Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1618



Chương 1618

Không phải Cửu hoàng thúc hạ mình cầu hiền mà do vừa lấy Thôi gia ra làm bia đỡ đạn, nể tình chuyện này Cửu hoàng thúc mới làm vậy với Nguyên Hi tiên sinh.

“Đa tạ Cửu hoàng thúc.” Nguyên Hi tiên sinh cũng không khách khí, thật ra hắn ta cũng không muốn quỳ, những năm nay hắn rất ít khi phải quỳ lạy.

“Nguyên Hi tiên sinh khách khí.” Lúc Cửu hoàng thúc đỡ Nguyên Hi tiên sinh, trong đầu lại hiện lên một ý tưởng mới, đối với Nguyên Hi tiên sinh càng thêm khách khí.

Thôi gia có nhân lực có tài lực, chỉ tiếc rằng luôn không có cơ hội, hiện tại hắn đưa cơ hội đến trước mặt Thôi gia, chắc chắn Thôi gia sẽ không cự tuyệt, nghĩ đến đây vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn của Cửu hoàng thúc cũng nhu hòa đi, mặc dù vẫn là vẻ mặt người sống chớ gần nhưng không còn dọa người như trước.

Những người khác không phát hiện ra, chỉ cảm thấy nhiệt độ như tăng lên mấy độ, cảm thấy ấm áp hơn lúc nãy, nhưng Phượng Khương Trần hiểu rằng đây là công của Cửu hoàng thúc, điều hòa di động là hắn đã tăng nhiệt độ rồi.

Cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, Phượng Khương Trần kiên trì tiến lên dẫn Cửu hoàng thúc, Nguyên Hi tiên sinh và một đoàn người đi về phía phòng bệnh, để không quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi, Cửu hoàng thúc để hộ vệ bên ngoài.

Tôn Tư Hành đứa nhỏ ngốc này không muốn lãng phí thời gian và sức lực lên Thôi Hạo Đình, một bệnh nhân đã gần khỏi bệnh, cho nên trong phòng trừ Thôi Hạo Đình ra cũng không còn ai khác.

Khụ khụ… Bên cạnh Thôi Hạo Đình có một người hiểu biết y thuật, là một nha hoàn, bình thường hay giúp nàng chăm sóc Thôi Hạo Đình, nhưng tính tình Thôi Hạo Đình cực kỳ quái, không quá thích thị nữ thân cận nên nếu như không có vấn đề gì thì hắn ta sẽ ở một mình.

Phòng bệnh rất lớn, có thể chứa đến hơn hai mươi người, nhưng khi bốn người bọn họ bước vào thì phòng bệnh đột nhiên trở nên nhỏ hơn rất nhiều, Phượng Khương Trần cảm thấy không khí trong phòng bệnh cũng trở nên yếu ớt hơn.

Ở cùng một chỗ với đại nhân vật thật áp lực mà!

Thôi Hạo Đình đã sớm ngồi dậy, Cửu hoàng thúc vừa đến hắn ta liền chủ động chào hỏi, khó khăn lắm tính Cửu hoàng thúc mới tốt hơn thường ngày, không dùng ngôn ngữ cứng rắn “ừ” để trả lời mà lại hỏi thăm tình hình của Thôi Hạo Đình.

Ngữ khí lạnh lùng không có một chút độ ấm nào, nhưng phát ra từ miệng Cửu hoàng thúc lại giống như “quan tâm”, đúng là khiến người khác cảm động đến rơi lệ.

Quả nhiên nhân chi sơ, tính bản tiện (1). Phượng Khương Trần thấy bộ dáng khiếp sợ của Thôi Hạo Đình thì trong lòng dần lấy lại được sự thăng bằng.

(1) ngược lại với câu nhân chi sơ, tính bản thiện

Đột nhiên một ngày nọ có một nhân vật cao cao tại thượng nói với ngươi những lời quan tâm, ngươi sẽ cảm động hoặc thậm chí là ghi nhớ cả một đời, không quên ngày người đó ân cần hỏi han ngươi.

Đều là quan tâm, cũng không phân chia nặng nhẹ, nhưng trong lòng mỗi người mỗi khác, giống như lúc quỳ gối trước linh cữu phụ mẫu nàng vậy. Cửu hoàng thúc quỳ giống người khác nhưng lại mang cho nàng cảm giác khác, biết vậy là không đúng nhưng lại không thể khống chế lòng mình.

Ôi… Nàng hoài nghi Cửu hoàng thúc lúc nào cũng mặt lạnh kiêu căng là vì muốn thỉnh thoảng thể hiện sự thân thiết cho người khác cảm động, thậm chí còn cho rằng mình đặc biệt, chiêu này rất đơn giản nhưng lại có hiệu quả rất tốt.

Đừng nói là nàng, ngay cả Thôi Hạo Đình và Nguyên Hi tiên sinh đều trúng chiêu.

Phượng Khương Trần thở dài, yên lặng lùi ra sau tìm một góc ngồi xuống nhìn Cửu hoàng thúc, Thôi Hạo Đình và Nguyên Hi tiên sinh nói chuyện, ba người này nói một chút nàng cũng không hiểu, toàn ra vẻ bí ẩn.

Phượng Khương Trần nhàm chán ngáp một cái, đột nhiên Cửu hoàng thúc nói một câu nàng nghe hiểu, hắn nói: “Sau khi tuyết ngừng, bản vương muốn đi một chuyến đến Huyền Tiêu cung.”