Thằng Đức

Chương 75: Tố My



Lời tác gỉả: Buổi sáng sớm vào nhiệm sở..nhâm nhi ly cà phê... viết chương mới...tới cái đoạn ‘cụp lạc’...thì con mẹ ‘xếp’ xuất hiện...ACE cứ tưỡng tưỡng đi...khi đang ‘nứng cặc’ lại nhìn thấy cái mặt hãm tài như chị Doãn của Vủ Trọng Phụng...liền xìu...không thể viết tiếp...(viết lén đó mà..).


Cũng có lúc vài đồng nghiệp thình lình xuất hiện phía sau lưng...như là rình rập coi mình đang làm gì ...


Chiều, về nhà phải lo chuyện nhà...không thể mở máy ...con vợ đa nghi lắm...nó mà biết mình viết truyện dâm thì đại họa lâm đầu...


Phải nói là đôi khi ‘Tứ bề thọ địch’ hoặc ‘Thập diện mai phục’...


Bởi vậy đôi khi chương ra không đúng thời điểm....hahaha...ACE nên kiên nhẩn một chút...đừng rủa mà


Lạt Maaaaaaa......


°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°


Từ lúc nhậm chức đến nay,mổi sáng khi Lý Bình đến trụ sở UBND,ai gặp hắn cũng cười chào thân


thiết...Lý Bình nếu thích,chỉ gật đầu nhẹ nhàng...hắn luôn giử mặt lạnh như tiền,vẻ uy nghiêm của lãnh đạo... thông thường vào giờ nầy,trước cửa văn phòng Chủ tịch quận,Bí Thư,Chủ tịch các xả,các phòng ban đến ngồi chờ để được gặp hắn...báo cáo công tác...


Hôm nay không khí có vẻ khác thường...mọi người đang xầm xì to nhỏ...thấy Lý bình đi vào...họ tãn ra,chẵng ai chào hỏi hắn...trở về vị trí cúi đầu tập trung như là bận rộn lắm.Trước cửa văn phòng Chủ tịch quận vắng như chùa bà đanh.


Thúy Liểu,thư ký riêng của hắn,thấy Lý Bình đến,nàng đứng lên nhoẽn miệng cười...nhìn kỷ nụ cười có chút gượng gạo..


-Chủ tịch ...chào anh..buổi sáng tốt lành...


-“Ừm..Buổi sáng tốt lành...hôm nay không có ai đến báo cáo à?”Lý Bình nhìn hàng ghế trước văn phòng hỏi.


-Dạ..chưa thấy...có lẻ sẻ đến trể...


-“Ừm....cô mang tôi ly cà phê...” Lý Bình nói xong đi vào văn phòng mình..không để ý đến ánh mắt khinh thường,tức giận của thư ký Thúy Liểu...


Tốn 50 triệu chi cho Chánh văn phòng mới được ‘ưu tiên’ chọn làm thư ký cho Chủ tịch quận...gần tuần lể nay,Liểu chú ý chăm sóc nhan sắc của mình,sẵn sàng quyến rủ,dụ dổ....chỉ cần Chủ tịch quận để mắt tới...chịu cho nàng lên giường hầu hạ hắn thì tương lai đầy hứa hẹn...hai ba năm sau nếu được điều xuống tuyến dưới...chức vụ Bí thư hoặc Chủ tịch xả hoặc làm Trưởng của 1 phòng nào đó... là cái chắc rồi...đường quan rộng mở...đời đẹp như mơ...có thể nói là một đầu tư tốt.


Nhưng tối qua...rộ lên tin đồn...Chủ tịch quận đụng chạm với nhân vật không nên đụng chạm...tương lai bấp bênh...vị trí Chủ tịch quận như bong bóng nước...


Lúc đầu,Thúy Liểu không tin khi nghe Dủng,chồng nàng nói...chuyện chơi à?Chủ tịch quận mới nhậm chứa 1 tuần,ghế ngồi chưa nóng đít..không thể nào...Liểu khinh thường nhìn chồng ...không hiểu sao trước đây lại gả cho hắn...một người quá tầm thường.Cũng may là chưa có con.


Nhưng sáng nay tin không tốt cứ dồn dập mà tới ...dù không tin cũng khiến Liễu dao động hồi họp,tinh thần bất an...


Đầu tiên là Trưởng CA phường Châu văn Liêm bị cách chức...tên nầy Liễu không lạ gì...đã nhiều lần gạ nàng cho hắn đụ...Liểu tỡm cái mùi hôi miệng của tên nầy...muốn ói...nên không thể nào...hơn nữa Liểu có cái nhìn cao hơn...đối tượng của nàng phải là Bí Thư hoặc Chủ tịch Quận...Liểu không dể cỡi quần cho đàn ông tầm thường toại nguyện,đã là một sai lầm khi lấy Dũng làm chồng,sẻ không có lần thứ hai...Khi biết được Lý Bình đãm nhiệm chức Chủ tịch quận...Liểu đã âm thầm trù tính...mọi việc dường như suông sẻ cho đến bây giờ...


Nhưng người tính không bằng trời tính...nếu tin đồn là thật...Liễu không cam lòng chút nào...


...


Rúc cục Lý Bình cũng cãm thấy có gì đó không đúng...từ sáng đến giờ hắn chưa thấy ai đến báo cáo công tác nên hắn thấy vô cùng rãnh rổi...Lý Bình rất ghét sự rãnh rổi nầy...không quang vinh và không có được sự uy nghi của lảnh đạo...Hắn thích ra dáng trầm tư suy nghỉ trong khi thuộc hạ các ban ngành khúm núm báo cáo...thỉnh thoãng đặt vài câu hỏi chứng tỏ quan tâm...thuộc hạ lể phép trả lời... cãm giác đó thật tuyệt vời...


