Thiết Tân còn tưởng Vô Ảnh sẽ sợ hãi, nào ngờ anh chỉ cười nhẹ nhàng. Bàn tay của anh siết mạnh thanh kiếm Kim Quy, lực đạo trong tay vẫn không hề có ý định ngừng lại. Anh lao vào chém vào mi tâm của Thiết Tân.
Thiết Tân kinh hồn bạt vía né tránh với tốc độ nhanh như tia chớp mà vẫn bị mũi kiếm làm rách một đường trên trán. Gã không ngờ lại xuất hiện một cao thủ kiếm thuật lợi hại như vậy.
Với hiểu biết của gã, thằng nhóc trước mặt không phải Hữu Lực. Dù không được ra thế giới ngầm quá nhiều, nhưng gã cũng biết Hữu Lực sở hữu thanh Huyết kiếm – thanh lưỡi hái chứ không phải Kim Quy.
Thiết Tân thốt lên:
“Mày không phải Hữu Lực đó. Mày rút cuộc là tên nào?”
Vô Ảnh kéo môi cười rạng ngời:
“Bây giờ biết cũng không giúp được gì đâu, Thiết Tân. Tôi sẽ cho ông biết như thế nào là lễ hội dưới trần gian.”
Người giao đấu với Thiết Tân không phải Vô Ảnh thật, người thật sự đang múa kiếm chính là Nhất Uy. Cậu giả dạng Vô Ảnh đến đây chạm mặt với Thiết Tân theo kế hoạch của Trúc Chi.
Trước đó vài giờ, đã có một cuộc gặp gỡ khá riêng tư giữa Vô Ảnh và Hoàng Anh. Họ phải lén lút gặp nhau và họ chọn trường học là nơi gặp mặt. Bởi vì theo Vô Ảnh thấy buổi tối trong trường học khá riêng tư, nhất là khi có Ngư Lâm bảo vệ nơi đây, sẽ không có bất cứ một kẻ khả nghi nào xuất hiện.
Hoàng Anh và Vô Ảnh đang ở trong phòng bác bảo vệ, căn phòng lúc này trống trải lạ thường, hơi lạnh từ nó khiến Vô Ảnh cũng phải run run. Anh không hiểu sao Ngư Lâm lại bỏ nơi ở của mình đi đâu mất dạng. Giờ này không có khả năng anh ta chạy loạn đi nơi khác.
Hoàng Anh ho húng hắng, muốn Vô Ảnh tập trung vào hai người. Rõ ràng anh đã quên đi sự có mặt của ả và thả trôi tâm hồn đi đâu đó. Vô Ảnh gãi đầu bối rối, chính anh cũng cảm thấy bản thân đáng trách. Anh đã hẹn Hoàng Anh đến đây trước cơ mà.
Vô Ảnh kể cho Hoàng Anh nghe về chuyện thầy Hóa đã biết mình trong cơ thể Hiếu Minh và anh đã đưa thầy Hóa đến nơi ở của Huyết Yêu, nhầm bảo vệ tính mạng của thầy. Nhưng thầy hoàn toàn không ưng thuận, thầy chỉ đồng ý rời đi vài ngày, thầy còn muốn đến trường dạy học.
Vô Ảnh không ngờ nhất chính là có một ngày anh và Hoàng Anh trở nên thân thiết. Họ không còn đấu đá lẫn nhau nữa, mà đã trở thành bạn tâm giao. Có những chuyện Vô Ảnh không thể phô bày cho tụi nhóc, dù sao anh cũng lớn nhất trong đám, làm sao anh có thể để cho tụi nhỏ lo lắng cho mình được, anh phải là chổ dựa vững chắc cho tụi nó mới đúng. Nhưng Hoàng Anh thì khác, ả ngang hàng, hơi ngang ngược, nhưng không phải kiểu người sẽ tọc mạch chuyện của anh cho người khác biết.
