Đông lục cung được bảo vệ nghiêm ngặt, trong cung toàn thấy cảnh trống rỗng, đình đài nguy nga mà cũng cô lập, chẳng hề tráng lệ như dân gian lưu truyền.
Lý Ý Lan và cung nhân đi trên đường chính, dù không ngước lên cũng biết đang có hơn trăm con mắt từ bốn phương tám hướng đang theo dõi mình.
Bên trong cửa cung đồ sộ, ngoài những bước chân tuần tra thì chẳng còn tiếng động nào khác, thi thoảng bắt gặp thái giám bận rộn đi thoáng qua thì đều cúi đầu tựa như một con rối không biết hiếu kỳ.
Từ trong bản năng Lý Ý Lan đã không thích nơi này nên không nhìn ngang ngó dọc, chỉ tập trung nhìn vào sau lưng thái giám dẫn đường, nhanh chóng quẹo vào một cánh cửa hông. Trên bảng hiệu ghi Tam Bảo Đường, đại quan trong kinh đều biết đây là thư phòng mà hoàng thượng thường dùng nhiều nhất.
Lý Ý Lan và thái giám đi qua hai cánh cửa, sau một tiếng thông báo the thé cao vút, hắn được diện kiến An Định hoàng đế – người đã nhiều lần dùng hoàng quyền vô thượng để ép hắn đặt mình vào nguy hiểm.
Khoảnh khắc hắn bước vào cửa, nam nhân mặc xiêm y cao quý ngồi trên trường kỷ lót gấm vàng rực cũng ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt anh tuấn mà thâm sâu.
Cao Canh năm nay ba mươi ba tuổi, thừa hưởng dung mạo đẹp đẽ trong cung điện, ngoại hình vô cùng khôi ngô cao lớn, có điều bên sườn mặt trái có một vết sẹo dài một tấc, tạo thêm cho hắn cảm giác quyết liệt, phá vỡ khí chất quen sống trong nhung lụa.
Về tổng thể mà nói, đây là một vị quân chủ có đủ khí chất của bậc đế vương, ngoại hình chẳng hề ăn nhập với thánh chỉ ra hạn vô lý ép buộc mà hắn ban hành.
Đây không phải lần đầu tiên Lý Ý Lan gặp vua, dẫu rằng vào lần gặp trước đó hắn không hề hay biết.
Năm An Định thứ ba, Lý Di đổ bệnh, xin về quê tĩnh dưỡng. Trùng hợp là vị hoàng thượng này đang cải trang vi hành nên sau khi hay tin đã tới nhà ghé thăm một lần. Lúc ấy Lý Ý Lan vẫn đang học nghệ ở Tức Tâm quan, nhận được thư cũng chạy về nhà, tình cờ gặp mặt hoàng thượng.
Lý Ý Lan nhận ra khí chất của người này không đơn giản, nhưng không ngờ đây lại là đế vương sở hữu chín châu của triều Thụy, đến lúc Cao Canh rời đi, Lý Di bèn bảo Lý Ý Lan thay mình tiễn vị khách quý kia một đoạn.
Trên đường từ viện ra ngoài phủ, Cao Canh liền hỏi hắn tại sao đang tuổi trai tráng mà không vào triều làm quan, báo đáp nước nhà. Lý Ý Lan nói mình mang mệnh mãng phu rừng núi, không thích bị ràng buộc bởi quy củ và con người.
Cao Canh chỉ cười bảo hắn đừng vội kết luận quá sớm, thiên hạ bao la, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Lý Ý Lan xem như lời gió thoảng bên tai, mau chóng quên mất, hai năm sau mới nghe Lý Di buột miệng nói ra thân phận của người nọ. Không ngờ nhiều năm về sau, sự thật đã chứng minh vị tân hoàng này liệu sự như thần.
Cách bao năm tháng, hai con người với địa vị và mong ước khác biệt lại lần nữa gặp nhau, trong lòng mỗi người đều sinh ra một chút thất vọng mất mát, bởi vì vị cố nhân đưa bọn họ gặp gỡ nhau đã nhắm mắt xuôi tay từ lâu.
Lý Ý Lan hành lễ theo quy củ, An Định đế cho phép hắn đứng dậy, phất tay bảo tổng quản mang ghế tới rồi bắt đầu ân cần hỏi thăm bệnh tình của Lý Ý Lan.
