Thanh Lâm, Thiên Thanh rất muốn đi cùng Trúc Chi và Nhất Uy, nhưng cái tên giết chết Vô Ảnh nguy hiểm đến mức khiến anh ấy chết, thì có hơi khiến hai anh em họ Diệp sợ hãi. Họ không sợ chết, họ sợ liên lụy đến Trúc Chi và Nhất Uy, sợ làm gánh nặng cho hai người ấy.
Thế nhưng, Thanh Lâm chợt nghĩ ra một chi tiết mà nó nghĩ rất tuyệt vời. Vô Ảnh chẳng phải luôn mang theo di động hay sao, tại sao họ không gọi điện thông báo cho anh ấy biết chuyện Trúc Chi đã nhìn thấy điềm báo. Như vậy anh ấy sẽ không sập bẫy địch nữa, Trúc Chi và Nhất Uy cũng không cần mạo hiểm tính mạng.
Nghĩ vậy, Thanh Lâm hồ khởi nói với Trúc Chi:
“Em nghĩ chúng ta nên gọi điện cho anh Vô Ảnh biết. Hai người không cần tới nơi nguy hiểm đó làm gì.”
Trúc Chi không phải không nghĩ đến điều Thanh Lâm vừa nói. Huyết Yêu giao cho Vô Ảnh nhiệm vụ gì đó, nhất định anh không mang theo điện thoại, hoặc nếu mang theo anh cũng chọn chế độ im lặng cho xem. Cô làm sao chắc chắc được Vô Ảnh sẽ nhận được cuộc gọi của hai người.
Tuy vậy, Trúc Chi cũng không muốn Thanh Lâm lo lắng cho mình, cô giải thích cho Thanh Lâm nghe:
“Chị sẽ gọi điện cho ảnh thông báo trước một tiếng, trừ trường hợp ảnh không mang theo điện thoại vì nhiệm vụ của ảnh thì chị phải trực tiếp tìm ảnh. Còn nữa, Nguyên Sâm đã nhiều lần tấn công chúng ta, giết người của nhóm chúng ta, chị cũng muốn lão ném trải cảm giác mất đi người của mình ra sao.”
Đôi mắt của Trúc Chi trở nên sắt lạnh khi nói những câu cuối cùng của mình, cô nắm lấy tay của Nhất Uy và biến mất. Chỉ mỗi Thiên Thanh rơi vào trầm tư. Theo như những gì Trúc Chi vừa nói cô ấy định sẽ cùng Nhất Uy chiến đấu một mất một còn với con quái thú mà Nguyên Sâm cử đến sao.
Thiên Thanh rên rỉ:
“Anh sợ cái sinh vật kia sẽ làm mấy đứa bị thương hơn đó.”
Trúc Chi cười với Thiên Thanh, muốn trấn an tinh thần của anh một chút. Cô cam đam:
“Em biết phải làm gì mà. Với lại, em, Nhất Uy và cả anh Vô Ảnh không phải yếu đuối đâu.”
Thanh Lâm kéo áo Thiên Thanh một cái, tỏ ý muốn anh đừng nói thêm gì hết. Hai anh em nhìn Trúc Chi và Nhất Uy rời đi. Lúc này, Thanh Lâm và Thiên Thanh dĩ nhiên không cần phải lén lút trao đổi ánh mắt lo lắng cho nhau nữa, mà công khai tỏ thái độ e ngại. Họ vội vàng chờ đợi Tiểu Bạch đưa mình đi đến nơi an toàn như lời Huyết Yêu nói.
Tiểu Bạch và Tuấn Tú từ nảy đến giờ đang ở bên trong phòng của Trần Bích Khiêm. Cả hai đang cố hết sức mới dìu anh ta ra khỏi phòng, nó ra hiệu cho hai anh em họ Diệp đến cạnh mình. Nó một tay nắm lấy tay Thanh Lâm, một tay nắm lấy tay Thiên Thanh, Tuấn Tú cố lắm mới chạm một tay lên bả vai của nó. Nó hít một hơi thật sâu mới cùng họ biến mất về nhà Huyết Yêu.
