Thằng Đức

Chương 89: Hỗn chiến



-“Phải nhớ kỷ 4 điều tối quan trọng ...thứ nhất...súng lúc nào cũng nạp đạn....thứ hai...đừng bao giờ chỉa súng vào bất cứ vật gì mà anh không muốn bắn...thứ ba...ngón tay chĩ chạm cò súng khi nhìn thấy mục tiêu và cuối cùng là phải chắc chắn đó là mục tiêu và cái gì sau mục tiêu...Hiểu không?”

Phương Anh cầm khẩu súng Smith Wesson đen ngòm vừa ngắm nghía vừa giãi thích...

-“Ừm.nhớ rồi...dạy nạp đạn...làm sao bắn đi...” Đức hàm hồ nóng lòng hối thúc...

-“Cái gì nhớ rồi chứ..chưa biết đi đã muốn chạy... anh phải hiểu khái niệm an toàn trước...” Phương Anh sẳn giọng ‘quát’...

-“Ây da..được rồi..hiểu rồi..vu vi một chút đi...không cần phải nghiêm túc như vậy đâu à..hihi..cô nói sao thì sao đi...vậy được chưa?cười cái coi...lúc nào cũng để cái mặt hầm hơi không đẹp đâu...cô là người đẹp mà..có nghe ‘nhất tiếu khuynh thành khuynh nhân quốc’ chưa?hắc hắc...” Vừa nói,Đức vừa lộ liểu ngắm nhìn khiến mặt nàng đang đỏ lại càng đỏ hơn...

Hôm kia vô tình nhìn thấy cảnh nóng khiến nàng muốn ‘độn thổ’...từ hôm đó,trừ phi có chuyện cần,nếu không thì hay né hắn...không hiểu sao khi thấy hắn trong đầu lại hiện lên cái cảnh kia...thiệt là mắc cở chết người...

Nàng cứ tránh né... sợ gặp hắn...

Đức đâu biết cô nàng nầy cứ ‘canh cánh’ hình ảnh Kiều Chinh cầm con cặc tổ bố của hắn mà nút,liếm nên đeo như đĩa ...mục đích để được học bắn càng sớm càng tốt...nhìn khẩu súng Nancy đưa cho mà ngứa ngáy..từ hôm bị ‘độp’ phải nhảy sông...trong bụng đã nhất quyết sau nầy phải có súng lận lưng mới được...không để tình cảnh như vậy xãy ra nửa...thế là cứ đeo theo Phương Anh ...

Bất cứ người con gái nào cũng thích làm đẹp và thích được người khác khen mình đẹp...nhất là khi được đàn ông khen mình đẹp...Bởi vậy khi nghe hắn nói “cô là người đẹp mà.”...lòng như được uống nước đường...tim đập rộn lên..len lén liếc hắn một cái...cố trấn tỉnh xua đuổi những cãm giác kỳ quái đối với hắn...

-“Cái miệng ba hoa”...Phương Anh ‘mắng’...

-Sao cũng được..cô thích thì được rồi...haha...

-Anh..anh lẻo mép...

-“Ừm..cũng đúng...” Đức gật đầu...

-“Anh..anh..hihi...” nàng cười khì lên...

-“Wow....như vậy mới đẹp...tui thích nhìn cô cười...” Đức ‘tán’...

-“Anh...lại nửa rồi”...Phương Anh ‘hờn giận’...

-Hihi..nói thiệt mà cô không chịu thì thôi..nà..nói thiệt nha... tuần tới tui đi Đồng Tháp... dạy hỏa tốc đi...làm sao nạp đạn,làm sao bắn...haha...vậy là được rồi...người ta ‘độp’ mình ..mình ‘độp’ lại như vậy mới quan trọng...cái qui tắc an toàn...từ từ đi...OK?

-Vậy...vậy...

-Vậy cái gì..cứ quyết định như vậy đi...

-“là anh dạy hay tui dạy đây hả?” Phương Anh lại tức gịận ‘quát’...thiệt là hết cách với tên nầy...

-Haha..dĩ nhiên là cô rồi...đâu có ai dành làm thầy đâu à...nhưng mà vu vi một chút đi...haha

-Thiệt là hết cách với anh luôn...mình đi...

-Ừm..ụa mà đi đâu?

-“Không phải anh nói muốn học bắn sao?thì cũng phải tới trường bắn mới được chứ?đi đi...đồ khờ”...Phương Anh mím môi ‘mắng’...

-“Đúng..đúng...hihi...nói rỏ một chút đi..ai biết cô kêu đi trường bắn đâu chớ...à có cần đăng ký trước không?

-Người khác thì cần...anh đi với tôi...không cần...

-“Wow...oai vậy sao..hắc hắc ...tui thích đó...Trường bắn nầy nghe nói mới khánh thành năm ngoái ...tới đó tập bắn chắc đã à nha...hắc hắc...chuyện gì chứ mấy cái trò chơi nầy ...haha tui siêng lắm...yên chí đi...trong tương lai bão đãm bách phát bách trúng...”nói tới đây Đức có ý tưởng dâm dê...Phương Anh thì ngây thơ tưỡng hắn nói trong tương lai hơn nàng...vậy là có khuynh hướng ‘khi sư diệt tổ ‘...thật ứa gan muốn đá hắn một cái...nàng bỗng nghỉ ra một kế,miệng cười gian...

-“Anh cũng phải tập vài chiêu cận chiến...nếu không...bị đánh như cái mền thì thiệt là khó coi...

-“Hắc hắc..chuyện nầy hả...không cần phải lo đâu...tui chưa từng có đối thủ...”Đức ‘hách dịch’ đáp...

-“Anh?...hay là mình trao đổi vài chiêu...thế nào ?...hừ..” Phương Anh ánh mắt khinh thường từ từ ‘giăng bẩy’ để Đức lọt vào..sau đó tha hồ đá đít hắn...

-“Cô?chỉ sợ cô nổi giận...thôi đi..” Đức....miệng trề,nhún vai...tỏ ý ‘miệt thị’...

-“Nói cái miệng ai cũng nói được mà...ra tay đi”...Phương Anh bị coi thường...tức khí thủ thế...sau đó nhanh chóng xấn tới đá một đá...

“-Muốn chơi thiệt sao?được..hắc hắc..cho cô biết thế nào là lợi hại...” miệng cười gian..không lui,cũng không né đòn...ngược lại đưa thân xấn tới...chơi trò cận chiến...

Phương Anh có nằm mơ cũng không ngờ tên nầy lưu manh như vậy...thấy hắn nhào tới muốn ôm mình...ý đồ đánh đô vật...nàng thất kinh nhãy qua một bên tránh né,thuận thế dùng chân trái tạt ngang một đá...