Đúng như Vô Ảnh nghĩ, Hoàng Anh chỉ nghe Vô Ảnh luyên thuyên chuyện của mình. Chốc chốc lại đưa tay chạm lên vai của anh, coi như đang an ủi tâm trạng của người kia. Hoàng Anh chạm bàn tay lên bàn tay đang đặt trên bàn của Vô Ảnh và nói:
“Thật vui khi thấy chú ấy chấp nhận anh.”
Vô Ảnh nhìn sâu vào đôi mắt chân thành của Hoàng Anh, trái tim đột nhiên đập loạn một nhịp. Bàn tay anh bất giác nắm lấy bàn tay người con gái kia khiến ả cũng kinh hoàng nhìn anh. Ả rút tay ra khỏi bàn tay của Vô Ảnh. Đến lúc này Vô Ảnh mới nhận ra hành động vừa rồi của mình hơi đi xa. Anh hoảng hốt đứng dậy, xoay lưng về phía ả, cổ che giấu nỗi xấu hổ đang dâng trào.
Vô Ảnh chợt nhớ ra chuyện mình hẹn Hoàng Anh đến đây không phải chỉ để nghe lời tâm sự của anh, hay để trong phút cảm động mà cầm tay người ta, mà Huyết Yêu nhờ anh đến thăm dò tình hình của Hoàng Anh ra sao. Anh hít một hơi thật sâu rồi quay người lại, lên tiếng hỏi han:
“Chuyện của cô em tiến triển đến đâu rồi? Có điều tra được gì khác ngoài cái gã Ngọc Điền hay không?”
Hoàng Anh có nhiệm vụ lấy được lòng tin của Nguyên Sâm. Ả sẽ gia nhập đội ngũ chiến đấu của lão, sẽ làm gián điệp cho Trúc Chi, nhằm lấy thông tin cùng âm mưu sâu xa của lão và sẽ truyền tin cho Vô Ảnh. Sau đó, anh sẽ truyền lại thông tin cho Trúc Chi và Huyết Yêu.
Hoàng Anh cuối cùng cũng đợi được một ngày làm được việc. Bởi vì ả cố dụ hoặc Ngọc Điền cho mình gặp Nguyên Sâm, đến khi đó ả mới có thể khiến lão tin tưởng mình. Ả hồ khởi trả lời:
“Hành tung của tên này rất bí hiểm. Có điều Nguyên Sâm cuối cùng cũng muốn gặp tôi rồi. Chính là tối nay. Tôi đang trên đường đến đó thì bắt gặp tín hiệu gặp mặt của anh.”
Vô Ảnh nghe thấy Hoàng Anh chọn gặp mình là ưu tiên số một thì có hơi ngượng ngùng, anh tự động mỉm cười. Thú thật, giữa họ (kể từ khi chạm mặt đám tử thần) đã không còn ân oán gì thêm nữa. Anh cũng cảm thấy trái tim của mình khác lạ, và anh chắc mẻm đó là do trái tim của Hiếu Minh – tên bạn trai của Hoàng Anh mà thôi.
Vô Ảnh gật gù cái đầu. Anh thật mong xong thật nhanh cuộc gặp gỡ đầy riêng tư này. Anh không muốn tiếp tục duy trì cảm xúc xa lạ này với ả. Anh nói:
“Cẩn thận một chút. Có chuyện gì không đúng phải liên lạc với tôi ngay.”
Hoàng Anh chọc ghẹo Vô Ảnh:
“Anh lo cho tôi đấy à?”
Vô Ảnh không trả lời mà chỉ đẩy Hoàng Anh ra khỏi cửa. Dĩ nhiên anh có chút lo lắng cho ả thật, nhưng anh có chết cũng không nói cho ả biết đâu. Ngay cả anh cũng không dám đối mặt với chính mình khi bản thân có ngày lại lo lắng cho Hoàng Anh kia mà.
