Thanh Mai Sự

Chương 19



“Nhìn gì đó?” Bùi Nhược Ngu đối diện nhãn thần hắn, nhẹ nhàng đỡ Tô Diên Trạch dậy, bình tĩnh nhìn vào mắt hắn: “Trong lòng ngươi có tâm sự, Tô Diên Trạch.”

“Nhưng ta…” Tô Diên Trạch nhìn hắn, gật đầu, “Không muốn nói với ngươi.”

——-

Trời vừa tảng sáng rốt cuộc cũng vào tới thành Tô Châu.

Bùi Nhược Ngu từ nhỏ đến lớn đều ở kinh thành đã từng cực kỳ ngưỡng mộ Tô Châu, lúc đó ở trong lớp đọc sách mệt mỏi, Tô Diên Trạch lười biếng nằm dài trên bàn, kể cho hắn nghe về những nơi trước kia mình từng đến mà vẫn còn nhớ rõ.

Mà kể nhiều nhất chính là về Tô Châu.

Cổ cung nhàn địa thiếu, thủy hạng tiểu kiều đa. Dạ thị mại lăng ngẫu, xuân thuyền tải khỉ la.

Phủ Bình Giang trong sách tự nhiên không sinh động như được kể từ miệng Tô Diên Trạch, mà cùng hắn du thuyền ôm ngó sen dưới khung trời trong vắt sau cơn mưa, mũi thuyền chậm rãi rẽ sóng trên mặt hồ lấp lánh, cũng trở thành một trong những giấc mộng đẹp hiếm có của Bùi Nhược Ngu lúc nhỏ.

“Sau đó nhất định phải định cư ở nơi đó!”

“Nhưng ngươi bị say sóng a.”

“…”

Từ sau chuyến đi Lê Châu, Tô Diên Trạch luôn thích ý không chút lưu tình đập tan giấc mộng đẹp này ngay mặt hắn, quay đi liền là bộ dáng điềm nhiên tự đắc thỏa mãn.

Hiện tại đã thật sự đến thành Tô Châu, vẫn phong cảnh như tranh.

Bánh xe ngựa lăn trên mặt đường sũng nước, Tô Diên Trạch diện vô biểu tình nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi qua Tết mình đi còn có lá cây khô vàng xoay vòng trong gió rồi rơi xuống, mà nay đã nhú lộc non.

Theo tiếng quát nhẹ của xa phu, xe từ từ dừng lại. Tô Diên Trạch nhìn Bùi Nhược Ngu đang nắm tay mình, “Đi xuống thôi.”

Xuống xe chính là nhà rồi.

Nhị phu nhân Tô gia đã khóc thành lệ nhân vọng phu.

Tha tóc mây xõa dài ngồi ở đại sảnh ôm tiểu đệ đệ của Tô Diên Trạch một phen nước mắt nước mũi, chiếc khăn trên tay gần như bị vắt đến rách bươm, mà tiểu hài tử cũng ngu ngơ khóc theo, vài hạ nhân đứng một bên khuyên dỗ mãi không được, rối rắm xoay vòng vòng, nhưng thế nào cũng không có hiệu quả, thanh âm lanh lảnh lan khỏi đại môn, ùa ra viện, cứ thế nháo tới ngoài phố.

Bùi Nhược Ngu nhanh chóng giải tán đám tùy tùng nhà mình, sau đó theo Tô Diên Trạch vào trong.

“Nhị nương,” Tô Diên Trạch vừa về liền thỉnh an, “Cha hiện tại vẫn chưa có tin tức xác thực, người phải bảo trọng thân thể.”

Nhị nương nhìn thấy Tô Diên Trạch hai mắt liền như sắp phun ra lửa, đập bàn đứng lên trỏ vào trán hắn mắng: “Ngươi còn mặt mũi nào về đây! Hôm Tết rốt cuộc là ai đã khuyên lão gia vào nam ra bắc? Giờ thì hay rồi, một người đang sống sờ sờ lại trở thành sống chết không rõ quỷ thần không hay! Ngươi vừa lòng chưa?!”

Tô Diên Trạch thân hình lảo đảo, sắc mặt lại tái nhợt thêm mấy phần. Bùi Nhược Ngu từ phía sau đỡ lấy hắn, vội tươi cười hòa giải: “Thẩm thẩm khoan nóng giận, hiện tại chỉ là mất liên lạc với Tô thúc thúc, cha ta đã phái người đi tìm. Hơn nữa Tô thúc thúc phúc tinh cao chiếu, vào nam ra bắc suốt bao năm qua vẫn luôn thuận lợi suôn sẻ, cho nên biết đâu lần này vẫn như cũ bình an vô sự thì sao?”

