Ngươi sẽ không biết ta đã phải trải qua những gì vào ngày ngươi biến mất.
Có lẽ ngươi sẽ không bao giờ biết được vì ta sẽ không bao giờ nói chuyện này với ngươi.
Ngươi có biết không? Ta không thích mặt trăng.
Trăng treo lên cao tầng mây có nghĩa là màn đêm đã buông xuống...
Và ta ghét màn đêm.
Mỗi khi trăng treo lên tầng mây, ta đều đứng yên và nhìn lên.
Bây giờ ta hơi tò mò, mặt trăng có ý nghĩa gì mà ngươi thậm chí giả vờ không nghe thấy ta khi ta gọi ngươi.
Ta luôn tự hỏi ngươi mơ thấy gì khi ngắm trăng, mặc dù thực tế là ta và ngươi đều có cuộc sống buồn tẻ.
Nhưng mặc dù đó là một cuộc sống buồn tẻ này, ngươi vẫn luôn tìm kiếm điều gì đó.
Không giống như ta.
Chỉ là... Những lần ta hỏi ngươi tại sao lại yêu mặt trăng đến thế và lúc đó ngươi đã nhắm mắt lại để đáp lại nó, nhưng đã quá muôn rồi và khi nhận ra điều đó khiến ta buồn.
Chỉ một chút thôi.
Nhỏ đến mức không thể nhận thấy từ bên ngoài, nhỏ thế thôi.
Tại sao ngươi lại làm thế?
Ta vẫn còn thắc mắc về điều đó.
Sau khi c·hết, ngươi sẽ không thấy được mặt trăng yêu dấu của mình, cũng không thể vung thanh kiếm mà ngươi yêu quý đến vậy.
Ngươi thậm chí còn không thể có được sự trả thù mà ngươi hằng mong muốn.
Mặc dù biết tất cả những điều đó, tại sao ngươi vẫn làm vậy?
Có lẽ ngươi sẽ không cho ta câu trả lời ngay cả khi chúng ta gặp lại. Ta có thể biết điều đó với cái tính cách khó hiểu của ngươi.
Vào phút cuối cùng, ngươi đã hỏi ta rằng liệu mặt trăng có treo trên trời không.
Không phải vậy. Nó đã chìm xuống và biến mất rồi.
- Lách tách.
Ta đổ rượu vào thanh kiếm của mình.
Đây là loại rượu mà ngươi vẫn thỉnh thoảng thường uống . Như vậy là đủ rồi.
[Nhưng ta sẽ không nói rằng ta sẽ uống nó thay cho ngươi.]
Ta chưa bao giờ được nghe về ước mơ của ngươi hay lý do ngươi sống.
Vì thế ta sẽ không thể thay làm thay những điều mà ngươi muốn làm.
Kể cả có c·hết thì ngươi cũng không nói về chuyện đó.
Bởi vì ta biết điều đó là không thể.
Ta uống hết phần rượu còn lại trong chai rồi đặt nó sang một bên.
Với ta, suy nghĩ vô nghĩa như thế là đủ rồi.
Xung quanh ta toàn là xác c·hết của các võ giả Liên Minh Võ Lâm, tất cả bọn họ đều như bị ngọn lửa cắn xé nát hết.
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn lên bầu trời.
[Trăng vẫn chưa lên.]
Trăng tròn sáng ngời trên bầu trời...
Nhưng đó không phải là mặt trăng ta đang tìm kiếm.
********
Điều đầu tiên mà người ta cảm thấy sau khi đạt đến cảnh giới Tuyệt Đỉnh không gì khác chính là cảm giác mất cân bằng với chính cơ thể mình.
Bởi vì cảnh giới Tuyệt Đỉnh chính là thời điểm mà cơ thể người ta có sự thay đổi lớn nhất.
Cảnh giới Tuyệt Đỉnh là điểm mà cơ thể dần dần trở thành một với nội khí của nó.
Nói một cách đơn giản, nội khí sẽ dần dần thấm vào cơ thể.
Lực nắm của người đó vẫn mạnh mẽ ngay cả khi không chủ động sử dụng nội khí và tầm nhìn rộng sẽ trở nên tự nhiên mặc dù trước đó phải sử dụng nội khí để tăng cường tầm nhìn.
