Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1650



Chương 1650

Về phần những khi nào hệ thần kinh trở lại bình thường, Phượng Khương Trần không biết, nàng là bác sĩ ngoại khoa tim, não, không phải là bác sĩ đa khoa, hơn nữa, ngay cả bác sĩ đa khoa cũng chỉ thông thạo mỗi thứ một chút, không thể tinh thông tất cả, càng không nói đến việc hiểu rõ về hệ thần kinh.

Năng lực của con người có hạn, tuy nàng có thiên phú về y thuật nhưng chưa đến mức là một con quỷ thiên tài, chưa học cái gì mà lại biết cái đó là điều không thể, nàng không biết nhiều về hệ thần kinh, nếu như bộ y tế thông minh có thể đưa ra kết quả chính xác thì nàng có thể sẽ có cách, nhưng bộ y tế thông minh chỉ đưa ra kết quả có sự bất thường ở hệ thần kinh, điều này khiến Phượng Khương Trần không biết nên chữa trị thế nào.

Tô Vân Thanh lo lắng, Phượng Khương Trần cũng lo lắng, nếu như sự bất thường ở hệ thần kinh của Lam Cửu Khánh không biến mất, có thể cả đời sẽ không thể tỉnh lại, trở thành người thực vật, tuy nhiên, khả năng này xảy ra là rất nhỏ, thần kinh của Lam Cửu Khánh chỉ có sự khác thường ở hệ thần kinh một chút thôi chứ không phải hoàn toàn khác thường.

Bác khi không phải vạn năng, Phượng Khương Trần nàng học Tây y, như chân đau thì chữa chân, tay đau thì chữa tay, chỉ cần tìm được nguyên nhân thì mới có thể kê đúng thuốc, nhưng mà hiện tại, tìm khắp nơi vẫn không thấy nguyên nhân, cho dù nàng là bác sĩ cũng không làm gì được.

Bất quá, nếu tìm ra được nguyên nhân mầm bệnh, biết cái gì gây ra nó thì có lẽ sẽ tìm được biện pháp đối phó.

Hai mắt Phượng Khương Trần sáng lên, nắm lấy Tô Vân Thanh đang luống cuống đến đi tới đi lui, hỏi: “Là ai làm Cửu Khánh bị thương, có thể tìm người đó không? Nếu như có thể biết thứ gì làm Cửu Khánh bị thương từ trong miệng đối phương, nói không chừng sẽ có cách.”

Cái này… Tô Vân Thanh khó xử, lắc đầu: “Ám vệ báo, khi bọn họ tìm được Cửu Khánh thì Cửu Khánh đang ở cùng một với Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm, nhưng gần đó không có dấu vết đánh nhau, cũng không biết Cửu Khánh bị ai đả thương.” Hơn nữa, lúc này mới đi tìm người thì đã quá muộn rồi, Cửu Khánh nhất định phải tỉnh lại trước khi trời sáng.

“Nếu đã như vậy, cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đợi Cửu Khánh tỉnh lại mới có thể biết ai đả thương huynh ấy.” Phượng Khương Trần nói, sau đó im lặng, đứng tại chỗ ngẩn người.

Cứ im lặng như vậy? Không thể nói thêm hai câu sao?

Tô Vân Thanh hét lên trong lòng, hy vọng Phượng Khương Trần có thể hiểu được tâm trạng của hắn lúc này, sau đó tìm cách để Cửu Khánh mau chóng tỉnh lại, kết quả, Phượng Khương Trần chỉ lo để ý bệnh tình của Lam Cửu Khánh, hoàn toàn không để ý đến hắn.

Tô Vân Thanh hy vọng Lam Cửu Khánh có thể nghe thấy tiếng lòng của hắn, sau đó mau chóng tỉnh lại, nhưng Lam Cửu Khánh không chút phản ứng, khiến Tô Vân Thanh chỉ còn biết lo lắng suông, lúc này, ngoài lo lắng ra thì hắn có thể làm gì.

Thời gian lại trôi qua, Tô Vân Thanh ngày càng sốt ruột, trên mặt đất có rất nhiều tóc, không phải là tự nhiên rụng mà là do chính Tô Vân Thanh giật xuống, nếu Lam Cửu Khánh còn không tỉnh lại, chỉ sợ Tô Vân Thanh sẽ không thành kẻ điên thì cũng thành một tên đầu trọc.

Lam Cửu Khánh sao có thể cam lòng để hình tượng một thương nhân nhẹ nhàng của Tô Vân Thanh bị biến thành đầu trọc, cho nên, y rất cố gắng nhúc nhích để chứng minh mình đã tỉnh lại rồi.

Đúng vậy, tỉnh lại…

Không bao lâu sau khi Phượng Khương Trần bước vào thì y đã “tỉnh lại” rồi, Lam Cửu Khánh biết rõ mình không trúng động, máu đen kia chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt, y biết cơ thể mình không bị thương quá nặng, nhưng không cách nào tỉnh lại được.

Lam Cửu Khánh nghĩ lại, nếu như y thật sự trúng độc, theo như vết máu đen kia thì khẳng định sẽ không thể chạy thoát khỏi hoàng cung, càng không thể mạnh mẽ chống đỡ trước mặt Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm, ngụm máu kia có lẽ là do tụ máu ở tim.