Lý Bình mất kiên nhẩn,hắn nhấc điện thoại gọi ra ngoài ...như trước đây,Lại Đức Quang thường nhấc điện thoại gọi hắn,lúc đó Lý Bình còn là Thư ký của lảo...


-“Chị Liểu...chị vào đây một chút..” Lý Bình nghiêm giọng nói.


-“Dạ vâng...Chủ tịch”...Liểu ngọt ngào trã lời...gát máy liền bỉu môi...nét khinh thị trên khoé mắt...quơ lấy tập hồ sơ mang trong tay,ra vẻ đang bận rộn...bước tới gỏ cửa vài cái nhè nhẹ...ngừng khoãng vài giây... mỡ cửa bước vào...


-“Chủ tịch..anh có gì dặn dò ạ?”Tuy trong lòng chán ghét bực bội nhưng Liễu cũng cố nở nụ cười ngoại giao với lảnh đạo...theo lể tiết...


-“Ừm..các trưởng phòng..phó trưỡng phòng...hai ngày nay sao không thấy họ đến báo cáo công tác?chị liên lạc với họ bảo tôi đang chờ...bảo họ nhanh lên...không biết họ đang làm gì...”Lý Bình cau mặt...giọng nói mang sắc thái không hài lòng...Hắn đang muốn mau chóng lập ra thành tích...


Liểu sửng sốt...Chủ tịch quận còn chưa biết gì?làm bộ hay ngây thơ vậy?Liểu nhìn mặt Lý Bình...nàng chợt hiểu vị Chủ tịch quận còn chưa biết khỉ khô gì...hèn chi cứ cao cao tại thượng...Liễu đang suy nghỉ không biết có nên nói cho hắn biết?


-“Chuyện gì?có gì muốn nói thì cứ nói đi”...Thấy Thư ký Liểu điệu bộ ngần ngừ...đã trải qua mấy năm làm Thư Ký cho Lại Đức Quang...Lý Bình thừa kinh nghiệm nhận biết.


-“Chủ tịch...anh thật không nghe sao? Mấy ngày nay...có lời đồn là ..là anh đụng chạm với một nhân vật cao tầng...cho nên...cho nên...”Liểu muốn nói ‘cho nên bị xa lánh’ nhưng cãm thấy không ổn... nên ngập ngừng...


-“cái gì?cô nghe ai nói vậy?” Lý Bình sửng sốt...


-“Cả ủy ban ai cũng biết...chỉ có Chủ tịch anh là không biết”...Liểu Thư ký giọng oán giận...xem ra Chủ tịch nầy ngu như heo rồi...nước tới chân còn chưa biết gì...nghỉ tới số tiền 50 triệu lo lót ...Liểu đau lòng xót dạ.


-“Còn gì nửa không...cô nói tôi nghe”...Lý Bình bắt đầu mới hiểu sự nghiêm trọng của vấn đề...hèn chi từ hai ba ngày nay,mọi người nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái...Tối hôm kia lảo Tấn ‘xù’ bửa tiệc vào giờ phút chót chắc cũng là có liên quan đến chuyện nầy...Lý Bình cố moi ky ức coi mình đã đụng chạm tới ai..


-“Nghe nói vì cái vụ nầy mà Tường Đồn Trưởng bị biếm chức rồi...còn nửa,Trưởng CA Quận cũng bị cảnh cáo gì đó...” Liểu ‘báo cáo’ ...


Bình chợt nhớ ra...mẹ vợ tương lai có nói vụ tai nạn giao thông...có lẻ nào?hắn cãm thấy bất an...


-Được rồi...cô ra ngoài đi...


Liểu quay người lắc mông đi ra ngoài...môi trề xuống...trong lòng thầm rủa 18 đời tổ tông Lý Bình...hại nàng mất toi 50 triệu...tuy vậy vẩn còn hy vọng biết đâu hắn có thể hóa giải nguy cơ?


Liểu ra ngoài rồi...Lý Bình cầm di động gọi mẹ vợ tương lai...


-“A lô...Lý Bình...là con à...sao sớm vậy?” Lúc nầy Kim Tuệ cũng vừa vào khuông viên nhà trường THPT Châu văn Liêm...nghe tiếng di động vang lên...nhìn thấy con rể gọi tới,bà hơi chột dạ...


-“Mẹ à...hai hôm trước...mẹ đã từng có tai nạn xe hơi ...mẹ có biết chủ xe bên kia không?”đường dây vừa thông,Lý Bình đã vội vả hỏi...


-“Là người đồng sự của mẹ chung cơ quan...có chuyện gì không?” Tuệ nghe con rể hỏi...biết có lẻ đã xãy ra chuyện gì rồi...nhưng bà vẩn cố ý giấu diếm một chút...hy vọng Cường có thể giúp bà chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không...vì vậy chỉ nói một nửa là ‘người đồng sự chung cơ quan’...


Lý Bình không ngu...nếu là đồng nghiệp làm chung cơ quan...lúc đó đâu đến nổi phải gọi cho hắn?nghỉ tới đây Lý Bình nghiêm giọng:


-Mẹ nhất định phải nói rỏ từng chi tiết...nếu không hậu quả sẻ rất là nghiêm trọng...


Kim Tuệ nghe con rể nói liền thất kinh...ảnh hưởng tới tiển đồ của con rể tức là ảnh hưởng tới tương lai của con gái...cũng là ảnh hưởng đến vinh quang của nhà bà...chuyện nầy không thể xãy ra...Kim Tuệ cắn răng nói:


-“Mẹ...mẹ nghe nói dì ấy có đứa cháu tên là Đức...hôm ấy hắn cũng có tới hiện trường...thấy hắn cãi nhau với CA...CA đòi bắt hắn...không liên can tới mẹ...”Kim Tuệ hồi họp nói...


...