Hoàng Anh vừa rời đi, Vô Ảnh liền tìm cách để lại ám hiệu cho Ngư Lâm biết cuộc chiến đang đến rất gần. Không hiểu sao anh cứ có cảm giác bất an kinh khủng, nhất là lúc Ngư Lâm đột nhiên mất tích mà không để lại bất cứ lời nào cả (dù bình thường Ngư Lâm cũng chẳng cần nói đến hành tung của mình cho Vô Ảnh biết). Anh cứ thấy lo lo, một dự cảm không lành.
Huyết Yêu nhất định đã cho Ngư Lâm biết về mười hai thần khí, biết về việc có kẻ đang tìm cách đoạt lại thanh kiếm của Quỷ. Vì vậy, Ngư Lâm càng biết chuyện cần thiết lúc này phải là canh giữ cái cổng địa ngục kia mới phải. Đó mới là chuyện của thần canh giữ quỷ môn quan phải làm. Chẳng hiểu điều gì lại khiến Ngư Lâm mất dạng mấy ngày nay là gì. Hy vọng anh ta không gặp nguy hiểm gì, cũng hy vọng cái sự lo lắng của anh là thừa thải mà thôi.
Vô Ảnh dự định rời khỏi phòng bảo vệ, anh muốn đến chổ Huyết Yêu một chút. Đột nhiên anh nghe thấy tiếng người nói chuyện bên ngoài cánh cửa. Hình như là giọng của một cô gái:
“Thằng cha đó là chủ tịch nước hả mà liên lạc với chả còn khó hơn trên trời nữa. Tụi mình đã tìm khắp nơi mà vẫn không thấy tăm hơi ổng đâu. Chị mà gặp được ổng rồi chị hóa kiếp cho ổng luôn.”
Người bên cạnh vội vã xoa dịu cơn giận của bạn mình:
“Em nghĩ thằng chả không biết tụi mình đang ráo riết tìm gặp thằng chả.”
Giọng nói của hai người quen đến mức khiến Vô Ảnh tự động bật cười. Anh mở cửa đi ra và y như rằng mình đã đoán đúng. Hai đứa nhỏ nhà anh (Trúc Chi và Nhất Uy) đều đang ở đây. Theo như những gì họ vừa trao đổi thì anh có thể đoán rằng: Họ đang ráo riết tìm “thằng chả”, mà “thằng chả” đó chắc chắn là anh.
Vô Ảnh tặc lưỡi nói:
“Bộ có chuyện gì đến mức độ em muốn hóa kiếp cho anh luôn vậy?”
Trúc Chi giật mình quay người nhìn trân trân Vô Ảnh (người đang đi ra khỏi phòng bác bảo vệ). Cô còn định mắng Vô Ảnh thêm vài câu nữa, nhưng rõ ràng họ đang gấp lắm và cô muốn Vô Ảnh biết những chuyện tệ hại sắp sửa xảy ra. Vì thế cô cùng Nhất Uy thay nhau kể về điềm báo mà cô đã nhìn thấy (trừ việc cô nhìn thấy Hoàng Anh thật sự lo lắng cho anh ra sao, cô nghĩ sẽ hỏi Hoàng Anh sau khi cứu được chị ta).
Trúc Chi cũng kể cho Vô Ảnh nghe về chuyện cô và Nhất Uy đến đây cứu anh, còn Huyết Yêu và cô ả Nguyệt Trinh tìm cách cứu Hoàng Anh.
Vô Ảnh hoảng hốt nói:
“Anh vừa gặp Hoàng Anh xong. Cô ấy đang trên đường gặp Nguyên Sâm. Anh phải ngăn cô ấy lại cái đã.”
Vô Ảnh lấy một khẩu súng lục màu bạc và bắn lên trên trời. Không một âm thanh nào được phát ra từ khẩu súng, cũng không một viên đạn nào bay ra khỏi nó, thứ duy nhất bay lên không trung chính là một làn khói màu tím – màu đặc trưng của Hoàng Anh. Trúc Chi đoán đây là cách mà họ vẫn thường liên lạc với nhau.
