Thằng Đức

Chương 88: Hắn điên rồi



-“Mượn chiếc Mercedes vài ngày được hong?chiếc xe kia ...aiz...chờ bảo hiễm đền chiếc khác”

Đức nhăn nhó...tiếc hùi hụi ‘bải đụ’ của mình...lái Mercedes tuy là oai phong nhưng quá ‘bắt mắt’..hơn nữa chuyện ‘đụ đéo’ không được...

Nó có nằm mơ cũng không ngờ đây cũng là ý đồ của Nancy ...

Ngoài chiếc Toyota Land Cruiser nàng còn mua cả 3 chiếc xe khủng...tuy nói không ghen nhưng đôi khi nghỉ tới lúc hắn làm chuyện đó với người khác trong xe...nàng không thoãi mái lắm...

Trong biệt thự có 3 chiếc thuộc loại hàng ‘khủng’ : một Ferrari 488,một Porsche 911 Carrera và cái bèo nhất là Mercedes mui trần...hắn muốn cái nào cũng được mà nhưng hắn cứ khư khư lái chiếc xe bèo kia...lấy cớ nầy cớ nọ ..cái gì quá ‘bắt mắt’...bây giờ thì hay rồi...thiệt là đúng ý nàng...trong lòng hớn hở...nhưng nghe hắn nói ‘mượn’ khiến nàng mất hứng quắc mắt:

-Không cho mượn...muốn xe thì ra ngoài mà mướn...

-Hihi..không cho cũng không được...của em là của anh...hihi...là người...

-“chuyện gì?sao mặt bư ta vậy?”thấy Đức đột nhiên im lặng suy nghỉ...Nancy ngạc nhiên hỏi...

-“Hôm qua em nói...treo tiền thưỡng 100 triệu cho bất cứ ai cung cấp tin tức về chiếc Mazda CX8...vậy bây giờ thì sao?

-“Hủy rồi...bản số xe 66...mình đã biết bọn họ từ Đồng Tháp tới..không cần chuyện đó nửa...Phương Anh đáp...

-“Ừm chuyện đêm qua...ì xèo như vậy...em nghỉ sao?các vị nghỉ sao?” Đức nhìn Nancy rồi nhìn quanh một vòng...

Đám mỷ nử hình như cũng thấy được vấn đề...gương mặt mọi người đều ngưng trọng...

“-Bọn người nầy là dân chuyên nghiệp...chưa thấy xác lảo bản có nghĩa là nhiệm vụ chưa xong như vậy chắc chắn chưa rời đi..” Thu Tâm chậm rãi nói...

“-Đêm qua...náo nhiệt như vậy...bọn họ chắc chắn đã biết lảo bản còn sống phây phây...” Thu Hà nhẹ gật đầu...

“-Đúng vậy...bọn chúng vẩn còn quanh quẩn đâu đây thôi...chờ cơ hội khác...” Đức lấy tay gỏ gỏ nhè nhẹ trên mặt bàn...

“-Vậy anh không nên đi đâu hết...quá nguy hiểm...” Kiều Chinh lo lắng nói...

“-Trốn hoài sao?không được...tuy nguy hiễm nhưng cũng phãi dụ rắn mà...”

“-Họ trong tối mình ngoài sáng...quá nguy hiểm..không được” Kiều Nga phản đối..

“- Yên chí đi...mình tính toán kỷ lưởng rồi mới hành động...anh cũng không muốn chết mà nhưng cũng không muốn trốn hoài...yên chí đi...” Đức vừa trấn an Kiều Nga,Kiều Chinh vừa suy nghỉ...

So với hai em gái,Nancy bình tỉnh hơn nhiều...nàng đang quan sát khả năng phân tích,suy luận vấn đề của Đức..Nàng càng lúc càng tin tưỡng sự lựa chọn của mình...

“-Lẻ ra ...mình có thể tập trung tìm ra chiếc xe Mazda CX8...nếu chúng còn đâu đây thì mình có thể dể dàng phát hiện chiếc xe...nhưng vô dụng thôi..bọn chúng không ngu như vậy...hắc hắc hắc” Đức chợt cười đắc ý hình như đã có quỷ kế gì...

“-Sao anh nói chuyện huề vốn vậy?còn cười nửa...” Kiều Chinh nhăn mặt...’quạo’...nàng đang lo lắng cho hắn..hắn lại cười...

“-Đúng đó lảo bản...có phãi có manh mối gì không...nói nghe thử..”Thu Tâm cùng đám chị em đang vô kế khả thi...nàng cũng không tin tưởng Đức đã tìm ra manh mối gì...

“-Haha..phải đó lảo bản...có gì nói ra...cho đám chị em mở rộng tầm mắt một chút cũng tốt” Thu Hà uỷ mị lẳng lơ liếc mắt đưa tình...như là không nể mặt Nancy chút nào...bản tánh là vậy...hơn nữa nghe Thu Tâm kể lại..Thủ trưởng dể dãi...nên cũng có chút động lòng...

- Vậy được...coi như tui ‘múa rìu qua mắt thợ’đi ha...nà...nếu tui là họ...tui sẻ không tiếp tục lái chiếc Mazda CX8 nửa ...ngu sao...chuyện rùm ben như vậy...tui nhất định tìm một chổ nào đó dấu chiếc xe đó lại...

“-Có lý lắm..nói tiếp đi”...hai mắt Nancy chợt sáng lên...

“-Tui cần xe mà...cho nên phải đi mướn chiếc khác tạm thời làm chân...có phải không? Haha...Cần Thơ nầy có mấy chổ cho mướn xe chứ...chỉ cần đến đó hỏi từ chiều hôm qua cho tới sáng nay...haha..danh sách những người mướn xe là được rồi...đặc biệt chú ý đến người mướn xe đến từ Đồng Tháp...”Hai mắt Đức sáng ngời miệng cười gian trá...

“-Lảo bản...Thu Hà tui phục cậu rồi...” Thu Hà nghiêm giọng nói...nét mặt rất nghiêm túc..

“- Thông minh”...Nancy mĩm cười khen,thầm tự hào về sự lựa chọn của mình...

“-Dỉ nhiên...giờ mới biết sao?” Đức ‘trơ trẻn’ vênh mặt ra dáng tự đắc...biết hắn đùa vui khiến mọi người phì cười...

“-Có lý lắm...Hay lắm lảo bản...nếu đúng như lời cậu nói...haha..chỉ cần một buổi sáng thôi...chúng ta sẻ tóm đầu chúng...nhưng tạm thời cậu đừng ra khỏi nơi đây...chỉ buổi sáng nay thôi ..được chứ?” Thu Tâm hăng hái muốn bắt tay làm liền nhưng lo sợ Đức nguy hiễm khi ra khỏi nơi nầy liền đề nghị ...

Chuyện nầy cũng đúng...khi chưa biết tung tích chúng...ló mặt ra...khả năng bị bắn bể gáo lớn lắm..không phải lúc nào cũng gặp may mắn như hôm qua đâu...Đức liền gật đầu.

-Cái nầy thì được..một buổi sáng thì không thành vấn đề...hy vọng là tui đoán đúng..Các chị hành sự phải cẩn thận mới được..an toàn trên hết ...tìm ra chúng..khống chế chúng...ừm...đừng giao cho CA nha..được không?

“-Yên chí đi lảo bản...chị em chúng tôi biết cậu muốn gì..hahaha lảo bản...nói thiệt nha..chị càng lúc càng thích cậu..hahaha” Thu Hà rỏ ràng không sợ ‘loạn’...