Một số người gọi đây là siêu phàm, một số khác gọi đây là điểm vượt trội hơn con người.
Dù thực tế là gì thì cũng không quan trọng. Theo kinh nghiệm, đây chỉ là điểm khởi đầu cho con đường tôi cần bước đi.
- Phừng phựt-!
Ngọn lửa tôi bao phủ không quá lớn, vì tôi đã ngưng tụ chúng bên trong cơ thể mình.
Nhìn vào tình hình với tầm nhìn rộng mở, tôi có thể thấy rõ mọi thứ.
Theo bản năng, tôi biết rằng người đàn ông mà tôi đang nhìn mạnh hơn tôi.
Vậy thì sao?
Chúng ta hãy cố gắng lý trí và suy nghĩ xem việc lao vào như thế này có phải là điều hợp lý hay không?
Xét theo cách ông ta đối xử với Nam Cung Phi như vậy mặc dù cô là hậu duệ trực hệ của gia tộc thì có nghĩa là bản thân ông ta không hề ở vị trí thấp.
Tôi có lý do gì để t·ấn c·ông ông ta không?
Việc tôi là hôn phu của cô ấy thực sự đủ lý do để tôi t·ấn c·ông ông ta sao?
Hành động của tôi có thực sự chính đáng không?
- Cạch!
Sức mạnh tập trung vào đôi chân của tôi. Ngay cả khi tôi cố gắng suy nghĩ hợp lý, cơ thể tôi vẫn tiếp tục chuyển động.
Nếu đó là một lý do mà tôi cần...
Có máu. Tôi thấy má cô ấy ửng đỏ và sưng lên.
Vậy là đủ lý do rồi...
Cô ấy là gì đối với tôi mà tôi lại tức giận đến thế?
Bây giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện đó.
- Rầm!
Nhiệt độ lập tức tràn ngập đan điền của tôi.
Một cơn bão giống như cảm xúc dữ dội của tôi đang tàn phá bên trong cơ thể tôi, nhưng tôi vẫn có thể chịu đựng được.
Nếu tôi phải tìm lý do tại sao tôi lại tức giận như vậy thì lý do khá đơn giản.
Tôi đã nghĩ rằng không còn chỗ cho cảm xúc bên trong tôi nữa.
Tuy nhiên, sau khi tôi hồi quy, tôi đã trải qua vô vàn cảm xúc, nó đã lấp đầy trái tim tôi.
Nếu trước đây không có chỗ, thì bây giờ những cảm xúc đó đang muốn tràn ra ngoài.
Cơ thể tôi, được tăng cường bởi nội khí, đã đến được mục tiêu trước khi cơn gió kịp thổi theo.
Người đàn ông đó để ý thấy tôi và bắt đầu di chuyển sau khi tôi đi tới chỗ ông ta, nhưng tôi đã nhanh hơn.
Tôi dùng ngọn lửa để chặn tầm nhìn của ông và tung ra cú đấm được tăng cường bằng nội khí.
Tôi không có thời gian để nghĩ xem mình nên nhắm vào đâu.
Mặc dù tư thế của ông ta bị r·ối l·oạn do phải di chuyển quá đột ngột, ông ta vẫn có đủ sức để chịu đựng đòn t·ấn c·ông của tôi.
- Rầm!
Cùng với nắm đấm của tôi, nội khí bùng nổ và một t·iếng n·ổ vang vọng khắp khu vực.
Nhiệt độ vẫn còn thoang thoảng trong không khí, nhưng tôi phải nghiến chặt răng.
Nó không có tác dụng.
Nó chỉ cách đó một inch.
Cú đấm của tôi vừa tung ra ngay trước mũi ông ta đã bị tay ông chặn lại.
- Vù!
Cùng với luồng khí do người đàn ông kia giải phóng, nhiệt lượng trong tôi cũng bị đẩy ra và phân tán.
Má tôi cảm thấy ngứa ran.
Làn sóng khí này có chứa một chút Lôi khí trong đó.
“Ngươi là ai?”