-Đức?đầu óc Lý Bình ong ong lên...”Đụ đỉ mẹ...bị con mụ nầy hại chết rồi...” Lý Bình văng tục trong đầu...cắt đường dây một cái ‘cụp’ biểu lộ sự giận dử...


Lý Bình chưa bao giờ gặp mặt Đức...nhưng đã nghe nói qua rất nhiều...hơn nữa ,lảo lảnh đạo của hắn không phải vì người nầy mà rơi đài hay sao?bây giờ tới lượt Lý Bình hắn?Lý Bình thiệt hối hận muốn chết đi được...ba chớp ba nháng gỡi người đến hiện trường giãi quyết vấn đề cho con mụ ngu xuẩn phiền toái nầy...


Đời là vậy...khi còn là thư ký Lý Bình cũng có gút mắc với Kim Tuệ vì tính tình nhỏ nhen hám lợi của bà...nhưng vẫn kính trọng vì dù sao cũng là mẹ vợ tương lai...


Ngày nay khác rồi...Lý Bình hắn một bước lên mây...Chủ tịch quận Ô môn...cũng coi như là dưới một người trên cã hơn trăm ngàn người trong quận...địa vị hiển hách,như vậy cưới Cao Thúy Ái hình như là không được ‘môn đăng hộ đối’ cho lắm...bây giờ là cơ hội tuyệt hảo để vạch đường ranh giới...”Đừng trách Lý Bình tôi trở mặt vô tình”hắn âm thầm quyết định...cũng trong giây phút nầy,hình bóng tiểu thư nhà Huỳnh đại gia hiện lên trong đầu...nhưng việc quan trọng phải làm bây giờ là làm sao hóa giãi chuyện nầy trước đã...Lý Bình ngồi suy nghỉ một hồi lâu ...hắn lấy di động gọi...


Giám đốc Duệ của Sở CA đang hì hục...nắc...lảo lùn,bụng đầy bia giống xì thẩu hơn là nhân vật số 1 của Sở CA tỉnh,phía dưới người lảo là 1 thân hình nhỏ nhắn,có cặp chân thon dài đang cặp vào vòng eo to bự của lảo...rên siết...khiến Duệ hứng chí nắc bạo lên..


“Ahhhhhh..”Duệ rên lên 1 tiếng thống khoái...nằm gục lên người mình người đàn nà...một giòng chất lõng trắng đục chảy xuống giường...Còn đang sướng lảo cố nhấp nhấp vài cái...


Duệ nằm ngửa ra...người đàn bà chồm lên cầm cặc lảo đưa vào miệng...liếm sạch những vết trắng đục quanh đầu khấc...


-“Đả quá em..”Duệ vừa xoa xoa đầu tóc nàng vừa bật tiếng khen...


Phía dưới người đàn bà vẩn chăm chỉ liếm bìu dái lão,dọc theo thân lên đến đầu cặc ....ngậm vào nút thêm một lần chót rồi nhã ra...ngẩn mặt lên...một gương mặt khá xinh xắn...trẻ trung độ chừng 27 hoặc 28 là cùng,hàm răng khểnh duyên dáng...cười quyến rủ ỏng ẹo nũng nịu nói.


-Anh thích thì được rồi...ông xả của em cũng chưa được đãi ngộ nầy đâu...


Gian phu lúc nào cũng thích nghe mấy câu nầy...Duệ nghe Thúy nói chồng nàng cũng chưa được phục vụ đặc biệt như lảo...không cần biết Thúy có nói thật hay không nhưng nghe cũng khoái lổ tai rồi...Lảo cười hềnh hệch...


-Thích...lúc nào ở với em anh cũng thấy thích...mổi tuần đều mong tới ngày nầy...Thúy à anh càng ngày càng mê em...hihihi.


-“Nói cái miệng...ra khỏi đây liền quên...” Thúy bỉu môi...


-Nói bậy nói bạ...không thấy anh mê em sao..hihihi...yên chí đi...cái vụ của thăng chức của thằng Túc...chồng em...coi như xong rồi...nói cho hắn biết đi...


-“Thiệt?”Thúy reo lên...


-“Anh có nói láo bao giờ chưa?” Duệ ‘sa sầm nét mặt’...


-“Vậy thì chưa...hihi..cám ơn anh..giám đốc Duệ...Thúy hứng chí chồm lên hun vào má của Duệ...động tác của nàng khiến hai vú đưa ngay mặt Duệ...trông thật mê hồn...


“-Còn nửa..anh đã nói với lảo Hậu bên sở Công thương rồi...điều em tới đó làm ở phòng Quản lý thương mại ...tạm thời là Phó Trưởng phòng...1 thời gian không lâu...chức Trưởng phòng sẻ là của em...hahaha...Duệ cười đắc chí khoe khoang thế lực của mình...


Thúy hít một hơi cố kiềm hãm nổi sung sướng...không uỗng công hầu hạ Duệ gần cã năm nay...võn vẹn 1 năm thôi...thành quả còn hơn nhiều người làm việc cả đời...mặt nàng đỏ bừng vì kích động...không biết nói gì hơn nửa...định cúi đầu bú tiếp muốn khởi động khuyến khích lảo hiệp nhì...đúng lúc đó,chuông di động của Duệ vang lên.Duệ 1 bắt di động...1 tay ấn đầu Thúy...


-A lô...Duệ đây...Sở CA tỉnh...


-Gíám đốc Duệ..chào ngài..ngài mạnh khoẻ...tôi là Lý Bình...


-“Ah...hahahha..là cậu à Lý Bình..ahh ... không Chủ tịch quận Lý Bình mới đúng..còn chưa kịp chúc mừng cậu ‘bình bộ thanh vân’...hahaha...”