“-Được...haha..xong bọn nầy...tuần tới chúng ta tiến quân Đồng Tháp...tìm thằng chủ mưu..con mẹ nó...tui đích thân xử hắn...” Mặt Đức đanh lại...sát ý lóe lên trong ánh mắt...

...

Định sáng nay về nhà cho Nhàn,Thủy yên tâm...coi bộ không được rồi ...chỉ còn có cách gọi điện...gọi một vòng cho tất cả cũng mất gần 1 giờ đồng hồ...Đức buông di động...buồn chán thiu thiu ngủ...bất ngờ cãm thấy có vật lạnh lẽo đang áp sát vào cặc mình...đang say ngủ...mở hi hí mắt ta nhìn xuống...tức thì hồn vía lên mây...

...Một cây súng đen ngòm đang chĩa ngay đó...Kiều Chinh đang cầm súng khều khều...mặt chăm chú quan sát...như là chưa nhìn thấy lần nào vậy...

“-Em...em làm cái gì vậy Kiều Chinh...coi chừng nghen...”Đức ‘khủng hoảng’ tinh thần...bà cô nầy quá rảnh mà...

“-hihi...anh sợ cái gì chứ...em tháo băng đạn ra rồi...Chị hai kêu đem cái nầy cho anh...thấy anh ngủ ngon nên...hihi” Kiều Chinh lém lỉnh trêu đùa...hai má rỏ ràng nhuộm màu hồng không biết vì thẹn hay vì ‘xốn xang’khi lòng thấy cặc...

“-Hihi...vậy sao.. làm anh hết hồn... đâu đưa anh coi...”Đức mừng rở cầm cây súng Kiều Chinh đưa tới...

-Smith & Wesson M&P đó...cái nầy vừa cho anh...

-Wow...màu đen ngầu thiệt...cái gi...M... M&P là cái gì?

-Military và Police...bên Mỷ cái nầy dùng trong quân đội và Cảnh Sát...loại nầy băng đạn 16 viên...

“-Băng đạn đâu rồi..sao không thấy vậy?” Đức săm soi một hồi rồi hỏi...

“-No way...bây giờ đừng có hòng đi...phải rành trước đã ...cái nào là cái khóa an toàn... bây giờ không được đâu...nguy hiểm...anh chưa biết đi đã muốn chạy rồi...” Kiều Chinh ‘quắc mắt’...

-“-Được được...hihi..không gấp...anh bắn súng khác”..Đức nhìn Kiều Chinh cười ám muội...không có gì làm...trai đơn gái chiếc trong phòng mình sẳn đang ‘cuổng trời’...

Vừa nghỉ vậy.’thằng nhỏ’ liền nghe lời hùng hổ ngóc đầu...

Nghe hắn nói ‘anh bắn súng khác’... đầu óc Kiều Chinh mù mịt...thầm hỏi “ảnh có súng gì khác sao?” liền kế đó thấy ‘cái đó’ như con ‘quái vật’ hùng hổ ngóc đầu..Kiều Chinh ‘thất kinh’...ban ngày ban mặt a...không được đâu...toan bước xuống giường chạy...

Buổi sáng,nàng mặc quần leggy,chiếc T-shirt bó sát...không áo ngực thuận tiện cho các động tác trong phòng tập thể hình...chính vì vậy càng dể dàng cho hắn ‘động thủ’...nàng chưa kịp đặt chân xuống sàn nhà cã nguyên thân hình đã bị hắn kéo lại...Kiều Chinh bật ngửa ra giường...cái T-shirt liền bị đẫy lên trên...cặp vú lồ lộ...

“-Ây da..nhột...hihi đừng mà..ban ngày ban mặt...” Kiều Chinh miệng kháng nghị nhưng không chống cự...đầu ti đang bị hắn bú mút chùn chụt...người nàng tê dại...để hắn làm gì thì làm...chẵng mấy chốc người nàng như con nhọng...cái gì trên người cũng bị lột hết...

...

Đã ghé qua 4,5 chổ cho mướn xe rồi...nhưng không có tin tức gì khả quan...người mướn xe từ hôm qua tởi sáng nay không có ai đến từ Đồng Tháp...Suy nghỉ của lảo bản tuy ‘hợp lý’ nhưng coi bộ viển vong rồi..tuy vậy cả hai cũng không nãn chí...cố gắng đi thêm vài chổ nửa...

-“haha anh đẹp trai...cho hỏi thăm chút được không?”

-“Xin chào...xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho cô ?...” Lạc...nhân viên của CầnThơ Car rental hí hững miệng cười lể phép xã giao với khách hàng..ánh mắt len lén quan sát ngực mông đùi của hai mỷ nử trước mắt...chổ lồi thì lồi,chổ lõm thì lõm...gả âm thầm nuốt nước bọt...

-“Hihi chút chuyện thôi mà...ừm..hôm qua đến giờ có ai từ Đồng Tháp đến thuê xe không vậy?hihi..không phiền anh chứ anh đẹp trai?” Thu Hà ỡm ờ hỏi...vẻ phong tình vạn chủng....Thu Tâm đứng kế bên..bấm bụng cười thầm...

-“Cái nầy...xin lổi nha...không thể giúp cô được ...như vậy là trái với qui luật của Công ty..” Lạc nghiêm nghị đáp...

-Ây ui...không được à?sao khó thế?tôi muốn gặp Giám đốc hay người phụ trách nơi nầy...thế được chứ anh đẹp trai?

-“Cô gặp ai cũng vậy thôi...đây là vấn đề nguyên tắc...” Lạc oán giận...gả tưỡng mỷ nử sẻ đẫy đưa vài câu với gả...sau đó gả sẻ đặc biệt đáp ứng..ai dè lại muốn gặp giám đốc...có nghỉa là coi gả như củ khoai à?vì vậy Lạc tức khí ...nói nguyên tắc...

-“Cộp”...mỷ nử đặt mạnh tấm thẻ lên mặt bàn...chẵng nói một câu...

Lạc nhìn tấm thẻ...đầu váng mắt hoa..choáng váng mặt mày...

Với cấp bậc Đại tá của phòng PA02 Hà nội...thay vì công tác tại Hà nội mà được an bày ‘điều ra ngoài’ công tác bên cạnh...đủ biết cái thế lực kinh người của nử Thiếu tướng Nancy

CA phòng PA02 đó...PA02 có thể ít ai hiểu nhưng nghe tới An ninh đối nội là ‘vãi linh hồn’ rồi...vì hai chử ‘An ninh’ rất khủng bố...rất ‘nhạy cãm’...

Người dân thường không bao giờ biết CA có bao nhiêu phòng...họ chỉ biết CA qua bộ đồng phục...nhìn thấy đồng phục thì biết là CA ...liền cãm thấy bất an , không ‘thoãi mái’ mặc dù không có làm gì...tim đập thùi thụi...quen rồi...mắt thấy..tay chuẫn bị móc bóp dúi tiền mong ‘bình an’...

Lại có loại CA ‘chìm’...cái nầy mới khủng...loại nầy thường được hiểu là ‘vi phục xuất hành’..vô cùng khủng bố...thử tưởng tượng một người trông bình thường bất chợt trình thẻ nói hắn là CA... thất kinh hồn vía ,hồn bay phách lạc là chuyện bình thường...

Lạc cãm thấy mình vừa ‘đắc tội’ với CA ‘chìm’ cũa PA02...gả sợ xón đái...hai chân đứng không muốn vửng...

-“ Chị..chị xếp..xin chờ một chút...để tôi coi lại cho chị ...”lạc khẩn trương bấm bấm trên bàn phím...hai mắt gả dán vào màn hình...trán gả lấm tấm mồ hôi mặc dù trong phòng tiếp tân...nhiệt độ rất dể chịu nhờ có hệ thống điều hòa...

