Chắc vì nhìn thân ảnh của Thủy Hà bên ngoài khiến đôi mắt Quỷ vương mỏi nhừ, gã quẹt nước mắt, lại chớp mắt một cái rất nhanh. Dường như gã sợ Thủy Hà sẽ biến mất sau cái chớp mắt vừa rồi. Thế nên khi thấy nàng vẫn đứng đó nhìn gã (bằng ánh mắt bàng hoàng khó mà diễn tả bằng lời) gã vẫn rất vui mừng, miệng nở ra một nụ cười ngọt ngào.
Quỷ vương mơ màng gọi tên Thủy Hà một lần nữa:
“Thủy Hà, lần này nàng không biết mất vội vàng như những lần trước.”
Thủy Hà bối rối, không thèm nhìn ánh mắt cuồng si của Quỷ vương nữa. Trong lòng nàng chợt cảm thấy vô cùng khó chịu, không biết cơn khó chịu bắt nguồn từ ánh mắt si tình của gã, hay cơn khó chịu bắt nguồn từ việc gã cứ luôn miệng gọi nàng là Thủy Hà.
Thủy Hà luôn luôn muốn Hữu Lực và Huyết Yêu gọi mình là “Thủy Hà”, nhưng hai người kia lại có chút e ngại thân phận của nàng. Quỷ vương lại khác, gã cứ luôn miệng gọi nàng là Thủy Hà một cách êm tai như thế khiến nàng có chút bực mình. Bởi vì nàng không muốn gã gọi thẳng thừng tên mình. Có lẽ nàng hơi khắt khe với gã, nhưng cũng đúng thôi, gã là kẻ thù còn là kẻ đã hại nàng ra cớ sự này kia mà.
Thủy Hà cảm thấy mông lung, rất hoang mang. Những gì Y Nguyên vừa nói nàng có thể hiểu được vài phần. Theo như gã thú tội, một ả thuộc hạ nào đó của gã đã bỏ tình dược vào vò rượu của gã, khiến gã trong cơn say đã tưởng trong giấc mộng của mình và làm ra chuyện đồi bại kia. Gã không có chủ đích hại nàng.
Thủy Hà vẫn đứng đó, không nói một câu nào cả, chỉ chằm chằm nhìn khuôn mặt rạng ngời của Y Nguyên trước mặt, không biết có nên giết gã luôn không. Và rồi nàng không thể chịu đựng thêm ánh mắt rực lửa kia nữa, nàng xoay lưng, bỏ đi một mạch, hy vọng có thể tìm Huyết Yêu hỏi cho ra lẽ.
Rằng liệu Y Nguyên có đang nói sự thật, hay chỉ đang diễn trò điên điên khùng khùng, nhằm lấy sự thương hại của nàng. Nàng quay sang tìm Huyết Yêu, muốn xem xem thái độ của hắn sau khi nghe những lời điên khùng kia của Y Nguyên.
Huyết Yêu đến bên cạnh Thủy Hà từ lúc nào. Hắn nhướng mày về phía Y Nguyên và nói với Thủy Hà:
“Công chúa mới nhìn thấy còn kinh ngạc, chứ thần thấy hoài quen luôn rồi. Hắn cứ mơ mơ lơ ngơ, thích nói chuyện một mình như thế.”
Thủy Hà không muốn nghe chuyện này, nàng muốn Huyết Yêu chứng thực những gì Y Nguyên nói kìa. Nàng vội vàng hỏi:
“Những gì hắn nói là thế nào?”
Huyết Yêu bình tĩnh hỏi lại:
“Công chúa muốn biết chuyện nào? Chuyện hắn bị chuốc thuốc, hay chuyện hắn yêu công chúa?”
Thủy Hà không trả lời mà hỏi câu khác:
“Có khi nào hắn đang nói dối việc đó không?”
“Y Nguyên yêu công chúa là thật lòng, chỉ là cách yêu của gã không quang minh chính đại như Hữu Lực. Còn chuyện đêm say của hắn, người hãm hại công chúa thực sự tên Cố Nhi, nếu công chúa muốn biết sự thật, thần sẽ bắt ả đến đây tra khảo. Không thì Nguyệt Trinh, một ám vệ thân cận của hắn biết rõ mọi chuyện, nếu công chúa muốn thần sẽ triệu ả đến đây cho người. Người này đã từng theo dõi nhất cử nhất động, âm thầm bảo vệ công chúa khi công chúa mang thai theo lời của Y Nguyên.”
