Lời từ nơi cửa miệng Hoàng đế thốt ra khiến gian phòng rộng lớn thoáng chốc lại hoá tịch mịch. Lục Quý nhân mất một lúc sau mới giật mình, hoàn hồn trở lại. Nàng ta hoảng sợ quỳ rạp xuống sàn. Thân người nhỏ nhắn cùng cái eo thon gọn nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn quỳ xuống, tà áo nhẹ bay phấp phới như cánh bướm nhẹ tung bay. Hành động dứt khoát khiến lưu tô bằng ngọc trai trên búi tóc nhẹ va vào mặt nàng ta. Lục Quý nhân quỳ gọn dưới sàn, cung kính thưa: “Vạn Tuế gia, chuyện đó tuyệt đối không được ạ”
Khoé môi Hoàng đế khẽ nhếch lên, hắn vươn tay nâng cằm Lục Quý nhân, hạ giọng như đe dọa mà ôn nhu: “Không phải nàng vừa nói sẽ tìm giúp trẫm sao, sao vừa thoáng chốc đã nuốt lời rồi”
Sắc mặt Lục Quý nhân đỏ bừng như quả đào, nàng ta cúi đầu ấp úng đáp: “Vạn Tuế gia... thiếp chỉ nghĩ người muốn những thứ tốt có thể giúp ích... chứ không phải như..”, nàng ta dừng lại một nhịp, song liếc nhìn sắc mặt Hoàng đế mới nói tiếp: “Như những thứ độc hại... bẩn thỉu đó..”
“Bẩn thỉu?” Hoàng đế cười nhạt, thu hai ngón tay đang nâng cằm Lục Quý nhân, hắn điềm đạm uống vào một ngụm trà trong chén sứ thanh hoa, nói: “Nàng nói thứ đó bẩn thỉu, trẫm nhớ không lầm ngoại tổ phụ của nàng cũng dùng thứ này. Không lẽ nàng lại nói ngoại tổ phụ của mình bẩn thỉu sao”
Lục Quý nhân cúi đầu, không biết nên nói gì thêm. Nàng ta cắn môi dưới, nhẹ giọng thưa: “Vạn Tuế gia, thứ đó thật sự không thể xuất hiện trong cung được đâu ạ... thứ đó... không tốt...”
Hoàng đế ngã người tựa vào gối hoa, hắn đưa tay mơn trớn từng đường chỉ thêu trên hoa văn rồng uốn mình trong mây vàng. Hoàng đế liếc nhìn Lục Quý nhân, giọng như thất vọng vô vàng: “Trẫm cứ tưởng nàng có thể giúp trẫm làm chút chuyện để có thể quên đi nỗi đau mất mát to lớn này của Đại Thanh”
Những lời này nói với một thiếu nữ còn đang chìm đắm trong giấc mộng tình, đương nhiên khiến trái tim mỏng manh rung động. Lục Quý nhân đảo mắt suy nghĩ hồi lâu, nàng ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế, chỉ im lặng không nói gì.
Đêm đến, trong khuôn viên của hành cung Nhiệt Hà. Từng hàng liễu rủ bóng xuống mặt hồ tĩnh mịch, mặt hồ soi bóng trăng sáng giữa bầu trời vắng bóng sao trời. Tà áo màu lục thêu hoa hạnh trắng, dáng người lắc lư, uyển chuyển đi theo hướng về Yên Ba Trí Sảng điện. Lục Quý nhân ôm chặt gói đồ được bọc lại kỷ càng bằng lụa trắng. Dưới bóng cây ngô đồng một nữ nhân đứng lấp ló bên hồ. Ánh mắt luôn dõi theo dáng người dần khuất xa trong làn sương đêm mờ ảo.