Duệ đắc ý mừng rở...hai ngày nay,lão đã nghe tin Lý Bình ‘có chuyện’...đây là một tin mừng...nếu Lý Bình có chuyện sẻ cầu cứu,như vậy con vợ của thằng nầy coi như đã trong tầm tay...Lảo đại mấy ngày nay có ý nhắc nhở,nếu Lý Bình không ‘có chuyện’ thì làm ra chuyện...ai ngờ ông trời cũng giúp tay...hắc hắc hắc...


-“Giám đốc Duệ...xin ngài đừng nói vậy mà...nếu không có sự đề bạt của ngài và Chủ tịch Phong...Lý Bình tôi nhất định không có ngày hôm nay...”Lý Bình thản nhiên trơ trẻn sờ đít ngựa...bỏ qua lảnh đạo củ Lại Đức Quang,hắn biết giửa Duệ và lảnh đạo củ của hắn có ‘thâm thù đại hận’...


-“Cậu nói như vậy tôi thật phải phê bình cậu...cậu là nhân tài mới được bồi dưỡng và đề bạt vào đúng vị trí để phục vụ nhân dân...không nên quá khiêm nhường...hahaha..ừm... sao hôm nay rãnh rổi vậy...gọi cho tôi...”Duệ đạo đức giả khơi mào dẩn ý...lảo thừa biết Lý Bình không có chuyện không lên điện tam bảo,huống chi lảo cũng đã biết là chuyện gì rồi...


-“Giám đốc Duệ..hay là ngài cho tôi cơ hội mời ngài một bửa cơm?”Giọng Lý Bình ân cần tha thiết...


-Vậy à?thật ra từ lâu tôi cũng muốn chúng ta ngồi xuống làm vài ly...tánh tôi rất bình dị dể gần gủi...thôi vầy đi...cho náo nhiệt một chút...hai là tôi mời hai vợ chồng cậu...cùng nhau ăn một bửa cơm...hahaha...


-Không được...phãi là hai vợ chồng tôi mời ngài....không biết khi nào ngài có rãnh?


-Hahaha..ăn cơm thôi í mà...khi nào cũng được..tùy hai vợ chồng cậu đi...hahaha...cứ điện cho tôi biết trước là được..


-Vậy được...không làm phiền ngài thêm nửa...sẽ gọi cho ngài biết thời gian và địa điễm sau...


-Ừm...được..được..vậy đi ha...


Cúp di động...Duệ đắc ý...phân vân...không biết có nên ‘vớt’ trước lảo đại hay không?con vợ thằng nầy quá múp...rủi lảo đại vừa lòng...giử làm của riêng thì mình treo mỏ...


-Chuyện gì vậy?thấy anh có vẻ vui lắm...?Thấy Duệ hí hững,Thúy ngẩn đầu lên hỏi....


-“Hahaha..không liên quan tới em...tiếp tục đi...”Duệ ấn đầu Thúy xuống,đút cặc vào miệng nàng...mắt lim dim...lảo đã quyết định rồi...đụ trước...dâng lên cho lảo đại sau...


5 năm là thư ký của Lại Đức Quang Lý Bình làm gì không hiểu ý Giám đốc Duệ?hắn trầm ngâm...khó a...Thúy Ái vô cùng bảo thủ...cho tới nay Lý Bình chỉ được hôn hít,sờ soạng bên ngoài...bóp vú thì thỉnh thoãng cũng được Thúy Ái đặc biệt một chút nhưng sờ lồn thì chưa bao giờ được...nàng nói để chờ đêm động phòng...muốn nàng cho Giám đốc Duệ đụ...khó a...coi bộ phải dùng thuốc rồi...


***


-“Hôm nay sao rãnh vậy?TrườngĐảng gì đó học xong rồi à?”Ngồi trong lòng Đức ..Lan má đỏ hây hây như gái 18...không phãi vì thẹn thùng nhưng bị hai bàn tay của Đức làm cho hơi thở nàng mổi lúc mỗi nặng nề hơn...


-“Đâu có xong lẹ vậy...hihihi nhưng thắt cổ cũng phải cho thở một chút mà...huống chi là học mấy cái chán phèo...” Đức ‘than phiển’...


-“Cái gì chán phèo... nghe ổng nói cậu rất hên mới được chọn đi học bồi dưởng ở trường Đãng mà....” Lan ngây thơ nói...nàng chẵng biết gì ..đầu óc rất đơn giản...


-“hả..hahaha...” Đức cười rủ rượi nghỉ bụng...thầy Phan nầy đúng là cực phẫm ‘cù lần lửa’ mà...


-Sao lại cười?không phải sao?


-Phải..phải...ừm có chuyện muốn bàn thảo nè...cô nghỉ sao nếu có người đề nghị thẩy làm Phó Chánh văn Phòng UBND Phụng Hiệp?


-“Cậu nói thiệt?” Lan sửng sốt...Phan hiện nay là Phó Bí thư Đãng ủy trong trường...kiêm giáo viên,tuy là bát cơm sắt nhưng không có thực quyền gì...nếu là Phó Chánh văn phòng UBND của 1 huyện thì là khác...oai phong hơn nhiều,thường có quà cáp...


-“ừm...em có nghỉ qua nhưng không biết ý thầy như thế nào...hay là cô dò ý thầy thử xem”


Trong đầu Đức...định tiến cử Quyên hoặc Phó Chánh văn phòng Du thay thế vào vị trí của Bá Thành ...cả hai Quyên và Du đều là người hám lợi nhưng nước trong thì không có cá...nhân vô thập toàn...miễn sao làm việc đàng hoàng là được rồi...các việc khác miễn là đừng quá đáng thì sẻ không có vấn đề gì...nếu Du thay thế vị trí của Bá Thành thì vị trí Phó Chánh văn phòng của hắn cũng nên kiếm người mình lấp vào...thầy Phan là người thích hợp nhất...