Vô Ảnh chờ hoài mà không thấy Hoàng Anh trở lại, ả chỉ mới rời khỏi đây chưa lâu, không thể nào ả lại bị tóm nhanh nhưu thế được. Anh lo lắng nói:
“Anh sẽ tự mình đến đó xem sao. Anh sẽ liên lạc với cô ả Nguyệt Trinh mà cả hai nhắc đến. Chắc chắn Huyết Yêu sẽ không đi cùng ả đâu.”
Trúc Chi hỏi lại:
“Sao anh biết? Huyết Yêu còn kéo tay người ta đi cùng nữa kìa.”
Giọng nói của Trúc Chi có chút dỗi hờn, một chút ghen tuông khiến Vô Ảnh trao đổi ánh mắt thâm sâu với Nhất Uy. Hên cho anh khi Nhất Uy đã hiểu được ánh mắt ấy là gì. Cậu thầm gật đầu xác nhận với anh rằng: Cậu cũng biết cô ấy đang ghen.
Vô Ảnh lập tức làm chuyện phải làm, chính là giải thích giúp Huyết Yêu một tay, tránh cho Trúc Chi lại suy nghĩ lung tung:
“Huyết Yêu sẽ không tự mình đến gặp Nguyên Sâm. Nếu đúng như điềm báo thì có Nguyên Sâm ở đó. Nhất định Huyết Yêu chỉ giao lại cho Nguyệt Trinh đó mà thôi. Anh chắc mẻm đấy.”
Điều đó khiến Trúc Chi mỉm cười nhẹ. Vô Ảnh lại ngầm liếc mắt rất ẩn ý với Nhất Uy và được cậu đáp trả nhiệt tình. Nhất Uy nói:
“Nhưng còn ba của anh thì sao? Em sợ thầy Hóa gặp chuyện không hay. Nếu Thiết Tân đó đến nhà anh và dụ được anh đến đó, em nghĩ gã đã nắm được điểm yếu của anh mới đưa anh vào bẫy được chứ.”
Trúc Chi nói:
“Không cần phải bắt được thầy Hóa mới dụ được Vô Ảnh về nhà. Rất có thể gã giả vờ như bắt được thầy Hóa thì sao?”
Vô Ảnh gật đầu đồng ý:
“Cho dù không bắt được ai thì với tính cách của anh, anh cũng muốn tự mình cho gã một trận vì dám khống chế anh.”
Trúc Chi rất nhanh đã nghĩ ra kế hoạch. Cô nói:
“Anh tìm cách liên lạc với Nguyệt Trinh và giải cứu Hoàng Anh. Em và Nhất Uy sẽ về nhà anh xem sao. Chúng ta phải khiến Thiết Tân nghĩ rằng kế hoạch của gã thành công.”
Vô Ảnh cũng đồng ý với ý kiến của Trúc Chi, anh không quên dặn dò:
“Hai đứa cẩn thận một chút.”
Trúc Chi và Nhất Uy đến nhà Vô Ảnh, rất cẩn thận xem xét xung quanh. Họ rất vui khi đến đây sớm hơn cái tên Thiết Tân ấy. Trúc Chi đề nghị Nhất Uy biến từ nhành cây thành thầy Hóa, dùng điện thoại của mình để lại cho thầy Hóa giả mạo, còn Nhất Uy biến thành Vô Ảnh tự dâng mình cho Thiết Tân.
Nhất Uy vui vẻ, rất trông chờ màn gặp gỡ với Thiết Tân. Cậu nói với Trúc Chi:
“Như vậy chúng ta nên rời khỏi đây và đợi tên đó.”
Trúc Chi vẫn còn vài chuyện phải giải quyết cho triệt để. Cô đưa ra lời đề nghị:
“Nếu hắn đã nhìn thấy Kim Quy thì chúng ta sẽ bắt hắn câm miệng, hoặc giết chết hắn. Nhưng chúng ta không thể cứ thế giết chết hắn, em biết Huyết Yêu không cho phép tay chúng ta nhúng máu. Vì vậy, chị sẽ mời một vị khách đến đây. Trong lúc đó em có thể cầm chân hắn hay không?”