Ông ta nói với giọng nghiêm túc. Bàn tay chặn nắm đấm của tôi quá nhanh.
Ông ta sẽ còn nhanh hơn nữa nếu đó là một cuộc chiến thực sự.
Ông ấy rất mạnh. Ông ấy là một võ nhân mạnh đến mức tôi thậm chí không thể biết được trình độ của ông.
Tuy nhiên, có một điều tôi chắc chắn. Tôi có thể đánh trúng một đòn.
Tôi không biết niềm tin đó đến từ đâu, nhưng tôi biết mình có thể làm được.
"Ha!"
Khi tôi vận chuyển nội khí trong cơ thể một lần nữa, người đàn ông đó bật cười, nghĩ rằng phản ứng của tôi thật nực cười.
“Có vẻ như tinh thần của ngươi rất kiên cường nhỉ? Điều đó thật đáng khen, nhưng...”
Cảm giác ngứa ran phát ra từ cơ thể người đàn ông hình thành nên một hình dạng và bắt đầu đè tôi xuống.
Đó là một cảm giác quen thuộc!
Đó là cảm giác mà tôi đã từng cảm nhận vô số lần ở Nam Cung Phi trong kiếp trước và nó ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với Nam Cung Phi hiện tại.
“Ngươi nên rèn luyện đôi mắt của mình tốt hơn và đọc vị đối thủ.”
Bàn tay của người đàn ông bắt đầu vươn về phía tôi.
Chỉ cần nhìn vào lượng Lôi khí dày đặc của ông ta, tôi có thể biết ông mạnh mẽ đến mức nào.
Khi bàn tay ông ấy đưa đến ngay trước mắt tôi, ông ta đột nhiên dừng lại.
"Ngươi đang làm gì thế?"
Người đàn ông nói với giọng hơi bực bội.
Ông không nói chuyện với tôi. Nam Cung Phi, người đã nằm trên mặt đất trước đó, đang giữ người đàn ông lại.
“Làm ơn... dừng lại.”
“Đầu tiên thì bỏ trốn, bây giờ lại còn không nghe lời ta?”
Mặc dù ông ta nói chuyện rất dữ dội, nhưng cánh tay Nam Cung Phi đang giữ chân ông ấy lại càng siết chặt hơn.
Người đàn ông cau mày tỏ vẻ không hài lòng.
Ánh mắt ông vẫn nhìn Nam Cung Phi giờ lại hướng về phía tôi.
"Tên ngươi là gì?"
Luồng khí của ông vẫn đè ép cơ thể tôi, nhưng vẫn còn chịu đựng được.
Bởi vì tôi đã từng cảm thấy áp lực dày đặc hơn, tiến hóa hơn thế này vô số lần trong kiếp trước.
Tôi nhìn vào mắt ông và trả lời: “Ta là Cửu Dương Thiên, thưa Gia chủ Nam Cung gia”
Mắt người đàn ông sáng lên khi nghe tên tôi.
“Ta hiểu rồi, nghe nói ngươi mạnh hơn những đứa trẻ cùng tuổi, vậy ngươi chính là con trai của Gia chủ Cửu gia.”
"Đúng."
“Có vẻ như ngươi biết ta là ai, tại sao ngươi lại làm như vậy?”
Tính tình của ông lạnh lùng, đây là đặc điểm chung của gia tộc ông ta, và đôi mắt ông ấy đầy vẻ kiêu ngạo đó
Kiếm Vương của thế hệ này, Gia chủ của gia tộc Nam Cung gia...
Thiên Thanh Kiếm, Nam Cung Trấn.
Ông là phụ thân của Nam Cung Phi.
Không có ai không biết ông ấy là ai.
Không có ai khác có thể sao chép được khí chất này và đôi mắt đó của ông ấy.
Tôi không hiểu tại sao Nam Cung Trấn lại đi xa đến đây trong khi đáng lẽ ông ta phải ở trong cung điện An Huy, nhưng tôi không muốn chịu thua và cúi đầu trước ánh mắt ngạo mạn của ông ta.
“Ngươi vừa mới muốn t·ấn c·ông Gia chủ của Nam Cung gia, ngươi có biết tội này nghiêm trọng đến mức nào không?”