-“Ừm..để cô hỏi...” là Phó chánh văn phòng đấy...nhưng mà phải dọn xuống Phụng Hiệp sao?Lan phân vân...ở đây mỗi tuần ,Đức ghé...còn ở Phụng Hiệp...đường khá xa...nếu tên nầy làm biếng...


-Thôi...không nói chuyện đó nữa..mình nói chuyện chính đi...


-Chuyện gì?ahhhh...kiễm cửa nẻo trước đã...rủi có ai vô...


-“Hihihi..hồi nãy Đức khóa rồi...”


-“Nà...cô nhìn nà...mình làm giống như vầy nha...”Đức đưa màn hình di động trước mắt Lan...


-“Ây ui...em thật là quỷ quái mà...Lan ‘đánh’ lên vai Đức miệng ‘mắng’ nhưng hai mắt len lén liếc trộm nhìn màn hình di động...Lan không hiểu tiếng anh tiếng em gì nhưng thấy hình là đủ rồi...


-Hahaha...quỷ quái cái gì chứ?là tình điệu đó mà...nà..như vầy....


Ngượng ngùng thì ít...hiếu kỳ và kích thích thì nhiều...nó muốn sao Lan làm vậy...


36 kiểu đụ...


Chung quanh là một đám mỷ nử,mỷ phụ...chỉ có người ngu mới không thử cho biết tình điệu và lạc thú đời người...


***


Đức chỉ biết mặt Tố My qua đoạn video ghi lại trong cái USB...thấy một người phụ nử đang đứng nhìn dáo dác nơi điểm hẹn,nó dừng xe khá xa,lấy di động gọi...thấy người phụ nử nhanh chóng bắt máy...là bà ta rồi...


-A lô...


-“Chào dì..tôi tới rồi...” Đức trờ xe tới... chồm người qua mở cửa,nhận ra Đức,Tố My bước lên xe.Đức cho xe chạy qua hướng cầu Cần Thơ...


-“Cậu làm gì như phim hành động vậy?”...Tố My ngượng ngùng,tuy bà không thấy đoạn video đó ra sao nhưng tên trẻ nầy chắc là coi qua rồi...như vậy có nghỉa là những hành động phóng đãng của bà ...tên nầy đều biết hết vì vậy vô cùng ngượng nghịu...nói 1 câu để giãm bớt tình huống quỷ dị trong xe...


-“hahaha...cẩn thận 1 chút thôi...ừm chào dì...


-“Nói đi...cậu muốn điều kiện gì để trả lại cái...cái kia...”Trong khi Đức cho xe chạy,Tố My trực tiếp vào thẵng vấn đề...


Tuy vẩn chăm chú lái xe nhưng Đức sa sầm nét mặt.


-Hình như dì hiểu lầm rồi...cái nầy là tôi vô tình ‘lượm’ được..không cố ý đánh cắp rồi đòi cái nầy cái nọ...dì là người điện thoại cho tôi chứ không phãi tôi gọi đòi tiền chuộc...Dì nghỉ lại đi...


-“Trước sau gì cũng có điều kiện mà...đừng dài vòng nửa...hay là nói thẵng đi,cũng không mất thời gian đôi bên...” Tố My cũng không chịu nhượng bộ ít nhất là về khí thế...bà nghỉ có thể thua trận nhưng nhất định không thua người...hơn nửa Tố My không thể chấp nhận ‘khí thế thua người’ trong khi ‘đối thủ’ nhỏ hơn cã đứa trẻ nhất của con bà...


Bất thình lình Đức tấp xe sát lề đường...ngừng lại...


-Vậy được...dì xuống chổ nầy...đón xe về...


-“Vậy là ý gì?” Tố My sừng sộ như con gà chọi...


-“Dì nói muốn biết điều kiện...vậy phải cho tôi thời gian suy nghỉ coi mình muốn điều kiện gì...chúng ta gặp lại sau...khi nào biết mình muốn gì sẻ liên lạc với dì.”..Đức thản nhiên nói...muốn làm ra vẻ à? Coi ai ngon hơn ai cho biết...100/100 bảo đãm là không dám xuống xe...không muốn cụp đuôi làm người?...Thách bà đấy...


Tố My sửng sốt... quen thói trịch thượng,bây giờ không ngờ chạm phãi vào tãng đá cứng...tên nầy 17,18 tuổi sao?rỏ ràng hai đứa con gái của bà so với hắn vẫn còn non tay lắm...


Tố My nghỉ không sai nhưng không hoàn toàn đúng...hai người cùng một môi trường thì tuổi đời nói lên kinh nghiệm nhưng hai người không cùng trong hoàn cảnh,khác môi trường thì không thể dựa vào tuổi đời mà phân biệt...


Đức có thể nói là tiếp xúc đủ mọi tầng lớp trong xả hội,đã từng chạm trán những mánh mun,đấu đá,bịp bợm,âm mưu bỉ ổi,hành vi đê tiện nào cũng đã chứng kiến...gần đây lại được sự chỉ dẫn đặc biệt của Loan và Nancy...kinh nghiệm đường đời muôn vạn nẻo tăng lên không ít...


Trong khi Đồng Giao và Thụy Vủ sinh ra và lớn lên trong hoàn cãnh thuận lợi trong bối cảnh gia đình ‘thế gia’...dĩ nhiên là kinh nghiệm trong xã hội so với Đức....không cùng một đẵng cấp...


Tố My đưa tay mở chốt cửa...


“Xuống đi...thách bà đấy” Đức trong đầu nghỉ, cười lạnh...


-“Thôi được..chúng ta mổi người nhường một bước...tiếp tục cho xe chạy đi...” Tố My ‘xuống nước’...


-“Chúng ta?từ đầu đến giờ...tôi chưa có đòi hỏi hay yêu sách gì mà....chỉ có dì thôi...”Đức lạnh lùng...


