Cậu biết không? Nếu nhìn vào đôi mắt của người cậu yêu thì cậu sẽ thấy được cái nắng của mùa hạ phảng phất trong đó, một cái nắng nhẹ nhàng và đầy lưu luyến, khiến cậu cả đời sẽ chẳng thể quên được cái ánh mắt đầy sự rực rỡ đó, một ánh mặt tựa như hoàng hôn chẳng dễ dàng xóa khỏi tâm trí của cậu.
__________
Sáng hôm sau
Khi tỉnh dậy trên chiếc giường êm ái, Hiroshi lật người một cách nhẹ nhàng, nhưng rồi cậu phát hiện ra có điều gì đó hơi sai sai, cậu liền bật người ngồi dậy, sờ xoạng mọi thứ xung quanh, hai con mắt đảo lia lịa liên hồi, lúc này nhìn quang cảnh quen thuộc trước mắt, Hiroshi mới an lòng mà thở phào rồi nằm xuống tiếp.
Mới ngả lưng xuống giường tầm chừng 5 giây, thì một lần nữa Hiroshi hốt hoảng ngồi bật dậy rồi chạy vội xuống cầu thang. Nghe âm thanh rầm rầm vội vã từ tiếng bước chân Hiroshi.
Mẹ cậu liền cất tiếng nói:
“Cầu thang sắp bị con làm cho vỡ ra rồi đấy”.
Hiroshi chạy vội lại chỗ mẹ, hơi thở gấp gáp khiến giọng nói của cậu vấp lên vấp xuống chẳng liền mạch:
“Mẹ… Hô…m q…ua là ai chở c…on về vậy ạ?”
Mẹ cậu liền đưa mắt nhìn lên trần nhà, làm ra vẻ giả bộ nhớ lại:
“Là thằng bé Roshita nhà bên đấy, hôm qua con ôm nó chẳng rời, làm cả hai người bọn ta bứt mãi mới ra”.
Nghe mẹ nói xong, Hiroshi lúc này mới bắt đầu nhớ lại mọi chuyện hôm qua, sau khi kết thúc bữa tiệc cậu đã say mèm, đứng tới nỗi còn chả vững, Roshita chính là người chạy lại đỡ cậu rồi đưa cậu lên xe ngồi, bỗng lúc bấy giờ Hiroshi cũng cảm nhận được những cơn gió lướt ngang qua mịn vào đêm hôm qua, vòng tay Hiroshi như ôm chặt lấy cái vòng eo của Roshita, gương mặt áp lên tấm lưng to lớn, chắc khỏe ấy.
Hiroshi đỏ mặt, chạy vội lên phòng và cũng không quên nói mẹ:
“Con cảm ơn mẹ nha!”
Lúc này mẹ Hiroshi mỉm cười như thể hiểu được ra điều gì đó, mẹ cậu cũng chêm thêm câu:
Hiroshi sau khi chạy vội lên phòng, đóng cửa lại thì cậu bắt đầu lôi quần áo ra thay, thay xong cậu bước vội xuống cầu thang, chạy ngang qua ba ở cổng, cậu vẫy tay khẽ chào ba rồi vội chạy ra khỏi cửa. Hóa ra Hiroshi chạy qua bên nhà Roshita, đứng trước chiếc cửa màu xanh biển nhạt, cậu nhấn chuông, âm thanh ting tong vang lên nhưng người bước ra lại là ông của Roshita.
Ông cất giọng hỏi:
“Cậu bé, con đến tìm Roshita à?”
“Thằng bé ra ngoài từ sớm rồi”
Hiroshi nghe xong vội cảm ơn ông, bước chân cậu cứ thế mà chạy về phía trước, chúng dẫn dắt cậu chạy về phía bờ biển gần đó. Một bóng hình quen thuộc đang dạo lướt trên những bãi cát phía xa.
Hiroshi cất tiếng gọi lớn:
“Này, Roshitaaaaa!”
Nghe thấy một âm thanh gọi tên mình, Roshita liền bất giác quay đầu lại, một bóng hình ai đó đang vẫy tay với cậu, trong sự mờ ảo của cái nắng sớm phát ra từ bình minh, chúng xuyên qua đôi mắt Roshita khiến cho tầm nhìn của cậu có chút trở nên khó khăn hơn. Roshita vội dùng một bàn tay để chắn lại ánh nắng ấy, thì một bóng hình quen thuộc từ xa dần hiện lên, hóa ra người đó là Hiroshi.
Nhìn cậu từ xa vẫy tay chào trong ánh bình minh của buổi sớm kèm theo đó là một nụ cười tươi rạng rỡ mà từ trước tới nay Roshita chưa bao giờ được thấy, nụ cười tựa như nắng mai nhẹ nhàng khiến cho Roshita như đứng hình một lúc lâu, khi cậu thoát ra khỏi cái bóng hình đầy thương nhớ đấy, thì đó cũng là lúc mà Hiroshi đã đứng cạnh cậu từ lúc nào chẳng hay. Trái tim Roshita đập liên khúc như một bản nhạc tình ca của mùa hạ, cậu lại tiếp tục ngớ người ra.
Chợt cái tiếng gọi của Hiroshi như kéo cậu lại với hiện thực:
“Alo, cậu đang nghĩ chuyện gì mà ngây người ra vậy”
Roshita chợt bình tĩnh lại, cậu lắc đầu rồi xua tay bảo:
“Không có gì đâu!”
Hiroshi lúc này mới thốt ra những lời nói mà cậu đã giấu kín từ trong lòng nãy tới giờ:
“Cảm ơn cậu, vì chuyện hôm qua”
Trong lòng Roshita lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, ấy vậy cậu vẫn buông những lời trêu ghẹo Hiroshi:
“Cậu cũng biết cảm ơn nữa đó hả?”
Nét mặt Hiroshi liền thay đổi 360 độ, cậu dùng cái ánh nhìn đầy sự gièm phe nhìn Roshita, lúc này Roshita cười đùa rồi bảo đó chỉ là giỡn thôi, ấy vậy gương mặt Hiroshi chẳng hề biến sắc, thấy thế Roshita liền quật nhé nước ở dưới bờ biển hất lên Hiroshi, do có máu ăn thua Hiroshi cũng sắn tay áo lên mà òa vào dòng nước dưới biển để nghịch lại.
Khi cả hai đều đã như một chú chuột lội thì Roshita mới dẫn cậu vào cái gian nhà nhỏ cạnh biển, gian nhà này là lúc trước ông của Roshita mua để hai ông bà có thể thuận tiện mà ngắm bình minh lẫn hoàng hôn ở tuổi xế chiều cùng nhau. Chỉ tiếc là…!
Cái khung cảnh bình minh vào lúc sáng sớm, khi mặt nước nhẹ nhàng đầy yên ả nối đuôi nhau mà xô vào bờ, chúng như chẳng có cái hẹn với bất kì ai nhưng kì lạ thay nhờ có cái dòng biển đấy mà trái tim con người ta như được kết nối lại gần nhau hơn.