Khâm sai vào cửa cùng lúc với hắn, vậy mà giờ hoàng thượng đã biết hồi rạng sáng Lý Ý Lan từng phát bệnh một lần ở gần sông Huyền, sự khống chế như biết trước tất cả ấy khiến Lý Ý Lan vừa cảm thấy đáng kính mà cũng đáng sợ.
Hắn ngồi xuống, khiêm tốn nói mình không sao.
Cao Canh híp mắt nhìn hắn bày tỏ lòng trung thành, chợt nhớ tới sự kiên định và ngang tàng của hắn hồi ở quê nhà Lê Xương khi lập chí làm mãng phu, nhưng dường như từ gương mặt bệnh trạng trắng bệch ấy Cao Canh lại thấy được bóng dáng Lý Di, làm cõi lòng Cao Canh bỗng nhiên bùi ngùi chua xót.
Xưa nay hiền thần luôn khó tìm, Lý Di ngoại trừ có tài năng thì còn đồng lòng với hắn, bởi vậy người này bỗng nhiên trở này một việc tiếc nuối trong đời Cao Canh.
Kỳ thực lúc trước hắn điểm tên Lý Ý Lan trong danh sách, thứ nhất là vì tưởng nhớ phong thái của Lý Di, thứ hai cũng vì võ hầu nói con thứ nhà họ Lý chẳng sống được bao lâu nữa, cho dù bỏ mạng trong vụ án này cũng không tính là đánh mất trụ cột quốc gia. Mà giờ phút này, nhìn Lý Ý Lan mang bệnh nặng đi đến trước mắt mình, Cao Canh mới chợt nhận ra hình như mình đã quá vô tình.
Nhưng bản thân hắn vẫn luôn là như vậy, dùng những thứ bỏ đi để đổi lấy thứ giá trị hơn, sau đó lặp đi lặp lại kiểu thay đổi đáng sợ này. Cao Canh tự giễu, dù sao người hắn mắc nợ cũng không chỉ có cặp huynh đệ thần tử này.
Vì vậy sau khi Lý Ý Lan ngồi xuống, hoàng đế liền chỉ vào người trung niên để râu mặc quan phục đứng ở bên cạnh hắn, nói: “Ý Lan, đây là tiền bối thế hệ trước ngươi, Tiền Lý Tiền đại nhân, hai người cùng điều tra một vụ án mà đến nay vẫn chưa quen biết nhỉ?”
“Thánh thượng minh giám, đây đúng là lần đầu tiên vi thần gặp Tiền đại nhân.” Dứt lời, Lý Ý Lan đứng dậy hành lễ với Tiền Lý, cả hai cùng chào hỏi giới thiệu lẫn nhau.
Tiếp đó, ở trước mặt Cao Canh, hai người báo cáo khái quát tiến độ điều tra của bên mình, lúc nghe nói ở Nhiêu Lâm đã có người nhận tội, cả hoàng thượng lẫn Tiền Lý đều hết sức kinh ngạc, đồng thanh hỏi thủ phạm là ai.
Lý Ý Lan nói thật: “Y nói tên mình là Lưu Vân Thảo.”
Gần đây tên của người này thường xuyên xuất hiện bên tai, Lưu Vân Thảo quả thực có động cơ gây án, Tiền Lý âm thầm gật đầu, cảm thấy diễn biến này là hợp tình hợp lí.
Nhưng hoàng thượng – người đặt mình ở ngoài vụ án lại nhíu mày, khẽ nói một câu không rõ ý tứ: “Là y à”.
Nghe giọng điệu đối phương, Lý Ý Lan cảm giác như hoàng thượng đã biết được nội tình gì đó, song hắn liếc nhìn Tiền Lý và cung nhân trong điện, không đặt câu hỏi trước mặt mọi người.
Sau đó hoàng thượng lại hỏi về cách thức gây án và đồng bọn, Lý Ý Lan cảm thấy không cần thiết phải giải thích từng vụ một nên đề nghị chỉ nói rõ hàn y án gần đây nhất, những vụ còn lại sẽ gửi hồ sơ vào cung xét duyệt.
