Suốt mấy ngày liền, Hoàng đế vẫn mơ hồ không tỉnh lại. Mấy ngày không lên triều, các bá quan đại thần không khỏi nghi ngờ. Có vài người còn đến tận Yên Ba Trí Sảng điện để tìm hiểu. Nhưng cửa điện còn chưa vào được đã bị đuổi ra ngoài. Lan Nhi ngày đêm phê duyệt tấu chương, Di Thân vương và Trịnh Thân vương thoạt đầu tuy vẫn nói là tin tưởng nàng. Nhưng những tấu chương đầu tiên nàng phê duyệt đều phải qua một lần họ xem lại. Dần dà họ cũng chẳng xem nữa. Tấu chương di chuyển phải đánh một vòng lớn từ chính điện bàn chính sự đi qua cửa sau Yên Ba Trí Sảng điện mới được chuyển đến Thiên Địa Nhất Gia Xuân các của Lan Nhi. Mỗi đêm đều lén đem đi như thế. Những kẻ trong cung tất nhiên cũng sẽ để mắt đến.
Đêm tháng mười, tiết trời dần lạnh hơn. Tấu chương theo lệ được mang đến Thiên Địa Nhất Gia Xuân các. Tiểu thái giám mang tấu chương đi vòng qua các tiểu cảnh trong hành cung, khi gần đến được tẩm cung của Lan Nhi thì bị Ngọc Tần và Cát Quý nhân chặn đường lại. Tên tiểu thái giám cả người run lẩy bẩy, Ngọc Tần càng thêm nghi ngờ, nàng ta muốn đến xem thứ đặt trong khay gỗ đã che kín bằng vải. Tiểu thái giám rụt rè không dám đưa ra. Cát Quý nhân trông thấy bộ dạng run sợ của hắn liền buông lời đe dọa: “Tiểu tử kia, ngươi mang thứ gì vào Thiên Địa Nhất Gia Xuân của Quý phi nương nương vậy. Là thứ gì mà bọn ta không thể xem thử, không lẽ... là vật gì đó bất chính hay sao”
Tiểu thái giám sợ đến tái mặt, hắn chỉ dám ấp úng đáp: “Nô... nô tài chỉ... chỉ mang ít đồ Quý phi nương nương căn dặn thôi ạ... Hoàn toàn không có gì bất chính cả..”
Ngọc Tần đưa tay muốn tháo lấy tấm vải lụa trên khay gỗ, từ từ bảo: “Nếu vậy bản cung xem qua một chút cũng chẳng sao. Bản cung là biểu muội của Quý phi, nên Quý phi không trách phạt gì ngươi đâu”.
Tên tiểu thái giám gần như đã bị dọa đến mất hồn vía, khi ngón tay của Ngọc Tần đã gần chạm đến khay gỗ, thì bị một cánh tay nắm chặt. Nàng ta bất ngờ nhìn lên, là Đức Hải. Hắn cười phì, nói: “Ngọc tần nương nương, đây là canh ngân nhĩ của Quý phi nương nương. Người muốn ăn sao?”
Ngọc Tần vội rút tay lại, nét mặt bình tĩnh nói: “Canh ngân nhĩ? Chỉ là canh
ngân nhĩ thì tại sao tên tiểu thái giám này lại sợ đến mức không cho ta và Cát Quý nhân xem”
Đức Hải cười bồi, thản nhiên đáp: “Ngọc Tần nương nương, tên tiểu thái giám này là người mới, nên việc tiếp xúc với các chủ tử đương nhiên sẽ sợ hãi. Đã vậy đây còn là đồ của Quý phi nương nương, hắn làm sao dám khinh suất cơ chứ, canh của Quý phi nãy giờ e là cũng đã bị nguội rồi. Ngọc tiểu chủ, nếu Quý phi mà trách tội xuống thì chúng nô tài biết phải làm sao đây”
Ngọc tần vẫn vênh váo, chưa chịu rời đi: “Nếu Quý phi trách phạt cứ đổ hết lên đầu ta, giờ ngươi tránh sang một bên để ta xem canh đã nguội hay chưa”
Đức Hải liếc nhìn họ một cái, vờ cười bảo: “Người cũng biết gần đây Vạn Tuế gia sức khoẻ không tốt, các nương nương đều đến Quan m các đã cầu bình an cho Vạn Tuế gia. Ai nấy đều lo lắng cho long thể, vậy mà người và Cát tiểu chủ lại ở đây đôi co với một tiểu thái giám. Nếu để Hoàng hậu nương nương và Quý phi biết được không biết sẽ trách phạt thế nào đây”
Cát Quý nhân nghe vậy có chút rụt rè, kéo tay áo Ngọc tần, khẽ bảo: “Này nếu cứ như vậy chỉ e là bên trên sẽ trách phạt xuống đấy, cô cũng biết Quý phi sẽ trách phạt thế nào mà..”.