...”Cậu nói sao thì sao đi..”Tố My ...con gà chọi bị vặt hết lông...hoàn toàn khuất phục.


Đức đắc ý cho xe tiếp tục chạy...đấu với tôi?cầm 13 lá bài trong tay chẵng có đôi nào...3 nơi đều là ‘mậu thầu,mậu dĩ..pú lũng’ a...vậy mà muốn phách lối sao?hắc hắc hắc...


Tuy không nhìn thẳng nhưng từ khóe mắt,Đức nhận thấy Tố My cũng là một ‘bà già’ có nhan sắc...không thua phó Loan đâu à...nghỉ tới đây...liền nứng cặc lên...mình....không chứ hả?sao lại nứng cặc rồi?


...


-“Nhà của cậu à?”Vừa bước vào nhà....nhìn chung quanh thấy trang trí kỳ dị....trên 4 bức tường toàn là gương...Tố My lấy làm hiếu kỳ hỏi...


-Ừm...có thể nói là vậy...dì uống gì không?ở đây có đủ hết...không thiếu thứ gì...


-Một ly nước được rồi...cám ơn...


Đức mở tủ lạnh lấy cho mình một lon bia,một ly nước mát lạnh đưa tới...


-“Vậy bây giờ cậu có thể nói được chưa?cậu có điều kiện gì để giao cái đó cho tôi...”Tố My sau một lúc,lên tiếng phá sự im lặng...


-Nếu sau khi tôi nói điều kiện ...dì đáp ứng à?


-“Ừm..nếu có thể...còn như nếu không...tôi về suy nghỉ lại...


-“vậy được...dì vào tắm trước đi”...


--“Hả...ahh cậu...” Tố My mặt đỏ ửng...bị tống tình?cướp sắc?chuyện nầy Tố My không hề nghỉ tới...trong đầu lúc nào cũng nghỉ sẻ tốn rất nhiều tiền hoặc là cái gì đó ngoài cái chuyện không thể tưởng tượng nầy...


-“Dì hỏi...tôi nói ...là vậy đó...đơn giản là vậy...có cần suy nghỉ lại không?”Đức nhìn đểu...


...


-“Tôi vào pha nước...dì muốn vào thì vào...không vào củng được...nếu vậy cứ ngồi uống nước đi...trời nóng nực quá...tắm cái cho mát,tắm xong tôi đưa dì về...mọi chuyện dừng lại ở đây...


Nói xong Đức thản nhiên cỡi quần áo...cái quần lót vừa được cởi ra...Tố My ‘hết hồn’...người nóng hừng hực...ba bốn năm qua,tháng nào cũng ‘chơi đùa’ với bọn trẻ...chưa từng thấy cái nào như vậy...Tố My đứng sửng người ra...


Đức thản nhiên đi vô phòng tắm...bước vào bồn,nằm dựa lưng vào thành thành bồn...nước lưng lững chưa đầy lắm,cặc nó hùng dũng chỉa lên...chờ khai hỏa...


Một lúc sau...Nó nghe tiếng bước chân tiến gần,Đức âm thầm cười đắc ý...đoán biết trước mà...điềm nhiên nhắm mắt ...chờ đợi.


Tố My ngần ngừ rồi cũng bước chân vào bồn...ngồi xuống,ngượng nghịu,e dè,một bàn tay cầm cặc,sục lên sục xuống vài cái,bàn tay kia lấy nước rưới lên đầu cặc...


Đức cười thầm trong bụng...sạch lắm rồi...rửa cái gì...một lúc sau đầu,kế đó là toàn thân cặc đều được bao phủ bởi một vùng không gian ấm áp ẩm ướt...


Tố My suy đi tính lại...hắn muốn bà ‘hầu hạ’...được thôi...vậy thì đi một bước tính một bước..coi tên nầy muốn làm gì?Tố My không cãm thấy bị tống tình hay cướp sắc...cho dù vậy bà cũng là tình nguyện đấy...lúc hắn tuột cái quần lót xuống...Tố My cãm thấy lửa dục bừng bừng...


Vì vậy,sau một hồi đắn đo,suy nghỉ... Tố My cũng cỡi hết ...bước vô,nhìn thấy hắn đang lim dim...cặc hắn đúng là cặc khủng...bà leo vào bồn...bản tánh thích sạch sẻ...tưới nước rửa một chút...rồi cúi đầu mở miệng ngậm vào...dần dần ...thích ứng...quên đi là bà đang bị ‘ép buộc’...say sưa bú mút...cái nầy là chính là bà và chị Tư thích...Chị Tư mất cơ hội rồi...


Tố My gục gặc đầu càng lúc càng nhanh...cặc Đức mất hút dể dàng trong miệng bà...”Wow...quá đã...”Đức kinh hỷ...không ngờ đấy....cổ họng sâu...so với Nancy..cũng là 8 lạng với nửa cân a...


Tố My cũng không kém phần kinh hỷ...khi bà ‘làm’ như vậy..mấy tên nhóc kia đã phọt rồi...tên nầy thiệt ‘dai’...chuyện kế tiếp càng làm bà phấn khích hơn nửa...Đức ngồi lên tay vịn đầu tóc ...nắc liên tục vào miệng bà...tay hắn mạnh bạo bóp vú...sự ‘bạo dâm’ nầy khiến Tố My kích thích tột độ...phía dưới dâm thủy tuông lai láng...việc nầy chưa bao giờ xãy ra...Tố My rùn mình...đạt đến tột cùng của khoái cãm,nằm ngả ra hưởng thụ cãm giác chưa từng có...


Bây giờ Đức biết chắc rồi...Tố My có khuynh hướng thích khổ dâm...vậy thì không cần ‘khách sáo’ nửa...lật người để Tố My nằm sấp...dang hai chân ra,nó rà cặc tìm lổ....đút vào...hùng hổ thô bạo nắc...


