khương Trần một bậc thang, một giọng nói của nam sinh vang lên.

“Đã sớm nghe nói Khương Trần cô nương có trái tim nhân hậu, y thuật cao minh, hôm nay gặp mặt quả nhiên không giả, Phượng cô nương rất coi trọng bệnh nhân khiến tại hạ bội phục, Nguyên Hi tiên sinh ngươi đừng gây khó dễ Khương Trần cô nương nữa.

” Một nam tử có thân hình thon dài, tay áo tung bay, tay nâng chén rượu, nghiêng người dựa vào cột.

Động tác rất phóng đãng nhưng nam tử này làm ra lại tao nhã và tùy tính, khiến người ta không tự chủ được sinh lòng hảo cảm.


Đương nhiên, càng nhiều hơn chính là vì y phục của nam tử này không tầm thường, khí chất không dung tục, diện mạo tinh xảo.

Lúc Phượng Khương Trần đang suy đoán người tới là ai, Nguyên Hi tiên sinh kinh ngạc nói: “Vân Tiêu?
Sao ngươi lại ở đây?”
Vân Tiêu, Vân gia đại công tử, trước khi Vương Cẩm Lăng thành danh, luôn được người đời tung hô là mỹ nam tử tuyệt sắc, là một người có cả tài hoa và sự xinh đẹp.

Nghĩ tới đây, Phượng Khương Trần nhìn thêm một cái, được rồi… Không thể không nói, so vẻ bề ngoài và khí chất, nam tử trước mặt này không thua gì Cẩm Lăng, kém Cẩm Lăng vài phần thanh quý, nhưng thêm mấy phần hào hiệp, mỗi người mỗi vẻ.

“Thời gian trước, hiệu thuốc của Vân gia ở Đông Lăng xảy ra chút vấn đề, trong nhà phái ta đến xem.


Vân Tiêu tránh nặng tìm nhẹ nói, nhìn dáng vẻ của hắn và Nguyên Hi chắc rất thân, hơn nữa còn ngang hàng nhau.

Nguyên Hi gật đầu thể hiện đã biết: “Xem ra, sau này chúng ta có rất nhiều cơ hội chạm mặt, ta cũng chuẩn bị ở tạm hoàng thành Đông Lăng một thời gian ngắn.



“Vừa khéo, sau này chúng ta còn nhiều thời gian gặp nhau, Khương Trần cô nương có ân với hiệu thuốc của Vân gia, hôm nay, mong Nguyên Hi tiên sinh cho Vân Tiêu mặt mũi, để Vân Tiêu mời Phượng tiểu thư đi được không?” Đang nói chuyện, Vân Tiêu nâng ly rượu lên: “Ta tự phạt ba chén, cũng xin các vị tiên sinh thứ lỗi Vân Tiêu vô trạng.


Vân Tiêu một hơi uống cạn sạch ly rượu, sau lưng người sai vặt lập tức rót đầy cho hắn, người ở đây còn chưa nói câu gì, Vân Tiêu đã uống xong ba chén rượu.

Tiền trảm hậu tấu, mọi người từ chối cũng không tiện.

Phượng Khương Trần hơi hiểu, vì sao Vân gia lấy bán dạo lập gia, Vân Tiêu lại có danh tiếng văn hoa trong hàng nghìn người tri thức, hành động này của Vân Tiêu quả thực quang minh phóng khoáng, biết rõ hắn vô trạng, nhưng không thể tức giận.

Vân Tiêu nói đến vì hiệu thuốc của Vân gia, nhưng Phượng Khương Trần lại cảm thấy, đối phương tới vì mình nhiều hơn, chuyện mổ sọ khám nghiệm tử thi trước đây đã truyền đến tai Vân gia.

Vân gia, Phượng Khương Trần suy nghĩ trong lòng, đây là một cơ hội hợp tác rất tốt, có lẽ nàng muốn trở thành đại phu chân chính, phải cần Vân gia trợ giúp.

Tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng Phượng Khương Trần cũng không ghét Vân Tiêu, Phượng Khương Trần đứng dậy, xin lỗi mọi người một tiếng rồi rời đi cùng Vân Tiêu…

Phượng Khương Trần vốn tưởng rằng Vân Tiêu mang nàng ra khỏi bữa tiệc của Nguyên Hi tiên sinh có lẽ là có mục đích gì đó, ai ngờ đâu cả đoạn đường Vân Tiêu không nói một câu nào cả, sau khi tự giới thiệu đơn giản thì trực tiếp đưa nàng về phủ, chỉ ngay lúc xe ngựa dừng, đưa một miếng ngọc bội cho nàng.

“Khương Trần cô nương, có miếng ngọc bội này, ngươi có thể ở Cửu Châu đại lục, đến bất cứ hiệu thuốc nào của Vân Gia cũng đều ưu tiên lấy dược cho ngươi.


Có lẽ là đoán được Phượng Khương Trần sẽ từ chối, Vân Tiêu lại nói thêm một câu: “Khương Trần cô nương chỉ cần thu, miếng ngọc bội này cũng không quý giá, cho dù ngươi có miếng ngọc bội này, tiền thuốc phải trả theo giá thị trường, chẳng qua tặng cô nương quyền ưu tiên mua đồ thôi.


Dược liệu tốt khó cầu, đây cũng coi như là một cách khác cho Phượng Khương Trần một ân tình.