“Làm sao ta có thể ngồi yên và không làm gì khi thấy ông tát hôn thê của ta?”
“Ngươi nói gì thế?”
“Ta chỉ biết ông là ai sau khi ta đã t·ấn c·ông ông. Trước đó, ta chỉ thấy một kẻ đột nhập t·ấn c·ông một trong những vị khách của chúng ta.”
Tôi thu hồi ngọn lửa đang bao phủ cơ thể mình và giải phóng sức nóng đang giữ trong cơ thể.
Một làn sóng nhiệt lan tỏa trong không khí ngay sau đó.
Tóc của Nam Cung Trấn đung đưa như làn sóng.
Nam Cung Trấn đang nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt cau có.
“Ngươi thật là tinh tế nhỉ?”
“Ta chỉ làm những gì ta phải làm với tư cách là thành viên của Cửu gia mà thôi.”
Đây quả thực là ngụy biện, như Nam Cung Trấn đã nói. Nhưng tôi không nói những lời đó vì tôi nghĩ chúng sẽ thuyết phục được người đàn ông trước mặt tôi.
Tôi cũng không thể chửi rủa Gia chủ của Nam Cung gia, ngay cả khi đó là tôi.
Vì thế, tôi phải quấy ông ấy như thế này.
Nam Cung Trấn cũng rút lại luồng khí của mình.
Những người hộ vệ đã rút kiếm vì cuộc t·ấn c·ông bất ngờ đã cất kiếm lại sau khi Nam Cung Trấn ra hiệu bằng tay.
Khi cảm giác ngứa ran biến mất, tôi cảm thấy mình có thể thở dễ dàng hơn.
Sau đó Nam Cung Trấn nói chuyện với tôi.
“Ta không rảnh chơi theo trò ngụy biện của ngươi nữa, ta sẽ nói cho Cửu đại nhân biết.”
Nam Cung Trấn không nói nhiều mặc dù ông đã bị t·ấn c·ông. Ông có vẻ mặt khó chịu nhưng không nói gì cả.
Tại sao vậy?
Tôi nghĩ ông ấy sẽ còn nổi giận hơn nữa.
Có điều gì đó đang kìm hãm ông ấy đúng không?
Nếu không, ông ấy sẽ không để tôi đi dễ dàng như vậy.
Nam Cung Trấn che giấu vẻ mặt khó chịu của mình và chuyển sang chủ đề khác.
Đó là về Nam Cung Thiên Tuấn mà tôi đã gặp cách đây một thời gian.
“Ta nghe nói ngươi đã dạy cho con trai ta một bài học. Ta nghĩ rằng nó đã lơ là cảnh giác vì nó là một đứa nhóc tự phụ và quá tin tưởng vào tài năng của mình, nhưng bây giờ khi chúng ta gặp nhau trực tiếp, có vẻ như ta đã sai.”
“Làm sao có thể gọi là bài học được, thưa Gia chủ? Ta không ở trình độ có thể dạy dỗ được Lôi Long, Nam Cung gia. Nói đúng hơn là ta đã đánh cho hắn một trận tơi bời vì hắn cứ chế giễu ta.”
- Rắc!
Khi ông nghe tôi nói chuyện với ông ta với giọng điệu có phần mỉa mai, tôi có thể thấy một nếp nhăn xuất hiện giữa hai lông mày của ông ấy.
Lôi Long, hả... Hồi đó ta chỉ ở cấp độ thảm hại và gần như không có nội khí, nhưng bây giờ thì khác rồi.
Tất nhiên, Nam Cung Thiên Tuấn cũng có thể trở nên mạnh hơn, nhưng liệu có thực sự như vậy không?
Nam Cung Trấn chắc chắn cũng biết rằng lời nói của tôi có ẩn chứa sự mỉa mai coi thường.
“Ta thấy ngươi có tài năng, nhưng lại thiếu khiêm tốn, điểm này thật sự rất giống phụ thân ngươi.”
“Cảm ơn ngài, Gia chủ. Và ta dám nói rằng, ta cũng nhận thấy một số đặc điểm của ngài ở con trai ngài!”
"Ngươi...!"