Thủ đoạn gây án tự sinh tự diệt của Lưu Vân Thảo khiến Cao Canh cảm thấy hứng thú, Tiền Lý thì trầm trồ bất ngờ, luôn miệng khen ngợi hắn là hậu sinh khả úy.
Lý Ý Lan cười khiêm tốn, thuật lại xong tình tiết đá Ngộ Không thì tự ngừng lại, ấy vậy mà hoàng thượng vẫn chưa nghe tận hứng, lại trố đôi mắt hẹp dài sâu thẳm hỏi hắn về vụ án thứ sáu.
Việc này liên quan đến mẫu thân trên danh nghĩa của hoàng thượng, Lý Ý Lan vốn hơi ngại nói ra, nhưng thấy hoàng thượng hào hứng như vậy, hắn đành nhắm mắt làm ngơ, bắt đầu kể hết không giữ lại điều gì.
Hắn nói: “Vi thần vừa mới vào kinh, vẫn chưa nhìn thấy chiếc thùng như ý trong vụ án, nhưng theo nghi phạm khai thì thủ đoạn chủ yếu là dựa vào thạch tượng sinh để khởi động bộ xương. Trước đó bộ xương được giấu dưới lớp tro trong thùng, do nội gián Vương Cật phụ trách che giấu và vận chuyển.”
“Về phần viên đạn bắn ra chữ “Oan”, để có thể che giấu được thì phải đổi vỏ ngoài từ óc chó thành một khối mỏng rỗng nặn bằng hàn the, đá tiêu, bột than, đất sét và dầu. Như vậy chờ sau đó…..”
Lý Ý Lan dừng một chút, thông minh đổi cách giải thích: “Chờ sau đó bất kể nạn nhân đi đại tiện hay tiểu tiện, hàn the chỉ cần dính một chút nước thì sẽ vừa tan biến vừa toả nhiệt, từ từ bắt lửa vào đá tiêu, bột than và dầu.”
“Vỏ ngoài bị cháy rồi sẽ khó giữ nguyên trạng, lò xo sẽ bắn ra mạt sắt phủ đồng, tạo ra một chữ “Oan” màu xanh biếc trên mặt đất.”
“Sau khi lớp vỏ ngoài rơi trong thùng bị đốt cháy, hàn the, đá tiêu và dầu sẽ biến mất, bột than và đất sét thì lẫn vào trong đốn tro, cho dù biết cũng không tìm được dấu vết.”
Lần này Cao Canh im lặng một hồi lâu, trong lòng đong đầy những tâm sự mà chỉ hắn mới biết. Hắn nhớ khi Viên Kỳ Liên còn tại thế, biểu hiện của Lưu Vân Thảo ở Quân Khí giám chỉ có thể xem như không công lao cũng chẳng lỗi lầm, ai ngờ vì muốn báo được thù mà y liên tục bộc lộ tài năng như tiên như quỷ, bởi vậy có thể thấy thù hận mang đến sức mạnh còn to lớn hơn cả ơn nghĩa.
Nếu như có cơ hội, Cao Canh vẫn muốn gặp Lưu Vân Thảo một lần. Tuy nhiên hắn còn chưa kịp nói ra suy nghĩ này thì đại thái giám hầu hạ hắn đã thì thầm bẩm báo rằng thượng thư của bộ Công và bộ Binh đang ở ngoài chờ diện kiến, Cao Canh lại sắp sửa lao đầu vào công việc, không hơi đâu quan tâm hai người này nữa, bèn phất tay cho bọn họ lui ra.
Trước khi Lý Ý Lan rời đi, Cao Canh chợt nhớ tới Lý Di, bèn nói thêm: “Đúng rồi, Ý Lan đang bệnh, Tiền ái khanh chịu khó bỏ thêm chút công sức, vị trí quan chủ thẩm sẽ do ngươi phụ trách nhé. Truyền khẩu dụ của trẫm, một khi có chứng cứ xác thực thì có thể trực tiếp phá cổng tam công cửu khanh để bắt người.”
Lý Ý Lan nghe vậy thì liền âm thầm trao đổi ánh mắt với Tiền Lý, trong lòng hai người đều hiểu mệnh lệnh này được ban ra để nhắm vào Hoàng chủ bạc của phủ thủ phụ.