Nàng lẹ..hắn còn lẹ hơn..lúc nàng đưa chân cao đá ra thì đúng là lúc Đức nhanh nhẹn cúi người lủi tới...cố ý chịu 1 đòn ,xô hạ bàn của mỷ nử...thế là Phương Anh mất thăng bằng ngả xuống...nhanh như chớp...Đức ôm chặt lấy...

Từ lúc nàng tung cái đá đầu tiên cho đến lúc bị hắn ôm chầm lấy...sự việc xãy ra chỉ trong một nốt nhạc.

-“Ê...anh muốn làm gì”...bị hắn ôm chặt hết đường cục cựa”...Phương Anh hoảng hốt...la lên...

-“Một trong sở trường của tui..là đánh đô vật...bây giờ cô đã bị khống chế...hết đường cục cựa...chịu thua chưa?hắc hắc...cô nha..bắn thì giỏi..đánh nhau hả?còn khuya...” Đức trơ trẻn khoe tài...

-“Anh đúng là lưu manh mà...cái nầy là so tài hả” Phương Anh tức giận thở phì phì...

-“Dỉ nhiên rồi..có gì không đúng.. cô giỏi Thái cực đạo...tui giỏi môn đấu vật ...đơn giản là vậy...thua chưa?không thua tui không buông..chà chà thơm quá”...Đức ‘vô sỉ’ đưa mủi hít hít mùi thơm trên người mỷ nử...hắn ôm sát khiến nàng hết đường cục cựa..mùi thơm cơ thể nàng làm hắn ngây ngất...

-“Anh..anh lưu manh”..hai má Phương Anh đỏ rực cãm thấy có một vật cứng ngắt đang áp sát vào đùi mình...

-“Hả..haha..là phản ứng sinh lý sinh hóa thôi..haha..không có gì phải ngạc nhiên...haha..thôi không giởn nửa...đi thay đồ...nữa tiếng sau đi trường bắn...” nói xong cười bẻn lẻn buông Phương Anh ra ..đứng dậy nhanh chóng chạy đi...bỏ lại Pgương Anh đang ngồi ngây ngốc trên bãi cỏ...

***

Từ lúc biết người ngồi vào vị trí Phó Chủ tịch huyện không phải là mình mà là tên Lê Khánh Du...Thu Hoa khó mà nuốt được cơn giận...nhưng vô kế khả thi...nàng nhận thấy chổ dựa của mình không đủ mạnh...muốn vươn lên..nhất định phải có chổ dựa vửng chắc...nếu không chỉ là công dã tràng...

Không những vuột đi vị trí Phó Chủ tịch huyện...gần đây Hoa có cãm giác lời nói của nàng hình như mất đi ‘trọng lượng’ rất nhiều... cái vụ hối lộ 50 T của con mụ Diễm khiến uy tín Hoa bị tổn thương nặng nề...mọi việc hình như dần dần ra khỏi tầm kiễm soát... chính vì vậy Hoa đang rất phiền muộn...tên Tú Toàn kia ngày càng uy hiếp nàng...coi nàng là công cụ tiết dục của hắn...Hoa âm thầm suy tính...

Lại Đức Quang cũng đang suy tính...muốn ‘lên thuyền’ của Bộ Trưởng Lý Hoàng Ân thì phải làm chó cho Lỵ Gia Thành...chuyện nầy cũng không khó nhưng vì làm con chó cho Lý Gia Thành mà đắc tội với Nancy...cái được không bù với cái mất...trên đe dưới búa...

Lại Đức Quang thiệt đau đầu...bất giác lảo sáng mắt lên...mình không làm nhưng chưa chắc người khác không muốn làm...Trần Đức đụng chạm không ít người vậy thì mình lèo lái cho những người nầy gặp mặt Lý gia Thành...Mình chỉ ‘tọa quan sơn hổ đấu’ là được rồi...nếu phe Lý gia Thành thắng...mình coi như có công ‘tiến dẫn hiền sỉ’...như vậy..hắc hắc...’lên thuyền’ của Lý Bộ trưởng coi như là không thành vấn đề...còn nếu như Trần Đức thắng...mình cũng không có tội...là do Lý Gia Thành bất tài thôi...

Tìm ra con đường sáng...Lại Đức Quang cãm thấy phấn khởi...lảo biết cận vệ thân tín đã ra ngoài...xế trưa mới về...

-Ngọc Nương...

-“Lảnh đạo...em đây”...Ngọc Nương tờ trong nhà trong đi ra...nàng cũng đang vô cùng phiền muộn...tên Tồn kia đang bóng gió...hắn muốn nàng cho hắn đụ..nếu không hắn sẻ đem chuyện hắn thấy hôm đó ra nói với Quân...đây là đại họa...nàng không biết có nên đem chuyện Tồn hăm dọa nói với Trọng?tên em chồng nầy rất nóng tính...Trong lòng Ngọc Nương rối như tơ vò...

-“Đang làm gì phía sau vậy?” Quang nắm tay Ngọc Nương thân thiết hỏi...lảo thường dùng phương thức nầy để biểu lộ sự ham muốn...

-“Không ..em nấu cơm trưa thôi...lảnh đạo..em kêu người cho ngài hay là ...” Ngọc Nương không dám tự ý mặc dù muốn lắm...mổi lần phục vụ lảnh đạo,nàng được vài triệu bỏ túi...thường thì nàng gọi phụ nử muốn ‘nhãy dù’ kiếm thêm thu nhập cho gia đình...lảnh đạo biến thái..chỉ thích đàn bà có chồng...nếu là như vậy...nhiều lắm Ngọc Nương chỉ xén được tối đa là 1 T...

-“Thằng Quân ra ngoài rồi...đến xế trưa...”Quang nói đến đây..hai mắt láo liên nỗi lên dục vọng...

Ngọc Nương cả mừng...như vậy lảnh đạo muốn nàng rồi...Ngọc Nương cười lẵng lơ,đưa tay chầm chậm cỡi từng nút áo...tuột luôn quần ...một thân hình trắng muốt khêu gợi lồ lộ trước mặt Lại Đức Quang...lảo đi đến quầy bar gần đó..tự rót cho mình một ly Cognac VSOP...đứng dựa lưng ngắm nhìn nàng...

