Đúng như Huyết Yêu suy đoán, ngay khi cái tên “Quỷ vương” được thốt ra từ miệng hắn, Thủy Hà đã phản ứng vô cùng gay gắt, giống như Huyết Yêu vừa phạm một tội ác tày trời vậy. Nàng đứng phất dậy, tức giận lườm Huyết Yêu, môi mím lại thành một đường, không thèm mở miệng nói đồng ý. Bởi vì hắn biết quá rõ nàng vô cùng hận Y Nguyên, làm sao lại đi gặp hắn được cơ chứ.
Huyết Yêu nhìn hay tay đang run lẩy bẩy của Thủy Hà thì thở dài. Y Nguyên luôn luôn là một người khiến nàng kích động. Liệu hắn có nên giải thích sự việc lần đó cho công chúa hiểu, liệu nghe xong Thủy Hà có thông cảm cho gã hay không. Cuối cùng, hắn tự lắc đầu với chính mình, chính hắn đã hứa với Y Nguyên cứ để gã tự mình nói ra lời trong lòng cho nàng biết.
Huyết Yêu thực sự cần Thủy Hà cùng Y Nguyên giúp sức mới có thể cứu được Trúc Chi. Không phải hắn không thể đánh thắng Nguyên Sâm, mà có một thứ cần cả hai người hiệp lực mới có được. Mà hắn lại không thể nhờ vả một vị thần tiên nào đi cùng Y Nguyên cả.
Huyết Yêu buộc phải ép Thủy Hà cho bằng được, hắn đánh thẳng vào vấn đề:
“Không phải công chúa sống cho đến hôm nay vì muốn một ngày có thể giết chết Y Nguyên hay sao?”
Thủy Hà hét lớn bằng tất cả sinh lực của mình:
“Dĩ nhiên ta muốn giết hắn, nhưng ngươi đang muốn ta gặp hắn để cùng hắn cứu đứa cháu của ta. Ta mà lại đi nói chuyện đạo lý với cái tên ác nhơn đó hả?”
Thủy Hà không thể không đề phòng cái tên Huyết Yêu này. Hắn gợi cho nàng nhớ lại những lần trước đây hắn luôn nói giúp cho Y Nguyên đó, hắn luôn luôn muốn nàng bỏ qua cho cái tên độc ác đã cưỡng đoạt nàng, lại còn xem tình cảm mà gã dành cho nàng là cao cả.
Thủy Hà căm tức nói thêm:
“Huyết Yêu, lâu nay ngươi vẫn luôn ôm ấp kế hoạch này, đúng không? Lâu nay ngươi vẫn muốn ta đến gặp tên quỷ thối tha đó, đúng không? Ngươi muốn ta nhớ lại cảnh tượng kinh khủng đó ư? Nó vẫn còn ám ảnh ta từng ngày, từng ngày.”
Thủy Hà thụt lùi vài bước, đôi mắt đã không còn nhìn Huyết Yêu nữa. Nàng nhìn vào bức họa mà mình đã vẽ ra, tự điều chỉnh hơi thở của chính mình, cho đến khi cả đầu óc của nàng bớt quay cuồng. Lâu nay, nàng vẫn nhìn Hữu Lực mới giữ được bình tĩnh.
Huyết Yêu chờ cho đến khi Thủy Hà bình tâm trở lại mới nói:
“Đúng vậy.”
Thủy Hà lập tức rút cung tên màu bạc, trông rất giống Thượng Nguyệt, ra từ không khí. Nàng hướng mũi tên vào trái tim của Huyết Yêu và chuẩn bị bắn mũi tên đó. Đôi mắt kiên định đến mức nếu hắn còn nói những lời “không thể tin được” kia, nàng nhất định bắn chết hắn.
