Thằng Bạn Bàn Bên

Chương 2: Chạy bộ



1.

"Dậy! Bảy giờ rồi KÌAAA!!!"

Mới sáng sớm mà tôi đã bị giọng hét mạnh mẽ đầy nội lực của mẹ làm cho tỉnh hết cả ngủ. Tôi vội vàng bật dậy nhìn đồng hồ, cuối cùng bàng hoàng nhận ra mới có năm rưỡi.

Tôi ngồi bần thần trên giường vì chưa tỉnh ngủ, ngáp dài một cái rồi quay sang nói với mẹ, "Sao mẹ gọi con dậy sớm thế?"

Mẹ tôi nhoẻn miệng cười, sau đó mới thản nhiên buông ra một câu, "Dậy sớm để tập thể dục."

"Hả???" Tôi không tin nổi trợn mắt.

"Hôm qua mẹ mày vừa xem được chương trình gì đó, bây giờ dựng cả nhà dậy để luyện sức khoẻ." Bố tôi đi ngang qua nên nói với vào một câu. Nhìn bố giống như vừa mới chạy bộ về vậy.

"Đúng vậy, nhìn mày ốm yếu thế này thì lo mà luyện tập đi, sắp nhỏ nhất lớp rồi." Mẹ tôi hất mặt.

Tôi xem lại cơ thể mình, không thể tin nổi mà nhìn mẹ. Sao mẹ có thể nói tôi như vậy chứ, tôi tuy đúng là hơi gầy thật, thế nhưng dáng vẫn chuẩn lắm được chứ?

Có điều mẹ tôi chả cho tôi cơ hội được giãi bày nỗi lòng đã dựng tôi dậy, lôi tôi đi rửa mặt.

"Chạy đủ một vòng mới được về, đừng có làm biếng." Trước khi đi ra khỏi phòng tôi bà còn đe doạ một câu.

Tôi không còn cách nào khác, chỉ đành làm theo một cách không tình nguyện. Ai bảo trong cái nhà này mẹ tôi là người có quyền nhất cơ chứ.

Không khí buổi sáng lành lạnh phả vào người khiến cho tôi mất đi nghị lực, bước chân cứ dẫm tại chỗ mãi mà không nhúc nhích được.

Tôi thầm thề sau này nên hạn chế cho mẹ xem mấy chương trình trên ti vi mới được.

"Chạy nhanh lên." Mẹ tôi lên tiếng thúc giục.

Tôi xoa xoa hai cánh tay đang lạnh run, miễn cưỡng chạy như rùa bò. Vì là buổi sáng nên trên đường không có nhiều người, chỉ có vài bác đang mở cửa hàng của mình ra.

Nhà tôi khá gần cái sân bóng, thế nên tôi liền chạy tới đó. Gió lành lạnh phả vào mặt khiến cho cơn buồn ngủ bị đánh bay.

Tôi đứng tại chỗ làm vài động tác thể dục đơn giản. Chợt trước mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang chạy xung quanh sân bóng, dáng vẻ chạy vừa khoẻ khoắn lại vừa đẹp trai, nhìn ra được là kiểu người thường xuyên luyện tập.

Với đôi mắt 10/10 của tôi thì chắc chắn đó là thằng bạn bàn bên trời đánh của tôi. Cái điệu bộ đó thì còn ai khác ngoài nó nữa chứ, không ngờ nó lại có cái thói quen lành mạnh như thế này.

Nhìn lại mình rồi nhìn sang nó, tôi cảm thấy hơi quan ngại.

Khi vừa quay đầu tính chuồn đi thì đột nhiên từ đằng sau vang lên tiếng gọi, "Hoàng!"

Tôi khựng lại như robot rồi mới từ từ quay đầu, Ninh đang đứng ở dưới đó đưa tay lên vẫy vẫy tôi. Tuy nó chỉ mới nhếch môi một tí, thế nhưng vẫn khiến cho khuôn mặt kia sáng bừng lên.

Hết cách, tôi đành đưa tay lên vẫy lại. Không phải tôi ghét nó tới mức này đâu, chỉ tại mỗi lần ở chung với nó là tôi lại cảm thấy khó xử thôi. Chắc do không hợp chứ nói chuyện với ai tôi cũng chém gió được mà.

Thằng Ninh thấy tôi đáp lại liền bước lên, ý định đi tới chỗ của tôi. Khuôn mặt nó chảy vài giọt mồ hôi, gò má do chạy nên hơi ửng hồng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy điệu bộ này của nó, đúng là rất khác với trên lớp.

"Mày cũng tới đây chạy à?" Tôi ho khan bắt chuyện một cách miễn cưỡng. Sau khi nói xong còn muốn tự tát mình một cái, lù lù ra đó còn hỏi cái quần gì, mù à.

"Ừ, giống nhau." Thằng Ninh không hề để ý tới sự xoắn xuýt của tôi, vô tư gật đầu.

Chàng trai à, đừng cười như vậy.

Trái tim bé nhỏ của tui chịu không nổi.

"Chúng ta chạy chung đi." Ninh đứng gần tôi, hơi nóng từ trên người nó phả tới.

"Được." Hết cách, tôi chỉ đành gật đầu.

2.

Tôi nghĩ lại rồi, chạy bộ gì đó chính là cực hình mà ông trời đày xuống.

Vừa chạy một vòng mà tôi đã thở như cờ hó, chân không bước nổi một bước.

"Mày ít rèn luyện quá."

Đã thế thì thôi, lại còn bị Ninh buông lời bình phẩm.

Thế này rất bình thường được chứ?

Tôi mỏi rã rời cúi đầu muốn tìm chỗ để đặt mông, còn chưa kịp ngồi ấm thì đã bị Ninh kéo lên.

"Mới chạy xong thì đừng ngồi." Có vẻ như rất có kinh nghiệm.

"Tao mệt." Tôi nhăn mặt, nói không ra hơi.

"Vậy thì tựa vào tao." Nó vỗ vai mình.

Nóng nực thế này thì ai mà muốn tựa chứ. Tôi âm thầm bĩu môi với cái chủ ý này, thế nhưng cơ thể lại không theo suy nghĩ mà tựa vào đó.

Ninh đứng im cho tôi tựa, dường như tâm trạng của nó đang rất tốt.