“Hắn bảo vệ ta khi ta mang thai?”
“Phải.” Huyết Yêu không nhìn Thủy Hà mà chuyển mắt nhìn Y Nguyên, gã đã thôi nhìn Thủy Hà, gã bây giờ đang chìm trong mộng đẹp của gã.
Huyết Yêu nói vậy coi như xác nhận chuyện Y Nguyên cho người bảo vệ Thủy Hà khi nàng đang mang thai. Nhưng khi nàng cùng Du Hồn sống cùng nhau, Nguyệt Trinh lại không thể đi vào bên trong. Trong khi ả tìm cách vào được trong lâu đài của Dù Hồn, thì nghe tin con gái của Thủy Hà bị Hữu Lực giết chết.
Y Nguyên đã lập tức cho Nguyệt Trinh điều tra vụ việc và rất nhanh đã biết được Nguyên Sâm là người bắt cóc con gái của nàng. Lão đã đem đứa bé rời đi mà không để lại dấu vết nào cả, và Y Nguyên nghi ngờ lão dùng chiếc gương thần dịch chuyển đứa bé đến thế giới khác.
Thủy Hà nghe qua mà tưởng không phải đang nghe chuyện của chính mình. Tất cả mọi chuyện đều ly kỳ và nàng khó mà nuốt nổi cái việc Y Nguyên vẫn luôn âm thầm quan tâm đến nàng. Một tên xấu xa như gã làm sao lại đi bảo vệ nàng, có khi chỉ muốn bảo vệ đứa bé trong bụng mà thôi.
Huyết Yêu nói:
“Y Nguyên đã trả giá cho sai lầm của mình bằng hơn cả cuộc đời của hắn, thưa công chúa. Công chúa đừng thấy hắn bị giam ở đây, được ăn đầy đủ ba bửa cơm thiên lao mà tưởng hắn sung sướng. Hắn không hề hạnh phúc gì cả. Hắn đã chịu dằn vặt suốt thời gian dài. Chính tay hắn đã hại người mà hắn yêu, chính tay hắn cũng giết chết người mà hắn yêu.
Công chúa có hiểu cảm giác tội lỗi đó ra sao hay không? Công chúa có tưởng tượng một ngày mình phải sống cả quãng đời còn lại trong tội lỗi, mà cái lỗi lầm kia không thể cứu vãn, không thể được tha thứ, cái tội lỗi tự mình giết chết người mình yêu hay chưa? Nó dằn vặt tâm hồn, trí não của hắn, ăn mòn sự minh mẫn của hắn. Ngay cả thần cũng trở nên cảm thông với hắn. Dĩ nhiên thần không muốn công chúa tha thứ cho hắn, thần chỉ hy vọng công chúa đừng nhìn hắn như nhìn một kẻ giết người không gớm tay nữa.”
Thủy Hà biết Huyết Yêu là người luôn nhìn vào điểm tốt đẹp của người khác, dù kẻ đó có xấu xa đến đâu hắn cũng sẵn sàng cho người ấy cơ hội làm lại. Một thần giữ của (theo như đánh giá của Thủy Hà) thích lo chuyện bao đồng.
Thủy Hà nói nhỏ:
“Hắn luôn luôn điên điên khùng khùng như thế thì giúp ngươi được cái gì đây chứ?”
“Không phải lúc nào hắn cũng điên. Công chúa biết đấy, khi thần ghé thăm hắn, hắn thật sự có tỉnh táo một chút. Tạm thời công chúa cứ núp đằng sau lưng thần.”
Huyết Yêu đến trước mặt Y Nguyên và gọi tên của gã. Gã ngước mặt nhìn Huyết Yêu, lập tức ngớ người một hồi lâu. Gã mới vừa trông thấy Thủy Hà đứng đó, chớp mắt đã thấy người trước mặt mình là Huyết Yêu. Gã đã quen với sự có mặt của hắn, đành chấp nhận người mình vừa thấy vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
Y Nguyên u sầu nói với Huyết Yêu:
“Ta vừa nhìn thấy... Mà thôi đi. Ta nghĩ mình lại nhớ đến nàng ấy.”