Lục Quý nhân tiến vào Yên Ba Trí Sảng điện. Hoàng đế đã ngồi sẵn trên sạp, hắn nghiêng người đọc tấu chương cũ Lan Nhi đã phê duyệt. Lục Quý nhân chầm chậm đến bên cạnh Hoàng đế. Hắn cầm lấy tay nàng ta, nhẹ giọng bảo: “Nàng làm tốt lắm, sau này trẫm sẽ không để nàng chịu thiệt”
Lục Quý nhân đặt gói đồ đã chuẩn bị từ trước lên bàn, từ từ mở ra. Một tẩu thuốc bằng ngọc, vài gói thuốc phiện và đá đánh lửa. Lục Quý nhân như đã thông thạo từ thuở nào, cẩn thận cho thuốc vào tẩu, nàng nhẹ đưa tẩu thuốc đến bên miệng Hoàng đế. Khi hắn đã ngậm đầu thuốc, Lục Quý nhân đốt lửa trong tẩu, thuốc toả ra một mùi hắc khó chịu. Hoàng đế rít vào một hơi sâu, đầu óc liền lâng lâng, mê man. Hắn ôm chầm lấy Lục Quý nhân, dịu dàng vuốt ve đôi má ửng hồng của nàng ta. Nàng ấy cũng tựa người vào Hoàng đế
Ngọc Tần ở bên ngoài cửa sổ chứng kiến tất cả. Nàng ta thầm nở một nụ cười man rợn.
Tinh mơ, cơn lâng lâng từ thuốc như sương mai vẫn còn đọng trên lá. Hoàng để mơ màn tỉnh dậy đã phải thay xiêm y thiết triều. Lục Quý nhân tỉnh dậy sau giấc mộng dài, tất cả đều vừa thực vừa ảo. Chính bản thân nàng ta cũng chẳng thể nào nhớ nổi.
Nàng ta trở về lại Vũ Lăng Xuân các. Đường đi vẫn vậy, nhưng giờ sau lại quá xa xôi với nàng. Đến khúc đường giao nhau, Lục Quý nhân va vào người Lan Nhi. Nàng ta sợ hãi quỳ xuống thỉnh an. Lan Nhi liếc nhìn nàng ta một cái, xua tay bảo nàng ta đứng dậy. Như Uyển đứng cạnh nàng cùng Tải Thuần và Ngữ Yên. Lan Nhi không muốn những nụ hoa còn chưa thể nhìn thấu được mọi việc có thể trông thấy cảnh hậu cung ác liệt. Lan Nhi cụp hàng mi dài rậm như cánh quạ, nàng nhẹ nhàng bảo: “Lục muội đêm qua vừa được ban ân sủng, sao không ngồi kiệu về mà lại đi bộ vậy”
Lục Quý nhân hai mắt đỏ hoe, khoé mắt như sâu hút vào. Lan Nhi nhìn thấy chợt giật mình với vẻ tiều tuỵ đó. Lục Quý nhân vẫn quỳ dưới đất, nép người cung kính thưa: “Hồi Quý phi nương nương, tần thiếp cảm thấy hôm nay tiết trời có vẻ tốt, nên muốn đi bộ về Vũ Lăng Xuân các ạ”
Lan Nhi lặng nhìn tổng thể Lục Quý nhân, đôi mắt thất thần mệt mỏi, cả người như mất hết sức sống. Nàng không nghĩ nhiều chỉ nghĩ do nàng ta đêm qua hầu hạ Hoàng đế nên mới như vậy. Lan Nhi chỉ gật đầu không đáp, rồi cùng Như Uyển rời đi. Lục Quý nhân quỳ dưới nền đất, đợi khi Lan Nhi đã đi xa mới nhờ thị nữ bên cạnh đỡ dậy. Nàng ta vừa đứng dậy, từ sau lại vọng lên tiếng gọi: “Lục muội”
Lục Quý nhân theo quán tính quay về phía tiếng nói, nàng cười nhẹ, thỉnh an “Ngọc tần cát tường”