Màn đêm càng lúc càng bao trùm mọi hướng, con đường vào đến nhà Vô Ảnh tối tăm, mây đen càng lúc càng dày đặc, gió rít nghe như tiếng ai đang gào khóc. Con đường vắng tanh. Chốc chốc lại thấy vài chiếc xe chạy qua, rồi cả con đường lại im lìm một cách đáng sợ.
Một thân ảnh xuất hiện không ăn nhập gì với con đường ảm đạm kia cả, bóng người nhỏ thó đi bằng cả tứ chi, nó thong thả đi vào chính giữa lòng đường, cứ như một mình nó đang chiếm dụng con đường kia, cứ như nó biết chắc chẳng một ai xuất hiện ngoại trừ nó.
Khi đến nơi cần đến, nó đứng bằng hai chân (dù nó đứng như thế cũng trông cũng chẳng khác khi nó đang đi bằng bốn chân là mấy), thân hình kì dị của nó khiến ánh đèn trước cửa nhà đối diện phụt tắt. Nó chẳng cần làm gì hết mà cánh cửa cũng tự động mở ra, nó không nhanh không chậm bước vào bên trong.
Vô Ảnh đứng trước cửa nhà của mình, anh nhăn mặt khi thấy cửa khép hờ. Dù vậy, anh vẫn bước vào bên trong. Anh mò mẫn trong bóng tối, cố tìm cái công tắc và bật nó lên. Ánh đèn sáng trưng, nhưng hơi lạnh bủa vây cơ thể của anh khiến anh rùng mình ớn lạnh. Bản thân anh cũng nhận ra điều gì đó không đúng, anh cẩn trọng quan sát xung quanh một chút, cố tìm cho ra có kẻ nào đang giấu mình trong nhà hay không.
Vô Ảnh gọi to:
“Ba ơi, con về rồi.”
Bình thường Vô Ảnh sẽ không gọi như thế, nhưng cảm giác hôm nay khác xa những ngày thường và buộc anh phải mở miệng gọi trước. Anh cũng cẩn thận, rất nhẹ nhàng bước lên từng bậc cầu thang, mắt vẫn không ngừng nhìn về phía trên lầu.
Bỗng dưng, một tiếng la thảm thiết cất lên từ trên lầu, chính xác nó được phát ra từ phòng ngủ của thầy Hóa:
“Hữu Lực ơi, cứu ba với.”
Vô Ảnh nghe rõ mồn một tiếng gọi kêu cứu của thầy Hóa, chắc chắncó ai đó đang đe dọa thầy trên kia. Bởi vì cách gọi mà thầy đã gọi anh, ông chưa bao giờ gọi anh là Hữu Lực, dù cho anh thú nhận tất cả mọi thứ cho ông, ông vẫn chưa gọi anh bằng cái tên ấy.
Vô Ảnh trở nên vội vã hơn, trên môi nở một nụ cười kì quái. Đúng như cảm giác của anh, có người đe dọa thầy Hóa, thứ đó trong kinh dị, không phải con người và cái đầu nhọn một cách tức cười.
Vô Ảnh không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy sinh vật gớm ghiếc kia trong nhà của mình. Ngược lại anh còn cười tươi, như thể vừa mới gặp được bạn lâu năm. Anh bật ra chính xác cái tên của gã:
“Thiết Tân.”
Thiết Tân còn định đâm mười móng tay nhọn hoắt của gã vào bụng Vô Ảnh ngay khi anh bước vào phòng, nhưng phải ngưng hành động lại lập tức. Bởi vì gã còn đang bận kinh ngạc nhìn Vô Ảnh. Gã không thể nào tin được Hữu Lực này lại biết đến tên của gã.
Thiết Tân là một vật nuôi mà Nguyên Sâm yêu quý, cũng bởi vì thế mà lão rất ít khi giao cho gã nhiệm vụ bên ngoài. Không một ai trừ những người bên cạnh lão biết đến sự tồn tại của gã. Vì thế khi cái tên “Thiết Tân” được thốt ra từ miệng Vô Ảnh lại khiến gã hoảng sợ đến thế.
Vô Ảnh rút từ thắt lưng thanh kiếm Kim Quy và bắt đầu giao đấu với Thiết Tân, hành động của anh nhanh đến mức khiến gã không kịp trở tay. Gã nhận ra thanh kiếm trong tay của Vô Ảnh, thanh kiếm huyền thoại chỉ cần đâm trúng trái tim của gã sẽ khiến gã chết ngay.