Ngọc Nương mừng hết lớn...hôm nay trúng mánh rồi...lần trước lảnh đạo biểu nàng từ từ cỡi quần,cỡi áo...đứng trước mặt lảo trần truồng uốn éo...làm đủ động tác dâm dật...chõng khu,móc chim,tự sờ vú,liếm lưởi...trước mặt lảo...Ngọc Nương cứ làm theo sự chỉ dẩn của lảnh đạo...lần ấy nàng được 6 T...như vậy hôm nay chắc là cũng vậy rồi...vì vậy Ngọc Nương ra sức thể hiện...

Lại Đức Quang cũng đã cỡi hết quần áo trên người...con cặc già của lảo cũng đang giựt giựt...

Là Lãnh đạo cao tầng Tỉnh ủy...Lại Đức Quang thường có dịp ra nước ngoài để tham quan và học tập...thật ra cũng chẵng có con mẹ gì để học với tập...chỉ là tới thăm qua quít một vài tổ chức,công ty...nói cho đúng ra là cữi ngựa xem hoa...thế thôi...đó là phúc lợi của lảnh đạo...

Lần đầu tiên Lại Đức Quang ra nước ngoài ..lảo đến thành phố New York của Mỷ đế ...đêm đến...lão được mời đi tham quan gái Mỷ nhãy ở truồng...trước mặt lảo...Lần ấy Lại Đức Quang vô cùng kích động...gái ở truồng,tự bóp vú,móc lồn,làm đủ mọi cách khêu dâm trước mặt lảo...tiếc là không cho sờ...

Về nước,Quang ghiền......lảo từng mướn gái gọi nhãy riêng cho mình...từ từ Quang dần dần biến thái..muốn đàn bà có chồng nhãy ở truồng cho lảo thưởng thức...dĩ nhiên là lảo sẻ sờ soạn và sau đó bú cặc lảo...chứ không như bên nước Mỷ...coi cho đã..nứng cặc cũng không làm được gì...

Ngọc Nương đã được Quang chỉ điễm ít nhiều lần trước nên lần nầy có chút kinh nghiệm...phấn khởi thể hiện...Quang tiến gần...Ngọc Nương chõng khu đưa lồn trước mặt lảo,quay đầu nhìn lảo liếm môi như gái Mỷ nhãy ở truồng chuyên nghệp...

Quang nằm xuống sàn nhà...Ngọc Nương choàng hai chân qua người lảo...dí sát lồn ngay miệng lãnh đạo,mông không ngừng uốn éo...tay nàng tự bóp vú khêu dục...Quang chồm đầu lên đưa lưởi liếm nghe khe thịt...Ngọc Nương ngả người ra sau tay cầm cặc lãnh đạo vuốt ve...

-Aiz...kích thích tột cùng...Quang bắn...mốt vũng tinh dịch dính đầy hai bên đùi ...

Ngọc Nương quay người cúi đầu liếm sạch đầu cặc lảnh đạo...

-“Haha..tốt lắm Ngọc Nương... cho em 6T...thôi 7T đi...” Quang quá hài lòng với người vợ của thuộc hạ..tiền lảo có thiếu gì...miễn nàng ngoan ngoãn chiều chuộng lảo là được...

-“Cám ơn lảnh đạo” Ngọc Nương mừng rở...7 T chỉ nhãy ở truổng...uốn éo không tới nữa tiếng đồng hồ...nhưng ngay lúc vừa mặc lại quần áo... di động tron túi reo lên...Ngọc Nương sa sầm nét mặt..tên Tồn kia như âm hồn bất tán...réo hoài...thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện...thôi thì cho hắn đụ cũng đâu có sao...biết đâu sau nầy làm cho hắn mê thì có thể sai khiến hắn...

Nhìn Ngọc Nương cầm tiền lắc mông đi...Lại Đức Quang cười khoái chí...đúng là có tiền mua tiên cũng được...lảo kéo nhăn tủ lấy ra cây viết,một tờ giấy trắng viết...

Lý Bình...Thu Hoa...Thế Luân...Minh Hiếu????

Cao Lãnh..Đồng Tháp

Ngọc Sơn,nguyên Giám đốc CA tỉnh Đồng Tháp giận điên lên được...hai thân tín hắn gỡi đi hai ngày nay bặt tin..thường thì bọn chúng ‘báo cáo công tác’ mỗi ngày nhưng hai ngày nay bặt vô âm tín rỏ ràng là chuyện bất thường...khiến Sơn bất an...hắn như kiến bò trên chảo lửa...đứng ngồi không yên...vừa rồi xem đài Cần Thơ..hai xác người trôi sông...

Lần trước 4 đàn em thân tín vào tù...mình bị văng chức...lần nầy tưỡng gỡi đi hai thằng sịn nhất ..ai ngờ còn tệ hơn...

Sơn có dự cãm chuyện không may...nhưng đã tới nước nầy..muốn dừng cũng không được...hắn nhất định ăn thua đủ...có ra sao thì ra...

Thành phố Krong Prey Veng....Tỉnh Prey Veng...Campuchia.

Narith nói tiếng việt như người việt...Nói hắn là người miên gốc việt cũng đúng hoặc nói hắn người việt gốc miên cũng không sai...hắn họ Đổ...người việt quen biết hắn gọi hắn là Narith Đổ...nghe như là tên Tây nhưng không phải...

Người ta cũng không chú ý lắm đến cái nguồn gốc của hắn...chỉ chú ý đến cái địa vị của hắn trong thành phố nhỏ như hạt mè Krong Prey Veng... của tỉnh Prey Veng...xứ Chùa Tháp Campuchia.

Nơi đây...Narith là ông trùm...lời nói của hắn là thánh chỉ...người nào không nghe?có lẻ người đó chán sống rồi...Số ‘1’ của CA thành phố Krong Prey Veng gặp hắn cũng khum người nịnh nọt...người ta nói hắn là 1 trong những tài lọt của Hun Sen...không biết đúng hay không nhưng chẵng ai dám đi kiểm chứng...rãnh lắm à?chán sống rồi sao?

Narith ngang tàng hống hách,bá đạo...không sợ trời,không sợ đất...chỉ sợ có một người...đó là vợ hắn.

Nghe thì thấy kỳ quái nhưng khi nhìn thấy vợ hắn mới hiểu tại sao...

Narith đen,lùn vô cùng xấu xí...có lẻ nếu so với Vỏ đại Lang thời Tống bên Tàu...bên tám lạng bên nửa cân...nhưng vợ hắn...phải nói đẹp...vô cùng đẹp...đem tám chử ‘sắc nước hương trời,hoa nhường nguyệt thẹn’ gán cho cũng không phải là quá đáng...cái tên nghe đủ thấy phê rồi : Công Tằng Tôn Nử Mỷ Chi...nghe tên đủ biết là giai nhân nước việt...lại là không phải xuất xứ bình thường...cái họ Công Tằng...nghe đồn rằng thuộc về quan lại hay hoàng tộc của một thời xa xưa...

