Thanh Mai Sự

Chương 20



Bùi Nhược Ngu có điểm nhụt chí, hắn kéo tay Tô Diên Trạch đặt bên môi, Tô Diên Trạch tưởng hắn muốn cắn trả, toát mồ hôi lạnh, nào ngờ… Bùi Nhược Ngu áp từng ngón tay hắn lên môi nhẹ nhàng hôn, nhãn thần trở nên ôn nhu cực độ, “Ngươi… tại sao vẫn không chịu hiểu…”

——-

Tin tức kia từ không trung ngang ngạnh chen vào lỗ tai như sấm rền, Bùi Nhược Ngu co chân chạy về. Tiểu hỏa kế đang cầm giấy nợ nhăn mặt nhó mày tính xem nên nói sao để xin gia hạn thêm mấy ngày nữa, nhưng vừa mới ra khỏi cửa chỉ nhìn thấy một tiểu tư vẫn còn trợn mắt há mồm đứng ngốc tại chỗ.

“… Công tử nhà ngươi đâu?”

“… Chạy, chạy đi rồi.”

Tiểu hỏa kế hít sâu, xoay người, vọt trở vào trong điếm, ầm một tiếng đóng cửa lại, tiểu tư bị dọa cho nhảy dựng, khó khăn lắm mới hoàn hồn lại, nhìn xuyên qua lớp khói bụi cuồn cuộn thấy một tấm biển treo lủng lẳng đang lắc lư qua lại.

Hôm nay tạm nghỉ.

Tô lão gia được tìm thấy ở một thôn nhỏ dưới chân núi, sâm Trường Bạch vốn là bảo vật hiếm có, Tô lão gia nghĩ nếu đã tự mình đến đây một chuyến, thì cũng nên lên núi tìm kiếm, không ngờ gặp phải đại tuyết phong sơn, đành nửa đường quay về, bị kẹt lại ở thôn nhỏ dưới chân núi, tiến thoái lưỡng nan. Cũng may trong thôn y phục vật dụng đều đầy đủ, người cũng nhiệt tình, tuy nóng lòng vì không được xuất sơn, nhưng cũng coi như an ổn.

Chỉ là, không hề biết người bên ngoài, lòng như lửa đốt.

Lúc Tô Diên Trạch nghe thấy thanh âm quá đỗi vui mừng của hắn, nước mắt không kịp ngăn lại đã tự ý rơi xuống, chỉ lo ngẩn người, sau đó xấu hổ quay sang hướng khác, lấy tay áo quệt loạn trên mặt, nhưng càng lau càng nhiều, như nước lũ tràn đê, ào ạt trút xuống, thế nào cũng không gạt sạch được.

“Sao lại khóc?” Bùi Nhược Ngu mỉm cười kéo hắn xoay qua, “Tìm được rồi thì nên vui mới phải, còn khóc nữa sẽ biến thành thỏ a.”

Tô Diên Trạch cố sức cúi đầu không nhìn hắn, trong miệng khe khẽ thì thầm nhờ hắn mau báo với nhị nương.

“Còn đợi ngươi nhắc sao?” Bùi Nhược Ngu một phen ôm hắn vào lòng, Tô Diên Trạch vóc dáng thấp hơn hắn một chút, vừa vặn có thể gác cằm lên vai hắn. Vì vậy hắn liền an an ổn ổn ôm chặt, lại nhìn đến cần cổ trắng nõn xinh đẹp của Tô Diên Trạch, tâm mãn ý túc hẳn lên, nhịn không được vuốt ve từ trên xuống dưới từng phân từng phân một vô cùng thân mật, “Thì ra thì ra…” Cuối cùng cười phụt một tiếng, “Tiểu Trạch Nhi cũng thích khóc.”

Tô Diên Trạch khuôn mặt một mảnh đỏ bừng, mầm móng suốt bao năm qua, hôm nay rốt cuộc đã vươn nhánh ra khỏi tâm can, hắn liều mạng đẩy Bùi Nhược Ngu, xoay người một mạch bước ra cửa.

Rốt cuộc cũng có thể yên ổn ăn cơm rồi.

Nửa tháng qua gần như đều là đông sương tây sương chia qua chia lại, thái độ của nhị nương, cho dù Tô Diên Trạch không nói, Bùi Nhược Ngu cũng có thể nhìn ra được nàng ta đã tính toán xong xuôi sẽ phân gia sản thế nào, chỉ chờ tuyên bố.

“Nhà mất rồi thì ở với ta,” Bùi Nhược Ngu nghiêm túc nói với hắn, “Ta nuôi ngươi.”

Tô Diên Trạch đang bận rộn, lần đầu tiên không phản bác hắn, chỉ cúi đầu nhu thuận nói, ân. Thế nhưng thứ trong tay đâu thể chỉ một câu nói một ánh mắt một tiếng ân là buông xuống được, trong lòng hắn hiểu rõ nhất.

Bùi Nhược Ngu liền nắm lấy tay hắn, đôi mắt hẹp dài vừa chân thành vừa sốt ruột, “Ta nói thật, ngươi đừng trả lời qua loa với ta.”