Sau khi cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, mặt Nam Cung Trấn đỏ bừng, hắn không rút kiếm ra, nhưng khí tức lúc trước lại bắt đầu tăng vọt.
Tuy nhiên, nó không bao giờ được giải phóng. Cả Nam Cung Trấn và tôi, cũng như mọi người trong khu vực, đều cảm thấy sự hiện diện đang tiến đến từ phía sau chúng tôi.
“Gia chủ của Cửu...” Nam Cung Trấn chỉnh đốn lại vẻ mặt, người đàn ông bước vào với bước chân bình tĩnh chính là Cửu Triệt Luân, phụ thân tôi.
Phụ thân không nhìn Nam Cung Trấn, chỉ liếc Nam Cung Phi một cái.
Sau đó, ánh mắt của ông rơi vào trên người tôi. Vừa nhìn thấy tôi, tôi không khỏi rùng mình.
Sau một tiếng thở dài, ông nói, “Ta nhớ là đã bảo ngươi nghỉ ngơi và tối nay đến phòng ta, thế mà sáng sớm thế này ngươi lại gây chuyện.”
Tôi tránh ánh mắt của ông khi nghe ông nói bằng giọng nghiêm túc như vậy.
Ông nói không sai, tôi thực sự đã gây ra rắc rối.
Sau đó, phụ thân bước đến gần vị Gia chủ kia và chào ông ta một cách tôn trọng.
“Có vẻ như con trai ta đã làm phiền ngươi.”
“Cửu đại nhân.”
“Nó vẫn còn là một đứa nhóc chưa trưởng thành. Xin hãy bình tĩnh lại, lát nữa ta sẽ mắng nó một trận.”
“Cho dù nó có trẻ con đến đâu, ta cũng phải đưa chuyện này ra xử lí-“
“Ngươi cũng xin lỗi ông ấy ngay đi.”
“Ta xin lỗi.”
Tôi cúi đầu xin lỗi như phụ thân tôi bảo.
Vì phụ thân tôi ngắt lời ông ta và lời xin lỗi của tôi không cho phép ông tiếp tục nói, nên Nam Cung Trấn càng cau mày hơn.
“Xem ra ngươi chẳng thay đổi chút nào, Cửu đại nhân.”
“Ta cũng mừng khi thấy ngài vẫn khỏe mạnh, thưa ngài Nam Cung”
“Cha nào con nấy... Ài...”
Có vẻ như cơn giận của ông đã dâng lên tới tận cổ, nhưng ông không nói gì nữa.
Dù tôi có nhìn thế nào đi nữa, ông ta cũng không giống kiểu người có thể kiềm chế cơn giận, vậy tại sao ông ta lại hành động như vậy? Ông ấy thực sự có điểm yếu hay gì đó sao?
“Ta mong đợi các giải pháp khắc phục sẽ được thực hiện cho chuyện này.”
"Được."
Sau đó, phụ thân nhìn Nam Cung Phi. Ông thấy má cô sưng lên và máu ở khóe miệng, nhưng vẻ mặt của ông không thay đổi.
Nhận thấy phụ thân tôi, Nam Cung Trấn hỏi: “Ngươi định nhận xét về cách ta dạy dỗ con mình à?"
“Ta không có ý định đó. Ta chỉ nghĩ rằng tốt nhất là nên chữa lành cho con bé càng sớm càng tốt. Sắp có những sự kiện lớn rồi."
“Ta sẽ tự lo liệu.”
"Chắc chắn rồi.”
Sau đó, phụ thân lại nhìn tôi. Tuy nhiên, đôi mắt của ông trông hơi lạ nên tôi thấy không ổn lắm khi nói như vậy.
“Đi theo ta.”
Trái ngược với vẻ mặt của ông, giọng nói của ông trầm và bình tĩnh.
Tôi vẫn không nhúc nhích, nhìn Nam Cung Phi.
Thấy tôi lo lắng, phụ thân nói: “Đừng lo cho con bé đó. Nó sẽ khỏe lại ngay thôi, ta đã gọi người đến rồi. Cứ đi theo ta.”
“Đã hiểu.”
Khi nào vậy? Có vẻ như ông ấy đã đến đây ngay lập tức, vậy khi nào ông ta có thời gian gọi mọi người lại?
