Tháng 5 Mùa Hạ Anh Và Em

Chương 17: Hương vị của quê nhà



Người ta thường gọi chung những nơi để ở, để nghỉ ngơi, để chung sống là “Nhà“. Nhưng vốn dĩ cái gọi là nhà ấy lại không có nghĩa đơn thuần là như vậy. “Nhà” còn là nơi lưu giữ những kí ức, những hoài niệm và còn là nơi lưu giữ những thứ chẳng thể nào có được sau này.

____________

Vì hôm qua đã lỡ công việc ở tiệm cafe, thế nên trong lòng Hiroshi nghĩ rằng cậu cần phải làm gì đó để bù lại sự thiếu vắng của hôm qua. Hiroshi quyết định làm lố giờ thêm một chút nữa, cả ngày cậu cứ cắm mặt vào công việc, đang loay hoay sắp xếp đồ đạc thì từ đâu chị Nanami bước tới:

“Sao giờ này em chưa về nữa, ca của em đã hết từ 45 phút trước rồi mà”

Hiroshi giật mình quay người lại:

“Em nghĩ mình cần phải làm gì đó để bù lại thời gian vắng bóng của mình ngày hôm qua ạ”

Nanami dùng tay đánh máy vào lưng Hiroshi:

“Gì chứ, cái thằng nhóc này ai mượn em vậy hả, hôm qua coi như là ngày nghỉ phép của em mà!”

“Đừng hiểu chuyện như thế, sẽ có lúc em phải chịu thiệt lắm”

Hiroshi chỉ mỉm cười mà chẳng hề đáp lại lời Nanami. Cậu mặc kệ lời thúc giục của chị Nanami, cứ thế vẫn loay hoay với công việc, khi cả tiệm gần như là về hết, lúc này chỉ còn ba người Hiroshi, Nanami và chị chủ tiệm. Thấy thế cậu mới quay qua chào mới người rồi dọn dẹp đồ của mình trở về nhà.

Dọc còn đường về nhà ấy vẫn như bao ngày, trái lại hôm nay tâm trạng Hiroshi lại có chút trùng xuống, chẳng biết là vì điều gì, vì cậu đang cảm thấy cô đơn hay là vì cậu đang nhung nhớ một ai đó chăng. Bước chân Hiroshi cứ vậy mà trải dài lê thê cho đến khi về tới nhà

“Haizzzzz sao ngày hôm nay lại mệt mỏi vậy cơ chứ” Hiroshi vừa dùng chìa khóa mở cánh cửa nhà ra vừa than vãn

Bước vào nhà, trong lòng cậu như càng trùng xuống hơn, không khí của căn nhà bỗng có một chút gì đó khiến lòng Hiroshi trở nên buồn bã, cái sự im ắng, trống rỗng lẫn tăm tối ấy như nuốt trọn lấy sự nhiệt huyết của một chàng trai trẻ.

“Sao bỗng dưng mình lại cảm thấy mệt mỏi và buồn bã vậy nhỉ?” Hiroshi tự ngẫm nghĩ

“Vì điều gì chăng?”



Cậu ném cái túi ra giữa sàn rồi lê thân xác mệt mỏi ấy lên chiếc sofa trong phòng khách mà nằm thượt ra, trong đầu cậu bỗng cảm thấy nhớ nhà đến lạ, nhớ cái không khí vây quanh của gia đình, những hồi ức ấy lại khiến Hiroshi càng thêm chạnh lòng và cô độc thêm phần nào.

Khi sự mệt mỏi ấy đã bao trùm lấy Hiroshi, trong tiềm thức cậu lại một lần nữa gặp được ông, nhưng trái với giấc mơ hôm qua chỉ có mình hai ông cháu, thì trong cơn mơ ngày hôm nay lại có thêm một nhân vật khác là Roshita

*Trong cơn mơ*

Hiroshi trong mơ cất tiếng gọi:

“Này Roshita, cậu làm gì ở đây thế”

Khung cảnh xung quanh là một làng quê yên bình, đồng lúa vàng ươm vừa mới trổ bông cùng bầu không khí tĩnh lặng, gió lay nhé những chiếc lá trên cây cổ thụ ở phía xa, Hiroshi từng bước chạy lại chỗ Roshita.

“Này tôi vừa gọi cậu đấy, trả lời đi”

Khi càng chạy lại gần tới Roshita, Hiroshi bỗng dưng ngưng lại, cậu đứng thẫn thờ nhìn chằm vào một điểm. Trước mắt cậu là ông, ông tiến lại gần Roshita rồi nói một điều gì đó, Roshita lúc đỏ chỉ gật gù, biểu hiện đồng ý với lời ông Hiroshi nói. Sau đó ông quay đầu lại nhìn Hiroshi rồi biến mất.

Chợt lúc này Hiroshi tỉnh dậy, cậu giật mình rồi ngồi dậy tiến lại gần gương.

“Gì vậy chứ, tại sao mình lại mơ thấy ông nhỉ”

“Lại còn có cả Roshita nữa chứ! Mình bị sao vậy trời”

Hiroshi cứ thế mà ngẩn ngơ hồi lâu trước gương, trong đầu cậu cứ như thể chẳng nhớ gì về giấc mơ ngày hôm qua cả. Hiroshi ngơ ngác bước vào nhà bếp để lấy một cốc nước, chợt cậu đảo mắt qua cái nồi mà hôm qua Roshita nấu mì. Toàn bộ kí ức như được tua lại.

Trong lòng Hiroshi lúc này: “ Không ngờ mì cậu ta nấu cũng ngon vậy, có dịp mình sẽ kêu cậu ta nấu lần nữa”

Nghĩ xong Hiroshi đi một mạch vào phòng rồi ngủ thiếp đi lúc nào chăng hay, khi trời đã chuyển sáng hoàn toàn, Hiroshi lúc này mới giật mình thức dậy:



“Gì chứ 8 giờ hơn rồi, mình chưa bao giờ ngủ nướng mà, sao lại vậy được”

Cậu vội vã bước xuống giường, thay đồ xong vội ra khỏi nhà rồi chạy một mạch tới chỗ làm.

Tới nơi thấy Hiroshi thở hổn hển. Chị Nanami và Rayuto liền hỏi:

“Cậu mới vừa tập thể dục xong à “

“Em mới đi chạy Marathon về hả Hiroshi?”

Cậu vừa lắc đầu, vừa thổ hổn hển đáp:

“Không hiểu sao nay em lại dậy muộn, dạo này có nhiều chuyện lạ xảy đến quá!”

Hiroshi kể về giấc mơ đêm qua cho csr Rayuto và Nanami nghe. Lúc này chị Nanami khéo đùa bảo:

“Có khi ông em gửi gắm em cho Roshita thì sao?”

Hiroshi liền bày ra vẻ mặt kì thị: “Không đâu chị ạ”

Rayuto tiếp lời: “Đúng có khi chỉ là mơ thôi, chẳng liên quan gì ngoài đời thực cả” cậu bày ra giọng điệu vô cùng khó chịu

Lúc này chị Nanami để ý rồi hỏi:

“Bộ em có ý với Hiroshi à, trông cứ như em đang ghen vậy”

Hiroshi vội đáp: “Không có đâu ạ, tụi em là anh em chí cốt đó nha”

Nhưng Hiroshi lại chẳng hề biết rằng trong lòng Rayuto như vừa bị nói trúng tim đen, Rayuto sắp không giữ nỗi được bình tĩnh nữa