Đức Hải nhìn Cát Quý nhân, cười nói: “Quý nhân thật sự đã hiểu những lời nô tài vừa nói. Ngọc tiểu chủ, người cũng phải biết Quý phi sẽ làm gì mà nhỉ”
Ngọc tần kê mặt lại gần Đức Hải, nghiến răng đe doạ: “Tên nô tài nhà ngươi... hôm nay ta bỏ qua lần này”
Nói xong, nàng ta cùng Cát Quý nhân rời đi. Đức Hải cúi đầu hô lớn: “Cung tiễn hai vị tiểu chủ”
Tiểu thái giám sợ đến mất mật, quỳ xuống, xin: “An Tổng quản tha tội, nô tài suýt đã làm hỏng chuyện”
Đức Hải xua tay, đỡ lấy tiểu thái giám đứng dậy, phủi sạch bụi trên gối hắn,
ân cần bảo: “Là họ muốn ép ngươi, cũng may Quý phi nương nương cảm thấy bất an mới gọi ta ra xem. Được rồi, ngươi về đi cứ để ta mang vào”
Đức Hải mang khay tấu chương vào điện, Lan Nhi vận sấn y màu tím nhạt thêu hoa văn hồ điệp chìm, ngồi trên sạp. Nàng nghiêng người tựa lưng vào gối hoa. Đức Hải chầm chậm tiến vào, Lan Nhi trông thấy liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại lâu thế”
Đức Hải đặt khay gỗ lên bàn, quỳ xuống cung kính thưa: “Chủ tử, chuyện này e là đám người Ngọc tần đã phát giác ra điều gì. Nếu cứ để lâu dài sớm muộn gì cũng bị lộ ra thôi”
Lan Nhi đặt tấu chương đang xem dở xuống, thở dài một hơi: “Bản cung làm sao không muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này chứ. Chẳng qua sức khỏe Vạn Tuế gia vẫn không thể khá hơn, nếu cứ để thế này sớm muộn gì cũng thành hoạ”
Đức Hải hơi khom người, tiến đến xoa bóp chân cho Lan Nhi, khẽ giọng: “Người dự tính thế nào”
Lan Nhi đưa tay nghịch chiếc trâm bằng ngọc bích trên búi tóc, bảo: “Ta đã sai Liên Anh đi tìm một vị danh y ngoài dân gian. Nếu như vị danh y đó có thể giúp Vạn Tuế gia tỉnh lại, chuyện này sẽ kết thúc nhanh thôi”
Lời vừa dứt, Liên Anh từ ngoài đã chạy vào. Lan Nhi trông thấy Liên Anh vui mừng không thôi, cười bảo: “Liên Anh, đã tìm được hay chưa”
Liên Anh đứng khựng lại, thở hổn hển, đáp: “Chủ tử... đã tìm được rồi ạ”.
Lan Nhi bất giác mỉm cười, tơ vò trong lòng như được tháo gỡ. Nàng thở phào một hơi, nói: “Ngươi sắp xếp để vị danh y đó vào được Yên Ba Trí Sảng điện đi”
Liên Anh vội cười khì khì, hắn nghiêng người, lộ ra tên thái giám phía sau: “Chủ tử, nô tài đã đưa danh y vào cung rồi đây ạ”
Lan Nhi gật đầu, hài lòng, khen gợi.