Hắn xấu xí nhưng vợ hắn đẹp như hoa hậu...dỉ nhiên là gây lên không ít sự ganh tị...sau lưng hắn lúc nào cũng nói chuyện vợ chồng hắn là chuyện của ‘hoa lài cặm bải cức trâu’.

Narith cóc cần...ai nói gì thì nói..nhưng đừng đụng vợ hắn là được rồi... Narith rất ghen...chỉ cần thằng đàn em nào có ánh mắt hổn xược nhìn vợ...ngày mai người ta thấy thằng đó mất tích...vài ngày sau xác nổi bập bềnh trên giòng sông Prek Khyaok...

Narith là ai chứ?hắn là lảo đại của khu vực tỉnh Prey Veng...hành sự tàn ác...chuyện gì cũng làm...dưới tay hắn có mấy chục thủ hạ...chuyên về độc phẫm và giết mướn...

Vợ cùa Narith là niềm tự hào của hắn...hắn không cần gì hết...niềm vui duy nhất là dúi đầu vào giữa hai đùi vợ...đụ vợ...hắn bú hoài,đụ hoài không chán...chán sao được..ở cái xứ nầy..đàn bà con gái vừa xấu vừa đen...

Hôm nay hai vợ chồng Narith tiếp một người khách đặc biệt trong nhà...

-“Mày tới chơi là mừng rồi...sau lại mua nầy mua kia vậy?” Mỷ Chi cười hài lòng,cực kỳ vui vẻ ...ở đây không có ai là người việt cho nên thấy bạn đến...vô cùng hài lòng mặc dủ biết bạn mình ‘vô sự thì không lên điện tam bảo’...

-“Đúng đó...chị Tiên à...sau nầy đừng có khách sáo như vậy nửa” Narith ‘sa sầm’ nét mặt...

-“Cái gì chớ...tuy chúng ta quen thân như vậy...haha nhưng lể nghi thì không thể thiếu xót được..hihi” Tiên cũng là tay sành sỏi đời...đẩy đưa một vài câu ...

-“Có chuyện gì nói đi ...nếu giúp được tao kêu Narith giúp mày...”Mỷ Chi liếc chồng một cái rồi nhìn bạn cười hỏi...

Narith mĩm cười không nói gì ...không cần biết là chuyện gì...vợ đã nói...nhất định phải thi hành lệnh vợ...

-“Hihi...có chuyện nầy muốn nhờ anh Narith..anh coi đi....” Tiên rút trong người ra một gói nhỏ để lên bàn..đẫy về trước mặt Narith..

...

Narith bình thản..mở gói ...bên trong một thứ bột trắng...hắn dùng ngón tay út lấy một chút đưa lên mủi ngửi rồi bỏ vào miệng..chép chép lưỡi...hai mắt nhắm khít như đang thiền...

-“Chị muốn sao”? vài phút sau Narith mở mắt ra hỏi...

-30 ngàn USD...một kí...hiện giờ tôi có 20 ki...tổng cộng 600 ngàn...anh qua Cao Lảnh 550 tôi giao qua đây thì 600 ngàn...

-Không được..cái giá nầy hơi cao...một tiếng thôi..tôi qua Cao Lãnh..500...sao hả?

-Thành giao...khi nào anh muốn hàng?

-Khi nào chị sẵng sàng..gọi cho tôi...chậm nhất là 24 tiếng đồng hề sau...tôi qua tới đó ..tôi liên lạc với chị...

-“Được..coi như một lời đã định” Tiên hớn hỡ...lần đầu tiên giao dịch...coi như có chút uy tín với lảo bản rồi...

-“Không ngờ đó...từ khi nào mầy làm ăn mấy cái nầy?” Mỷ Chi nãy giờ ngồi nghe chồng và bạn giao dịch...bây giờ mới lên tiếng hỏi...

-“Hihi..trong một dịp tình cờ thôi...” Tiên cười đáp...

-“Không phải chỉ có lần nầy thôi chứ hả?” Narith xen vào...

-Không đâu..cái đó còn tùy..nhưng yên chí đi...khi nào có hàng..tôi giao cho anh...

-“Ừm...từ nay..haha..hợp tác vui vẻ...” Narith hài lòng...

-Hợp tác vui vẻ...hihi...

Ngay lúc nầy di động trên bàn vang lên...Tiên ‘vô tình’ liếc mắt nhìn màn hình...84277...

-Xin lổi...Narith bắt điện thoại...”-Alô...lảo Sơn..sao nghe nói anh vui thú điền viên rồi có phải không?haha hèn chi rãnh quá ha..gọi cho tôi...

Tiên cầm ly nước hớp một ngụm...không biết người kia nói gì nhưng nàng thấy Narith vẻ mặt nghiêm trọng...hắn đứng lên đi về phía góc phòng...Tiên chỉ nghe được lõm bõm câu mất câu còn...:”tụi nó lấy mắc..30 ngàn đô...

-“Lại có người muốn giết ai rồi...” Mỷ Chi liếc nhìn Tiên cười nói ...chẵng ngại nói ra..nàng biết bạn mình biết Narith làm nghề gì...

-“ Khi nào có rãnh về Cần Thơ chơi đi mầy...thay đỗi nhiều lắm...”Tiên cười tránh nói chuyện ‘nhạy cãm’..tuy Mỷ Chi không ngại nhưng nàng tránh thì tốt hơn nên lái qua chuyện khác..

“Vậy sao?để tao bàn với hắn...đi chơi cũng tốt..ở đây..khỉ ho cò gáy riết chán phèo...”Mỹ Chi hai mắt sáng kên...

-“Tốt..chừng đó tao sẻ dẩn mày đi đây đi đó cho biết..haha..thay đỗi nhiều lắm....có lẽ mầy sẻ nhận không ra...dù sao cũng gần 10 năm rồi...

-“haha..xin lổi nha...có khách hàng ..ừm..hồi nãy mình nói tới đâu rồi...”..Narith xong điện đàm..hihi haha tâm trạng rất phấn khỡi...

-“Có gì mà vui vậy?” Mỹ Chi liếc chồng...

-“Em biết rồi đó mà...haha”...Narith gãi đầu...đối với vợ...hắn không dám dấu nhưng có mặt của Tiên...không tiện lắm...

-Em muốn về Cần Thơ chơi cài bửa..anh nghỉ sao?lâu quá rồi...nghe Tiên nói nhiều thay đổi...muốn về cho biết...