Độ chừng hai phút sau gả lắc đầu...”Thật không có chị xếp à...không có ai từ Đồng Tháp qua đây mướn xe...em đã xem kỷ lắm rồi...”

-“Thôi được...cãm ơn nha anh đẹp trai...hihi..như vậy có phải tốt không?” Thu Hà cười khẩy,cầm lại tấm thẻ CA ,cùng Thu Tâm quay người đi...

-“Hai vị...xin chờ chút..” Lạc sực nhớ ra điều gì...gả muốn để lại chút ấn tượng tốt với 2 xếp CA ‘chìm’ nầy...

-“Sao”còn có chuyện gì à?” Thu Hà quay người lạnh lùng hỏi...

-Dạ ...chuyện là vầy...hôm qua có hai người ghé qua đây ..lúc đầu định mướn xe nhưng sau đó thay đổi ý định...một người trong hai người là anh trai của bà chủ ...

-“ Họ là người Đồng Tháp à?” Thu Tâm ngắt lời...

-Cái nầy em không rỏ...nhưng bà chủ là người Cao Lảnh...

Ánh mắt Thu Tâm,Thu Hà nhanh chóng giao nhau trong tích tắc...

-“Vậy bà chủ anh đâu rồi..?” Thu Hà hỏi...

-“Dạ...bà chủ đã bay đi Thành phố...vài bửa mới về...”Lạc hồi họp đáp...

-“Xe của bà chủ anh...là loại xe gì?” Một bức tranh đã hình thành...tuy không chắc chắn nhưng đây là một phương hướng có thể xem xét...Rất có thể bà chủ cho anh trai mượn tạm xe mình...người nầy đã nói qua lúc đầu hai người kia định mướn xe ..sau đó thay đổi ý định...

-Dạ Honda CR-V 7 chổ...màu đỏ...

-“Haha..Cảm ơn anh..anh đẹp trai...ừm..chuyện nầy..tạm thời..không được nói với ai....hiểu chứ?” Sắc mặt Thu Hà bất ngờ lạnh như băng khiến Lạc hoãng hốt...lắp bắp...

-Hiểu...em hiểu...

-Được rồi..tiếp tục làm việc đi..hihhi...

Lạc nhìn theo hai mỷ nử CA ‘chìm’ rời đi... tâm trạng nữa sợ nửa lo..không biết vừa rồi mình làm đúng hay sai...

...

-“Mầy hù hắn...hắn sợ xón đái...haha” Thu Tâm cười haha nói tục...

-Phải vậy thôi..nếu không hắn có thể làm bể chuyện...ừm...đặt giả thuyết đi...nếu mầy là bọn chúng..mầy nên làm gì trong lúc nầy...

-Dĩ nhiên là tao chờ lảo bản ló đầu ra là tao ‘độp’..càng sớm càng tốt nếu không đêm dài lắm mộng...

-“Đúng vậy...Vậy mầy chờ ở đâu?” Thu Hà nhếch miệng cười lạnh...

-Hắc hắc hắc...còn chổ nào nửa...cứ canh me gần biệt thự...hoặc trường Đảng nhưng gần biệt thự là hợp lý nhất...

-Đúng vậy...hắc hắc hắc...trăm phần trăm tao nghỉ bây giờ chúng đang canh me gần biệt thự...còn chờ gì nữa..gọi cho Thủ trưởng đi mầy...

...

-Ê...Huấn...mầy có nghỉ thằng chó đẻ kia sẻ nằm suốt ngày trong phòng hong?đụ má...tụi mình chờ sáng giờ rồi...”

Cách căn biệt thự chừng 300 thước....một chiếc xe Honda CR-V màu đỏ đậm đậu bên đường Thái Thị Hạnh...gả ngồi ngay vị trí tài xế mở miệng hỏi trong khi đang phì phà điếu thuốc...trong xe khói mịt mờ...

-“Đụ mẹ...hạ kiếng xe bên mầy cho khói ra bớt coi... ngộp quá...” Huấn, ngồi phía bên cạnh cào nhào vì không chịu nổi khói thuốc đầy đặc trong xe...gả vừa nói vừa hạ kiếng xe bên phía gả ngồi...hai cửa kiếng vừa hạ xuống...khói bay ra nhưng một luồn oi bức tràn vào...buổi trưa mặt trời nắng gắt...nhiệt độ bên ngoài lúc nầy cũng xấp xỉ 33 ...cái nóng kinh người...

-“Kiên nhẩn chút đi...nó sắp ra rồi...lần nầy...nhanh lẹ gọn gàng..bảo đãm”...Huấn ‘hứa hẹn’ mặc dù hiện giờ hắn cũng không chắc chắn lắm...nhưng hắn nhất định phải chờ...hắn muốn ‘xong’ ngày hôm nay...không thể kéo dài thêm nửa...hắn đã từng nghỉ qua là xông vào biệt thự nhưng hắn không dám...bọn mỷ nử nầy..không dể chơi đâu...thằng nhóc kia thì khác...chỉ cần nó xuất hiện một mình...lần nầy hắn phải chết...

-“Ê...An...sẳn mới nói nghe..hắc hắc...con mẹ chủ xe nầy thiệt là em gái mầy hả?Đụ mẹ ...mầy gạt ai chứ đừng hòng gạt tao...có phải bạn đụ không?tao cũng phục mầy luôn...vậy mà mầy cũng nứng cặc được...” Huấn nhìn đồng bọn cười nham nhở nói...

-“Mầy tò mò làm cái đéo gì...mầy khác tao khác...vừa có lổ thụt vừa có tiền...tắt đèn rồi lổ nào cũng như lổ nào...huống chi ..hắc hắc...nó bú cũng đã lắm...lồn bót hết biết...” An dâm đãng cười hềnh hệch...

-“Ham tiền làm đỉ đực thì nói đi...nó nhìn cũng trên băm rồi...lổ đít còn chưa chắc bót nói chi lồn...Đụ má...làm như tao ngu...” Huấn bỉu môi khinh thường...

-“mầy không ngu ..hắc hắc nhưng mầy như thẳng khờ...nà...mấy con ghẹ đẹp nhiều thằng đụ qua...còn mấy con khác nhìn thấy oải nhưng ít thằng chịu đụ...con đụ nhiều với con ít đụ...suy nghỉ đi con nào bót hơn con nào..hắc hắc...” An thô bỉ đưa ra ‘triết lý’ chọn bạn đụ...

-“Wow..vậy thì phải...nhưng mà...đụ má không phải chứ hả...” Huấn chợt chửi thể...hắn nhìn trong kiếng chiếu hậu thấy một xe CA đang tiến gần ...

-“Không có gì đâu...có lẻ sáng giờ mình ở đây nên tụi nó muốn giả bộ kiểm tra kiếm chút cháo thôi...”An khinh thường...

-Wow..không phải đâu...là đàn bà nha mậy...

Mỷ Kiều chầm chậm tiến gần...thong dong thư thả đến sát bên cửa phía bên tài xế...Huấn bấm nút hạ kiếng xe xuống...nhìn quân hàm trên cầu vai ...gã mĩm cười lể độ chào...

-Thiếu tá...xin chào...có chuyện gì sao?

-“Xe có chuyện gì sao?chổ nầy không thể đổ lâu được”...Mỷ Kiều cúi người nhìn vào xe...khói thuốc và mùi thuốc lá nặc nồng..nàng đưa tay quạt quạt..mặt nhăn lại...

-“haha xin lổi đồng chí Thiết tá...An...hạ cửa xe xuống mầy...” Huấn quay qua An ‘ra lệnh’...