Ngọc Tần và Cát Quý nhân sau một trận đôi co. Họ trở về Mẫu Đơn các của Cát Quý nhân. Ngọc tần hầm hực ngồi trên sạp, nói: “Suýt nữa có thể nắm được thóp của Quý phi rồi”
Cát Quý nhân chỉ biết nhìn nàng ta, chán nản bảo: “Cô cũng biết chúng ta đụng đến Quý phi đã là mạo hiểm lắm rồi. Lần này còn muốn đối đầu trực tiếp với nàng ta. Thật là!”
Ngọc tần liếc nhìn Cát Quý nhân, cười khẩy, ánh đèn lờ mờ soi rọi lên sườn mặt thanh tú của nàng ta: “Cô hay rồi nhỉ, ta bày bao nhiêu kế để các cô có được ân sủng. Gần đây ngoài Hoàng hậu và Quý phi chẳng ai được tiếp xúc gần với Vạn Tuế gia. Nếu cứ thế này bao nhiêu công sức cũng thành công đã tràng”
Cát Quý nhân im lặng một lúc lâu, nàng ta chợt ngợi ra điều gì, nói: “Cô cần gì phải lo lắng thế. Nếu chúng ta không thể trực tiếp lấy chứng cứ, vậy cứ ép nàng ta đưa ra là được rồi”
Ngọc tần nhìn Cát Quý nhân, cười phì: “Hừ, tự lấy còn không lấy được. Cô còn muốn nàng ta tự giao ra. Hoang đường”
Cát Quý nhân đứng dậy, tiến đến gần Ngọc tần, cất giọng thều thào: “Chúng ta không làm được, nhưng người khác thì có thể..”
“Người khác?... Ngọc Tần vẫn không thể hiểu được. Cát Quý nhân khẽ gật đâu.
Mấy ngày nữa lại trôi đi, trong cung lại nảy lên tin đồn Hoàng đế đã không còn có khả năng tham chính. Chuyện tốt chẳng ai biết, tiếng xấu lại đồn xa.
Các văn võ bá quan ngày càng nghi ngờ hơn. Đã gần hơn một tháng Hoàng đế không lên triều. Không ít quần thần đã muốn xông thẳng vào Yên Ba Trí Sảng điện.
Hôm đó, Binh bộ Thượng thư Mục Ấm muốn dẫn đầu quần thần muốn xông vào Yên Ba Trí Sảng điện. Giữa đường lại chạm mặt Ngọc tần, nàng ta vờ như bản thân không biết gì, ngây ngô bảo: “Vạn Tuế gia cho người mở yến tiệc hay sao mà các vị đại nhân lại tập hợp đông đủ thế kia”
Mục Ấm hơi khom người hành lễ, đáp: “Ngọc tần nương nương, chúng thần gần đây lo lắng cho sức khỏe Vạn Tuế gia nên muốn đích thân đi kiểm chứng a".
Ngọc tần “ô” lên một tiếng, lại nói: “Vạn Tuế gia gần đây quả thực không khoẻ, chỉ có Hoàng hậu và Quý phi mới được phép vào thăm. Mục Ấm đại nhân làm quan nhiều năm chắc cũng từng nghe qua lời đồn “Nữ chủ Võ thị tái suất” nhỉ”
Mục Ấm có hơi mơ hồ, hỏi: “Ý của nương nương là thế nào ạ”
Ngọc Tần nghịch lưu tô đỏ rực rủ xuống bên vai, thản nhiên nói: “Tin đồn đó là ám chỉ Quý phi nương nương. Ngài nghĩ xem gần đây Vạn Tuế gia không lên triều, Quý phi đó liệu có muốn..., nàng ta cố tình dừng lại một nhịp, lại nói: “Lâm triều xưng chế”
Các đại thần đứng đó đều hoang mang không thôi. Họ ồ ạt kéo nhau đến Yên Ba Trí Sảng điện. Họ quỳ trước sân điện, kín cả sân. Hô to: “Vạn Tuế gia, xin người ra mặt để chúng thần an lòng ạ”
Cánh cửa từ từ mở ra, Lan Nhi từ trong điện bước ra. Các vị đại thần vẫn không dừng lại, Lan Nhi đứng thẳng người hô lớn: “Các vị hãy về đi, Vạn Tuế gia sẽ gặp các ngài sau”
Mục Ấm đứng đầu, liền lên tiếng: “Quý phi nương nương là nữ nhân, đây là chuyện chính sự, ngươi không cần phải lên tiếng... "