-“Được đó..khi nào?anh thu xếp đi với em...bà xả..hihi...em cũng biết đó..thiếu em thiệt là khó ngủ..hihi”...Narith không ngại Tiên đang có mặt ..miệng bô bô nịnh vợ khiến Tiên bấm bụng nín cười...

-“Nói mà không biết mắc cở..có khách đó...” Mỷ Chi cười mắng...Narith thích bú lồn nàng...cách đêm là hắn chúi mủi vào giửa hai chân nàng miệt mài...hắn nài nỉ nàng bú hắn...nhưng nàng chỉ đặc biệt cho hắn khi cãm thấy vui vẻ...bình thường thì nàng cứ nằm cho hắn bú xong rồi lên ngựa...

-Thôi..xong rồi...tui trờ về...khoãng vài ngày sau..Narith tui gọi anh...chừng đó chúng ta giao dịch...hay là lúc đó Mỷ Chi...mày đi luôn...

-“Đề nghị hay..cứ quyết định như vậy đi...” Narith lập tức ưng thuận...cố ý làm cho Mỷ Chi vui vẻ...

...

-“Haha..vậy chuẩn bị đi em...dăm ba bửa nửa qua Cần Thơ chơi một chuyến...”Mỷ Tiên vừa lên xe ...Narith vừa nói vừa đưa tay lòn vào áo bóp vú vợ...hắn muốn Mỷ Chi bú cặc nhưng không dám..sợ nàng giận...nhất thời vừa bóp vú vừa cạ cạ cặc vào người nàng...

Mỷ Chi biết hắn muốn chi rồi...nghỉ tới vài bửa nửa về cố hương du lịch một chuyến..Mỹ Chi tâm trạng vui vẻ..thôi thì chìu hắn hôm nay...’Củi khô dể nấu..chồng xấu dể xài’...hơn nữa hắn rất tốt với mình...lâu lâu chìu hắn một lần cũng được...nghỉ vậy nàng đưa tay kéo phẹc mơ tuya quần Narith xuống...

-“Không được ra trong miệng em nha..nhớ đó”...Mỷ Chi cầm cặc Narith xốc cốc vài cái...dặn dò...

-“Được ..được bà xã..em nói sao thì sao đi”...Narith thấy vợ đặc biệt cho mình...hắn mừng hết lớn...vội vàng kê đầu cặc ngay miệng nàng đút vào...nắc...

Nói thì dể..làm thì khó nhất là cái chuyện đang đụ...đàng ông đang đụ vợ...không muốn vợ có bầu...hoặc là mang bao hoặc là để cặc trần trụi nhưng đang lúc lên đỉnh phải rút cặc ra...đó là cực hình...cũng như lúc nầy Narith được vợ cho đụ miệng...khoái tỉ tê...phấn khích quá độ..chưa đầy một phút..người rần lên..phóng ào ạt...khiến miệng Mỷ Chi đầy ấp tinh dịch...

Hăm he Narith ...không cho hắn bắn vào miệng ...nhưng Mỷ Chi cũng biết chuyện không thể nào...cái nầy là tâm lý...hắn sẻ cãm thấy ‘ăn năn’ vì làm trái ý nàng...sẻ nghe lời nàng hơn....Mỷ Chi đắc ý nhưng ngoài mặt ‘hờn giận’...sau khi nhổ ra một ngụm trắng đục trên nền nhà...

-Đã nói không được ra trong miệng người ta mà...anh thiệt là...

-“hihih..xin lổi em..bà xả...” Narith xấu hổ cười giả lả...

-“Anh nha...lần nào cũng hứa...chỉ là hứa cuội thôi”....Mỷ Chi ‘mắng nhiếc...

-“Hahah..anh thề...lần tới...” Narith đưa tay lên thề...

-Lại thề..có quỷ mới tin anh...

***

Hà nội...

Năm 27 tuổi Tốt nghiệp Tiến sỉ đại học Melbourne Úc... năm nay 29 tuổi...đảm nhiệm Phó hiệu trưỡng của đại học Công thương Hà nội...Lý Gia Kỳ là đối tượng lý tưỡng cho đám tài tuấn của thủ đô theo đuổi...nhưng cho đến bây giờ...nàng vẫn cu ky một mình khiến hai vợ chồng Lý Hoàng Ân lo sốt vó...con gái 29 tuối..sắp đến 30 rồi mà chưa gã được ra ngoài...sắp thành gái già rồi..nói chử ‘sắp’ là tự an ủi mình chớ thật sự thì ở xứ nầy...tuổi 28 mà chưa có gia đình,cặp bồ cũng không thì là gái già rồi...

Ngọc Thúy lo sốt vó...không biết con gái mình có phải đồng tình luyến ái không đây...thời buổi nầy chuyện gì cũng có thể xãy ra...bà đã nghe và thấy nhiều chuyện...đàn ông có vợ có con rồi vẫn còn biến thành lại cái được mà...aiz...

Lý Gia Kỳ làm sao không biết mẹ và cha mình nghỉ gì...thời buổi nầy...con gái lớn lên lấy chồng sinh con đẻ cái là quan niệm cổ lổ xỉ...nàng sống cho nàng...chuyện cặp bồ...nàng cũng đã từng nghỉ tới nhưng mà cho tới bây giờ chưa có ai vừa mắt...chung quanh là 1 đám COCC quần là áo lượt...vô dụng...nhìn là muốn mửa...

Không nói chi xa...không phải anh nàng là thí dụ sờ sờ trước mắt đó hay sao? Hai đôi đủa lệch sáp lại vì một cuộc dàn xếp hôn nhân chính trị...cuối cùng cũng phân ra mà thôi...

Lý gia Kỳ là người sáng suốt..không vì anh hai mình ly dị với chị dâu mà phân rỏ ranh giới hai nhà...Nancy lúc nào cũng là hình tượng tiêu biểu của Lỵ gia Kỳ ...là người bạn,là người chị dâu nàng thích...mặc dù ngày nay hai người đã ly dị...

“-Gia Kỳ...cô tới đúng lúc...Bộ trưởng đang chờ..cô vào thẵng được rồi”....Thảo..Thư Ký của Lý Hoàng Ân thấy Gia kỳ đến liền reo lên...

-Hihi..Chào chị Thảo...cám ơn chị nha...không biết có chuyện gì gấp đây...

-Đã tới rồi thi sẽ biết thôi...đừng hỏi tôi..tôi cũng không biết đâu..lảnh đạo bảo sao tôi làm vậy...vào đi...cô uống gì không?cà phê hay trà?