Huyết Yêu thản nhiên húp thêm một ngụm trà, thái độ thờ ơ rõ ràng không tin Thủy Hà sẽ thực sự bắn chết mình. Chỉ vì hắn quá hiểu Thủy Hà, nàng sẽ không bao giờ làm hại đến ai, dù nàng có nóng giận đến thế nào. Huống hồ, hắn đâu phải chỉ đơn thuần là người quen biết với nàng, hắn còn là ân nhân cứu mạng của nàng nữa. Rất có thể hắn vịn vào cái cớ này mà ung dung đến như thế chăng.
Quả nhiên Huyết Yêu đoán không sai, Thủy Hà không hề bắn mũi tên kia ra mà ném cung tên vào đầu của Huyết Yêu. Hắn cũng chẳng tránh né nó, cái đụng chạm nho nhỏ đó không đủ khiến hắn bị thương. Hắn đành phải ngồi một chổ chịu đứng cái phát tiết của nàng mà thôi.
Thủy Hà tức giận bỏ ra ngoài. Huyết Yêu thấy vậy mới vội vàng đuổi theo sau. Hắn không còn nhiều thời gian, ai biết được Nguyên Sâm đã hành động đến đâu khi đang nắm giữ tính mạng của tiểu ma vương.
Huyết Yêu đuổi kịp Thủy Hà. Hắn không giỏi dùng mưu với phụ nữ, nhưng giả vờ tỏ vẻ đáng thương (mà có khi hắn đang khổ sở thật) thì hắn vẫn làm được. Hắn hít một hơi, sau đó mới cẩn thận nói từng lời, sợ Thủy Hà sẽ tổn thương:
“Công chúa xem tính mạng của Trúc Chi quan trọng, hay xem cảm xúc chán ghét của mình đối với Quỷ vương quan trọng. Nếu là vé sau, thần xin tạ lỗi cùng công chúa và sẽ rời đi ngay bây giờ. Mặc dù, dĩ nhiên không có công chúa thì cơ hội tìm được Trúc Chi là con số không.”
Thủy Hà biết điều đso chứ, nàng biết duy chỉ có nàng mới nhìn ra nơi Nguyên Sâm bắt nhốt Trúc Chi, nhưng đối mặt với Y Nguyên lại là chuyện khác. Gã ta là nỗi ám ảnh vô tận mà đến bây giờ nàng không cách nào quên được, cũng không cách nào tha thứ. Nàng biết nàng duy trì mạng sống đến hôm nay cũng vì muốn gặp Y Nguyên và giết chết hắn, nhưng nàng vẫn không cách nào đối diện với con người đó.
Thủy Hà rống lên đầy đau khổ:
“Ngươi biết ta chán ghét bộ mặt của hắn. Mỗi lần nhìn thấy hay nhớ về hắn, ta đều cảm thấy kinh tởm. Ta chỉ muốn chết đi cho xong.”
Huyết Yêu nhìn khuôn mặt bi thương của Thủy Hà lại không đành lòng khiến nàng khó xử. Có lẽ hắn không nên lôi Quỷ vương vào chuyện này, có lẽ hắn nên tự mình làm lấy mọi chuyện. Có lẽ hắn nên thôi ép nàng làm những chuyện mình không muốn.
Huyết Yêu nói:
“Là thần suy nghĩ không chu toàn, là thần không suy nghĩ cho công chúa. Thần tưởng thời gian trôi lâu như thế đủ khiến công chúa bình tâm đối diện với tất cả. Ngay cả tình cảm sâu đậm mà công chúa dành cho Hữu Lực cũng xóa nhòa ít nhiều, thần lại không ngờ nỗi hận thù của công chúa lại không thể bôi xóa như thế. Thần sẽ tìm được cách khác, công chúa không cần lo lắng nhiều.”
Huyết Yêu chọn cách rời đi. Thủy Hà đứng đó nhìn bóng lưng của Huyết Yêu, trong lòng dâng lên mặc cảm tội lỗi, dù nàng chẳng có tý tội lỗi nào trong chuyện này cả.