Cặc nó kích thước to bự,dài, lúc vừa đút vào lút cán...Tố My cãm thấy điễm ‘G’ của bà lần đầu tiên trong đời được chạm tới...thần hồn phách lạc,dâm thủy tuôn như suối...kế đến Đức hùng hổ nắc ,tay thô bạo dày vò cặp vú bà...Cái nầy kích thích Tố My tột độ và càng nhanh chóng mang bà đến tột đỉnh của khoái lạc...lần đầu tiên trong đời của Tố My..khoái lạc kéo dài...


Hai tay vịn chặt vào thành bồn...Tố My điên cuồng ngoái mông hổ trợ từng cú thúc mạnh bạo từ phía sau,đầu tóc bà tủ rượi,hai mắt đam mê nhìn trong gương... hắn đang hùng hục như con trâu...dai dẵng...liên tu bất tận.


...


Nét mặt mõi mệt...miệng mĩm cười...Tố My hoàn toàn thõa mãn...


-“hihi..Cậu đó...thiệt là không ngờ...” Tố My cười rúc rích,nét mặt mệt mõi nhưng sung sướng,rạng rở ,tay cầm cặc Đức vuốt ve...hoàn toàn quên hẳn thái độ của mình trước đây vài giờ...


-“Không ngờ cái gì?...chuyện vừa rồi không phải là điều kiện đâu nha...” Đức ‘hách dịch’...kinh nghiệm cho nó biết bà mẹ nầy của dì nàng Đồng Giao,Thụy Vủ ‘kết’ nó rồi...


-“Sao nhỏ mọn vậy...bây giờ...đối với tôi..cậu nói sao thì sao đi...nhưng còn chị Tư...”Tố My tỏ ý ‘khuất phục’...


Trước kia,mổi tháng đi gặp bọn nhóc xã stress...chúng quá bài bản,‘nhu mì’ không hiểu ý bà...biểu gì làm nấy...thụ động,không ‘tàn nhẩn vủ phu’ nên Tố My chưa bao giờ đạt đỉnh...Đức hành động ‘thô bạo,vủ phu,hùng hổ’ mang đến cho bà nhiều cãm giác cực khoái...dỉ nhiên Tố My mê mệt ...


-Chị Tư?dì muốn nói là ‘người kia’ à?...cũng là câu nói nước sông không đụng nước giếng...


-Vậy..vậy cái USB kia thì sao?


-Hihihi...mấy người không phải khờ khạo thiệt chứ hả?nà...bây giờ tôi đưa dì cái USB kia...vậy dì có bảo đãm là không sao chép lại?


Tố My sửng sốt...bà không nghỉ đến trường hợp nầy...không có gì bảo đãm hết...


Dường như đi guốc trong bụng Tố My...Đức cười ...


-Yên chí đi...dì về nói là sau nầy đừng kiếm chuyện là được rồi...nhất là đám người chồng bà ta...nếu kiếm chuyện thì người bên tôi không khách sáo đâu...


-Không phải đâu...cậu không biết đó thôi...Chị Tư và Chủ tịch tỉnh là hai phe khác nhau...


Đến lượt Đức sửng sốt...nhìn Tố My chờ giãi thích chuyện khó tin nhưng có lẻ có thật...


-Mấy chục năm trước...hai người kết hợp là kết quả của cuộc hôn nhân chính trị...cậu hiễu không?


Đức tỉnh ngộ...thì ra là vậy...hai thế gia thường cho con cái lấy nhau mục đích là bành trướng thế lực và cũng cố quyền lực...không phải Nancy cũng vậy sao?nhưng Nancy đã ly dị...còn hai vợ chồng Chủ tịch tỉnh vẫn còn ở với nhau mà...Đức nhìn Tố My với ánh mắt nghi hoặc...


Dỉ nhiên là Tố My biết Đức nghỉ gì...bà đang suy nghỉ có phãi đã bắt đầu nói quá nhiều rồi không?nhưng muốn giãi quyết vấn đề trước mắt hình như không thể không‘quá phận’ một chút...vì vậy sau một hồi đắn đo bà nói...


-Đã lâu rồi...hai nhà hai bên không còn liên thủ nhưng cũng không đấu đá nhau...tôi chỉ có thể nói với cậu như vậy...Trong các Tỉnh,chị Tư có thế lực riêng,ông ta có thế lực riêng...


-“Tôi hiểu rồi...được,vẫn là câu nói đó...sau nầy,chỉ cần nước sông không chạm nước giếng là được...”Đức gật gù...trong đầu nghỉ :”không biết Nancy có biết chuyện nầy?”


-Vậy...


-Cái USB chứ gì?đã nói rồi...muốn đưa thì đưa thôi...nhưng sau khi có trong tay có yên bụng không?hahaha...được rồi...đưa cho dì...


Đức trần truồng ra khỏi nhà tắm,lấy trong quần ra cái USB quay vào đưa cho Tố My...cặc nó cứng ngắt đong đưa qua lại theo từng bước đi...Tố My nghỉ tới vừa rồi...lấy chồng sinh con,chồng qua đời,nuôi con khôn lớn...gần 20 năm rồi mới đi kiếm trai tơ...ba bốn năm nay chẵng có ai ra hồn...Vừa rồi là lần đầu tiên đạt đỉnh điểm của khoái lạc...


Cái USB đối với Tố My bây giờ có cũng như không...nó có bản sao hay không?nếu nó nói không..liệu có tin được không?chắc chắn là không rồi...vậy nếu như cái nầy là bản sao...bà lấy làm gì?...Tố My ngồi thừ ra...không biết làm sao cho phải...


-Tôi biết dì đang nghỉ gì...yên chí đi...như đã nói...mai nầy hai bên nước sông không đụng nước giếng là được...