Thiết Tân tròn mắt nhìn Vô Ảnh, dù gã tròn mắt như thế cũng chẳng khác con mắt bình thường của gã là bao, nó vốn dĩ đã to, tròn và lồi ra bên ngoài. Gã thu lại mười móng tay sắt nhọn, thay vào đó gã phi người lên giường, dùng cả tứ chi đè lên người cha già của Vô Ảnh (thầy Hóa lúc này đang ngất xỉu).
Thiết Tân nhận nhiệm vụ của Nguyên Sâm rất rõ ràng. Rằng lão muốn mạng của Hữu Lực – một người thân thiết với Huyết Yêu. Lão muốn Hữu Lực phải chết một cách thảm thiết nhất có thể, lão muốn gửi cái xác của Hữu Lực đến cho Huyết Yêu và lão đang tự tưởng tượng khuôn mặt kinh hoàng của hắn khi thấy xác bạn bè của mình. Có như vậy lão mới cảm thấy phấn khích trong con đường giải nguyền cho mười hai phong ấn, cũng như trận đấu trí giữa lão và Huyết Yêu.
Nhưng Nguyên Sâm biết Hữu Lực không phải một tay gà mờ, lão biết anh không phải loại thần tiên suy yếu (dù linh hồn đang trú ngụ trong cơ thể người phàm đi nữa). Bởi vậy lão đã nhấn mạnh vô cùng rõ ràng:
“Hữu Lực không phải một tên tép riu, nhưng cũng không khó để đối phó với nó. Thứ mà nó quan tâm chính là người thân yêu của nó. Ta nhận thấy lão cha hờ của Hữu Lực vẫn thường xuyên ra vào nhà của hắn. Vậy thì ngươi nên ra tay với người cha hờ của nó. Ta mong chờ tin tốt của ngươi đấy.”
Thiết Tân thấm nhuần những lời Nguyên Sâm hướng dẫn. Gã đã biết vài việc liên quan đến Hữu Lực và thầy Hóa, đủ để tạo ra một cái bẫy cho gã nhảy vào. Gã thận trọng suy tính rất kỹ, còn bàn bạc với Nguyên Sâm kế hoạch của mình. Gã không muốn lão thất vọng về mình khi đây lại là lần thứ ba lão giao nhiệm vụ cho gã.
Đầu tiên, Thiết Tân tìm đến nhà Vô Ảnh. Gã buộc thầy gọi điện cho Vô Ảnh. Thầy Hóa làm theo một cách máy móc, giống như ai đó lập trình sẵn trong đầu thầy như vậy. Thiết Tân cảm thấy hơi khác thường nhưng vẫn không để tâm gì mấy, bởi vì thầy đã gọi được cho Vô Ảnh và chuyện đó quan trọng hơn thái độ kì lạ của người cha.
Thiết Tân ép thầy gọi Vô Ảnh trở về nhà nhanh nhất có thể. Thầy Hóa nói vô hồn:
“Hãy về nhà, ba có chuyện muốn nói với con.”
Thiết Tân mừng thầm, suýt nữa đã tự ăn mừng chiến thắng của bản thân mình. Sau đó, Thiết Tân khống chế người cha, gã trói hai tay hai chân của thầy và ném mạnh lên giường. Điều mà gã nghi ngờ nhất chính là thái độ của người cha không có gì sợ hãi cả, làm như thầy đã mất đi khả năng bộc lộ cảm xúc, mặt của ông cứ trơ trơ.
Trong mắt Thiết Tân lại thành ra ông đang đắc ý khi gã đang đắc tội với Hữu Lực, dù sao ông cũng là cha của một tay đáng gờm, chắc cũng bởi vì thế mà ông không mấy sợ hãi gã. Thiết Tân mặc kệ, dù sao gã cũng thành công dụ Vô Ảnh trở về nhà. Gã đánh ngất người cha đi và ném ông lên giường. Còn mình đứng cạnh chờ đợi Vô Ảnh xuất hiện.
Giờ đây khi Thiết Tân mặt đối mặt với Vô Ảnh, tận mắt nhìn thấy thanh Kim Quy trong tay của anh, lại hơi chột dạ. Bởi vì theo kế hoạch gã sẽ phải đánh lén anh, nhưng chính gã lại khiến bản thân trở thành trò hề khi bận rộn với mớ suy nghĩ tào lao về chuyện anh biết thân thế của gã.
