Tháng 5 Mùa Hạ Anh Và Em

Chương 22: Bữa trưa bất đắc dĩ



Thích một ai đó phải thích bằng cả tấm lòng chứ không thể tùy tiện nói thích là thích được. Làm gì có cái nào được gọi là tiếng sét ái tình hay yêu từ cái nhìn đầu tiên chứ. Con người phải dần dần tiếp xúc rồi sau đó mới rung động thì đó mới thật sự là tình yêu.

_

Sau khi Hiroshi và Roshita bước vào gian nhà cạnh biển của ông Roshita để nghỉ chân, trong lúc hai người mải mê trò chuyện thì bỗng có một âm thanh kì lạ vang lên, “ọt ọt” nghe kĩ lại Roshita liền bật cười ra thành tiếng, vừa cười cậu vừa thuận miệng bảo:

“Hình như là bụng cậu đang kêu cứu kìa!”

Hiroshi lúc bấy giờ mặt nóng ran cả lên, cậu chẳng thể đáp lại lời Roshita. Thấy thế Roshita đưa mắt qua nhìn cậu rồi vỗ vai:

“Này, tôi đùa thôi, cậu đói bụng rồi à?”

Lúc này Hiroshi mới đáp lại:

“Sáng tôi ra khỏi nhà vội quá nên chưa kịp ăn bữa sáng”

Roshita lúc này ngây người ra, cậu dần phát hiện ra rằng Hiroshi chạy vội ra khỏi nhà chỉ để đi gửi lời cảm ơn đến mình mà thôi, lúc này trong lòng cậu không khỏi có một cảm giác rung động nhẹ nhàng. Roshita liếc mắt lên chiếc đồng hồ được treo ở góc phòng, lúc này đồng hồ cũng đã điểm 11 giờ, cậu quay đầu qua nói với Hiroshi, hay chúng ta tự nấu bữa trưa tại đây đi.

Ngẫm nghĩ một hồi Hiroshi cũng thấy ý kiến này hợp lý, bởi đường từ đây về tới nhà cũng vô cùng xa, đã vậy trời bây giờ cũng nắng, đi bộ thì chỉ có nước mà tắt thở giữa đường, cùng lúc đó Hiroshi cũng nhớ lại hương vị của nồi mỳ mà hồi trước Roshita nấu cho mình ăn, thấy đây gần như là một vố hời cho bản thân, Hiroshi gần như chẳng ngại ngần gì mà đồng ý ngay:

“Hmmm…tớ thấy cũng được đó, cứ chốt vậy đi nha!”



Hiroshi vội lôi trong túi quần ra chiếc điện thoại rồi báo về cho nhà rằng trưa nay cậu sẽ ăn tại nhà bạn. Gia đình Hiroshi vốn dễ tính nên cũng đồng ý ngay mà chẳng dò xét cậu chặt chẽ, khi cuộc gọi với mẹ kết thúc, Hiroshi quay người qua bảo:

“Vậy trưa nay chúng ta ăn món gì?”

Roshita lúc này đang lúc lọi tủ lạnh, cậu lôi ra một số nguyên liệu, ngẫm nghĩ một hồi lâu thì quyết định làm món cà ri, nghe thấy 2 chữ cà ri mắt Hiroshi phát sáng giống như hai chiếc đèn pha ô tô, cà ri vốn là món khoái khẩu của Hiroshi xưa giờ.

Vì không giỏi trong khoản nấu nướng nên Hiroshi đã tình nguyện đi chuẩn bị các dụng cụ để nấu ăn, bày sẵn chén dĩa ra bàn, xong việc Hiroshi chẳng biết làm gì nữa, ngồi thơ thẩn trên bàn ăn đợi Roshita làm xong.

Thời gian cứ trôi qua như một cơn gió thoảng nhẹ nhàng, khiến cho Hiroshi ngủ gật trên bàn lúc nào chẳng hay, khi giật mình tỉnh giấc, Hiroshi đảo mắt vào góc bếp, bóng lưng của Roshita vẫn đang hì hụp chuẩn bị thức ăn khiến Hiroshi ngờ ngác nhìn trong vài giây, một bóng lưng rộng lớn và cao, săn chắc.

Hiroshi nghĩ thầm:

“Nhìn từ sau lưng trông cậu ta cũng ổn, mà sao khi nói chuyện trông lại ghét thế nhỉ?”

Vừa ngẫm nghĩ trong vô thức cậu vội lắc đầu ngao ngán, lúc này Roshita quay người lại thì thấy Hiroshi đang làm mấy cái hành động vô cùng kì lạ.

Roshita nói vọng từ trong bếp ra:

“Này cậu đang nói xấu gì tôi đấy à!”

Hiroshi như vừa bị nói trúng tim đen, cậu vội vàng ngồi dậy rồi xin phép ra ngoài biển đi dạo, nhưng từ lúc nào đó những đám mây xanh ngát trên bầu trời đã bắt đầu chuyển xám, ẩn trong những đám mây đấy là những giọt mưa bất ngờ và vô cùng nặng hạt.



Dạo một vòng quanh biển, Hiroshi cũng trở về lại gian nhà nhỏ ấy, vừa bước vào một mùi hương cà ri nồng nàn phả vào khoang mũi của cậu, Hiroshi chẳng chần chừ chút gì, cậu rửa tay rồi vội chạy ra bàn mà chờ sẵn dĩa cà ri thơm ngon được đem ra.

Khi Roshita bưng dĩa cà ri đầy ụ và thơm lừng vẫn còn nghi ngút khói, Hiroshi đã vội nhận lấy mà thổi phù rồi ăn ngay. Hiroshi lúc đấy như thể bị chết chìm trong chính nồi cà ri mà Roshita đã làm. Về phần Roshita, cậu quành vào bếp múc cho bản thân một dĩa rồi đem ra bàn ăn cùng Hiroshi.

Roshita cất giọng hỏi:

“Mùi vị như thế nào, vừa miệng cậu không?”

Hiroshi miệng vẫn còn đang ăn vội trả lời:

“Không phải tôi nói điêu đâu, tuyệt đỉnh luôn đó, cảm giác như ngày nào tôi cũng có thể ăn được!”

Nghe xong Roshi cũng đáp lại:

“Vậy nếu cậu muốn hôm nào cũng được ăn, thì cứ qua tìm tôi là được”

Hiroshi lúc này vẫn còn bận bịu với dĩa cà ri đầy ắp kia, mà chẳng hay biết rằng lời vừa rồi của Roshita là nhằm bật đèn xanh cho cậu.

![](contribute/fiction/8358770/markdown/47175196/1713970808445.jpeg)

**Có ai xem xong mà thèm cà ri không nào**?