-“Vậy...vậy sau nầy...” Tố My ngượng nghịu..nói không ra lời..bà muốn hỏi sau nầy nó có gọi bà ‘hầu hạ’ nửa hay không...


-“Hihihi...Khi nào dì cãm thấy thích..thì gọi...chúng ta cùng vui...”Đức đi guốc trong bụng Tố My...rỏ ràng là mê rồi...


-“Nà...” nó đưa cặc tới ngay miệng..Tố My nghe nói ...lòng phấn khích hớn hở, theo phản xạ tự nhiên,há miệng ra...Đức đút vào...nắc chầm chậm rồi nhanh dần ,tay hung bạo nắm tóc hổ trợ theo từng nhịp gục gặc đầu của bà...


Tố My quả nhiên là người có khuynh hướng thích khổ dâm...trước hành động ‘thô lổ’ của Đức...không nao núng...e dè,trái lại,một tay ôm mông,một tay xoa bìu dái kéo sát hơn,cố nuốt sâu vào...


...


Từ lúc lui về tuyến hai với một chức vị nhàn rỗi bên mặt trận tổ quốc...Lại Đức Quang ít xuất hiện trước công chúng...có thể nói lảo hầu như là ‘vui thú điền viên’ ...buổi sáng thức sớm,pha trà...rồi ra sân chầm chậm đánh Thái cực coi như là biết chút ít đạo dưỡng sinh...


Ở quận Cái Răng...Lảo có căn nhà lý tưởng để cáo ‘lảo qui điền,tu tâm dưỡng tánh’...phía trước trồng cây kiển,phía sau có vườn cây ăn trái...cuối vườn là con rạch ,một khung cảnh quen thuộc của đồng bằng sông nước Nam bộ...


Chiều nay Lại Đức Quang có khách,nói đúng ra là thuộc hạ thân tín ghé nhà...Lúc nầy,lảo đang ngồi đánh cờ,La Thanh Hiền Phó Trưởng CA quận Cái Răng đang đánh cờ với lảnh đạo...mặt hắn nghiêm túc...cả hai chăm chú nhìn bàn cờ.


Thượng Tá Hiền là thân tín của Lại Đức Quang...được lảo đề bạt vào chức Phó Trưởng CA quận Cái Răng đã được 2 năm rồi...đối với sự tài bồi của lảo...Thanh Hiền tri ân nên lúc nào cũng trung thành cẩn cẩn...mặc dù ngày nay Lại Đức Quang tuy lui về tuyến hai nhưng Hiền biết ảnh hưởng của lảo lảnh đạo trên chính trường Hậu Giang không tầm thường...hơn nửa hắn mù quáng tin tưởng sẻ có một ngày lảo lảnh đạo sẽ ‘Đông sơn tái khỡi’...nếu có ngày ấy thì những gì hắn đang làm cho lảo lảnh đạo sẽ được xứng đáng đền bù...


-“Chuyện lảo Duệ kia tới đâu rồi...” Lại Đức Quang tiến ‘ngựa’ trên bàn cờ...bình thản hỏi...


-“Giám đốc Duệ có thân mật không bình thường với 1 giáo viên...sáng nay có tin chồng cô ta được điều làm phó Trưởng phòng của Sở Tài Chính,còn cô ta được điều làm Phó Trưởng Phòng của Sở Công Thương...Ai ai cũng chúc mừng...nói là song hỉ...”Hiền miệng trả lời,mắt không rời bàn cờ...tay chuyển ‘pháo’ cản ‘ngựa’ của Lại Đức Quang...


-“Cái gì mà quan hệ không bình thường?nói có sách mách có chứng...không thể để tin đồn làm hại uy tín của lảnh đạo..hiểu chưa?”Lại Đức Quang nghiêm sắc mặt ‘giáo huấn’ thuộc hạ...


Thanh Hiền nghiên mình cung kính nói:


-Đã hiểu chỉ thị của lảnh đạo...sẻ bắt đầu thu thập chứng cớ ..nhất định không để ai bôi nhọ giám đốc Duệ...


-Ừm...theo sát Chủ tịch Quận Lý Bình một chút...nghe nói hai ba ngày nay hắn hình như có vấn đề...


-Chuyện nầy xin lảnh đạo an tâm...theo ý của lảnh đạo tất cả đều đang được an bài từ lâu...


-Ừm...hôm nay tới đây được rồi...cậu về đi...yên chí...mai nầy thành sự...công lao của cậu sẻ được đền đáp xứng đáng...


-“Chỉ là chút chuyện nhỏ...lảnh đạo xin đừng nói vậy...”Thanh Hiền cung kính khiêm nhường...được lãnh đạo ‘thưởng thức’ tuyệt đối không thể kiêu ngạo...đây là đạo lý ‘sống còn’ trong quan trường...


Lại Đức Quang nheo mắt nhìn gả thuộc hạ ra về..lão tưởng tượng tới ngày hạ được đối thủ để trả thù trong lòng khoan khoái...lảo lẩm bẫm:


“Lý Bình chưa gì đã xãy ra chuyện...đúng là trời cũng giúp mình...hai tên cáo già kia lần nầy chắc không nhịn được nửa rồi...hy vọng thằng Hiền nầy không làm mình thất vọng ...”hắc hắc hắc...


“Mình nhãy ra vạch trần tôi xấu xa của chúng...như vậy là có công...cơ hội đông sơn tái khỡi sẻ không nhỏ,chỉ cần chi đậm,vận động một chút là có thể rồi...biết đâu còn thăng chức...hắc hắc hắc...


Lại Đức Quang lúc nầy ánh mắt lóe lên sát ý:” Lương Học Hửu đừng chết sớm nha...còn thằng nhóc Trần Đức nửa...tao mà được Đông sơn tái khởi...mầy chờ coi đi...”


***