Hay là ông ấy đã biết chuyện này sẽ xảy ra?
Để chứng minh lời phụ thân tôi nói, các lang y của Cửu gia đã tới đây.
Tôi nghe thấy tiếng Nam Cung Trấn tặc lưỡi sau lưng chúng tôi.
Thấy tình hình đã được giải quyết, tôi đi theo phụ thân.
****************
Tên nhóc đó thực sự giống hệt phụ thân mình.
Đó là suy nghĩ của Gia chủ Nam Cung gia,Thiên Thanh Kiếm Nam Cung Trấn.
Không chỉ có ngoại hình giống nhau, mà cách nói chuyện khó chịu với người khác cũng giống hệt nhau.
Còn cả tài năng của họ nữa.
Giống như Kiếm Phượng, ông ta dường như rất may mắn khi có hắn.
Nam Cung Trấn nghĩ đến Cửu Dương Thiên.
Có lẽ là một đòn t·ấn c·ông bất ngờ, nhưng ông vẫn không nhận ra cho đến khi hắn đã ở sau lưng ông, sẵn sàng t·ấn c·ông.
Có phải vì Cửu Dương Thiên nhanh không?
Hắn ta có thể nhanh, nhưng vẫn chưa đạt đến cảnh giới có thể sánh bằng tốc độ của gia tộc Nam Cung gia.
Nam Cung Trấn nhìn vào bàn tay đã chặn nắm đấm của Cửu Dương Thiên.
Tay của ông hơi đỏ.
Hơn nữa, mặc dù cũng rất nhẹ, nhưng tay ông lại đang run rẩy.
Con trai của ông, Nam Cung Thiên Tuấn, thậm chí ngay cả quần áo của hắn cũng không thể chạm vào.
Điều đó không thể xảy ra trừ khi Cửu Dương Thiên đầu độc hắn trong bữa ăn.
Nhưng còn Cửu Dương Thiên thì sao?
Hắn ta đã bị Nam Cung Trấn nắm lấy, chịu trực tiếp áp lực từ nội khí của ông ta, nhưng tên nhóc này vẫn quyết tâm chống trả.
Có phải vì hắn còn quá trẻ nên chưa biết nhiều về thế giới, hay là vì hắn không biết khi nào nên lùi bước vì hắn giống hệt phụ thân mình?
Trong mắt Nam Cung Trấn, cả hai suy đoán trên đều không đúng.
Ánh mắt của Cửu Dương Thiên nói cho ông biết điều đó.
Hắn ta có thể phản kháng.
Làm sao một thiên tài trẻ tuổi còn nhỏ tuổi hơn cả con trai ông lại dám có ý niệm như vậy, một đứa con của Cửu gia chứ?
- Rắc.
Ông không quá tức giận về việc Cửu Dương Thiên đánh con trai ông.
Con trai ông chỉ yếu đuối, đơn giản và dễ đoán. Nam Cung Trấn hiểu nguyên lý đó hơn bất kỳ ai.
Nhưng tình hình lúc này thì khác.
Bình thường, ông sẽ không để chuyện này trôi qua khi ông nghiến chặt răng như thế này.
Ông có thể biến chuyện này thành một chuyện lớn hơn nhiều nếu ông ta cố gắng.
Nếu không phải là Cửu gia.
Ông ấy hẳn đã làm như vậy nếu ông không ở vùng đất đáng quan ngại này. Nam Cung Trấn sau đó nghĩ về Cửu Triệt Luân mà ông vừa gặp.
Nhìn thì như là cung kính với ông, nhưng ánh mắt thì không.
Ông vẫn luôn như vậy, từ khi trở thành Gia chủ của gia tộc, nghe ông nội kể về Cửu gia, ông ta đã biết được đôi chút phần nào về gia tộc này, nhưng tận mắt chứng kiến thì vẫn không ổn chút nào.
Đôi mắt của ông lúc nào cũng có vẻ coi thường người khác.
Nam Cung Trấn sau đó mở miệng.
“Ta sẽ kết thúc h·ình p·hạt ở đây.”
