Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1651



Chương 1651

Không thể không nói, Phù Lâm đúng là bậc thầy đùa giỡn nhân tâm, cái gọi là “ám khí có độc” khiến người ta tin rằng ám khí thật sự có độc, sau đó phong bế huyệt đạo rồi uống giải độc đan, may thay, tình trạng lúc đó khẩn cấp, hơn nữa, cũng do thể chất y đặc biệt nên không uống giải độc đan, nếu không thì y hiện tại…

Sợ rằng vẫn không thể tỉnh lại.

Lam Cửu Khánh thấy được sự lo lắng của Tô Vân Thanh , y cũng không muốn để hắn lo lắng, tiếp tục giật giật ngón tay để Tô Vân Thanh biết y đã tỉnh, sau đó để Phượng Khương Trần nghĩ cách giúp y thoát khỏi sự kìm hãm của cơ thể này.

Đúng vậy, kiềm hãm, y tỉnh lại nhưng toàn thân cứng ngắc, không cách nào cử động, cảm giác này khiến Lam Cửu Khánh rất thống khổ.

Ngón tay có thể rung rung một chút đã là cực hạn, Lam Cửu Khánh chỉ mong Tô Vân Thanh hay Phượng Khương Trần có thể nhìn thấy.

Không làm cho Lam Cửu Khánh thất vọng, Phượng Khương Trần còn đang ở đó ngẩn người nhưng Tô Vân Thanh luôn nhìn chằm chằm vào Lam Cửu Khánh, bất cứ cử động nhỏ nào cũng không bỏ qua, khi thấy ngón tay Lam Cửu Khánh cử động, Tô Vân Thanh còn tưởng mình hoa mắt, hắn đứng tại chỗ dụi dụi mắt, sau đó phát hiện ngón tay Lam Cửu Khánh cử động lần nữa, Tô Vân Thanh vui mừng hét to lên một tiếng: “Tỉnh, tỉnh rồi, Cửu Khánh tỉnh rồi.”

Đôi mắt buồn rầu của Tô Vân Thanh lập tức sáng lên, giống như là trúng được năm trăm vạn vậy, hắn quay người lại nắm lấy tay Phượng Khương Trần, chỉ vào ngón tay vừa mới cử động của Lam Cửu Khánh, kích động nói: “Khương Trần, ngươi mau nhìn, ngươi mau nhìn kìa, Cửu Khánh nhúc nhích, ngón tay Cửu Khánh cử động rồi, y sắp tỉnh lại sao?”

“Để ta xem một chút.” Phượng Khương Trần không kích động như Tô Vân Thanh , nàng bình tĩnh tiến lên kiểm tra, kết quả… ngón tay Lam Cửu Khánh không hề cử động, ngay lúc nàng đang nghi ngờ phán đoán của Tô Vân Thanh thì ngón tay của y lại tiếp tục cử động.

Thật sự tỉnh lại?

Phượng Khương Trần vội vàng đi lấy ống nghe y tế, mọi số liệu đều bình thường, cơ thể vẫn như trước, hoàn toàn không tra ra vấn đề gì, vậy khả năng duy nhất là đầu?

Phượng Khương Trần nhìn chằm chằm vào đầu của Lam Cửu Khánh, cân nhắc xem có nên dùng máy phân tích sóng não hay không, nàng nghi ngờ Lam Cửu Khánh đã “tỉnh lại”, hiển nhiên đây là não Lam Cửu Khánh tỉnh lại, có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài nhưng không cách nào phản hồi lại.

Cái này rất phiền phức.

“Thế nào rồi? Thế nào rồi?” Tô Vân Thanh thấy Phượng Khương Trần hồi lâu không lên tiếng, sốt ruột hỏi.

“Tất cả đều bình thường.” Đáp án như cũ, cũng là đáp án duy nhất mà Phượng Khương Trần có thể đưa ra.

“Tất cả đều bình thường? Nếu tất cả đều bình thường vậy tại sao Cửu Khánh không tỉnh lại?” Tô Vân Thanh không chấp nhận đáp án lần này, quá lừa người.

Lang băm, lang băm. Nếu không phải người trước mặt là Phượng Khương Trần, hắn nhất định sẽ hạ lệnh cho người lôi nàng ra ngoài.

Phượng Khương Trần nhìn thoáng qua người đang cố gắng cử động ngón tay để chứng minh mình đã tỉnh là Lam Cửu Khánh, suy nghĩ một lát rồi nói: “Có lẽ Cửu Khánh đang trong tình trạng não tỉnh táo, huynh ấy có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài nhưng không cách nào tỉnh lại được.”

Phượng Khương Trần nói những lời này là để giải thích cho Tô Vân Thanh nghe, cũng là giải thích cho Lam Cửu Khánh, nàng tin Lam Cửu Khánh nhất định sẽ nghe thấy những gì nàng nói.

“Có ý gì?” Tô Vân Thanh không hiểu, ngay cả Lam Cửu Khánh cũng không hiểu Phượng Khương Trần đang giải thích cái gì.

Phượng Khương Trần khoanh hai tay, dáng vẻ quyền uy: “Theo thông tục thuyết pháp được gọi là quỷ áp giường*, Lam Cửu Khánh lúc này đang trong trạng thái tỉnh táo, tất cả những gì chúng ta cần làm chính là chờ đợi…, về phần Cửu Khánh có tỉnh lại hay không, khi nào tỉnh lại thì phải dựa vào chính huynh ấy, chúng ta không giúp được gì cả.”