Tô Diên Trạch thử giãy ra nhưng không được, bèn dứt khoát dồn một đống giấy nợ qua bên hắn, “Được thôi ngươi bắt đi ngươi bắt đi, đòi được toàn bộ chỗ nợ này cho ngươi tùy ý mà bắt.”

“Ngươi…” Bùi Nhược Ngu tức đến nghiến răng, hận không thể túm hắn trói thành một đoàn, hảo hảo chà đạp một phen sau đó a ô một ngụm nuốt vào bụng.

Tô Diên Trạch cổ tay đau đến nhíu mày, nhưng chỉ mặc hắn dụng lực mà siết không lên tiếng. Mãi đến lúc có nha hoàn vào nói ‘Nhị phu nhân cho mời dùng cơm’.

Thế nên trên bàn ăn Tô Diên Trạch cũng không nói gì với hắn, lẳng lặng tự chiếu cố tự uống trà, vờ như không thấy ánh mắt nồng cháy từ bên kia bắn qua, còn nhị nương lại bận rộn gắp đồ ăn bỏ vào chén của Bùi Nhược Ngu.

“Lần này quả thật phải đa tạ Nhược Ngu, nếu không nhờ cậu trông coi, cái nhà mất đi trụ cột này gần như sắp loạn thành một mối!” Nàng thay đổi thái độ, vứt hẳn bộ mặt oán hận của mấy ngày trước, “Thời gian qua nhờ cậu hảo hảo chỉnh lý trong ngoài, ngay cả lão gia cũng do Bùi đại nhân một đường tìm về, coi như là ân nhân nhà ta.”

“A… Thẩm thẩm quá lời rồi, cha và Tô thúc thúc giao tình từ nhỏ, những gì ta làm đều là lẽ đương nhiên, hơn nữa những chuyện này, nếu không có Diên Trạch chỉ điểm, ta không tài nào làm được.” Bùi Nhược Ngu một bên cười bồi một bên tiếp tục nhìn Tô Diên Trạch, “Hắn mới thật sự vất vả.”

Nhị nương thần tình hờ hững cười nói: “Trạch Nhi, ngươi cũng nên nói một tiếng đa tạ với Nhược Ngu mới hợp lễ.”

Tô Diên Trạch gật đầu, không để Bùi Nhược Ngu có thời gian phản ứng, nâng chén rượu đứng lên ôm quyền nói với hắn, “Đa tạ Bùi huynh.”

Bùi Nhược Ngu cũng cuống quýt đứng lên, nghe hắn gọi ‘Bùi huynh’, trong lòng kỳ quái, nhất thời quên mất định nói gì.

Cơn xấu hổ thừa cơ trà trộn vào, đợi Tô Diên Trạch buông chén rượu, ngọn đèn ánh lên mặt hắn đỏ hồng mà xinh đẹp, môi hơi mím lại, nhìn không ra là vui vẻ hay tức giận.

“Nhược Ngu có phải sắp đến ngày yết bảng?” Nhị nương tựa hồ không chú ý tới hai người, tiếp tục hỏi.

“Ách? A… Ân, là cuối tháng.” Bùi Nhược Ngu đã hồi thần lại.

Nhị nương như có chút đăm chiêu gật đầu, đoạn quay sang nhìn Tô Diên Trạch, “Trạch Nhi lần này không cần trở lại kinh thành nữa, ngươi cũng đã lớn, cha ngươi về cũng muốn thấy ngươi.”

Bùi Nhược Ngu sửng sốt. Sau đó chợt nghe thấy bên kia Tô Diên Trạch trả lời.

“… Vâng.”

Thanh âm nhẹ nhàng kéo thành sợi, rõ ràng như một bức họa xám xịt u ám, giăng ngang khoảng cách giữa hai người. Bên ngoài khung cửa sổ chạm hoa, màn đêm đang nồng diễm.

“Ngươi không theo ta về thật sao?” Ăn cơm xong Bùi Nhược Ngu gần như một đường dán lấy hắn đi về phòng.

Tô Diên Trạch diện vô biểu tình tiếp tục đẩy hắn, “Phòng huynh ở bên kia, Bùi huynh.”

“… Tô Diên Trạch ngươi gọi ta là gì?” Bùi Nhược Ngu đứng tại chỗ không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn hắn.

“Bùi huynh,” Tô Diên Trạch lạnh lùng nhìn lại, “Ngươi không thích? Vậy Bùi thiếu gia? Bùi công tử?”

“Được… Được lắm!” Bùi Nhược Ngu cắn chặt răng, bất mãn cùng tức giận tích tụ nhiều ngày qua đã được khơi mào thành công, sục sôi ầm ĩ huyên náo bên tai, nhẫn nại cuối cùng đã tới cực hạn, ầm ầm ầm ầm toàn bộ vỡ thành bột phấn, đấu đá hỗn loạn trong thân thể.

Bùi Nhược Ngu cánh tay vung tới, bồng ngang Tô Diên Trạch, sải bước vào phòng, sau đó rầm một tiếng đá cửa đóng lại.