Nhị phu nhân ngẩng đầu nhìn hắn, “Cậu chính là công tử của Bùi thái phó ở kinh thành? Ai mượn kim khẩu của cậu bảo lão gia nhà ta bình an vô sự! Cậu nói vạn nhất lão gia cứ thế mà đi bỏ lại cô nhi quả phụ chúng tôi thì biết sống sao đây!” Nói xong khóc rống lên, vừa khóc vừa cắn răng lườm Tô Diên Trạch, “Nếu lần này đại nạn không chết, bắt ta mỗi ngày ăn chay niệm phật trả lễ cũng cam nguyện!”

Bùi Nhược Ngu bận rộn đáp một tràng ‘vâng vâng vâng’, sau đó nhờ đám nha hoàn dìu nàng về phòng: “Thẩm thẩm cũng mệt rồi, về phòng nghỉ trước, nơi này có chúng ta lo.”

Đại sảnh thoáng chốc an tĩnh trở lại, hạ nhân cũng đã lui đi sạch sẽ, chỉ còn lại hai người.

Tô Diên Trạch đột nhiên cảm thấy mất hết khí lực, hắn ngồi phịch xuống đất, úp mặt vào đầu gối không nói không rằng. Bùi Nhược Ngu cũng ngồi xuống theo, nhẹ nhàng ấn vai hắn, thanh âm ôn nhu khó tả.

“Ủy khuất thì cứ khóc đi, nơi này không còn ai khác.”

Tô Diên Trạch bắt đầu run run đôi vai, nước mắt từng giọt từng giọt men theo cánh tay rơi xuống, động tĩnh khe khẽ lại ẩn nhẫn như con thú nhỏ bị thương. Bùi Nhược Ngu ngồi bên cạnh vuốt lưng hắn, lòng bàn tay phủ lên tấm lưng thon gầy, nhiệt độ thấu qua y phục, ấm áp, rồi nóng rực.

“Chuyện này không thể trách ngươi.”

Tô Diên Trạch thoáng né tránh, Bùi Nhược Ngu liền buông tay, chỉ ngồi một bên lẳng lặng nhìn hắn khóc. Trên nhánh cây ngoài cửa bay tới hai con chim, nghỉ chân lại đi; ánh nắng xuyên thấu tán lá, vài cơn gió thoảng qua, nhất thời quang ảnh lấm tấm, rải đầy bậc thềm.

Qua một hồi lâu không nghe hắn có động tĩnh, Tô Diên Trạch ngẩng đầu, nước mắt đẫm trên mi, tầm nhìn mơ mơ hồ hồ in ra một đường nét mờ ảo, ở ngay trước mặt mình nghiêng đầu hỏi: “Không khóc nữa?”

Tô Diên Trạch sụt sịt mũi, thanh âm phát ra có chút khàn đặc: “Khóc mệt rồi, muốn uống nước.”

Bùi Nhược Ngu mỉm cười, đứng lên rót trà trên chiếc bàn gần đó. Đoạn kéo hắn dậy, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn lau lau, “Được rồi, đến lúc nên khóc thì hãy khóc nữa, còn bây giờ không phải lúc để khóc, có cả đống việc cần làm.”

“Bùi Nhược Ngu.”

Tô Diên Trạch nhắm mắt gạt lệ trên áo hắn, sau đó dứt khoát rúc cả thân thể vào, áp lên ngực hắn thì thầm như tự nói: “Dựa vào đâu mà giờ ta biến thành yêu tinh hại người, còn ngươi biết ăn nói được hoan nghênh, thật không công bằng, không công bằng.”

Sự tình còn phức tạp hơn trong tưởng tượng.

Tô gia là đại thương hộ của cả Tô Châu, chuyện đoàn người Tô lão gia gặp nạn ở núi Trường Bạch như thể mọc cánh, chẳng mấy chốc đã truyền khắp Bình Giang phủ. Mọi người đều biết Tô gia là phú hộ, Tô lão gia hơn năm mươi tuổi có hai đứa con, đứa lớn học ở kinh thành, đứa nhỏ đang ở bên người, đứa lớn chưa tròn mười chín, đứa nhỏ mới qua bốn tuổi.