Thủy Hà thở dài, nàng nói to:
“Khoan đã. Dù sao ta cũng sẽ nói nơi Trúc Chi bị nhốt, còn chuyện gặp Y Nguyên, hãy cho ta thời gian suy nghĩ đã.”
Huyết Yêu cuối cùng cũng gật đầu cháp nhận thiện ý của Thủy Hà. Có điều hắn cũng muốn khuyên công chúa vài điều. Hắn chân thành nói:
“Thần nghĩ việc đến gặp Quỷ vương cũng không quá đáng. Đã đến lúc công chúa cũng phải buông bỏ gánh nặng đè nén bên trong lòng mình bấy lâu nay. Đã đến lúc công chúa phải gặp mặt hắn, xả mối thù mà hắn gây ra cho công chúa. Công chúa muốn giết hắn, thần nhất định không ngăn cản. Nếu công chúa cứ mãi trốn tránh như thế, người mang tổn thương vẫn là công chúa mà thôi. Đôi khi chúng ta cần phải đối mặt với nỗi khiếp sợ, có như vậy chúng ta mới có thể chiến thắng chính bản thân mình.”
Lời lẽ của Huyết Yêu đã đánh “trúng huyệt” trong lòng Thủy Hà. Nàng đứng đó ngẫm nghĩ rất lâu. Huyết Yêu nói cũng có lý, chính bản thân công chúa luôn chạy trốn quá khứ, chạy trốn nỗi sợ hãi sâu trong lòng mình, thế nên nàng mãi mãi ôm nỗi ám ánh ấy đến tận bây giờ. Có lẽ đã đến lúc nàng nên đối mặt với Y Nguyên, để xem nàng có thực sự muốn mạng sống của gã hay không.
Huyết Yêu không vội vã, mà đứng đó chờ đợi Thủy Hà. Hắn biết bây giờ trong lòng nàng hẳn là đang phân vân nhiều lắm. Không thể ép nàng gặp Y Nguyên ngay được, phải để nàng tự mình vượt qua nỗi sợ hĩa kia mà thôi. Việc nàng đưa ra quyết định như thế nào, hắn cũng tôn trọng.
Thủy Hà cuối cùng cũng đưa ra quyết định:
“Ta sẽ đi cùng anh, Huyết Yêu. Nhưng anh không được ngăn cản nếu ta muốn giết chết hắn.”
Huyết Yêu gật đầu đồng ý. Hắn thở phào nhẹ nhõm khi công chúa đưa ra quyết định sáng suốt như thế. Việc thuyết phục Thủy Hà gặp Quỷ vương nằm trong những việc khó nhằn nhất mà Huyết Yêu từng làm, ít ra là hắn tự đánh giá như vậy.
Huyết Yêu nhanh chóng đưa Thủy Hà đến nơi sâu nhất, tối tăm nhất của Thiên lao, nơi chỉ giam giữ những quái vật không thể cải tà quy chánh, những tên không thể đưa vào cõi Vô Định. Y Nguyên bị giam giữ tại một nơi sâu nhất, với lính canh mạnh nhất Thiên cung. Nhưng việc Huyết Yêu đến đây thường xuyên đã trở thành thói quen, nên khi thấy Huyết Yêu, họ tự động rời đi chổ khác.
Huyết Yêu cố tình đi chậm hơn Thủy Hà, cố tình tạo cơ hội cho Thủy Hà nhìn Y Nguyên trước mình. Có vẻ hắn đã thành công khi để Thủy Hà một mình đi vào bên trong trước.
Bên trong thiên lao lúc này vắng lặng, âm thanh ư ử rên rỉ kỳ dị được phát đều đặn một cách ký quái. HÌnh như có ai đó bị tra tấn, Thủy Hà hy vọng người bị đày đọa thế kia là Quỷ vương Y Nguyên. Nếu nhìn thấy gã chịu nhiều đau đớn, có khi nàng sẽ cảm thấy được an ủi phần nào.