-“Ok..Ok...sorry..haha” An đưa tay bắm nút hạ kiếng xe...

Ngay lúc nầy...một phụ nử dáng người mãnh khãnh,tay cầm dù che nắng,tay xách bóp đầm đang khoan thai bước về hướng nầy..đồng thời cách đó vài trăm thước chiếc Toyota Land Cruiser cũng đang lao tới...sự phối hợp vô cùng nhuần nhuyển...

-Bằng lại và giấy xe..làm ơn

-“Ừm..ừm..được...”..cã hai đưa tay ra phía sau ,nhỗm người móc ví....hoàn toàn không để ý người phụ nử cầm dù đã tiến sát cửa xe...

“bụp..bụp...” hai tiếng nổ nhỏ vang lên....

“-Đụ...” Huấn,An cám giác cổ đau nhói...ngay cả câu chửi thề cũng không nói dứt ...mắt hoa lên...ngoẻo đầu...ngủ ...Nử sỷ quan dường như không thấy...không nghe...chỉ chăm chú nhìn vào giấy tờ trên tay...trong khi người phụ nử tóm gọn ‘hai con heo’ thãy ra băng sau...nhanh gọn...không một hơi thở nặng nề...nàng ngồi vào vị trí tài xế...không nói không rằng cho xe phóng đi...

-“Hihi...Đồng chí Thiếu tá..có cần giúp đở không?xem ra không cần tụi nầy rồi”..Chiếc Toyota Land Cruiser ngừng lại...Thu Hà hạ cửa kiếng xuống cười hihi haha...

-“Mau biến đi...bà đây không rãnh mà rửng mở như bọn mi”..Thiếu Tá Mỷ Kiều không khách sáo và gương mẩu chút nào cười mắng...

“Hahaha..” hai Thu cười vui vẻ...chiếc xe rít bánh phóng đi thẵng ... quẹo vào biệt thự gần đó...

Một giờ trước ...

Kiều Chinh rên hừ hừ...thở không ra hơi người nuổn ra,hai chân muốn đứng không vững mà hắn vẩn không có dấu hiệu ngừng...nàng cũng không muốn hắn ngừng...hắn thút dồn dập...thốn thì có thốn..nhưng sướng ngút trời...

-“Nầy...muốn giết em sao...người ta chịu hết nỗi rồi...thốn quá”...Kiều Chinh nũng nịu...hai tai vịn vào tường cho khỏi ngả..

-“Hihi...Cho anh nửa tiếng nửa thôi...”Phía sau Đức ‘lì lợm’ càng lúc càng ‘vủ phu’ không thương hương tiếc ngọc...tay bóp vú,tay sờ chùm lông ướt đẫm dâm thủy..người thì hùng hục nắc lia chia...

...

-“Em...em làm miệng cho anh nhé...” Kiều Chinh đầu hàng...nàng quả thật mõi lắm rồi...nửa tiếng nửa?không thể nào chịu được dù là 5 phút..

-hihi..được..được...

...Kiều Chinh ‘nguýt’ hắn..vén tóc ngồi bẹp xuống sàn gổ...há miệng ngậm cặc vào....tay nàng nâng bìu dái xoa xoa...Được hắn huấn luyện ...kỷ thuật tiến bộ không ít

...

“Lảo bản..Thủ trưởng gọi anh kìa”...tiếng Phương Anh ỏn ẻn vang lên ngoài phòng sau đó tiếng mở cửa phòng...Phương Anh xuất hiện trước ngạch cửa...

-“Ahhh....Oh my God...sao..sao không khóa cửa lại...” Phương Anh ‘hết hồn’ khi thấy cảnh ‘rực lửa’ mà nàng không nên thấy...hoãng hốt ‘dội’ trở ra hai má nóng bừng...bên ngoài hành lang...đứng dựa lưng vào tường tay ôm lấy ngực thở dồn dập...

-“Ây da...hihi...vào phòng sao không gỏ cửa chứ”...Đức ‘càu nhàu’ nhưng miệng thì cười hihi haha...nhìn bộ dáng nàng ta trông thật tức cười...cứ làm như thấy cặc đàn ông lần đầu tiên í...

-Kiều Chinh thì thãm thương rồi...hai má đỏ như gấc...phen nầy làm sao còn hình tượng nửa đây...nghỉ tới vừa rồi vô cùng xấu hổ...lúc tay nàng đang mân mê bìu dái..miệng nút...con nhỏ Phương Anh chắc thấy hết rồi...Kiều Chinh ngượng quá...quê quá..ngắt đùi Đức một cái thật mạnh...

-Cũng tại anh hết...bây giờ làm sao đây...Phương Anh..nó ..nó thấy hết rồi...

-“Thủ trưởng chờ..mau đi nhen”...Có tiếng Phương Anh bên ngoài vọng vào...rồi tiếng nàng bước đi...

-“Ừm ..tới liền...” Đức nói vọng ra...quay sang Kiều Chinh cười nham nhở :”hắc hắc...chuyện thường thôi mà...cô ta bảo đãm cũng rành sáu câu vọng cổ...”

-“Nói bậy đi...Phương Anh chưa chồng...chưa có bạn trai...làm làm gì có chuyện...”...Kiều Chinh ngượng nghịu..không biết làm thế nào nói hết câu...

-Không chứ hả??lesbian?nếu không phải thì gái già rồi đó nha..hắc hắc...

...

-“Haha...Sorry ...có chuyện gì vậy?không phải tìm được chúng rồi chứ?” Đức bước vào phòng IT trên lầu ba...mọi người hầu như đều có mặt ngoại trừ Ngọc Như,Kiều Nga,Mỷ Kiều...cả hai đang đi làm và dỉ nhiên là Kiều Chinh...còn xấu hổ...không dám lộ diện...

-Đúng vậy...lần nầy ..mọi chuyện theo ý anh mà làm...ụa..Kiều Chinh đâu?

-Hình như không khoẻ..ừm...tìm được bọn chúng ở đâu vậy...

-“Thu Hà,Thu Tâm nói bọn chúng đang ở trong xe cách đây không xa...Thủ trưởng muốn biết ý lảo bản thế nào...” Xuân Mai đáp...

-“Còn thế nào nửa....đem về đây...sau đó từ từ chơi đùa với chúng...có vấn đề gì không?” Đức nhìn Nancy...tuy nàng để nó tự do hành động nhưng một khi đã quyết định liên quan đến mạng người...dù sao cũng phải cho nàng biết...

-“Khi chúng bắn anh...bọn chúng không do dự...vậy tại sao anh lại lề mề vậy?” Nancy trợn mắt trách...

-“Được..có câu nầy của em..haha...vậy là dể làm rồi...nhớ lần trước bọn thủ hạ của Phạm bá Thành...cứ bổn củ soạn lại mà làm..thế nào?haha..làm sao..tui không rành lắm..cái nầy phải nhờ các vị rồi...

-“Chuyện nầy không thành vấn đề...OK chúng ta bắt đầu..Phương Anh,liên lạc Mỹ Kiều,Thu Hà..Thu Tâm...mình làm như vầy...” Thục Linh đã có kế hoạch sẵn trong đầu...

-“Anh định làm sao?”...trong lúc đám thủ hạ chị em lăng xăng tiến hành kế hoạch...Nancy hỏi nhỏ bên tai Đức...

-“Còn làm sao nửa...trước hết đem về đây...chơi đùa cho chúng biết cái gì là địa ngục trần gian...sau đó...hắc hắc...yên chí đi..anh không tàn ác đến nổi giết chúng đâu...

-Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẩn với chính mình...cái nầy anh biết chứ?