“Gia nghiệp lớn như vậy, rủi như Tô lão gia thật sự xảy ra chuyện, trái lại là hai hài tử này hưởng phúc, nhưng hài tử mới lớn làm sao biết quản?”

“Ta không nghĩ thế, nhị phu nhân Tô gia đâu phải con rối, Tô lão gia kia qua đời, tòa nhà lớn đó toàn bộ rơi vào tay nàng, đại công tử mấy khi ở nhà, lấy gì để tranh với nàng ta?”

Nhàn rỗi vô sự, đầu đường cuối ngõ, tửu quán trà phường, những lời này cứ thế truyền qua truyền lại, oanh oanh liệt liệt phất lên hơn nửa tháng sau đó đột ngột tiêu tan.

Còn Tô Diên Trạch lúc này đang bận đến sứt đầu mẻ trán.

Đầu tiên là bằng hữu của Tô lão gia không ngừng lui tới, kẻ an ủi đến an ủi, kẻ dựa hơi đến dựa hơi, đủ mưu tư lợi, thừa nước đục thả câu trong đó, còn có kẻ trước đây kết oán giờ lại đến cảm thán người đã đi mình cũng nên tỉnh ngộ muốn giao hảo lại từ đầu, ngàn kẻ cướp vạn kẻ đoạt, mà nói theo Bùi Nhược Ngu chính là Tô Diên Trạch hiện tại đã trở thành miếng mồi béo bở.

“Ngươi mới là miếng mồi béo bở.” Tô Diên Trạch trừng hắn một cái, trong sảnh đúng lúc báo phủ nha lão gia phái người tới, Tô thiếu gia cuống quýt ra nghênh đón.

Càng ngày càng có phong phạm, Bùi Nhược Ngu mỉm cười nhìn theo bóng lưng hắn. Lại cúi đầu, không khỏi cau mày.

Bởi vì Tô lão gia lần này muốn buôn bán dược liệu, uy tín của Tô gia tác động đến sinh kế nguyên năm của nhiều đại điếm đại hiệu, hơn nữa không chỉ trong phạm vi bản địa nhỏ hẹp, các châu tỉnh lân cận, thậm chí cả kinh thành, đều là huyết mạch sinh cơ. Tô lão gia phen này bặt vô âm tín, những cửa hiệu đó sốt ruột đến đỏ mắt, lần lượt tìm tới cửa, sợ mình mất tiền vốn mà không được hoàn, đều muốn tách ra để thoát thân; mặt khác, những thương hiệu nhỏ luôn bị thương điếm Tô gia chèn ép không thể ngẩng đầu, rất có khí thế thừa cơ quật khởi muốn mượn hơi cấu kết để chiếm đoạt.

Bùi Nhược Ngu cảm thấy thắt lưng mình cũng sắp đuối đến đứt luôn, huống chi là Tô Diên Trạch. Cả ngày vùi đầu chỉnh lý sổ sách ra ngoài tiếp khách còn phải chạy đi vay tiền thu nợ chào mời sinh ý tranh thủ nhân tình vân vân, rốt cuộc nhàn hạ được một chút, cũng phải lo lắng trăn trở cho sự an toàn của Tô phụ.

Gần như không có thời gian để thương tâm, càng không có tinh lực để rút bài học xương máu.

Bùi Nhược Ngu có điểm đau lòng.

Tô Diên Trạch một hồi lâu mới quay lại, sắc mặt tái nhợt ngồi xuống, dựa vào ngực Bùi Nhược Ngu.

“Nghỉ ngơi chút đi.” Bùi Nhược Ngu xoa đầu hắn, “Biến thành mắt gấu mèo rồi.”

Tô Diên Trạch không nói gì, cứ thế im lặng một lúc lâu. Bỗng nhiên giật giật tay áo hắn.

“Ngươi thi có tốt không?”

“Ách?” Bùi Nhược Ngu đang vùi đầu chỉnh lý số sách, nghe không rõ, “Cái gì tốt không?”

“Thi đình, mấy hôm nay chưa kịp hỏi ngươi.”

“Cũng được.” Bùi Nhược Ngu mỉm cười cọ cọ trán hắn, “Không thấy ta là ai sao.”

“… Sau này ngươi sẽ phải ở lại kinh thành đúng không?”

“Có lẽ vậy.”

