Đám quần thần vẫn không rời đi, quỳ trước sân của Yên Ba Trí Sảng điện. Họ dập đầu đồng loạt khẩn xin Hoàng đế lộ mặt. Lan Nhi đứng trước đám quần thần ra lệnh họ trở về. Mục Ấm đứng đầu liền lên tiếng: “Quý phi nương nương, đây là triều đường. Không phải chuyện của nữ nhân”
Lan Nhi nhoẻn môi cười lạnh, chiếc trâm hồ điệp vờn hoa trên búi tóc khế đong đưa. Nàng hút vào một hơi, từ từ cho khí dồn ở trước ngực thả ra, nói: “Thượng thư đại nhân, ngài nói không sai, đây là triều đường. Nhưng Vạn Tuế gia là phu quân của ta, ta chỉ đang chăm sóc cho phu quân của mình”
Mục Ấm vẫn không có dấu hiệu dừng lại, nghiêm mặt, đáp: “Nếu như Quý phi chỉ làm đúng chức trách là chăm sóc sức khoẻ cho Vạn Tuế gia thì chúng thần không có gì để nói. Nhưng Quý phi à, nương nương có làm đúng chức trách của mình không”
Nghe đến đây, Lan Nhi có chút sững người. Nàng cố gắng giữ nét bình tĩnh trên gương mặt, thản nhiên cười, nói: “Ta đã làm gì vượt chức trách, xin đại nhân chỉ điểm”
Mục Ấm như đã được nghe lời muốn nghe, liền lấy trong tay áo một bản tấu chương, hắn dùng hai tay dâng lên cho Lan Nhi. Lan Nhi liếc mắt ra hiệu cho Đức Hải lấy đến cho nàng. Nàng từ từ mở ra xem, đây là bản tấu chương nàng đã phê duyệt qua. Chỉ khác là vài chỗ nàng viết lại được khoanh vùng lại. Lan Nhi nhất thời hiểu ra chuyện gì, nàng vờ như không có gì, nói: “Mục Ấm đại nhân, đây là chuyện chính sự. Chính ngài đã nói nữ nhân không tham chính. Vậy sao ngài còn đưa tấu chương cho ta đọc cơ chứ”.
Mục Ấm cúi đầu, dưới chiếc mũ như loé lên một nụ cười thần bí. Hắn đứng dậy, chầm chậm đến cạnh Lan Nhi. Nàng có chút lo sợ, nhưng không chùn bước. Mục Ấm giật lấy tấu chương trên tay nàng, cẩn thận chỉ vào các chỗ đã điểm sẵn: “Nương nương, người nhìn xem, chữ “Hoàng” này vốn không phải do Vạn Tuế gia viết”, hắn vừa nói vừa lấy ra một bản tấu chương khác: “Người xem đi, có phải không giống nhau hay không”
Cả người Lan Nhi liền toát cả mồ hôi lạnh, làm ướt cả tấm lưng, khiến chiếc áo lót dính vào người. Nàng vẫn giữ nét bình tĩnh trên gương mặt, bảo: “Sức khoẻ hiện tại của Vạn Tuế gia không tốt, chuyện tay chân có phần mất sức nên không thể viết được bình thường có gì lạ chứ”
Mục Ấm “ô” lên một tiếng, liếc nhìn Lan Nhi, hắn cố tìm đè nặng từng chữ phát ra: “Vậy là do tay của Vạn Tuế gia mất sức à, chứ không phải... do ai đó thay thế viết sao”
Lan Nhi bị nói trúng nhất thời không biết phải nói thế nào. Nàng cố trấn an bản thân, nói: “Thượng thư đại nhân, ngài nói vậy là có ý gì chứ? Ngoài Vạn Tuế gia ra thì làm gì có ai được quyền phê duyệt tấu chương”
Mục Ấm liếc nhìn Lan Nhi, gương mặt đầy nghiêm nghị: “Vậy thì phải hỏi Quý phi rồi nhỉ”
