Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1132





“Đa tạ Vân công tử.

” Phượng Khương Trần vươn tay tới lấy, một lễ vật như vậy không nhẹ cũng không nặng, từ chối cũng không được hay cho lắm.

Tên Vân Tiêu này hành sự khéo đưa đẩy hơn Cẩm Lăng nhiều, hẳn là xuất thân từ thương gia, từ nhỏ đã quen tiếp xúc với nhiều loại người.

Roẹt… Vân Tiêu mở ra quạt xếp trong tay, phất nhè nhẹ: “Khương Trần cô nương đã khách khí rồi, thời gian không còn sớm nữa, Vân Tiêu không quấy rầy Khương Trần cô nương nghỉ ngơi.



Vân Tiêu xoay người lên xe ngựa, ngay khoảnh khắc bước lên xe ngựa, Vân Tiêu dường như nghĩ đến điều gì, xoay người nói với Phượng Khương Trần: “Đúng rồi, Khương Trần cô nương, bệnh nhân hôm nay cô nương chữa trị kia, có quan hệ khá tốt với Nguyên Hi tiên sinh.


Nói xong những lời này, Vân Tiêu xoay người lên xe ngựa, cũng mặc kệ Phương Khương Trần có nghe hiểu hay không.

Phượng Khương Trần đứng thần người ở cửa, cho đến khi xe ngựa của Vân Tiêu đi xa mới xoay người hồi phủ, vừa đến phòng Phượng Khương Trần lập tức đi đến thư phòng.

Nói là thư phòng nhưng lại là một phòng thuốc nho nhỏ của Phượng Khương Trần, ngoại trừ trên giá sách có một ít sách ra thì các góc của thư phòng đều để đầy dược và dụng cụ.

Túi trị liệu thông minh tuy tốt, nhưng vẫn luôn có lúc không tiện, lấy một ít đồ ra cũng tiện hơn.

Vừa đến thư phòng, Phượng Khương Trần đã ra lệnh không cho ai tới quấy rầy nàng, nàng muốn ở trong thư phòng kiểm tra đo lường máu đã lấy của Hạo Đình kia, nàng nghi ngờ bệnh của Hạo Đình không đơn giản.


Lúc trước khi kiểm tra, Phượng Khương Trần nhìn kết quả chuẩn bệnh của túi trị liệu thông minh trước, không ngoài dự đoán của nàng, túi trị liệu thông minh kiểm tra ra máu của Hạo Đình có bệnh, bệnh cụ thể là gì thì phải làm thêm bước xét nghiệm nữa.

Phượng Khương Trần khởi động túi trị liệu thông minh, mở công cụ kiểm tra đo lường ra, bắt đầu xét nghiệm máu đã lấy kia của Hạo Đình, Phượng Khương Trần may mắn vô cùng, trước kia phòng ban nào nàng cũng dạo qua một vòng, xét nghiệm máu đối nàng mà nói cũng không khó, không cần đồng nghiệp khoa xét nghiệm hỗ trợ.

Trải qua một lần một lần kiểm tra đo lường, ngược lại Phượng Khương Trần không thể không tự mình đối mặt với sự thật.

“Bệnh bạch cầu, vậy mà là bệnh bạch cầu, Nam Lăng Cẩm Phàm quả thật để ý tới ta, vậy mà đưa một người bệnh này cho ta, ngươi thật đúng là… Đừng nói mười lăm ngày, cho dù thêm ba mươi ngày nữa, ta cũng không có nắm chắc trị khỏi cho đối phương.


Phượng Khương Trần bực bội đóng túi trị liệu thông minh lại, xoa cổ có hơi mỏi, phát hiện trời bên ngoài đã tối, Phượng Khương Trần lại xoa giữa chân mày, xốc tinh thần lên đi ra ngoài.

Ừm, ăn cơm đi ngủ, dù sao nàng không xem trọng thắng bại cuộc tỷ thí, còn bệnh của Hạo Đình, vẫn là câu nói kia, mọi chuyện đều theo ý trời, nếu Hạo Đình muốn, nàng sẽ cố gắng hết sức trị.


Phượng Khương Trần sau khi ăn xong bữa tối thì đi tắm gội nghỉ ngơi, có lẽ là do quá mệt, lại hoặc là trong lòng có tâm sự, đêm nay Phượng Khương Trần ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau, Phượng Khương Trần theo ước định lần tỷ thí trước, đến Thái Y Viện xem bệnh cho Hạo Đình.

Hạo Đình là người rất thông minh, cũng rất quan tâm người khác, Phượng Khương Trần không nói, hắn ta cũng không hỏi, bởi vì lúc trị liệu, có hai người là thái y Đông Lăng Tử Lãng giám thị, Phượng Khương Trần cũng không nhiều lời làm gì, để lại một ít dược, nói với Hạo Đình một tiếng: “Ta là đại phu, ngươi phải tin ta, ta cố gắng hết sức để trị, mà tiền đề là ngươi không buông tha bản thân mình.


“Không buông tha bản thân?” Hạo Đình ngơ ngẩn một chút, người nhà của hắn ta đã từ bỏ hắn ta, mà hắn ta cũng đã từ bỏ bản thân mình, hiện tại lại có một người nói với hắn ta, đừng từ bỏ bản thân mình, còn kịp không?
Hạo Đình mờ mịt.