Huyết Yêu không nói gì cả, hắn chỉ lặng im đứng đó nhìn Y Nguyên mà thôi. Hắn chờ cho đến khi Y Nguyên lấy lại tỉnh táo hoàn toàn mới đằng hắng thêm vài cái, có thể muốn Y Nguyên biết mình vẫn còn đang đứng ở đây.
Y Nguyên cũng vừa nhận ra phút thẫn thờ của mình. Gã biết Huyết Yêu chắc hẳn có chuyện quan trọng mới đến đây tìm mình. Gã mở lời trước:
“Huyết Yêu, lần này ngươi không cùng đến với Trúc Chi sao?”
Huyết Yêu nói một cách thẳng thắng, còn hơn là giấu giếm chuyện này với Y Nguyên:
“Trúc Chi đã bị Nguyên Sâm bắt được. Lần này ta đến nhờ ngươi vài chuyện.”
Huyết Yêu đã đoán được thái độ của Y Nguyên khi nghe Trúc Chi bị Nguyên Sâm bắt: Gã trừng mắt nhìn Huyết Yêu và hận không thể đứng dậy cho hắn một trận.
Y Nguyên gầm gừ:
“Ngươi định nhờ vả ta cả đời trong khi không thể giữ lời hứa với ta sao? Ngươi hứa sẽ trông chừng con bé rồi kia mà. Ngươi hứa sẽ không để Nguyên Sâm bắt được con bé rồi kia mà.”
Huyết Yêu thành thật nói:
“Nguyên Sâm có rất nhiều cách bắt được cô ấy. Lão dùng tính mạng những người bạn của cô ấy để ép cô ấy đi theo lão.”
Y Nguyên bực bội nói:
“Đúng như bản chất con gái của nàng. Hy sinh bản thân mình cứu lấy bạn bè, nàng ấy cũng từng dùng thân thể yếu mềm đó chặn một nhát kiếm cho Hữu Lực.”
Huyết Yêu phớt lờ lời nói đầy thờ ơ, có một chút trách cứ của gã. Hắn chỉ đề cập thẳng vấn đề:
“Và chuyện mà ta nhờ vả liên quan đến sống chết của Trúc Chi, ngươi cũng không thèm giúp ư?”
Y Nguyên thở dài rồi mới nói:
“Cứ việc nói đi, lấy thêm máu của ta, thanh kiếm khác của ta, ám vệ của ta, bất cứ thứ gì ngươi cần. Chỉ cần ngươi có thể giúp con bé thoát khỏi tay Nguyên Sâm là được.”
“Tại sao ngươi lại muốn cứu cô ấy đến như vậy, dù cho cô ấy không thèm gọi ngươi một tiếng là cha nữa.”
“Cũng là chuyện mà ta xứng đáng nhận được. Ít ra ta có thể bảo vệ đứa bé mà nàng ấy đã sinh ra. Kiếp sau ta sẽ ngẩng cao đầu mà nhìn thẳng nàng ấy. Ta không phải một nam nhân tốt, nhưng ta muốn trở thành một người cha tốt, ít nhất phải được như vậy.”
Huyết Yêu không nói gì cả, hắn đoán Thủy Hà cũng chẳng thể nào mở được một lời chế nhạo hay cười cợt Y Nguyên. Những gì gã nói quá rõ ràng, đến một người rất căm hận gã như Thủy Hà cũng có chút cảm động. Có thể gã đã thay đổi thật, có thể tình yêu dành cho nàng khiến gã trở thành một người tốt hơn.
Huyết Yêu nói:
“Lần này, ta cần ngươi ra khỏi thiên lao một thời gian, Y Nguyên. Ta có việc giao cho ngươi, nguy hiểm hơn chuyện lấy một tý máu của ngươi nhiều. Thay vào đó, ngươi sẽ cùng đi với Thủy Hà.”
Y Nguyên không tin được lời sau cùng của Huyết Yêu. Hắn đã nhắc đến Thủy Hà, nhưng Thủy Hà đã chết, không lẽ hắn định giết chết gã rồi bắt linh hồn của gã đến gặp Thủy Hà sao.