Trong lúc bọn họ trao đổi ánh mắt, Cao Canh vẫn đang tiếp tục căn dặn, hắn gọi: “Hồng Chấn.”
Vị thủ lĩnh khâm sai đi vào cùng Lý Ý Lan lập tức ôm quyền hô: “Có ty chức.”
Cao Canh nói không nhanh không chậm: “Bây giờ ngươi hãy phái người bao vây Giam Lan viện, lùng bắt tên thái giám Vương Cật dùng tên giả kia, mang người sống tới diện kiến. Chọn cho Tiền khanh một nhóm người để ông ấy chỉ huy.”
“Còn về Ý Lan, ngươi bôn ba ngàn dặm đến đây, sau khi trao đổi thông tin vụ án với Tiền khanh, ngươi hãy đến hành quán nghỉ ngơi, trẫm sẽ triệu kiến các ngươi sau, lui xuống đi.”
Hồng Chấn hô “Vâng” rồi đứng dậy tức tốc rời đi. Lý Ý Lan và Tiền Lý đi theo sau Hồng Chấn xin phép cáo lui, sau đó cả hai vừa rảo bước trên con đường rộng rãi trong cung vừa bàn luận vụ án.
Một vụ án trói buộc hai con người chưa từng gặp mặt lại với nhau, hai người không hề tỏ ra xa lạ, Tiền Lý hỏi tên tự của Lý Ý Lan rồi trực tiếp gọi hắn Hành Cửu, Lý Ý Lan thì gọi ông là Tiền lão. Bỏ qua những lời lẽ khách sáo và tâng bốc vô dụng, cả hai tranh thủ thời gian chia sẻ toàn bộ chi tiết mà mỗi người đang nắm giữ, trong đó quá nửa là Tiền Lý hỏi còn Lý Ý Lan trả lời.
Sau khi nghe về cách thức gây án trong Tiên Cư điện, Tiền Lý trầm ngâm nói: “Sau khi vụ án xảy ra, Kim Ngô vệ đã lập tức phong tỏa Tiên Cư điện nơi thái hậu sinh hoạt thường ngày. Giả dụ trong điện không có nội gián, vậy thì thạch tượng sinh mà ngươi nói hẳn vẫn còn ở trong thùng như ý, ta sẽ sai người trở lại tìm một lần nữa.”
“Ngoài ra, cửa của Tiên Cư điện trước đó cũng bị mang vào Đại Lý tự làm vật chứng, ta cũng sẽ sai ngươi kiểm tra xem trên đó có bôi nước kiềm hay không.”
“Miếng thịt động đậy mà thái hậu từng chạm vào thì không tiện mang đi nên bọn ta đang cất trong hầm băng, trở về ta cũng kiểm tra xem có tìm được……”
Nói đoạn, ông cất tiếng thở dài, cảm thấy lũ nghi phạm này đúng là thích tự làm khó mình: “……đuôi thạch sùng và bột bèo tấm hay không.”
Hơn nữa ông quả thực rất nghi ngờ, hai vật chết hoàn toàn chẳng liên quan này trộn lại với nhau rồi vẩy lên là có thể khiến thịt chín động đậy ư?
Tiền Lý vuốt râu nhủ thầm, đúng là chuyện nào chuyện nấy đều hoang đường quá mức, càng hoang đường hơn là tất cả đều đã được thực hiện xong hết rồi.
Tuy gặp khó khăn vì không hiểu được mấy trò xiếc và huyễn thuật đó, song trình tự xử án của vị lão tiền bối này lại rõ ràng hơn Lý Ý Lan, Lý Ý Lan vui vẻ để cho đối phương tự thu xếp quyết định, suốt đường đi chỉ cung kính gật đầu lia lịa.
Hai người đi tiếp về phía trước, không lâu sau liền có một thái giám đứng tuổi lạ mặt đuổi theo, tự xưng là quản sự được hoàng thượng phái đến để dẫn Lý Ý Lan đến hành quán nghỉ chân.
