Thặng Nữ Pk Tổng Giám Đốc Lưu Manh

Chương 17: Tổng giám đốc mới nhậm chức



Trong xe bốn bề yên tĩnh,Lam Dạ Hiên thỉnh thoảng nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một chút,đột nhiên cảm thấy cừu con cũng rất đáng thương………

Hai người cũng không nói chuyện,Nguyễn Miên Miên đột nhiên có cảm giác mình rất giống cô đáng thương vợ bị bỏ rơi.

Tất cả chỉ do mẹ cô hối thúc,ông trời có thể thấy được cô đối với Dương Kiến Trữ nửa điểm lưu luyến cũng không có đâu nha….

Lam Dạ Hiên đang muốn nói gì đó để xem như an ủi cô, nhưng mà lúc này di động lại đột nhiên vang lên, hắn nhíu mi nhận cuộc gọi,sau đó trong nháy mắt gương mặt trở nên nghiêm túc….

“Vâng……” Lam Dạ Hiên hừ nhẹ một tiếng,trên mặt có chút khinh thường và phẫn nộ nhưng mà giọng nói hình như bị đè nén đi.

Lam Thiên lãnh khốc vô tình nhưng cũng hiểu rõ tình hình nên nói lời xin lỗi:“Dạ Hiên!Cha lập tức đưa anh con đến trước,con cũng chuẩn bị một chút rồi đến công ty…..”

Sắc mặt Lam Dạ Hiên lập tức thay đổi u ám hẳn lên, hừ lạnh một tiếng, nói:“Cha,cha thật đúng là bất công……”

Lam Thiên lạnh nhạt thở dài một tiếng,không có hé răng cũng không giải thích gì.

Hắn “bộp” một tiếng tắt điện thoại, gân xanh trên trán đột nhiên nổi lên, sau đó lấy di động quý giá chính tay đập vào cửa kiếng xe……

“A……” Nguyễn Miên Miên hô to một tiếng, kinh ngạc quay đầu lại nói:“Tổng giám đốc……”

Lam Dạ Hiên sắc mặt rõ ràng biến thành rất khó coi, hắn đè nén lửa giận, các đốt trên ngón tay tất cả đều nổi lên gân xanh “Đừng gọi tôi là tổng giám đốc,qua một giờ nữa sẽ không phải……”

Ách!?

Nguyễn Miên Miên căn bản không dám cãi lại……

Có trời mới biết đã xảy ra sự tình gì?! Cô chỉ là một nhân vật nhỏ căn bản không hiểu nhân vật lớn buồn vui thế nào,cho nên, cô tạm thời ngậm miệng làm như người vô hình,trên mặt lại lộ ra vẻ lo lắng……

Lam tổng a,dù sao cô cũng nghĩ không ra có chuyện gì tại sao lại chạy xe nhanh như vậy a a a……

Cuối cùng cũng dừng xe trước cửa công ty,Nguyễn Miên Miên cuối cùngcó thể thả lòng,cơ thể cô run rẩy vội vàng xuống xe đi theo Lam Dạ Hiên lên tầng cao nhất của tòa nhà.

Vừa ngồi vào chỗ trợ lý của mình thì Lam Dạ Hiên cũng vừa đi vào văn phòng.

Đòan người vừa đi vào làm thần kinh của Nguyễn Miên Miên chán nản…….Bởi vì trong đó có cả ……Lam Dạ Ảnh…….

Cả người cô hóa đá,trợn mắt há hốc mồm,khóe miệng bé nhỏ giật giật.

Theo lời hắn nói,về sau mỗi ngày đều có thể nhìn thấy,chính là ý này sao?

Lam Dạ Ảnh đứng ở bên cạnh Lam Thiên,ánh mắt xâm lược nhìn qua mọi người trong phòng,sau đó dừng đúng chổ ngồi của cô,khóe miệng hắn nhếch lên nói: “Cha,con muốn cô ta…làm thư ký của con……..”

Tất cả người trong phòng đều hóa đá.

Mà Lam Dạ Ảnh đích thân yêu cầu nên làm cho mọi người bắt đầu ghen tị với Nguyễn Miên Miên.

Lam Dạ Hiên cũng chọn cô,tổng giám đốc mới đến cũng chọn cô ấy,cô nàng này rốt cuộc có ma lực gì?

Nguyễn Miên Miên từ đầu đã không biết nói gì,cô vô tình đắc tội với người lãnh đạo lớn nhất ở đây…

Đại não của cô có chút không khống chế đựơc,rốt cuộc là vì sao a?Vì sao cô bị hối thúc…còn nữa người đàn ông đêm qua là tổng giám đốc của cô?

Tổng giám đốc mới?

Quả nhiên……

Không thể trách được…hai người đúng là anh em..

Lam Thiên gật đầu,không chút để ý.

Vài người đi qua bên người Nguyễn Miên Miên rồi vào văn phòng của Lam Dạ Hiên,Lam Dạ Ảnh nháy mắt với cô,đắc ý cười,những lời hắn nói buổi chiều đều ứng nghiệm.

Cả người Nguyễn Miên Miên cứng ngắc ngồi trên ghế,cuối cùng là có chuyện gì a…