Ngọc Tần vội đến đỡ lấy Lục Quý nhân, phủi bụi bám trên tà áo, bảo: “Lục muội cần gì phải đa lễ như vậy. So ra tỷ chỉ trên muội một bậc thôi mà”
Lục Quý nhân cười nhạt, khuôn mặt tái nhợt tựa không còn giọt máu, mỗi khô ráp đến nứt nẻ: “Ngọc Tần tỷ quả thật khiêm tốn quá rồi, cao thấp hơn một bậc cũng là cao hơn. So về địa vị dù có thế nào muội vẫn không thể sánh được với tỷ. Tất nhiên khi gặp muội phải cung kính thỉnh an theo lễ”
Ngọc tần trông thấy nàng ta cố tình giữ khoảng cách như thế, chỉ thầm cười, bảo: “Muội muội cần gì phải như thế. Trong tứ xuân ngoài muội ra thì những người còn lại không phải đều là người của tỷ hay sao. Hôm nay nhân tiện muội cùng bọn ta hợp sức đi lên. Muội thấy sao”
Lục Quý nhân mỉm cười như không, hai mi nàng cụp xuống chẳng thèm nhìn lấy Ngọc Tần một cái. Nàng ta hơi khuỵu người, thưa: “Thứ lỗi, muội còn phải về nghỉ ngơi. Xin phép đi trước”
Ngọc Tần nhoẻn môi cười, hàm răng trắng như ngọc lộ ra, bờ môi căng mọng khẽ mấp máy: “Thứ thuốc đó... muội nghĩ sẽ giấu được Hoàng hậu và Quý phi được bao lâu”
Lục Quý nhân sững người, nàng ta quay lại trừng mắt nhìn Ngọc tần, tiến đến cạnh Ngọc Nhi, nói: “Cô đang nói gì, ta không hiểu”
Ngọc tần khẽ cười, nàng ta đưa tay nghịch lưu tô bằng ngọc trai trên búi tóc, điềm đạm nói: “Chuyện đêm qua, trăng gió mây trời đều biết. Nhưng vô tình tôi cũng biết”
Lục Quý nhân đổ mồ hôi lạnh, nàng ta vẫn chưa dám tin chuyện Ngọc tần đã trông thấy tất cả, sợ chuyện này lộ ra ngoài tính mạng của chính bản thân nàng ta cũng chẳng thể nào giữ nổi. Gió thu thổi qua lá cây ngô đồng, luồng qua khe áo ướt đẫm mồ hôi của Lục Quý nhân khiến nàng ta không khỏi rợn người. Ngọc tần vẫn điềm tĩnh tựa hồ, nàng ta vỗ vỗ nhẹ vào mu bàn tay Lục Quý nhân, cất giọng như thủ thỉ: “Đừng lo... chuyện này của cô làm rất tốt. Nếu như cô chịu hợp tác với ta, ta tuyệt đối sẽ che chở cô khỏi nanh vuốt của Hoàng hậu và Quý phi..”. Nàng ta dừng lại một nhịp nhìn sắc mặt đầy lo sợ của Lục Quý nhân, nói tiếp: “Nếu đã nghĩ kỹ rồi, giờ Hợi đêm nay hãy đến Mẫu Đơn Xuân các gặp ta”
Lục Quý nhân bị doạ cứng đờ như tượng, Ngọc tần bước vòng qua nàng ta, dáng người lắc lư rời đi.
Ngày trôi qua nhanh như mộng, Vũ Lăng Xuân các vẫn còn sáng đèn. Đêm nay Hoàng đế không triệu gọi ai. Lục Quý nhân ngồi bên sạp cạnh cửa sổ. Gió lạnh thổi qua như lời nhắc nhở nàng về lời của Ngọc tần nói ban sáng. Nàng ta nghĩ về cảnh tình đêm qua cùng Hoàng đế, đó như một lần duy nhất trong đời nàng cảm thấy thăng hoa nhất. Một cảm giác khó tả khiến con người ta phải xao xuyến. Lục Quý nhân đứng bật dậy, thổi tắc ngọn đèn trên bàn, một mình rời đi.