Y Nguyên còn chưa hết kinh ngạc đã gặp phải kinh hãi khác. Kia kìa, bóng hình Thủy Hà vừa xuất hiện sau lưng Huyết Yêu chỉ sau câu nói của hắn vài giây. Không thể nào gã nhìn nhằm được, khuôn mặt kia đích thị của Thủy Hà.
Y Nguyên lắp bắp kinh hãi:
“Chuyện.. này... Thủy Hà nàng ấy...”
Trái tim của Y Nguyên đau buốt và gã khó mà giữ cho hơi thở được bình thường. Gã ngã khụy xuống đất, bàng hoàng nhìn vào đôi bàn tay đang bị xiềng xích của mình, rồi lại nhìn Thủy Hà đứng đó, rất muốn tát vào mặt mình xem thử có đang là mơ hay không. Nhưng rõ ràng nàng đang đứng cùng Huyết Yêu kia mà, mà Huyết Yêu đâu thể nào xuất hiện trong giấc mộng của gã.
Y Nguyên kích động nói một hơi dài:
“Thủy Hà... Là nàng thật sao? Nàng vẫn còn sống? Lâu nay nàng đã ở đâu? Nàng hận ta lắm phải không? Nàng muốn giết chết ta lắm, phải không?”
Thủy Hà tức tối nói, dù trong lời nói đã không còn chứa tia sát khí nào nữa:
“Ta sẽ giết ngươi khi nào xong xuôi mọi chuyện, khi nào cứu được Trúc Chi.”
Đôi mắt Y Nguyên chứa đầy nước. Gã nào để tâm đến chuyện nàng muốn giết gã đâu, gã còn đang bận vui mừng, trái tim của gã đang nhảy nhót một bản tình ca đẹp đẽ và đôi mắt si tình không ngừng nhìn Thủy Hà. Gã cười toe toét nói:
“Được. Nàng cứ việc giết chết ta. Thật vui khi nàng vẫn còn sống, Thủy Hà.”
Thủy Hà gắt gỏng:
“Đừng gọi tên của ta. Ta ghét việc ngươi cứ gọi tên của ta.”
Y Nguyên trông thiểu não vô cùng. Gã nói rất nhỏ:
“Nhưng nếu không gọi Thủy Hà, ta phải gọi nàng là gì đây?”
Thủy Hà khoanh tay, không thèm nhìn Y Nguyên một cái, miệng thì nói:
“Gì cũng được, đừng gọi Thủy Hà nữa. Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, đừng tưởng đi cùng ta, ta sẽ nguôi căm hận ngươi.”
“Nàng cứ hận ta như trước đây, Thủy Hà. Ta không mong nàng sẽ tha thứ cho ta, chỉ cần nàng còn sống ta đã mãn nguyện rồi. Thủy Hà...”
Y Nguyên chưa kịp nói hết câu đã bị Thủy Hà liếc, đôi mắt của nàng híp lại một đường, rõ ràng đang tỏ thái độ ghét bỏ khi gã liên tục gọi nàng là Thủy Hà. Y Nguyên lập tức ngậm chặt mồm lại, không dám hé thêm nửa lời nào.
Huyết Yêu vuốt vuốt hai bên thái dương, đang lo không biết Thủy Hà cùng Y Nguyên có thể cùng nhau hợp sức hay không. Hắn đứng bên cạnh ngán ngẫm xen vào màn đấu khẩu (thật ra chỉ một mình Thủy Hà đang nổi đóa lên):
“Cứ gọi Lưu Kỵ đi. Thủy Hà đã chết rồi, không ai được phép biết công chúa còn sống. Bây giờ công chúa được biết đến dưới cái tên Lưu Kỵ, một thần tiên tri. Và chuyện mà ta muốn hai người giúp đỡ phải được đồng tâm hiệp lực, ta hy vọng không một ai bỏ giữa chừng.”
Khi nói đến đó Huyết Yêu lạnh lùng liếc Thủy Hà, giống như câu nói đó đang ám chỉ nàng, ám chỉ nàng sẽ không chịu đựng nổi Y Nguyên mà rời đi.
Thủy Hà thấy vậy liền nói:
“Ta sẽ không rời đi, nếu ngươi đang nói đến ta.”
