Thanh Mai - Thê

Chương 13: Chói loá



Editor: YuuNửa đầu học kỳ, Triệu Tước Tân đã theo Cố Dung và những người khác tham gia vào câu lạc bộ nhảy Street Dance. Bây giờ các cô đang học năm hai, cô giữ chức phó chủ tịch câu lạc bộ, là thần long thấy đuôi nhưng không thấy đầu. Cô Dung là chủ tịch, cũng vui vẻ mà dung túng cô. Gần đây, trường học tổ chức lễ kỷ niệm, mấy câu lạc bộ cũng phải đóng góp một vài tiết mục, nhưng trong mấy ngày huấn luyện, một số người luôn nói với Cố Dung về phó chủ tịch. Trong lúc tuyệt vọng, cô ấy đã đề nghị Tước Tân đến câu lạc bộ vào buổi chiều cuối tuần.

Buổi chiều cuối tuần, Triệu Tước Tân chậm rãi đi theo Cố Dung đến phòng tập nhảy. Gian phòng học này rộng rãi sáng sủa, bọn họ đến rất sớm, Triệu Tước Tân nhẹ nhàng kéo giãn gân cốt, nhàm chám đi loanh quanh trong phòng học. Thật ra cũng có chút xấu hổ, số lần cô đến nơi này rất ít, nên cô cũng không quen biết nhiều người trong câu lạc bộ lắm.

Hai người vừa mới ngồi xuống thì một đám nữ sinh tinh nghịch ầm ĩ đẩy cửa vào. Cô gái đứng đầu vốn đang cười tươi nhìn thấy trong phòng có hai người, giọng nói có chút lắp bắp, lịch sử chào hỏi hai người: “Xin chào… Chủ tịch.” Các cô gái xung quanh cũng đi theo vào và chào hỏi. Đám đàn em này trông rất trẻ trung, Triệu Tước Tân gật đầu rồi cười với bọn họ. Trong đám nữ sinh lập tức vang lên vài tiếng cảm thán nho nhỏ, lại lập tức yên lặng rồi tìm một chỗ ngồi xuống, không xa cũng không cần với chỗ của Triệu Tước Tân và Cố Dung.

Cố Dung ở một bên khẽ nhướng mày, trong lòng cô ấy biết rõ, ngày thường đám người này cùng chơi cùng so đo với cô ấy, không ngờ hôm nay nhìn thấy Tước Tân lại ngoan ngoãn cả một đám như vậy.

Triệu Tước Tân nhàm chán ngồi ở một bên, chỉ lật xem danh mục vật dụng đầu tư được lưu trữ lại ở cửa kho.

Các nữ sinh ngồi ở một góc trông rất phấn khích, bọn họ nhìn Cố Dung chằm chằm rồi giao tiếp bằng mắt với cô ấy. Cố Dung lặng lẽ nhếch miệng với vẻ mặt tà ác.

“Lần trước tớ có nghe nói rằng phó chủ tịch của câu lạc bộ chúng ta rất xinh, nhưng tớ không nghĩ đó là sự thật.”

“Ảnh chụp trên hot search lần trước nhìn không rõ lắm, chị ấy thật sự rất trắng!”

“Đầu củ tỏi cũng thật đẹp.”

“Chúng ta hời rồi, những người khác không đến đúng là thua thiệt lớn mà.”

Có người lén chụp Triệu Tước Tân đang ngồi xem danh mục vật dụng đầu tư rồi đăng lên diễn đàn của câu lạc bộ. Càng ngày càng có nhiều người đến phòng tập, Triệu Tước Tân không quen biết bất cứ ai, cho nên mỗi người đi vào cô đều nghĩ đó là người của câu lạc bộ, mỉm cười ngọt ngào với bọn họ.

Sau khi Cố Dung chơi xong một ván game, cô ấy ngẩng đầu lên liền nhìn thấy, ồ, thành viên của câu lạc bộ các cô hiếm khi tới đông như vậy.

Ngoài cửa còn có cả thành viên của câu lạc bộ khác, đám đông dày đặc ở bên ngoài hành lang, mà Triệu Tước Tân ở bên trong đang kinh ngạc nhìn bọn họ. Cố Dung khẽ vuốt trán, hôm nay nhiều người tới như vậy thì tập luyện kiểu gì chứ. Cô ấy dứt khoát cất điện thoại đi rồi giương giọng nói: “Đổi phòng tập khác, lên hội trường trên tầng sáu.”

Triệu Tước Tân khẽ gật đầu khi nhận được “mệnh lệnh” của Cố Dung.

Có một nữ sinh bên cạnh đang nói chuyện với cô một cách cẩn thận và hào hứng, Tước Tân cũng đối xử tử tế với cô gái đó, cô bị một đám người vây lại ở giữa, như những ngôi sao đang ôm lấy mặt trăng, còn Cố Dung ở phía sau bất lực nhìn các bạn học cùng khóa của mình.

“Cố Dung, các cậu làm sao thế? Ở cửa có rất nhiều người đó.”

“Ôi, sức hấp dẫn của tiên nữ nhà ta không hề suy giảm, các cậu chắc ghen tỵ nhỉ!”

“Triệu Tước Tân cũng ở đây sao?”

Do có rất nhiều người tới xem nên Cố Dung đã thảo luận đơn giản với Tước Tân rằng hôm nay bọn họ sẽ chỉ làm mẫu bài vũ đạo mà bọn họ biểu diễn thôi. Mặc dù Triệu Tước Tân bình thường vẫn luôn lười biếng và thờ ơ, nhưng cô chưa bao giờ đánh rơi sợi dây xích vào những thời điểm quan trọng.