-Ây...’ân ân oán oán hà thời dứt’...aiz...ông trời có đức hiếu sinh...aiz...không nên phạm sát giới a...Nancy à..em sát khí quá nặng đó...phải tích phước cho con mình một chút đi nha...

-“Đừng làm bộ làm tịch nửa...nói mau...anh tính làm sao”Nancy nhìn nó...’ứa gan’..vẻ mặt gian trá rỏ ràng trái ngược với lời nói như muốn ‘xây 7 tháp chùa’...

-“Cái gì là làm bộ làm tịch...anh nói thiệt đó...anh sẻ không giết người...chuyện kinh khủng và tàn ác như vậy anh sẻ không làm....anh sẻ cắt gân tay,gân chân chúng thôi...sau đó đem ra giửa sông Hậu...cho chúng bơi vào...Vậy thôi”...Đức nghiêm túc nói...nét mắt vô cùng ‘thánh thiện...’

-“Anh....hahahaha”...Nancy bật cười rủ rượi...

Đám chị em đang tiến hành kế hoạch...nghe tiếng cười của Thủ trưởng lấy làm kỳ quái...

...

Trong ga ra trên hai chiếc ghế..hai chân trói chặt vào chân ghế,hai tay ngoặc về phía sau trói vào lưng ghế...miệng bịt băng keo..hai mắt vẫn nhắm như đang ngủ...

Trong ga ra hầu như mọi người đều có mặt...ngoại trừ Nancy,hai Kiều và Mỷ Kiều...đám mỷ nử cúng muốn mở rộng ‘tầm mắt’...coi lảo bản xử việc ra sao...mong hắn đừng để thất vọng...

-“Khi nào chúng tỉnh vậy?” Đức nheo mắt...nhìn hai tên bị trói chặt vào ghế..một trong hai chính là người đả nhìn nó nhe răng cười trước khi bắn nó...Đức không bao giờ quên được...

-“Nếu để yên như vậy..khoãng 1 tiếng đồng hồ...còn muốn trong vòng hai ,ba phút...lấy nước lạnh tạt vào mặt”...Thục Linh êm nhu đáp...

-Haha...vậy tôi đi lấy...

-“Có đây rồi...”Phương Anh cầm xô nước tạt lên mặt hai gả kia...nước lạnh...là nước đá tan ra...không tỉnh mới là lạ...

-Haha...không ngờ đôi khi hồ đồ...nhưng chu đáo thiệt...cám ơn...

-“Anh”...Phương Anh biết hắn mắng xéo mình không gỏ cửa xông vào trưa hôm nay..hai má đỏ bừng...không tiện phản bác..Thục Linh đang kế bên...nên ‘nhịn’...

Huấn là người đầu tiên thức tỉnh...theo bản năng gả dãy dụa khi biết mình đang bị trói...gã mở to mắt nhìn ..ánh mắt đỏ ngầu..căm giận...cái thằng mà bọn hắn muốn giết đang nhe răng cười...An.tên đồng bọn cũng đã tỉnh...hai mắt cũng long sòng sọc lên như muốn ăn tươi nuốt sống đám người trước mặt...

-“hắc hắc hắc...hai người anh em...í không phải..thiệt là hổn xược...phải nói là hai chú bác mới đúng..chúmg ta lại gặp nhau rồi...trái đất nầy coi vậy mà nhỏ xíu ha...hắc hắc hắc...”Miệng cười đểu,nói bi bô..đưa tay giật hai miếng băng keo trên miệng hai ‘chú bác’ xuống...

-“Mầy ..đụ má..mầy biết bố mầy là ai không?đụ má mầy đụng tới ông...tù rục xương con ạ...đời mầy tàn rồi...” Huấn văng tục..hai mắt đỏ ngầu...uy hiếp..

-“Ui cha...nghe chưa...nghe chưa?nó hăm dọa kìa..ây da..tui sợ quá à..tay tui run hết rồi..coi nè”...Đức đưa bàn tay lên làm ra vẻ run rẩy...’mặt trắng bệch’...khiến đám mỷ nử cố nín cười...

-“Bây giờ..mầy muốn sao?mầy nói đi...” An có vẻ thức thời...’lịch sự’ hơn...

-“làm sao?hắc hắc..dỉ nhiên là chơi đùa một chút rồi...yên chí đi..không nguy hiểm đến tính mạng đâu..không cần phải sợ..hắc hắc...chú nầy nha...lúc bắn tui...cãm giác thế nào?chắc là sướng lắm chứ gì?ây da ...bắn dở ẹt...”

Nó ngừng...đi đến một góc ga ra mở họp lấy máy khoan..cắm điện...bấm nút...tiếng động cơ quay nghe rờn rợn...

-“Mầy..mầy muốn làm gì...bọn tao là CA Đồng Tháp...đụ mẹ...” An ,Huấn mặt tái nhợt nói không dứt câu...thằng nhóc nầy hình như có vẻ điên điên...

-“Làm gì?khoan lổ chứ làm gì...tui chưa bắn súng lần nào nhưng khoan cây,khoan sắt thì làm hoài...bây giờ ..hắc hắc..muốn khoan xương người...hai chú hợp tác một chút ha...”nó vừa nói vừa nhìn mủi khoan...bấm...tắt...bấm tắt...tiếng máy bình thường nghe không có gì nhưng sau lời nó nói..ai cũng nghe rợn tóc gáy...khoan xương?ô má ơi...thánh thần ơi...nói chơi phải không?

Đám mỷ nử trợn mắt há mồm...trong đầu cứ nghỉ lảo bản sẻ tay đấm chân đá cho hả giận...sau đó xử tử...cũng là hiếm có rồi...dù sao lảo bản cũng còn trẻ,thiếu sự tàn nhẩn nên Thủ trưởng muốn huấn luyện hắn...ai dè...hắn cũng đủ độc ác ...vượt qua sự tưỡng tượng trong đầu...

Nhưng sau đó lời nói từ miệng lảo bản khiến các nàng ‘tức khí’...vì dám ‘coi nhẹ’ chị em của Thiếu tướng...

-Các vị...hahaha..ra ngoài đi...hay lên lầu nghỉ ngơi đi...ở đây không tiện đâu..hahaha..cám ơn nhiều...

-“Tụi nầy muốn mở rộng tầm mắt...không được sao?” Thu Hà ủy mị ‘hờn mát’ ỏng ẹo nói...

-“Hả?được..được..dĩ nhiên là được...nếu không yếu bóng vía...còn ai yếu bóng vía..haha xin cứ tự nhiên đi ha...” Đức vừa nói vừa liếc nhìn hai ‘chú bác’...nhếch miệng cười bí hiễm...

Huấn,An..quả thật đang sợ té đái...trước giờ chỉ có bọn chúng mới tra tấn người khác...bây giờ bản thân sắp bị tra tấn...hơn nửa thằng nhóc nầy có vẻ không bình thường...hắn...hắn điên rồi...

-“Anh bạn...chuyện gì cũng có thể thương lượng...” Huấn nhỏ giọng...không còn hung hăng nửa...

-“Thương lượng?hai người đang ở vị trí thương lượng sao?hắc hắc...yên chí đi...không sao đâu nếu hai chú bác có khả năng thì OK..còn nếu không htì...hắc hắc...chuyện khó nói lắm...nhưng không liên quan tới tui nha...hắc hắc hắc..

-“Mầy...mầy muốn làm gì?” An nghe ra ‘mùi vị’ bất thiện trong lời nói ...bụng run sợ...