“Thủy Hà...”
Đột nhiên có tiếng ai đó gọi Thủy Hà, nghe rất bi thương, mặc dù tiếng gọi thảm thiết kia phát ra rất nhỏ, nhưng vẫn đủ vọng vào tai Thủy Hà. Nàng giật mình, đứng tại chổ, trái tim như có ai đó đang bóp nghẹn, rất khó chịu. Nàng không muốn cái tên của mình bị tên đó thốt ra một cách đau đớn như thế.
Thủy Hà không thể không nhận ra giọng của Y Nguyên, giọng của gã ám ảnh nàng trong cả giấc mơ kia mà. “Ta xin lỗi nàng.”, cái câu xin lỗi của gã vẫn còn vang vọng trong tai nàng kia mà, dù nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho lỗi lầm của gã. Nàng có nên bước vào bên trong hay không, dù đã đặt chân tại chốn này rồi, dù nàng đã kiên quyết sẽ đối mặt với gã rồi, nhưng có cái gì đó vẫn kéo đôi chân của nàng lại.
“Thủy Hà...”
Y Nguyên lại tiếp tục réo gọi tên Thủy Hà một cách thảm thiết, như thể có gọi như thế nhiều lần nàng cũng không xuất hiện trước mặt gã, như thể gã đã từng gọi nàng như thế nhiều lần. Nó thúc giục nàng bước tới và nàng kinh ngạc khi phát hiện nàng đã đứng ngay trước mặt gã, chỉ cách nhau mỗi song sắt.
Thủy Hà siết chặt bàn tay của mình đến khi nó chảy máu mới có thể bình tĩnh đứng trước Y Nguyên. Bởi vì đêm kinh hoàng hôm đó bỗng nhiên hiển hiện ngay trước mắt, làm cách nào cũng không thể bôi xóa.
Thủy Hà đang nằm trên giường, dưới Thủy cung và nàng chắc mẻm đã an toàn rồi, ai lại dám vào Thủy cung làm những chuyện tầm bậy kia chứ. Nàng không tin có kẻ dám làm ra chuyện tồi tệ trước mặt Thủy vương – cha của nàng.
Thế mà, khi nàng tỉnh giấc, nàng đã thấy khuôn mặt một nam nhân. Gương mặt đỏ bừng, luôn miệng gọi tên nàng:
“Thủy Hà, là nàng sao?”
Thủy Hà có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc của gã. Nàng biết tên này đã say rồi, làm cách nào gã lại bắt cóc nàng đến đây được, nàng không có nhiều thời gian nghĩ nhiều. Nàng phải thoát khỏi gã trước. Nhưng sức lực của nàng không thể ngăn cản tên đồi bại. Nàng đã kêu gào, van xin gã buông tha cho mình, nhưng kết quả vẫn bị gã làm nhục.
Thủy Hà đứng đây nhìn Y Nguyên, nước mắt tuôn trào, lòng căm giận cũng dâng lên đến đỉnh điểm. Nàng hận nàng khi ấy quá yếu đuối, không chăm chỉ rèn luyện thần lực, để đến khi gặp chuyện lại chẳng thể cứu được mình; nàng cũng căm hận Y Nguyên khi đã cưỡng đoạt nàng, khi biến nàng trở thành một người phụ nữ dơ bẩn, không thể ngẫng đầu nhìn Hữu Lực.
“Thủy Hà...”
Lần gọi thứ ba này khiến Thủy Hà tức giận và rút cung tên màu bạc ra ngoài. Nàng kéo mũi tên, nhắm vào đầu Y Nguyên và hét lớn:
“Ngươi không được gọi tên của ta.”