Huyết Yêu chỉ hừ lạnh. Hắn tháo xiềng xích ra khỏi cơ thể Y Nguyên. Y Nguyên như vừa bắt được vàng, gã đứng dậy, cẩn thận tiến lại gần Thủy Hà, muốn nhìn nàng kỹ một chút. Đôi tay của gã đang định đưa lên nắm lấy cánh tay của nàng, nhưng đã kịp khựng lại kịp lúc. Bởi vì gã biết Thủy Hà sẽ không tha thứ cho gã nếu gã dám đụng vào một cọng tóc của nàng.
Huyết Yêu lúc này nói tiếp:
“Không được để công chúa gặp nguy hiểm, nơi mà các ngươi sẽ đến vô cùng nguy hiểm đối với thần tiên, nhất là thần tiên mang trong mình huyết thống của Thủy vương. Ta cần ngươi đảm bảo, Y Nguyên, ta cần ngươi phải thề sẽ bảo vệ Lưu Kỵ cho đến khi chúng ta gặp lại nhau.”
“Chuyên đó có gì phải thề hả Huyết Yêu? Ta làm sao để nàng ấy gặp nguy hiểm được. Ngươi cứ yên tâm cứu Trúc Chi, chuyện còn lại cứ để Quỷ vương ta lo. Ngươi quên ta từng là Quỷ vương lẫy lừng ư? Ta có ngán đứa nào đâu chứ.”
Trúc Chi đã tỉnh lại sau một cơn mê dài, đôi mắt vẫn chưa thể mở to như bình thường, mũi của cô ngửi được một mùi kỳ dị, rất nồng,rất hôi thối, đây là mùi mà cô chưa từng ngửi qua bao giờ, ngay cả xác chết cũng chẳng có mùi kinh dị đến thế.
Trúc Chi nhớ lại lúc Nguyên Sâm bắt mình đi, lão đã ép cô uống một loại đan dược kỳ lạ. Sau khi uống vào cô đã rơi vào hôn mê. Trúc Chi uống viên đan dược bởi vì cô tự tin bản thân sẽ không trúng độc quá lâu, nếu đó là độc dược, nhưng cô quên rằng cô cần nhiều thời gian mới có thể đẩy độc tố ra bên ngoài.
Trúc Chi mở mắt ra, cuối cùng cũng nhìn thấy nơi mình bị giam giữ là nơi nào. Nhưng nó quá tối, quá nhỏ, khiến cô không phân biệt được đây là đâu, chỉ biết tứ chi đang bị trói bởi dây ma thuật. Thân thể của cô ướt đẫm, giống như cô bị ngâm vào bồn chứa nước vậy, duy chỉ có cái đầu vẫn chưa bị nhúng vào vũng nước.
Thì ra Trúc Chi bị giam trong một cái thùng hình hộp, chứa đầy nước, cái nắp đống chặt trên kia chỉ chừa một lổ nhỏ đủ cho không khí tràn vào bên trong, giúp cô giữ hơi thở. Nguyên Sâm nhốt cô vào thứ nước có mùi kì lạ này với mục đích gì đây. Cô đã cố cựa quậy, nhưng không còn hơi sức nào cả.
Đột nhiên, Trúc Chi cảm thấy đau đớn nơi cổ tay, như có cái gì đó vừa chích vào nó. Cô la toáng lên, bởi vì thứ đó lại vừa chích đầu ngón tay bên bàn tay bên này của cô. Có thứ gì đó vừa chui vào các đầu ngón tay, lẫn ngón chân của cô khiến cô đau đớn.
Trúc Chi chưa kịp cảm nhận được cơn đau tiếp theo, cô lại cảm thấy có thứ gì đó đang bò trườn khắp cơ thể mình và nó bắt đầu gặm nhặm cả cơ thể của cô. Cô muốn dùng tay phủi chúng ra khỏi người mình, nhưng bởi vì cô bị trói nên cô đành bất lực chịu trận. Những đợt tấn công vừa đau, vừa ngứa ngày khiến cô ngất lịm đi một lần nữa. Trúc Chi chỉ kịp rên rỉ cái tên “Huyết Yêu” trước khi mất đi ý thức.