Nhất Uy đáp gọn:
“Cứ giao cho em.”
Bây giờ Nhất Uy chỉ cần cố gắng câu thêm giờ chờ đợi Trúc Chi về đây. Theo như điềm báo mà cô nhìn thấy thì cậu chỉ cần giải quyết một mình Thiết Tân mà thôi. Ai mà ngờ gã lại gọi thêm đồng bọn đến đây. Cậu hơi run, nhưng vẫn mỉm cười chọc tức tên Thiết Tân ấy.
Chi vài giây sau, đồng bọn của Thiết Tân đã xuất hiện. Chúng gồm ba tên khác. Một tên có râu ria rậm rập, nó che gần hết khuôn mặt bé tí của lão, khó mà đoán được đằng sau bộ râu kia đang cười hay đang tức giận, chỉ có điều đôi mắt lão tí teo lại thành một đường, nên Nhất Uy tạm đoán lão đang tức giận. Lão lùn tịt, chẳng cao hơn Thiết Tân là mấy, trên tay cầm một thanh đao cao hơn cả cơ thể của lão.
Tên thứ hai nhìn nguy hiểm hơn tên đầu tiên. Ít ra Nhất Uy còn nhìn được ngũ quan giống con người, có điều mũi cao và nhọn hơn bình thường, cái đầu trọc lóc và cái răng hô đưa ra ngoài. Y mặc một bộ y phục màu đen, đôi mắt đang đánh giá Nhất Uy, tay cầm một thanh kiếm màu xanh lam, trên thanh kiếm tỏa ra một luồng khí cũng màu xanh lam.
Tên cuối cùng không cầm vũ khí, làm như y xuất hiện cho đủ đội hình. Y dựa lưng vào tường, ngũ quan sáng sủa, nhìn chỉ mới vừa 25 hay 26 tuổi, cao 1m75, mặc một bộ âu phục rất bảnh bao. Nhất Uy cá tên này sành điệu nhất, cũng là tên giống người bình thường.
Thiết Tân nhìn thấy đồng minh xuất hiện liền nở một nụ cười tươi rói. Gã nói với những người kia:
“Tên này không phải Hữu Lực, nhưng lại xuất hiện cản đường tao. Tụi bây giết nó luôn, khỏi thắc mắc. Tao còn phải tìm cho ra Hữu Lực để lấy mạng nó nữa.”
Nhất Uy dĩ nhiên không cho phép ai được rời khỏi phòng. Cậu đứng thẳng lưng, sẵn sàng ngăn đám người này dù có bỏ mạng tại nơi này. Chỉ cần Trúc Chi tới kịp lúc, cậu sẽ không sao cả.
Nhất Uy nói to, cố ý chọc giận Thiết Tân:
“Sợ tôi không đánh bại ông, nên mới đánh bài chuồn trước sao?”
Thiết Tân bị Nhất Uy chọc đúng chổ ngứa. Gã cay cú Nhất Uy, cay cú thanh kiếm Kim Quy của cậu, cay luôn câu nói vừa rồi của cậu. Gã quát tháo, nước miếng phun khắp noi:
“TAO MÀ SỢ MÀY Á? TAO MÀ THÈM ĐI TRƯỚC Á. TAO SẼ GIẾT CHẾT MÀY NGAY BÂY GIỜ, THẰNG NHÓC.”
Nhất Uy đã khiêu khích được Thiết Tân, cậu cá là gã sẽ không rời đi nếu chưa lấy mạng của cậu. Cậu chỉ thẳng mũi kiếm Kim Quy vào mặt Thiết Tân. Một giọngs nói khàn đục, không giống giọng nảy giờ Nhất Uy vẫn luôn nói:
“Vậy thì tới đây đi, Thiết Tân. Ta sẽ cho ngươi toại nguyện khi được chết dưới mũi kiếm của ta.”