-“Ây..đừng nóng mà...chờ chút..tui nói cho hai ‘chú bác’ nghe...hắc hắc...” nó lấy băng keo dán miệng hai ‘chú bác’ lại kỷ lưỡng...đứng nhìn chăm chú lẫm bẫm trong miệng...tuy vậy ai cúng nghe được:”

-Sorry nha...không muốn hai ‘chú bác’ làm ồn...Tui có đọc qua Tam quốc chi...có đoạn Quan công bị tên độc bắn trúng...phãi nạo xương..ngày xưa đâu có thuốc tê..vậy mà Quan công không kêu la...trong lúc đại phu nạo xương lấy mủ...Quan công đánh cờ...hắc hắc...tui không tin đâu..bọn Tàu bóc phét thôi...cho nên phải bịt miệng hai ‘chú bác’ lại...sorry nha...

-“Mầy..mầy điên rồi...” Huấn,An nghe xong hồn phi phách tán...thằng nầy điên rồi...nói lời như vậy mà vẻ mặt vô cùng bình thản...

Đứng vậy...hắn điên rồi...không điên cũng lạ...người giết mình trước mắt...không điên thì không bình thường...

Mặt thằng nhóc bỗng đanh lại...tiếng máy khoan nghe lạnh người...

Huấn kinh khủng nhìn chân của đồng bọn đang bị mủi khoan xuyên qua...giày và chân....vết máu đỏ loang trên sàn xi măng của ga ra...tiếng máy khoan đều đặn...tiếng rú đau đớn trong cổ họng của đồng bọn...

Đám mỷ nử nín thở...hắn lúc nầy và hắn lúc hihi haha lúc cầm cây đàn nghêu ngao hát...hình như là hai người khác nhau...một là hiện thân của ác quỷ...mệt là hoá thân của thiên thần...vậy hắn là ai đây...nhưng sau lần nầy...hình ãnh của hắn trong lòng bổng nhiên cao lớn hẵn lên...độc ác..quyết đóan là đặc tính của người làm việc lớn...

-“Biết mà...chịu không nổi đâu...chú nầy xỉu rồi...chú còn tỉnh hay là tui nói cho chú biết ha...tui sẽ làm gì...khi chú kia tỉnh chú nói cho chú kia biết để khỏi phải thắc mắc...ây da..tui không có thì giờ nhiều...là vầy..tui khoan hai tay hai chân các chú..sau đó đem hai chú thả giữa sông Hậu...để hai chú bơi vô...như vậy chúng ta huề...coi như ân oán chấm dứt...chú nói có phải không? Hắc hắc...chân nào của chú trước đây...ui..chân nào cũng được mà...trước sao cũng lủng lổ thôi...

Cả ga ra bỗng bốc lên mùi xú uế...

...

-“Lảo bản...tôi đi theo giúp một tay...”Thu Hà thân mật nói..sau sự kiện trong ga ra..cái nhìn của nàng đối với lảo bản trẻ tuổi nầy đã thay đổi nghiêng trời lệch đất...

-Hihi...Không cần đâu..hihi...chuyện nhỏ thôi mà...ở nhà nghỉ ngơi đi..hôm nay chị đã làm nhiều rồi.

-“Hay là tôi đi với anh...tôi không mệt dù sao hai người còn hơn một người...” Phương Anh bỗng đề nghị...

-“Tôi cũng muốn đi” hêm một người thêm một phần sức lực” Thu Tâm cũng không chịu kém...

-“Đúng đó...nếu không em đi với anh”...Kiều Nga không yên lòng khi thấy Đức một mình mang hai ‘chú bác’ giao cho ‘Hà Bá’...Nancy,Kiều Chinh có thai..không tiện..vậy nàng là người thích hợp nhất...

-Em không được...ừm Thu Hà hay Phương Anh...Thu Tâm...ai cũng được nhưng một người được rồi...

-“Để tôi...Phương Anh,Thu Tâm...đừng giành với tôi nha...khi nãy tôi lên tiếng trước...” Thu Hà nhanh nhẹn xung phong...

...

-“Chổ nầy là chổ nào?”

-“Haha..vườn địa đàng...là tui đặt tên đó...lãng mạng hong...lúc trước thường tới đây ngắm trăng sao...” xe dừng trong khu vườn địa đàng..Đức cãm khái đáp...

-Sao nói là giửa giòng sông Hậu?

-“ây da..haha..nói cho oai thôi...cuối khu vườn có con sông con chãy ra sông Hậu...cũng được rồi..chị không nghỉ bọn chúng có thễ bơi vào chứ hả?hắc... hắc... hắc

-“Vậy cũng phải...trừ khi có phép lạ...OK lẹ đi...tụi nó thúi quá...”Thu Hà nhăn mặt...

-Ừm...cuối vườn..có chiếc tam bản...đem chúng lên..cheo ra giữa sông..bye bye...hắc hắc hắc...

...

Hai ‘chú bác’ Huấn ,An...nước mắt đoanh tròng...ánh mắt van lơn trong tuyệt vọng...cái khủng khiếp nhất của đời người là biết giờ phút cuối cùng của mình đã tới...

-“Yên chí đi...ráng bơi vô là được rồi...hắc hắc hắc...cố gắng nha..ừm..quên nữa...trong trường hợp...ví dụ thôi nha...là ví dụ thôi...hai chú đi dự tiệc với ‘Hà Bá’...nhớ dành phần cho lảnh đạo Ngọc Sơn nha..không lâu đâu...tuần tới thôi...sẵn sàng chưa?1...2...3 bye bye...good luck...

“Bùm”...”Bùm” tiếng hai thân thể đồ sộ rơi xuống sông...Đức nhìn hai ‘chú bác’ vẫy vùng trong chốc lát...rồi chìm lĩm...

...

-“Mệt không?ngồi nghỉ chút rồi về...” Đức lấy trong xe hai chai nước lọc...đưa Thu Hà một chai...mở nắp tu một hơi...bất chợt nhìn khe hở trên ngực...vú Thu Hà nây nẩy...

-“Nhìn chổ nào vậy?” Thu Hà lườm...giọng ỡm ờ...cãm thấy rạo rực...

-“Chổ nào đang nhìn thì nhìn thôi...hihi” Đức nham nhở cười hihi thú nhận...

-“Không đàng hoà...ng....Ưm...”Chưa kịp dứt câu môi đã bị cặp môi khóa lại...như lửa gặp rơm..hai tay nàng ôm lấy đầu Đức vít chặt...mãnh liệt đáp trả...cãm giác hai tay Đức đang xâm lấn khắp cơ thể mình...

...

-“Ở...ở đây sao?” Thu Hà thều thào...

-“Ừm...” Đức đẫy ngả nàng lên hàng ghế băng sau..nhang chóng kéo quần ...một phát một,quần dài và quần kéo ra quá nửa đùi ...nàng hổ trợ đạp luôn ra ngoài...

Dưới ánh trăng....phần dưới trắng ngần lồ lộ..mãnh lông đen mịn khêu gợi lờ mờ dưới ánh trăng ...Thu Hà dang hai đùi ...cữa hang ẫm ướt mời mọc...

-“Không...đừng...”tưỡng hắn ‘lên ngựa’ ai dè hắn ngồi xuống áp miệng vào...nhưng trể rồi...hắn không ngại có mùi thì được..thây kệ hắn...nàng chơi vơi ghì mạnh tóc hắn vào sát thêm...đã lâu lắm rồi...từ lúc ly dị...chưa nếm mùi đàn ông...cái lưỡi của hắn tung hoành phía dưới khiến dâm thủy của nàng tuông trào...liên tục rên ư ư trong cổ họng...

...

-“Ôi giời ôi..lảo bản ôi...cậu giết chị Hà rồi...”