Hắn tiến đến gần Lan Nhi, cúi đầu khẽ nói một tiếng “Mạn phép”. Mục Ấm cầm chặt cánh tay Lan Nhi giơ cao lên cố tình làm lộ ra tay áo trong. Nàng ra sức chống cự, quát: “Thượng thư đại nhân, ta là Quý phi của Vạn Tuế gia, ngài đang làm gì vậy”
Mục Ấm vẫn chưa chịu buông, cố tình đưa tay áo trong bị dính một ít màu mực đỏ chuyên dùng để phê duyệt tấu chương. Khi cảm thấy tất cả đều nhìn thấy, liền buông tay Lan Nhi ra, nói: “Các vị đã thấy rồi chứ, vết mực đỏ huyết này là mực chuyên dùng của Vạn Tuế gia. Nếu như người không động vào tấu chương làm sao tay áo lại dính mực chứ”
Lan Nhi cảm thấy đã không còn có thể biện minh, giận dữ nói: “Phải, chính ta đã phê duyệt số tấu chương trong suốt thời gian Vạn Tuế gia lâm bệnh”
Mục Ấm nghiêm nghị, nghiến chặt răng, quát: “Ngông cuồng! Chính sự làm sao lại để một nữ nhân hậu cung can dự. Người đâu! Mau lập tức lỗi Quý phi xuống”
“Ai dám!”
Thanh âm như xé toạc cả bầu không khí hỗn loạn. Cánh cửa Yên Bản Trí Sảng điện từ từ mở ra. Ngô Kiên dẫn đường dìu tay Hoàng đế bước ra. Quần thần hốt hoảng đồng loạt quỳ xuống, dập đầu. Mục Ấm cũng quỳ xuống hành lễ. Hoàng đế liếc nhìn Mục Ấm một cái, liền đến chỗ của Lan Nhi, hắn đỡ lấy tay nàng đứng dậy, đưa tay vuốt lên gò má ửng hồng của nàng: “Quý phi, nàng đã chịu nhục rồi”
Mục Ấm sợ đến mất mật, tay chân run rẩy, luống cuống quỳ rạp dưới nền đất. Hoàng đế nắm chặt lấy tay Lan Nhi, nàng ngẩng người một lát. Đã lâu rồi Hoàng đế mới nắm tay nàng như thế. Hắn đến trước Mục Ấm, Mục Ấm lúc này đã sợ đến tái mặt, cúi gằm mặt không dám ngẩng lên. Hoàng đế nghiêm nghị nhìn hắn, bảo: “Binh bộ Thượng thư, khanh nói muốn bắt ai hả”
Mục Ấm sợ hãi ấp úng đáp: “Hồi... Vạn Tuế gia... Quý phi nương nương cả gan can dự triều chính... đích thị... là có tội ạ”
Hoàng đế giẫm mặt chân xuống đất, Mục Ấm hoảng sợ giập đầu. Hoàng đế vỗ vỗ lên mu bàn tay Lan Nhi, nói: “Sức khoẻ trẫm không tốt, nên mới nhờ Quý phi viết hộ. Khanh có ý kiến gì sao”
Mục Ấm trong lòng cũng không nghĩ Hoàng đế lại bênh vực Lan Nhi, chỉ biết cắn răng cúi đầu tạ lỗi với Lan Nhi. Hoàng đế trông thấy Mục Ấm đã không dám ngẩng đầu lên nữa, liền quay sang nhìn đám quần thần ở trước sân, dùng chất giọng nhẹ nhàng nhưng đe doạ: “Còn các khanh, tụ tập ở đây muốn tạo phản à”
Bá quan đồng loạt hỗ: “Không dám”. Song tất cả đều rời đi ngay. Mục Ấm cũng lúi cúi chạy vọt đi. Lan Nhi dìu Hoàng đế vào điện. Khi cửa điện vừa đóng lại, Lan Nhi lập tức quỳ rạp xuống: “Xin Vạn Tuế gia thứ tội thần thiếp tự tiện”
Hoàng đế liếc nhìn Lan Nhi một cái, xua tay: “Được rồi, trẫm biết nàng cũng chỉ nghĩ cho đại cuộc. Nhưng sau này đừng như vậy nữa. Trẫm khó có thể bảo vệ nàng."