Tiền Lý nghe vậy thì cảm nhận được hoàng thượng dành sự quan tâm đặc biệt đối với em ruột của Lý Di. Vả lại sắc mặt của Lý Ý Lan đúng là rất tệ, Tiền Lý vội nhắn sáng nay ông sẽ đến Thanh Lương tự điều tra, tiện thông báo kế hoạch truy bắt Trịnh giám tác của Nỗ Phường thự, dặn Lý Ý Lan nghỉ ngơi cho tốt rồi hẵng đến Đại Lý tự tìm mình, sau đó liền nhiệt tình cáo từ.
Lý Ý Lan thực sự quá mệt rồi, hơn nữa Tri Tân và Vương Kính Nguyên bôn ba cùng hắn vẫn chưa có chỗ để đi, khiến hắn cứ canh cánh trong lòng.
Sự thật chứng minh hắn đoán không sai tẹo nào, Tri Tân và Vương Kính Nguyên là hai kẻ xa lạ đi đến chốn hoàng thành nguy nga, hoàn toàn chẳng một ai ngó ngàng đến.
Cà sa vân nghê tuy nổi tiếng nhưng đối với người không tin Phật người thì nó chỉ là một thứ xiêm y không thể mặc cũng chẳng thực dụng, cho nên Tri Tân và Vương Kính Nguyên vẫn đứng ở nơi bọn họ xuống ngựa mà không ai buồn hỏi han, để tiện cho người khác đi lại, bọn họ đành dựa sát vào góc tường một chút.
Vương Kính Nguyên đã mệt gần chết, hắn ngồi xổm ở góc tường ngủ gà ngủ gật, chẳng màng đến hình tượng, trên lưng đắp chiếc áo choàng dày dặn mà trên đường Lý Ý Lan đã đưa cho Tri Tân để chắn gió.
Tri Tân khoác bộ cà sa trắng, hai tay chắp trước ngực, đứng bên dưới tường cung sơn màu đỏ son, tạo thành một bức hoạ tĩnh lặng trong mắt Lý Ý Lan.
Y đang ngắm bầy quạ bay quanh mái lầu Ngọ Môn suốt bốn mùa một năm, mãi chẳng rời đi.
Người đời đều xem quạ là loài chim xui xẻo, ấy thế nhưng trong tất cả các loài chim chóc muông thú, Tri Tân lại thích nhất là quạ, bởi vì quạ là loài vật hiếu thảo, giàu tình cảm, dù sống hay chết cũng không quên bản tâm.
Con quạ hiền mất mẹ, “quạ quạ” kêu thiết tha, sớm tối lỳ một chỗ, quanh năm trụ rừng già.
Mỗi lần thấy loài chim bị con người xem như tai hoạ này, Tri Tân đều không kìm được mà ngắm nghía thêm vài lần.
Y nhìn chăm chú quá nên Lý Ý Lan rảo bước tới trước mặt y mà y vẫn không để ý, ánh mắt y ngẩn ngơ, vẻ mặt có nét bi thương khó tả.
Lý Ý Lan đợi một lúc vẫn chưa thấy y hoàn hồn, đành giả vờ ho khan một tiếng rồi bảo: “Đợi lâu đến mức hồn vía lên mây rồi kìa, ngươi mệt hả?”
Bờ mi Tri Tân khẽ rung rinh, lúc quay đầu lại ánh mắt mới dần có thần thái, con ngươi đen láy sáng ngời đầy sinh động, vẻ uể oải ban nãy cũng chẳng thấy đâu.
Y nở nụ cười với Lý Ý Lan, sự mỏi mệt trong người đúng là khó giấu thật nên y cũng chẳng mạnh miệng nói dối, Tri Tân cất giọng khàn khàn: “Có hơi mệt một chút, nhưng mà không mệt bằng đạo trưởng, vừa nãy hắn còn ngủ đứng đấy.”
Lý Ý Lan nhìn Vương Kính Nguyên đang say giấc nồng, trong lòng mặc dù cũng áy náy nhưng lại không hề đau lòng, đúng là người thân kẻ lạ khác nhau.
Hắn quay lại, lấy cớ kiểm tra nhiệt độ để cầm lấy tay trái Tri Tân, vừa bấm xuống dọc theo ngón tay đối phương tựa như đại phu nắn xương, vừa vỗ tay còn lại lên bả vai Vương Kính Nguyên.
Rồi một tay kéo, một tay xách, hắn: “Nào, đi tìm chỗ ngủ thôi.”