Thu Hà rít lên ...nàng biết hắn dai sức..cả đêm mới có thễ ‘quá tam quan’ với ba chị em Thủ trưởng...nhưng không ngờ ‘súng’ hắn khủng đến thế...lúc hắn đút vào...nàng cãm thấy chổ ấy của mình như bị ‘nong’ ra hết cỡ...thốn vô cùng thốn và cũng sướng vô cùng sướng...

Hắn nắc...nàng chõng khu cho hắn nắc...hắn nắc như điên dại...nàng cũng đẫy ngược về sau khi hắn nắc tới...sướng càng thêm sướng...

Đã ba lần rồi...nàng biết mình đã lên đỉnh ba lần rồi...người nàng rả rời nhưng hắn vẫn hùng hục...có phải là người không vậy?

-“Nầy..nầy....chị thua cậu rồi lảo bản...ra đi..chị sắp xỉu rồi...hihi..”Thu Hà ‘năn nỉ’...

-Mệt à? Hihi...chìu Đức nha...

-Sao cũng được...nghỉ chút đi...muốn giết người ta à?

-“Ừm..được được...nà...”Đức rút ra...đưa cặc ngay miệng... nàng hung hăng lườm nhưng rồi cũng ngoan ngoãn há miệng cho hắn đút vào...nắc...

...

Thu Hà ‘còn mới’...chưa biết lảo bản nàng khoái nhất là cái nầy...vừa đụ miệng vừa bóp vú...

...

Thu Tâm nhìn bạn mình với ánh mắt nghi hoặc...

“-nhìn...nhìn cái gì...hihi...”Thu Hà bật cười sung sướng...

“-mầy..mầy...” Thu Tâm cãm thấy ghen ghen...

-À há...mầy nha...chậm như rùa...

***

“Haha..chào các vị..lâu quá không gặp các vị khoẻ chứ hả”?

Khá lâu không đến...công ty hiện nay cũng có rất nhiều người mới...họ không biết Tổng Giám đốc là ai...Phó Loan là người điều hành...vì vậy khi Đức đến Đức Lập đột xuất khiến mọi người sửng sốt...

“-Cậu không sao chứ? Hôm qua làm tôi hết hồn...tối qua nghe cậu bình an mới yên tâm...mai mốt đừng có như vậy nữa nha...cậu không chết cũng có nhiều người chết đó...kìa..nhìn đi...” Phó Loan hất hàm về phía Yến,Tuyết ...hai mỷ nử đang nước mắt đoanh tròng...cũng như Nancy ,Kiều Chinh,Kiều Nga đêm qua khi nghe tiếng nó trong điện thoại...

Không những vậy...Tâm,Nhung cũng đứng gần đó...

-“Yến,Tuyết...Dì Út..Chị Nhung..haha..Đức đây nè...đại nạn không ‘ngủm’ sau nầy hồng phước tề thiên hahaha”...Đối diện 4 mỷ nử cùng một lúc..Đức chỉ biết cười hihi haha nói đùa...

-“Cháu đó...chỉ thích đi làm chuyện nguy hiểm...có biết nhiều người lo sợ không?” Tâm đai nghiến...mượn lời nói lên tâm trạng của người khác cũng như của mình....”suốt ngày hôm qua,nàng như là người chết rồi...đêm tối mới tỉnh hồn khi nghe tin nó bình an..giờ thấy nó hihi haha trước mặt thiệt là ‘ứa gan’...

-Ây da..có cái gì đâu chứ...đừng nghe lời người ta phóng đại mà...haha...cứ làm như cháu là James Bond í...

-“Hôm qua TV nói rỏ ràng đó..không có giả đâu..anh thiệt là” Yến trừng mắt nổi hung...cũng như bao nhiêu người khác...nàng lo cho hắn muốn chết...nghe tin hắn bình an nàng quyết định ăn chay 1 tháng..bây giờ thấy hắn bình an đứng trước mặt ...ước gì hắn ‘chết’ cho rồi...cho hả giận cái tội để nàng lo lắng...

-“Giang sơn dể đổi..bản tánh khó chừa...anh tối ngày cứ như vậy ...sớm muộn gì cũng xãy ra chuyện...” Tuyết cũng tức giận không kém...người gì đâu cứ để người khác lo lắng...

-“Cậu nha...nghe lời một chút đi...thu liễm một chút...” Nhung nãy giờ im hơi lặng tiếng..bây giờ mới mở miệng ‘can thiệp’ nhưng ánh mắt cũng ‘sừng sộ’...hận không thể ngắt ,cào hắn cho hả cơn tức...

Đại khái là đám mỷ nử ai cũng vì nó mà một ngày mất ăn mắt ngủ...lo sợ nó xãy ra chuyện gì..bây giờ thấy không sao thì hờn mát...

-“Hôm nay có chuyện muốn tuyên bố...ừm...xin lổi nha...hơi đột xuất nhưng đã lên kế hoạch lâu rồi...các vị xin mời vào phòng hội nghị...ừm Phó Loan à...kỷ sư Cường...anh ta...

“-Tổng giám đốc...là anh à...ouf....thấy anh bình an...vậy là tốt rồi...anh kiếm tôi à...” Cường mở cửa bước vào...nét mặt tươi rói..theo sao là một mỷ nử...lần đầu tiên Đức gặp mặt...

“-Kỷ sư Cường...haha..chào anh...à... hôm nay có cuộc họp..cần ý kiến đóng góp của anh..Ụa..vị nầy là...”Đức quay sang cô gái bên cạnh Cường gật đầu chào...nhìn Cường hỏi...

“-Cậu ít khi tới đây nên chưa gặp..ừm..đây là Thúy Ái..con gái của cô giáo củ của tôi...tới đây làm được nữa tháng rồi...phụ trách phần mềm cho Công ty...Ừm..Thúy Ái,đây là Tổng Giám đốc của công ty..Trần Đức..”Cường vui vẻ giới thiệu...nét mặt sáng ngời...

“-Chào cô...Welcome...Haha..anh Cường ...chúc mừng nha...bạn gái anh rất xinh”...Đức lịch sự như Tây khen nịnh...đinh ninh Cường đã tìm được mùa xuân...Bấy lâu nay trong lòng cũng hơi ái náy...cã hai Yến,Tuyết đều bị mình phõng tay trên mà tên nầy không oán giận...tên Cường nầy không tệ...lần nầy Đức có ý muốn cất nhắc Cường vào ban giám đốc của Đức Lập...

-“Chào anh...Tổng giám đốc...” Thúy Ái ngượng nghịu muốn đính chánh nhưng Cường đã lẹ miệng hơn...

-“Không phải như anh nghỉ đâu..hihi...” Cường xấu hổ...nghỉ tới tuần nào cũng đụ cô giáo Kim Tuệ...xét ra vai vế thì là ‘bề trên’ chứ không phải là bạn trai a...lúc nầy tâm lý Cường đã hoàn toàn biến đổi..không còn mặn nồng với các cô gái trẻ nữa...trái lại càng lúc càng cãm thấy thoãi mái với cô giáo Tuệ...

-OOh...sorry nha..vậy là anh vô phước rồi...cái nầy...haha...thôi vào họp đi...

-“Em về chổ làm việc...” Thúy Ái nhìn Cường nói,quay qua gật đầu chào Đức rồi quay lưng bước đi...

-“Tổng giám đốc..cậu không biết cô ta?” Chờ Thúy Ái đi khuất...Cường nhìn Đức hỏi nhỏ.

-Tại sao tôi phải biết cô ta?là minh tinh nổi tiếng à?

-“Vậy anh biết Lý Bình chứ?” Cường nói tên ‘Lý Bình’ với giọng khinh miệt...