-Cám ơn..cho tôi chai nước được rồi...

Gia Kỳ nói xong đi đến trước văn phòng...gỏ cửa vài cái rồi bước vào...Bộ trưửng Bộ Công Thương Lý Hoàng Ân đang ngồi đọc văn kiện..biết con gái tới...ngước mắt nhìn lên...tháo đôi kiếng xuống...

-Tới rồi à...ngồi đi...

-“Có chuyện gì gấp vậy bố?” Gia Kỳ vừa đi đến ngồi trên bộ ghế salon vừa hỏi...

- Công việc ở trường đại học Công thương thế nào rồi?

-Thì cũng vậy thôi...sáng 9 chiều 5...chán..,hihi..sao bố có gì mới cho con sao?

-“Hiện nay có một vị trí...haha..bố nghỉ rất thích hợp cho con...không biết con nghỉ sao thôi...Giám Đốc Sở Tài Chính một thành phố thuộc Trung ương...thế nào?”

Lý Hồng Ân cười cười đưa mồi ‘dụ’...lảo có khổ tâm...thằng con trai Lý Gia Thành muốn vào Nam...lảo biết con trai mình tài cán ra sao...có thể nói thành sự thì ít..bại sự có thừa...nghỉ nát óc..lão mới vận động được cho con gái chức vụ giám đốc Sở tài Chánh của Thành phố Cần Thơ...như vậy có thể ‘hổ trợ’ cho anh trai nó...

Lý Gia Kỳ là người thông minh...làm sao không hiểu được ‘thiện ý’ của bố...tuy là chức vụ Giám đốc sở có kích thích nhưng vào Nam công tác mới là điều nàng chú ý...miếng mồi quả là hấp dẫn...

“-Bố à..bố muốn lợi dụng con giúp anh hai chứ gì...không được đâu” Gia Kỳ không hài lòng mặc dù miếng mồi quá dụ người...vào Nam công tác...mỗi ngày không cần nghe mẹ lãi nhãi cái chuyện lấy chồng sinh con là sướng rồi...hơn nữa Sài gòn thì có đi đến 1 lần nhưng miền Tây nam bộ... nàng chưa bao giờ đến...Nếu lần nầy được điều xuống Cần Thơ...vậy thì còn gì bằng? Tuy trong bụng khoái tỉ tê nhưng ngoài mặt thì ‘nhăn nhó’...ra cái dáng ‘con chả’ vô cùng chuyên nghiệp...

-Ậy..không phải vậy đâu..không phải là giúp...mà là coi chừng anh hai con một chút...đừng để nó làm bậy...con cũng biết đó mà...không thả nó ra ngoài thì nó không nên người mà thả ra ngoài sợ nó làm bậy...aiz...bố không có ai coi chừng nó...chỉ có con thôi...phải chi nó được 1 phần 3 của con thì đở rồi...

-Vậy...mẹ có biết không?

-“Con đồng ý thì chuyện còn lại để bố lo..haha..chỉ cần nói con vào Nam mới có bạn trai thì haha..mẹ con còn phản đối sao..hahaha” Thấy con gái có vẻ ưng thuận...Lý Hồng Ân mừng hết lớn...

-Vậy khi nào nhậm chức?con nói trước đó nha...chuyện ‘Trợ Trụ vi ngược’ con không làm đâu...

-Tuần tới...haha..cái gì trợ trụ vi ngược chứ..nói bậy không hà...hahaha Thấy con gái rúc cục cũng đồng ý...Lý Hồng Ân thở phào...vậy là tốt rồi..

-Vậy được...con đặt vé máy bay...ngày mốt con đi...

-Hả?sao sớm vậy...Bố nói tuần tới mới nhậm chức mà..con còn phải thông báo cho trường nữa chứ..,

-Lấy vài ngày nghỉ phép coi như đi du lịch trước...con muốn xuống thăm chị Nancy..tham quan tình hình...chuyện thông báo cho trường Đại học Công thương...chuyện thừa...bố là lãnh đạo tối cao...là con làm theo sự an bày của lãnh đạo đấy..hihi...

-Haha..cũng phải...

***

-Haha..hai bác có khỏe không?em Gia Hân ra sao rồi...

Đức vừa thấy hai ông bà Tư liền vui vẻ chào hỏi...hôm nay mới có thể ghé qua nhà hàng được...bận quá mà...có quá nhiều chuyện phải làm...ưu tiên hàng đầu trước khi mãnh long quá giang qua Cao Lãnh...

-“Tốt..tốt..”Hai vợ chồng ông Tư chỉ biết nói vậy thôi...nước mắt đoanh tròng...những giọt nước mắt sung sướng...không phãi vì mình mà chính vì nhìn thấy Gia Hân...mấy ngày nay nhìn cháu mình vui ra...không còn tự kỷ nửa..hai ông bà cám thắy trẻ lại...

-“Ụa...em Gia Hân đâu rồi?”....Nhìn quanh,không thấy Gia Hân Đức hỏi...

‘”Đi ra ngoài chơi với con Trúc rồi”...Thu đại nương vui vẻ đáp...bé Trúc từ nay có thêm bạn...chuyện tốt...nàng vừa nói vừa lườm Đức...biết nó không sao...nhưng nhìn thấy bằng xương bằng thịt mới an lòng...có điều trong bụng hơi oán giận...mãi tới hôm nay mới xuất hiện...

-Hihi..là chuyện tốt...hai em cùng lứa tuổi làm bạn chơi với nhau là chuyện tốt...ừm...bắt đầu mua cây kiển cho nhiều..trang trí cho khung cãnh nhà hàng thành một khu vườn nơi đồng quê...Bác Tư à ...bác giúp cháu chuyện nầy...

-Cậu muốn sao cứ nói..tôi sẻ làm hết sức...

-Bác Tư cứ từ từ mà làm...không cần gấp...mổi ngày một chút thì được rồi...vậy đi...Ây da..hôm nay trời nóng quá...lên lầu nghỉ ngơi chút..nói xong liếc Thu đại nương...nàng giả bộ làm ngơ nhưng mặt thì ửng hồng...đi về hướng nhà bếp...đánh một vòng ...

Ông bà Tư tuy nhìn lù khù hiền hậu nhưng tuổi đời từng trãi...con ruồi bay ngang cũng đoán được 8,9 phần đực cái rồi...thời buổi nầy nhiều chuyện kỳ lạ xãy ra chứ không phãi như mấy chục năm về trước...Cái quan trọng là người ta đã chiếu cố tới nhà mình thì nên cố mà báo đáp...