Các cô chọn một bài hát tiếng nước ngoài, trong hội trường chỉ còn ánh đèn được bật ở trung tâm, hai người mặc quần áo sạch sẽ, khi tiếng nhạc dần vang lên, họ đồng thời ném áo khoác sang một bên, xung quanh lập tức có tiếng la hét của các bạn trẻ.

Bốn phía hội trường tầng sáu đều được bao phủ bằng kính, xung quanh càng ngày càng có nhiều người.

Triệu Tước Tân và Cố Dung có vóc dáng tương đương nhau, dáng người của cả hai đều rất đẹp. Chiếc áo tay ngắn màu trắng mà Triệu Tước Tân đang mặc mơ hồ che đi phần bụng của cô, vòng eo được giấu chặt trong thắt lưng của chiếc quần dài màu đen. Khi bóng dáng của hai người tiến lại gần nhau, một chút da thịt sau lưng Triệu Tước Tân lộ ra, trên da còn lưu lại dấu hôn mờ nhạt. Sự tương phản mạnh mẽ của làn da trắng với quần áo màu đen khiến miệng lưỡi những người xung quanh đều khô khan, dấu vết ái muội đó càng thêm hấp dẫn lòng người.

Xung quanh không ngừng vang lên những tiếng hô vang sôi động.

Mấy ngày nay Ôn Phóng đều ở trong phòng thí nghiệm, mãi đến vừa rồi mới có chút thời gian rảnh rỗi. Sau khi biết được Tước Tân cũng đang ở trường liền nhanh chóng sắp xếp lại thí nghiệm tiếp theo, rồi vội vàng chạy tới tòa nhà S. Khi đi ngang qua tấm gương ở trên cầu thang, Ôn Phóng dừng lại một lúc, xoay đi xoay lại trước gương, chỉnh sửa lại dung nhan của mình một chút rồi mới tiếp tục lên tầng.

Ôn Phóng không chen vào trong đám đông, cậu đứng ở bên ngoài nhìn Tước Tân đang nhảy từng động tác nhanh nhẹn, mạnh mẽ, tự nhiên. Cậu phải thừa nhận rằng có những người vừa mới sinh ra đã mang trên mình ánh hào quang.

Triệu Tước Tân và Cố Dung hoàn thành những động tác cuối cùng một cách lưu loát, xung quanh không ngừng vang lên những tiếng hò hét cùng tiếng vỗ tay.

Cô bỗng nhiên quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ôn Phóng đang đứng sau đám đông, tuy rằng cậu bị mọi người che chắn lại, chỉ để ra một cái bóng dáng gầy gò.

Sự nhiệt tình của các đàn em cũng không giữ được Triệu Tước tân. Cô lấy áo khoác, chào hỏi Cố Dung rồi lặng lẽ rời đi bằng cửa sau.

Đột nhiên, có một nam sinh cao lớn chặn đường Tước Tân. Triệu Tước tân ngước mắt lên nhìn, nam sinh đẹp trai này có chút ngại ngùng, trong mắt hiện lên sự mong đợi, nói: “Đàn chị, có thể thêm Wechat được không ạ?”

Triệu Tước Tân không nói gì mà chỉ về phía sau, nam sinh kia xoay người lại liền nhìn thấy Triệu Tước Tân vui vẻ lao vào vòng tay của đàn anh học cùng khoa với mình ngay tức khắc.

Ôn Phóng ôm Tước Tân rồi gật đầu với Kiều Hàm Ngọc, sau đó hai người rời đi, Kiều Hàm Ngọc ở phía sau vẫn đang cầm điện thoại, một lúc sau, cậu ta buông điện thoại xuống, lại đi vào đại sảnh với ánh mắt u ám.

Trong hội trường vẫn có người đang xì xào thảo luận về phó chủ tịch, những người đang vây xung quanh xem cũng dần dần tản đi, Kiều Hàm Ngọc lặng lẽ ở trong đám đông tìm hiểu về thông tin của Triệu Tước Tân và Ôn Phóng.

Triệu Tước Tân lôi kéo tay Ôn Phóng, tung tăng nhảy nhót bên người cậu như một đứa trẻ trên đường đi. Ôn Phóng nhìn bộ dạng ngây thơ hiếm có của cô, không khỏi càng thêm dung túng cô hơn.

Dưới tán cây yên tĩnh, Tước Tân nhìn sắc mặt mỏi mệt của cậu, không khỏi dùng bàn tay che hai mắt cậu lại. Lông mi thật dài của cậu khẽ chớp, làm bàn tay của cô có chút ngứa, trái tim cũng như bị cậu chạm vào.

Ôn Phóng ôm Tước Tân, cái trán chống lên trán cô, cơ thể và tâm trí vốn đang mệt mỏi của cậu cũng dần dần thả lỏng.

Đã mấy ngày không được gặp cô, không biết cô có giống cậu hay không. Mỗi khi tỉnh dậy sau cuộc thí nghiệm, tâm trí cậu chỉ toàn là cô.

“Mấy ngày nay có nhớ anh không?” Cậu nhắm mắt lại, giọng nói có chút khàn khàn. Tước Tân nghe vậy thì có chút đau lòng, cô nhẹ nhàng đặt lên đôi môi kia một nụ hôn.

“Có, rất nhớ, rất nhớ.”