“… Nga.” Người trong lòng như co lại, thanh âm nháy mắt nhỏ đi vài phần, “Có phải đợi đến ngày yết bảng, chính là lúc thiên nam địa bắc lao yến phân phi?”

“… Nói bậy gì thế? Đương nhiên là ta ở đâu ngươi ở đó.” Bùi Nhược Ngu buông sổ sách trong tay, chăm chú nhìn hắn: “Ngươi sao vậy?”

“Không có gì.” Tô Diên Trạch nhắm mắt dứt khoát gối đầu lên đùi hắn để suy nghĩ lại mọi chuyện. Vừa rồi ngay cả phủ nha đến tìm mình cũng là vì chuyện thương hiệu Tô gia, khoát lên lớp vỏ trầm thống an ủi, kéo xuống liền lộ rõ dã tâm tư lợi bên trong.

Lòng người có bao nhiêu bạc bẽo!

Gia nghiệp cha vất vả hơn nửa đời người mới có được sao có thể bị hủy trong tay mình? Tô Diên Trạch đã hạ quyết tâm, vô luận thế nào cũng phải ngồi vững ở Tô Châu một lần nữa trùng tân sinh ý.

Thế nhưng…

Hắn ngước mắt nhìn đường nét tuấn ngạn của người kia, từng phân từng thốn đều quen thuộc như vậy, hắn đã từng nhận định đường nét này tương liên với mình, không thể chia cách, mà có chia cách cũng không được.

Thế nhưng…

“Nhìn gì đó?” Bùi Nhược Ngu đối diện nhãn thần hắn, nhẹ nhàng đỡ Tô Diên Trạch dậy, bình tĩnh nhìn vào mắt hắn: “Trong lòng ngươi có tâm sự, Tô Diên Trạch.”

“Nhưng ta…” Tô Diên Trạch nhìn hắn, gật đầu, “Không muốn nói với ngươi.”

Bùi Nhược Ngu sốt ruột giật giật mi tâm, đã qua nhiều ngày như vậy rồi, thư từ qua lại với nhà vài lần, nói bên kia đã thông được lộ phái thêm người vào núi tìm kiếm, nhưng vẫn chưa có tin tức.

Đã vậy ngày yết bảng lại gần kề.

Nước sông Tô Châu trong vắt thấu đáy, sóng gợn lăn tăn như dải lụa mịn màng, Bùi Nhược Ngu nhặt một hòn đá nhỏ vung tay ném đi.

Hòn đá bật liền mấy cái, dấy lên mấy tầng bọt nước rồi lẳng lặng chìm xuống đáy.

Chìm xuống đáy nước. Có lẽ chính là loại cảm giác này.

Mình ra ngoài đòi các khoản nợ ở những hiệu buôn khác nhân tiện giải sầu, nợ nần trước đây cho vay càng lúc càng khó đòi, Tô Diên Trạch lo lắng không phải vô lý, Tô lão gia không ở đây, cũng tương tự như một gốc đại thụ mất đi thân chính, những cành nhánh vụn vặt có phồn thịnh đến đâu cũng sẽ bị người phớt lờ.

Còn nữa… trong lòng Tô Diên Trạch, với bản tính thương buôn của hắn có lẽ đã đem mình cùng trách nhiệm với cái nhà khổng lồ này so nặng so nhẹ đặt lên bàn cân, âm thầm cân đo đong đếm từng li từng tí —— Bùi Nhược Ngu nhìn ra được, nhất thời cảm thấy mình hai bề thọ địch.

Thậm chí đã từng cân nhắc có nên cường ngạnh bắt hắn trói trên giường để mình ăn sạch sẽ xong phán một câu ‘Từ giờ trở đi ngươi đã là người của ta!’.

… Nhưng làm thế sẽ chỉ khiến kết cuộc càng thêm rối rắm.

Món nợ từ nhỏ đến lớn mình nợ hắn còn có thể trả không?

Bùi Nhược Ngu cảm thấy mình quả thực sắp điên rồi.

Ngay lúc đó, một gã tiểu tư xa xa trông thấy hắn, từ đầu cầu thở hổn hển vừa chạy vừa gọi to: “Thiếu gia thiếu gia! Lão gia hồi âm rồi! Tô lão gia…”

Dòng tư lự của Bùi Nhược Ngu như cột băng bị gãy, rơi thành từng đoạn trên mặt đất, lông lốc lăn đi thật xa.