Y Nguyên nghe được tiếng động liền ngước mặt nhìn phía trước. Khuôn mặt của gã không thay đổi với trước đây là mấy, Thủy Hà nhìn thấy trong đôi mắt của gã toàn những nỗi buồn, nỗi dằn vặt, cùng đau đớn. Thủy Hà đoán gã đã bị điên. Dĩ nhiên thôi, ai bị nhốt một mình ở đây cũng đều trở nên điên khùng, gã nhất định cũng không phải ngoại lệ.
Thế rồi Y Nguyên làm một hành động khiến Thủy Hà không thể nào bắn mũi tên vào đầu gã: Gã thản thốt nhìn nàng, đôi mắt đầy nước và gã khóc to, khóc như một đứa trẻ või vĩnh cho bằng được đồ chơi.
“Ta đã mơ gặp nàng nhiều lần, nhưng không lần nào chân thật như lần này.”
Y Nguyên vươn đôi tay về phía Thủy Hà, nhưng gã khựng lại do xiềng xích, cơ thể của gã cũng bị kéo trở lại vị trí ban đầu, khiến gã chới với té ngã. Thủy Hà đứng đó, đã buông cung tên xuống từ lúc nào, không biết nên mang tâm trạng gì: Tiếp tục căm hận gã hay thương hại cho gã.
“Ta muốn xin lỗi nàng. Dù biết ta có chết hàng vạn lần cũng không thể gặp được nàng, không thể bộc bạch cùng nàng tất cả mọi chuyện, không thể nói câu xin lỗi tử tế... Ta vẫn muốn nói xin lỗi nàng như ngần ấy thời gian ta vẫn nói.”
Y Nguyên co ro đôi chân của mình lại, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Thủy Hà như thể chỉ cần gã chớp mắt, hình ảnh của nàng sẽ biến mất. Gã vẫn còn khóc, câu cú không mấy rõ ràng, nhưng Thủy Hà đoán nàng vẫn có thể nghe được nội dung.
“Ta không cố ý giết nàng. Ta cũng không cố ý chiếm đoạt nàng. Cho dù nói ngàn lần nàng sẽ không tin, nhưng ta thề ta là kẻ mong muốn nàng ở bên cạnh Hữu Lực sống một cuộc sống hạnh phúc nhất. Ta chỉ ở bên cạnh, nhìn trộm nàng cười, nhìn trộm cuộc sống của nàng, cũng đủ khiến ta toại nguyện. Ta không bao giờ có ý nghĩ điên rồ như đêm hôm ấy.
Thuộc hạ của ta có lẽ nhìn thấu nỗi buồn của ta. Ả đã bắt cóc nàng, chuốc một loại tình dược cực mạnh vào vò rượu của ta. Ta đêm nào cũng say, say để quên hình bóng một người con gái không hề biết sự tồn tại của ta, không hề biết có người yêu nàng nhiều hơn bản thân mình. Có lẽ đêm hôm đó ta không nên say, Thủy Hà. Ta không nên say mới phải. Như vậy ả sẽ không có cơ hội hãm hại ta, hãm hại nàng. Đôi bàn tay này sẽ không chà đạp nàng như thế.”
Quỷ vương khóc nức nở, hai cổ tay – nơi bị xiềng xích đã chảy rất nhiều máu, nhưng hầu như gã không quan tâm. Cái đầu của gã lắc như điên, trái tim đau nhói vẫn nhìn thân ảnh trước mặt. Gã nghẹn ngào nói:
“Suy cho cùng, ta chính là kẻ đã gây ra cho nàng bao nhiêu đau khổ. Ta không mong nàng tha thứ cho ta, Thủy Hà. Ta chỉ hy vọng nàng không bị dày vò bởi hành động hèn hạ của ta, chỉ hy vọng có thể nói một câu xin lỗi, dù ta biết câu xin lỗi chẳng thể giúp nàng trở lại như trước đây. Quỷ vương Y Nguyên yêu nàng, Thủy Hà. Ta yêu nụ cười trong sáng, lương thiện của nàng. Hãy tin ta, ta không bao giờ muốn hại nàng, không bao giờ muốn nàng bị thương.”