Đức cũng muốn tắm một cái đấy...trời oi bức nóng nực...thả mình trong bồn nước mát cãm thấy vô cùng dể chịu...

-“Có cần gì không?”Thu bước vào.trên người quấn cái khăn ngang người,hỏi cho có lệ...

-Cô tới rồi thì không cần gì nửa...

-“Càng ngày càng lẻo mép...’Thu ‘lườm’...cái khăn quấn ngang người bị kéo xuống...bụng nhỏ eo thon...dáng người càng ngày càng khêu gợi...

-“Lần trước nghe nhà bên cạnh muốn bán..hay là cô hỏi mua đi...trước là mỡ rộng ra sau nầy bán cũng có lời...tay bóp vú tay tái mái lần mò giửa hai đùi...mặt trầm ngâm suy tính...cặc phía dưới cứng ngắt...đang được bàn tay Thu đại nương mân mê sốc sốc lên xuống...thỉnh thoảng gãi nhẹ bìu dái...

“Ông chủ muốn sao thì sao đi”...Thu đưa lưỡi liếm vành tai...rà lưởi xuống ngực bụng...tay không ngừng sốc sốc ...cầm cặc áp vào giửa hai vú mình...trườn người lên xuống...

”-Ahhh..”....Đức rên rỉ...

“-Thích hong?hihi”...Thu đại nương cười khúc khích ...tiếp tục hoạt động...Động tác trườn người lên xuống càng lúc càng nhanh...giữa khe ngực cặc thụt lên thụt xuống...

“-Sao lại hong?hắc hắc...Nó ngồi lên,đẫy Thu nằm ngữa ra trên tấm thảm...để cặc giửa ngực...Thu hiểu ý,hai tay dùng hai vú ép chặc cặc nó chính giửa...Đức nắc bạo...không ngờ...hắc hắc hắc.. cô Thu cũng thích trò nầy ha...

...

Cùng lúc nầy...

Ngân mừng run... không ngờ may mắn như vậy...miếng đất nầy nằm trong khu quy hoạch của thành phố...chủ đất kêu giá 3 tỷ...thương lượng...như vậy nếu nàng trả 2 tỷ 6 hay 2 tỷ 7 hoặc cao hơn 1 chút...nàng sẽ được miếng đất nầy...Tối đa 1 tháng nửa khi tin tức truyền ra...chỉ cần sang tay là ...Ngân không dám nghỉ ...sao tiền lại dể kiếm như vậy...hèn chi hắn kêu mình mở công ty...

Nghỉ tới hắn..lòng Ngân thấy ngọt ngào...mấy hôm trước nghe tin dử...nàng cãm thấy trời đất sụp đổ...cũng may hắn không sao...mình mua được miếng đất nầy...hihi..cho hắn sự ngạc nhiên...

-“Bà Bảy ...cháu trả 2 tỷ 6...” Ngân trả giá...cố giử nét mặt bình tỉnh...

-“Không được...vầy đi...thấy cô muốn mua tôi để cô giá 2 tỷ 8...đó là giá chót...” Bà Bảy chủ đất hệch miệng cười,tay cầm miếng trầu bỏ vào miệng nhai...

-“Vậy à...” Ngân làm bộ do dự...trong bụng thì như mở cờ...”Thôi được...cháu đặc cọc ...rồi chúng ta đi làm giấy tờ...”..Sau một lúc...Ngân ‘bất đắc dỉ’ chịu giá 2 tỷ 8...

-“Tôi trả 3 tỷ...” một giọng nói phía sau lưng nàng vọng tới...

-“Cậu chịu trả 3 tỷ?vậy thì bán cho cậu...” Bà Bảy chủ đất nhanh nhẹn chụp lấy cơ hội ...

-“Khoan đã...anh nầy..anh làm như vậy là không đúng..bà Bãy đã chịu bán cho tôi với giá 2 tỷ 8...anh tự nhiên nhãy vào tăng giá...như vậy không được...”Ngân tức quá muốn khóc...miếng thịt đã vào tới miệng lại bị ói ra...

-“Xin lổi nha...ai đưa giá cao thì được...” gã thanh niên hất hàm hách dịch...

-“Chúng tôi đã giao dịch xong..anh làm như vậy thật là quá đáng”...Ngân phản bác...rút di động ra...

-“Quá đáng? Rồi sao?cô làm gì tôi?” gả thanh niên bỉu môi khinh thường...gã nhìn Ngân gọi điện lòng khinh thường...gọi đi...ba tao là Giám đốc Sở Tài Nguyên và môi trường...để coi ai ra mặt cho em ha...người đẹp...

Gả nhìn Ngân...ra vẻ thèm muốn...bản tánh ngang tàng sẵn có..gả bước tới gần Ngân cười hăng hắc..

-Vầy đi..anh nhường cho em...nếu em chịu đi du lịch với anh 1 tuần lể...thế nào?cho em 1 phút suy nghỉ...hắc hắc...quá một phút...anh đây mất hứng...

Ngân giận run...vừa lúc đó...đường dây vừa thông...Ngân không chịu được cơn tức..khóc òa...

-Anh...có người ăn hiếp em...

Đức sửng sốt...sao lại như vậy...còn chưa kịp hỏi han thì nghe có tiếng cười khả ố và nói nham nhở trong ống nghe...”hắc hắc...em chịu đi du lịch hầu hạ anh 2 tuần đi...một tuần ít quá ...không đã...sau đó anh nhường miếng đất nầy lại cho em..hắc hắc...sao hả....

-“Ngân..Ngân..em đang ở đâu?” Đức lạnh giọng hỏi...mắt hắn lóe lên đầy sát ý...

-“Em đang ở...”Ngân nức nở nói địa điễm nàng đang đứng...

-“Ngân..em bấm nút speaker...anh muốn hắn nghe anh nói...”

Ngân nghe lời..bấm nút ‘speaker’...gả thanh niên vẫn đôi mắt dâm dê nhìn như muốn xé rách quần áo nàng...

-“Thằng khốn nạn mầy...có giỏi đứng đó chờ tao...mầy có ngon thì đừng có chạy”...tao sẽ tới đập gãy chân mày...tối đa 10 phút...tao sẽ tới đập gãy chân mày...

-“Ây da...hắc hắc...tao sợ quá à....đụ mẹ mầy tới đây đi...coi thằng nào đập gãy chân thằng nào..hắc hắc...tới đây đi..mau đi..tao chờ...tao đụ con ghẹ mầy là cái chắc rồi...chờ mầy cho mầy coi luôn..hắc hắc hắc...” gã thanh niên không hề tỏ vẻ lo sợ trái lại có vẻ phấn khích...