Thiết Tân tức giận ngút trời, tự mình tức giận, cũng tự mình phát hỏa lên thân thể thầy Hóa. Nếu gã đánh úp Vô Ảnh không được, dĩ nhiên gã sẽ giết chết người cha đáng kính của anh trước. Gã sẽ chụp lấy thời cơ anh đang đau lòng sẽ giết luôn anh.
Thiết Tân suy nghĩ xong đã ghim mười ngón tay nhọn của gã xuống cơ thể của thầy Hóa. Nhưng thứ bắn vào người tên quái vật không phải là máu của thầy, mà là những chiếc lá khô. Chúng bắn tung tóe vào mặt Thiết Tân, vài chiếc lá còn cắt một phần da thịt của gã khiến gã thối lui mấy bước, đến nỗi ngã xuống giường.
Thiết Tân đến nước này mới vỡ lẽ nhiều điều. Thầy Hóa vốn dĩ không phải con người, thế nên ông mới vô hồn, không cảm xúc sợ hãi như thế. Gã cảm tưởng cái bẫy mà gã tạo ra đã bị Vô Ảnh bắt thóp. Nhưng làm sao Vô Ảnh biết được kế hoạch của gã mà tạo ra một thầy Hóa giả mạo chờ gã ở đây cơ chứ.
Vô Ảnh hưng phấn nói:
“Ngươi ngạc nhiên lắm phải không? Có phải ngươi đang tự hỏi làm sao ta biết ngươi đã thủ sẵn trong đây hay không? Có phải ngươi đang tự hỏi làm sao ta biết Thiết Tân ngươi phải không?”
Thiết Tân không hỏi, nhưng gã cũng thầm hy vọng Vô Ảnh cho gã biết câu trả lời. Bởi vì gã thật sự muốn biết tất cả. Nhưng Vô Ảnh không trả lời cho gã biết, anh không đợi thêm một phút nào nữa mà hướng mũi kiếm vào cơ thể nhỏ bé của Thiết Tân. Gã nhanh chóng rút một thanh kiếm, thoạt nhìn cứ tưởng gã rút một trong mười ngón tay của gã ra. Bởi vì nhìn thế nào cái thanh kiếm mà gã đang cầm cũng giống với ngón tay trên bàn tay của gã.
Cả hai bay vào chém vào không khí, kẻ này tung chiêu, kẻ kia cũng không ngại đáp trả. Chẳng mấy chốc căn phòng trở nên tan hoang, đầy những mảnh vụn của chăn ga gối nệm. Ngay cả cái xác giả được làm bằng lá cây cũng nát vụn dưới sức ép của hai kẻ kia.
Vô Ảnh vừa chém trúng bả vai của Thiết Tân khiến gã rống lên đau đớn. Gã thở phì phò, bàn tay chụp lấy vết thương đang chảy máu, ném ánh mắt tà ác vào mặt Vô Ảnh, nhưng anh chỉ đứng đó và cười.
Vô Ảnh nói, giọng có chút thách thức:
“Thách người rời khỏi nơi này được, Thiết Tân. Ta sẽ chôn xác ngươi tại nơi này.”
Giọng nói khàn đục không ăn nhập với cơ thể một thằng nhóc mười bảy tuổi chút nào. Thiết Tân thầm nghĩ như vậy. Không lẽ gã sẽ thua trận tại đây hay sao? Vô Ảnh đánh giá quá thấp gã, gã đã chuẩn bị cả phương án dự phòng, phòng khi gã không thể đánh bại Hữu Lực.
Thiết Tân huýt sáo thật to và nhe răng cười chờ đợi cộng sự của hắn xuất hiện. Gã hét vào không khí:
“Có thể ngươi khiến ta có chút kinh ngạc khi ngươi biết tên của ta. Nhưng ta đoán Huyết Yêu là người khạc ra cái tên của ta cho ngươi biết. Có thể trong cuốn sách nào đó của tên tóc đỏ có thông tin về ta. Nhưng Hữu Lực à Hữu Lực, ta không chỉ đến đây một mình.”