Đức sửng sốt...chuyện Lý Bình ‘bán vợ cầu vinh’...nó có nghe qua...thì ra là vậy...

-Ừm...chuyện nầy..có nghe qua...Cường à...chiếu cố cô ta một chút...thôi mình vào họp...

...

-Các vị...chuyện nầy tôi đã có bàn sơ qua với Phó tổng giám đốc rồi...hôm nay có cuộc họp đột xuất tại vì trong thời gian tới...tôi sẻ rất bận...haha..hôm nay coi như là họp sơ bộ đề nghị..các vị về suy nghỉ...tuần sau sẻ chính thức công bố...

Ngừng một chút,đão mắt nhìn quanh...

-Là như vầy...Đức Lập sắp được niêm yết trên thị trường chứng khoán...trước khi việc nầy đến..Công ty cần phải tổ chức qui mô hơn..nhất là ban điều hành...

...

Thúy Ái hiện nay rất hài lòng về công việc của mình...chuyện của Lý Bình đã nhanh chóng chìm vào quá khứ...dần dần Thúy Ái đã trở về bản tánh ngây thơ hồn nhiên trưức kia...luôn yêu đời và tin tưởng tương lai...

-“Eh..Thúy Ái...có gặp qua Tổng giám đốc chưa?nghe con nhỏ Cúc nói cậu ấy tới rồi...” Nguyệt,một trong hai người bạn thân của Tuyết hỏi nhỏ...mặt có vẻ ‘lém lỉnh’...có tiềm chất ‘bà Tám’...(ý nói nhiều chuyện mách lẻo).

-“Ừm...có gặp rồi...anh ấy trẻ quá ha...” Thúy Ái ậm ừ đáp ...hai mắt vẩn không rời màn hình máy vi tính.

-Ụa...sao tụi nầy không thấy vậy?đi rồi sao?Cúc ra vẻ nuối tiếc...

-“Không phải...thấy Tổng giám đốc với nhiều người vào phòng họp...”Thúy Ái đáp...

-“Họp?Wow?hiếm khi nha...ụa?Đông Cung,Tây Cung cũng họp sao?hèn chi không thấy bóng dáng họ...”Nguyệt ra vẻ ‘am tường’...

-“Đông Cung..Tây Cung?” Thúy Ái ngẩn đầu nhìn Nguyệt hai mắt ‘mờ mịt’...

-“Hihi..là con Tuyết với con Yến đó...” Cúc cười khúc khích kề tai Thuy Ái nói nhỏ...

-“Thiệt?” Thúy Ái sửng sốt...sao ly kỳ vậy...con gái mà...không ít cũng nhiều có tính cách ‘bà Tám’ trong huyết quản...không tập trung vào màn hình nửa...hai tay cũng không gỏ bàn phím nửa...trố mắt nhìn Cúc,Nguyệt...khát khao câu trả lời...

-“Thiệt còn hơn vàng...hihi...lúc trước Đông,Tây cung hai người như nước với lửa...vui lắm...hong hiểu sao lúc nầy hình như là hai chị em ruột...mất vui...

-“hihi...Nguyệt...chị thiệt là...” Thúy Ái cười rúc rích...cãm thấy hai người bạn mới nầy thật vui nhộn...

-“Con Nguyệt đang hóng làm Bắc cung đó...tiếc là ‘hoa rơi hửu ý nước chãy vô tình a”...Cúc nhìn Nguyệt ‘chế nhạo’...

-“ Rồi sao?tao thú nhận đó...không như ai kia...thèm rỏ dãi mà cứ làm bộ em chả...hihi...thú nhận đi...có phải muốn làm Nam cung không?gạt ai thì được chứ đừng hòng lừa tao...mầy chõng cái đuôi lên là tao biết mầy muốn gì rồi...”...Nguyệt ‘bỉu môi’ phản pháo...

-“Mầy”...Cúc định lên tiếng...nhưng Thúy Ái hiếu kỳ...vội vàng ‘can thiệp’ hỏi.

-Vậy ai là hoàng hậu nương nương vậy?

-“Wow...Tụi nầy có gặp được 1 lần...cũng đẹp bá cháy...con Tuyết ha..lúc đó cũng có ‘giao chiến’ chút chút...ừm nghe nói cô ta là Thiếu tướng trong quân đội gì gì đó...” Cúc nói với vẻ hâm mộ...

-“Hihi...Tổng Giám đốc cũng bay bướm dử ha...”Thúy Ái cười khúc khích...

-“Cũng bay bướm?mày không biết đó thôi...phải nói là ông trùm bay bướm mới phải...”Rồi nhìn quanh...thấy không ai để ý...ghé miệng gần tai Thúy Ái rù rì...không biết Nguyệt ‘bà Tám’ nói gì mà Thúy Ái hai mắt mở lớn...miệng há hốc...

-Không..không chứ hả?

-“Hahaha..đang nói gì vui vậy?”Cường nét mặt hân hoan ...tươi rói đang tiến đến cười hỏi...trong lòng đang vui...vì được thăng làm Giám đốc Phụ Trách Công trình...Công ty lại sắp sửa lên thị trường chứng khoáng...tương lai sáng sủa a...vì vậy tâm hồn lâng lâng...

-“Wow...anh Cường...sao hí ha hí hững vậy?Tổng giám đốc đâu sao không thấy?”Cúc vừa hỏi vừa nhìn dáo dát ...

-“Đi rồi...Chị Tâm có việc đột xuất nên nhờ cậu ấy đưa về nhà”...Cường hơi mất hứng...hắn đang chờ được gọi một tiếng ‘Giám đốc Cường’...cũng phải...vừa mới họp xong...chưa ai biết được...

-“Anh Cường...theo qui định của Công ty...Chức vụ Giám đốc sẻ có văn phòng riêng...hai giám đốc dùng chung 1 thư ký...chuyện thư ký thì anh thảo luận với..ừm...cô Nhung...còn văn phỏng...vấn đề sửa sang thì anh liên lạc với bên nhân sự...” Tổng Giám đốc Loan cười nói...

-“Ừm ..được được”...Cường liếc nhìn Nguyệt,Cúc,Thúy Ái..ngẩn đầu ưởng ngực ‘khiêm tốn’ gật đầu...nghỉ tới lúc có văn phòng riêng ....Cường thấy lòng lâng lâng...coi bộ từ lúc đụ được cô giáo mình...liền có số hên hay sao í...

-“Hả?anh Cường? Lên chức Giám đốc rồi sao?” Cúc ‘hét’ lên...

-“Giám đốc Cường...cơm trưa hôm nay anh phải nhỏ tí ‘máu’ rồi...” Nguyệt muốn ‘tống tiền’ bằng cách đòi được đãi ăn mừng...

-“Đúng rồi..anh Cường...không đãi ăn là không xong đâu” Thúy Ái cũng vui lây...

-“Cái gì?các cô muốn ‘ăn cướp à?chỉ là làm việc thôi mà”Cường nghiêm giọng ‘khiêm tốn’ nhưng gương mặt hắn đã ‘bán đứng’ hắn....mọi người cười khì lên...hắn hổ thẹn quay qua ‘tố’...

-“Giám Đốc Yến,Giám đốc Tuyết....còn nữa Tổng Giám đốc Loan...

...

Mừng thì cũng đang mừng..nhưng cả ba cũng đang vui trong bụng...ai cúng tưỡng mình ‘có hẹn trước rồi’...âm thầm chuẩn bị...lúc đó mặc cái gì cho đẹp...

Cả ba cũng không biết...đang lúc nầy...Đức và dì Tâm của hắn đang xà nẹo trong phòng tắm...

Hơi thở dập dồn...

***