...

Đức nhanh như con báo..phóng xuống dưới nhà hàng...ngay lúc nầy Hưởng tắc kè đang ngồi nhâm nhi cà phê...khi nãy Thu đại nương nói nó Đức đang nghỉ trên lầu nên nó ngồi đây chờ...bỗng thấy Đức ca mặt hầm hầm như muốn giết người...

-“Đức ca...có chuyện à”...Hưỡng tắc kè đứng lên hung hăng hỏi...

-“Đúng lúc lắm..thằng Hưởng..cây gậy của mầy đâu?đưa tao” Đức âm u nói...hai mắt nó đỏ ngầu...nó nghe rất rỏ..thằng kia nói muốn đụ đàn bà của nó cho nó coi...

Hưởng nghe Đức hỏi cây ‘vủ khí’ của mình...liền nhanh nhẹn chạy lấy đưa ra...

“Đức ca..tụi em theo anh...”Hưỡng tắc kè hung hăng...Đức ca đang giận dử...là dịp tốt để tỏ lòng trung.

“-Được ..tụi bây theo tao...đâp chết mẹ tụi nó...có gì tao chịu”...Đức hung hăng phóng lên xe Mercedes...

“Tụi bây..lên xe chạy theo Đức ca..nhanh lên”...Hưỡng tắc kè hét...

Một chiếc Mercedes chạy phía trước...phía sau khoãng 20 chiếc Dream hú ga chạy theo...bừng bừng sát khí...

Thu nghe đám phục vụ viên nói Đức nóng giận lên xe chạy đi..cọ bọn thằng Hưỡng tắc kè theo sau...nàng thất sắc chạy ra...

“Có chuyện rồi...ai lại không may đây?” Thu đại nương nghỉ bụng...

Sở không ngu...gả đã từng đánh nhau...thích đánh nhau...nên có đồng bọn...đám theo gã cũng là một đám du côn đầu đường xó chợ cùng một vài COCC của thành phố như gả...

Nghe giọng điệu của Đức..Sở khinh thường...liền sau khi cúp điện thoại gã cũng gọi đàn em tới...nhất quyết một trận sống mái...Sở muốn cho Ngân biết gả là ai...

Ông già là Giám đốc Sở tài nguyên và môi trường dĩ nhiên là có tin nội bộ rồi..vì vậy Sở mới tìm đến đây mua đất đầu cơ...chỉ cần sang tay là làm giàu...và cũng vì vậy mà gặp Ngân trong lúc nàng đang ngã giá...Sở nhìn Ngân..sững sốt trước nét hấp dẩn của nàng,thấy nứng cặc...đem lòng chọc ghẹo mới nâng giá cao lên...mục đích để tỏ ra uy quyền của gả...thật ra trong thâm tâm,Sở không muốn và không bao giờ trả giá cao...nếu Ngân bỏ đi,gả sẻ ém giá...chiêu nầy hồi đó giờ gã luôn xài nên kiếm được rất nhiều tiền...

-“Hắc hắc cô em...lát nữa em coi anh đập thằng kép em thế nào ha..hắc hắc..anh cho nó thừa sống thiếu chết...em muốn xin cho nó..hắc hắc”...Sở đưa tay xuống ngay đủng quần nham nhở xoa xoa...miệng cười hắc hắc...

Ngân lặng thinh...khinh thường..thầm tội nghiệp cho thằng nầy...nàng thừa biết cái thế lực sau lưng bạn trai mình...

Không quá 10 phút...chiếc xe Mercedes phóng tới...

Đức thấy Ngân đang đứng bên chiếc xe của nàng...mặt lem luốt nước mắt...gần đó 1 thằng chừng hăm mấy đang nhìn hướng nó bĩu môi cười cười..ra vẻ khinh thị...Đức bước tới...nhìn gả thanh niên rồi nhìn Ngân hỏi...

-“Là nó hả”...

Ngân chưa kịp trả lời...Sở đã cướp lời.

-Là tao..rồi sao...hắc hắc...

-Tốt...tao sẽ đập mầy cho đến con đỉ mẹ mầy cũng sẻ nhận không ra mầy...hắc hắc hắc..

-“Mầy?mầy làm được sao?ây da tao sợ quá à...ây da..má ơi con sợ”...Sở làm ra vẻ sợ sệt...

Ngay lúc nầy một đám xe Dream hùng hổ kéo tới...Đức nhìn thấy Hưỡng tắc kè...Sở thấy phe gả cũng đã kéo tới nên an tâm...

-“Tao với mầy tay đôi hay sáp lá cà?”Đức hất hàm hỏi...

-“Sao cũng được tao dể mà...” hắc hắc hắc...Sở cũng không chịu kém...gã hăng máu..không biết rằng trong đám đàn em của gã vừa tới có nhiều tên vừa nhìn thấy Đức đã tái mặt...

Nguyên đám nầy trước kia là đàn em cũa con trai Chủ tịch tỉnh...sau lần đụng độ...con trai Chủ tịch tỉnh bay qua Úc rồi ở bên đó không về...kế đó là Toàn con trai của Giám đốc Sở Thương Binh và xã hội cũng đi theo vết xe đổ...Từ đó bọn chúng tãn mát một thời gian...gần đây đi theo Sở tác oai tác oái...ai dè hôm nay gặp lại hung thần Đức ca...

Đám mầy không còn lạ gì Đức ca....Đức không biết chúng nhưng chúng biết rỏ Đức ca là ai...mà một khi đã biết mà còn ‘gân’ thì thiệt là ngu hết nước nói rồi...

Bọn chúng không ngu như vậy...xin lổi nha ...Sở lảo đại...

-“Hưỡng..thằng nầy để tao...đám còn lại..đập gãy tay chân tụi nó cho tao” Đức chỉ Sở nói lớn...

-“Hắc hắc ..yên chí đi Đức ca...sau nầy em bảo đãm tụi nó là thành viên của hội khuyết tật..hắc hắc hắc...

-Ê..tụi bây nghe tụi nó nói chưa...tụi mình cũng đánh cho chúng gãy tay chân cho tao...lên..Sở hét...

-“Hihi..hahaha...bọn thằng Hưỡng ôm bụng cười...Sở đang xông tới nhìn thấy Đức đang cười chế nhạo...còn đám đàn em sau lưng Đức cười hô hố...gả chẵng hiểu mô tê..quay đầu nhìn về hướng phe mình..bất giác gả thộn mắt ra...mồ hôi lạnh toát....

Khi nãy mấy chục thằng...bây giờ chỉ còn không tới 10 thằng...

Chuyện gì đã xãy ra?