Lan Nhi cúi đầu, mặt bắt đầu nóng lên, bầu không khí đầy ngượng ngùng. Nàng chợt nhớ đến chuyện của Như Thái phi, liền nói: “Vạn Tuế gia, thiếp đã cho người đi tìm Như Thái phi trong Viên Minh Viên. Thiếp đã tìm được rồi ạ... chỉ là... người đã..”
Hoàng đế thở dài một hơi, nuốt vào một nỗi đau không thể tả, nói: “Như Thái phi là bậc trưởng bối tam triều. Truy phong bà ấy làm Hoàng Quý phi, hiệu Cung Thuận, cho an táng trong Thanh Tây lăng”
Lan Nhi đáp “vâng” một tiếng rồi lặng lẽ lui ra.
Hoàng đế một mình ngồi trong chính điện, từng lớp màng thuỷ mặc rủ xuống hàng hàng lớp lớp khắp cả điện. Mùi hương thoang thoảng của An Tức hương vẫn còn lưu lại trong điện. Ngô Kiên chầm chậm tiến vào muốn thay thành Long Diên hương Hoàng đế vẫn hay dùng.
Hoàng đế trông thấy hắn lặng lẽ đi vào, liền gọi đến: “Ngô Kiên, ông đến đây”
Ngô Kiên theo lệnh bước đến, cúi đầu cung kính thưa: “Vạn Tuế gia cho gọi nô tài”
Hoàng đế hơi nghiêng người về phía hắn, khế giọng bảo: “Viên Minh Viên... còn có thể cứu vãn được hay không”
Ngô Kiên im lặng không dám đáp, hắn hít vào một hơi sâu, nhẹ nhàng an ủi: “Vạn Tuế gia... người nén đau thương..”
Hoàng đế hất văng tách trà bằng sứ trắng trên bàn. m thanh vụn vỡ vang khắp cả gian phòng, như cõi lòng của chính hắn với nỗi mất mát của quốc gia.
Đêm đó, Hoàng đế triệu gọi Lục Quý nhân. Nàng ta theo lễ mà được quấn trong chăn đưa tới Yên Ba Trí Sảng điện. Hoàng đế ngồi trên bàn một mình uống rượu. Lục Quý nhân điềm đạm, từ từ chui ra khỏi chăn bông. Nàng ta đến cạnh hầu rượu cho Hoàng đế. Đến khi gương mặt Hoàng đế đã đỏ bừng vì rượu, Lục Quý nhân mới khuyên can: “Vạn Tuế gia, người đã uống nhiều lắm rồi. Nếu cứ vậy ngày mai làm sao có thể thiết triều được chứ”
Hoàng đế đưa tay đến nhẹ vuốt lên sườn mặt Lục Quý nhân, nàng ta nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay to đầy nam tính của hắn. Hoàng đế nhẹ nâng cằm nàng ta lên, bảo: “Nàng có đôi nét giống với Lan Nhi, nhưng thật sự không thể sánh bằng”
Lục Quý nhân cắn môi dưới, trong lòng không khỏi sinh nỗi tủi thân. Nàng ta nhẹ nhàng ngã đầu vào vai Hoàng đế. Hắn không có phản ứng gì, trầm tĩnh hồi lâu. Cuối cùng cũng nói: “Nàng xuất thân dân gian, chắc cũng biết một loại thuốc có thể giúp con người ta thoải mái một chút nhỉ”
Lục Quý nhân ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, nàng ta suy nghĩ một lát, lại nói: “Thiếp cũng không rõ Vạn Tuế gia đang muốn nhắc đến là loại nào. Nếu có thể thiếp sẽ tìm cho người”.
Sắc mặt Hoàng đế dần nghiêm trọng, nói: “Thuốc phiện”.