Nam Cung Phi cúi đầu sau khi nghe những lời sắc bén của Nam Cung Trấn.
“Ban đầu ta định lôi ngươi về gia tộc và trừng phạt ngươi, nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp.”
“Đã hiểu.”
“Hãy trang điểm nàng ta sau khi điều trị, làm cho nàng ta đẹp nhất có thể.”
Những gia nhân xung quanh đều reo lên đồng tình khi nghe lệnh của chủ nhân.
Ta không thích nó.
Đôi lông mày nhăn nheo của Nam Cung Trấn không có ý định trở lại trạng thái bình thường.
Đó chính là mức độ ông ấy không thích chuyện này.
Hôm nay là ngày hẹn ước với Cửu gia, điều này chỉ khiến ông càng thêm chán ghét tình hình này.
Sự thật là chính Gia chủ của gia tộc Nam Cung gia đã phải lặn lội cả một chặng đường dài để đến được Cửu gia...
Còn cô nữ nhi đầy tài năng này của ông lại trốn khỏi gia tộc chỉ để đi theo một đứa con của Cửu gia...
Đúng thật là những Trưởng lão và ông nội của ông chính là những người đã quyết định gả nữ nhi của mình...
Và... Long của thế hệ này chắc chắn là đứa con của Cửu gia.
Ta muốn loại bỏ hết mọi thứ cản trở.
Ý nghĩ cuối cùng khiến ông đặc biệt tức giận, nhưng Nam Cung Trấn đã đẩy những suy nghĩ đó trở lại bên trong.
Ông ấy không đủ khả năng để làm điều đó.
Ít nhất là không phải bây giờ.
****************
Phòng của Gia chủ mà tôi chỉ trở về trong một ngày.
Đó là căn phòng mà tôi luôn đặt chân vào đến mỗi khi gây rắc rối, vì vậy tôi cảm thấy hơi lo lắng.
[Ngươi định đánh Gia chủ một gia tộc đấy à, ngươi có bị điên không vậy?]
Trước đó ông ấy vẫn im lặng và xem như đó là một trò giải trí tuyệt vời, vậy tại sao bây giờ lại mắng tôi?
[Ngươi đã lao vào hắn trước khi ta ra quyết định ngăn ngươi lại.]
Đó là lời nói dối.
Có một khoảng thời gian tôi chỉ đứng đó, điều hòa nội khí và đưa ra quyết định.
Trong suốt thời gian đó, Thiết lão không nói một lời.
Tôi thậm chí có thể nói rằng ông ấy thấy thích thú với toàn bộ sự việc đó.
[khụ...khụ]
Thấy chưa, ông đang giả vờ ho khan, tôi biết mà!
[Nhưng tại sao ngươi vẫn hành động sau khi nhận ra mình đang đối đầu với ai?]
Tôi chỉ nhận ra đó là Gia chủ của Nam Cung gia sau khi nhìn thấy khuôn mặt ông ta, nhưng theo bản năng, tôi biết rằng ông ta mạnh hơn tôi từ lâu rồi.
Quả thực tôi đã hành động liều lĩnh như thế.
Phụ thân tôi ngồi im, nhắm mắt lại.
Nhờ vậy, tôi không biết mình sẽ bị phạt thế nào, nên tôi lo lắng, nghĩ đến hàng trăm thứ có thể dùng để phạt tôi.
Kiếp trước của tôi cũng từng xảy ra chuyện tương tự, tôi bị đưa đến kiếm đội của Cửu Hy.
Tôi phục vụ dưới trướng Cửu Hy hơn nửa năm, chỉ nghĩ đến thôi là mồ hôi lạnh toát ra.
Tôi thà khổ luyện trong nửa năm còn hơn phải trải qua cảm giác đó một lần nữa.
Cuối cùng phụ thân cũng mở mắt ra và nhìn tôi. Tôi nuốt nước bọt, tự hỏi ông sẽ nói gì với tôi...
“Làm tốt lắm.”
[Hả?]
“G...GÌ CƠ?”
Tôi không thể không cau mày, cảm thấy bối rối trước lời nói của phụ thân.
Tôi mong đợi nhiều điều khác nhau... nhưng đó không phải là một trong số đó.