“Ngươi, ngươi làm gì vậy?!… Bùi Nhược Ngu!!” Tô Diên Trạch thấy mắt hắn như phun ra lửa, không khỏi có chút hoảng sợ, một quyền dốc toàn lực nện lên vai hắn, “Thả ta xuống!!”

Bùi Nhược Ngu không hề né tránh mặc cho hắn đánh, vẻ mặt băng lãnh không nói không rằng vòng qua bình phong, sau đó dùng sức ném mạnh hắn xuống giường.

“… Ách!” Tô Diên Trạch lập tức cảm thấy trên lưng một trận đau đớn, chờ hắn chật vật ngẩng đầu lên, phát hiện Bùi Nhược Ngu đang cao cao nhìn xuống mình, bóng tối bao phủ khuôn mặt hắn, thân ảnh thon dài đặc biệt to lớn, trong thanh âm hàn khí lưu động, “Ngươi gọi ta là gì?”

“… Ngươi!!”

Tô Diên Trạch cũng nổi giận, nói xong chống người định ngồi lên, nhưng lại bị hắn ấn mạnh xuống, Tô Diên Trạch đau quá tránh không được, theo bản năng vung nắm tay liều mạng đánh tới.

Bùi Nhược Ngu trơ mắt nhìn nắm tay đến gần, không nhúc nhích, nắm tay cứ thế rơi trên quai hàm hắn, phách một tiếng, xúc cảm chân thực rõ ràng, có điểm cứng, có điểm đau, cảm giác kia theo cánh tay lan xuống, một mạch truyền vào trong thân thể. —— Vẫn là không nỡ, tựa hồ còn có chút đau lòng cùng hối hận.

Chính ngay khoảnh khắc do dự đó, Bùi Nhược Ngu một phát bắt lấy hai cánh tay hắn, rất nhanh kéo qua đỉnh đầu, lại dùng một chân kiềm chế đôi chân đang giãy dụa của hắn, lực đạo đột ngột mạnh đến mức khiến Tô Diên Trạch không khỏi đau đớn kêu ra tiếng.

“Ngươi, gọi ta là gì?” Bùi Nhược Ngu cúi đầu nhìn hắn, khoảng cách cực gần, từng chữ thong thả tuôn ra khỏi miệng, hai mắt cũng đã đỏ hoe, tên gia hỏa ôn hòa bình thường cười rộ lên người vật đều vô hại vậy mà hôm nay nổi xung vì một tiếng xưng hô, Tô Diên Trạch không thể động đậy, một bụng lửa giận xông lên đầu rồi lại lắng xuống thành ủy khuất, hơn nữa cảm giác bị hắn chế ngự như cá nằm trên thớt đặc biệt đặc biệt mất mặt, bèn sống chết cắn môi quyết không chịu thua trừng mắt nhìn lại hắn.

Hai người giằng co như tiểu hài tử, gian phòng yên tĩnh, ngọn đèn đằng sau bức bình phong hoa điểu thấu qua chút ánh sáng ấm áp ái muội, gió lướt bên cửa sổ, lạch cạch lạch cạch, rèm trúc cuốn trên dây đã buông xuống va vào nhau.

Bùi Nhược Ngu đột nhiên cúi người.

Trên môi nóng lên, độ ấm kỳ diệu kín đáo lan rộng, thoáng chốc đã xâm chiếm một bên má. Tô Diên Trạch mở to mắt, nhìn hàng mày nhíu lại của hắn vẫn còn duy trì chút lạnh lùng trước đó, nhưng bên dưới lớp my đã hiện lên một tia ấm áp quen thuộc, như tiểu hài tử muốn ăn kẹo dục cầu bất mãn, một bên dỗi hờn, một bên đòi hỏi.

Bùi Nhược Ngu chợt cảm thấy môi hung hăng tê dại, nháy mắt hiểu ngay lập tức. Người dưới thân khuôn mặt đỏ bừng tức giận chờ hắn, bộ dáng rõ ràng là ‘còn dám tới nữa xem ta cắn chết ngươi’.

Bùi Nhược Ngu có điểm nhụt chí, hắn kéo tay Tô Diên Trạch đặt bên môi, Tô Diên Trạch tưởng hắn muốn cắn trả, toát mồ hôi lạnh, nào ngờ… Bùi Nhược Ngu áp từng ngón tay hắn lên môi nhẹ nhàng hôn, nhãn thần trở nên ôn nhu cực độ, “Ngươi… tại sao vẫn không chịu hiểu…”

“Tô Diên Trạch.” Hắn hít sâu một hơi, tầng ửng đỏ lan đến tận đuôi mày khóe mắt.

“… Ngươi không biết ta thích ngươi nhiều đến mức nào.”

Ngón tay vuốt ve hơi thở hắn, nóng bỏng ướt át, đôi mắt là hồ nước, thanh âm là gió xuân, trong mối ràng buộc cắt không đứt này là chim quyên mảnh khảnh, là đồng cỏ êm dịu, Tô Diên Trạch khoảnh khắc ấy tựa hồ đã thất thần, nhất thời bất cẩn trầm túy trong một mảnh trắng thuần mờ ảo.