Dù có nhìn thế nào đi nữa thì những lời đó không nên thốt ra từ miệng ông.
Tôi vẫn tiếp tục nhìn phụ thân tôi với vẻ bối rối, nhưng ngay khi ông nói xong, ông đưa tầm mắt mình về phía đống lá thứ đang xếp đống trên bàn.
“Thưa phụ thân.”
“Ta đang nghe đây. Ngươi có thể nói.”
“Có phải chỉ là tình cờ khi phụ thân và Gia chủ Nam Cung gia không hợp nhau đúng không?"
Câu hỏi đầy nghi hoặc của tôi đã khơi gợi sự chú ý của phụ thân. Đôi mắt ông đang nhìn vào những lá thư trên bàn giờ lại hướng về phía tôi.
“Tại sao ngươi lại nghĩ thế?"
“Con chỉ cảm thấy như vậy thôi."
Nhìn vào phản ứng của Nam Cung Trấn và phụ thân, không hiểu sao tôi cảm thấy mối quan hệ của hai người không được tốt cho lắm.
Có chuyện gì xảy ra giữa hai người đó không?
Phụ thân không trả lời câu hỏi của tôi. Ông chỉ nhìn tôi một lúc rồi quay đi.
Ông không xác nhận nhưng cũng không phủ nhận.
“Ban đầu ta định nói với ngươi điều này vào buổi tối, nhưng ta nghĩ nên nói ngay bây giờ, vì ngươi đã ở đây rồi.”
Tôi đoán là ông ấy chỉ muốn né tránh câu hỏi mà tôi vừa hỏi thôi.
Tôi không bao giờ nhận được câu trả lời, với lại tôi không nghĩ ông sẽ nói với tôi. Việc thúc ép câu trả lời chỉ làm tôi thêm tổn thương.
“Đầu tiên là viên Thiên Đan mà ta đã hứa với ngươi.”
"Vâng."
Tôi quên mất phụ thân đã hứa với tôi điều đó.
Ông ấy nói rằng ông sẽ tặng tôi thứ đó như một phần thưởng nếu tôi đưa được Cửu Nhân Hoa từ Hoa Sơn trở về.
Tôi đã hoàn toàn quên mất điều đó vì tôi bận hấp thụ nhiều thứ khác gần đây.
Từ bảo vật Hoa Sơn qua Ma khí đến bông hoa hôm qua.
Tôi đã hấp thụ quá nhiều loại khí trong thời gian ngắn như vậy. Vì vậy mà, bên trong cơ thể ta đang diễn ra một cuộc chiến.
Hơn nữa, tôi vẫn còn giữ các loại thảo mộc mà tôi đã lấy được từ Mai Hoa Thiên Tôn.
“Nó sẽ là liều thuốc độc đối với ta ngay lúc này.”
Và phụ thân dường như cũng nhận thấy điều đó.
Vì tôi đã hấp thụ lượng khí của bông hoa vào ngày hôm trước nên nội khí của tôi còn tăng lên nhiều hơn nữa.
Do vậy mà tôi vẫn chưa ổn định được luồng khí đang chảy trong cơ thể mình lúc này.
Sẽ khá khó khăn để tôi có thể bổ sung thêm nội khí vào lúc này.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ xem mình nên làm gì thì phụ thân đột nhiên hỏi.
“Ngươi đã vượt qua được bình chướng chưa?"
Tôi đứng thẳng dậy trước câu hỏi đột ngột này.
Ông không nhìn trực tiếp vào tôi, nhưng theo bản năng tôi biết ông ấy đang kiểm tra cơ thể tôi.
Nói dối sẽ không có tác dụng với ông, có vẻ như tôi đã bị phát hiện rồi.
Không phải là tôi định nói dối về chuyện như thế này ngay từ đầu.
Sau khi do dự một lúc, tôi trả lời:
“Con đã vượt qua được.”
"Ừm."
Phụ thân gật đầu trước câu trả lời của tôi.
“Làm tốt lắm.”
Miệng ông ấy hơi chuyển động theo lời nói đó.
Thật đáng ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên tôi thấy phụ thân tôi có biểu cảm như vậy.
Ông ấy có hạnh phúc không?
Mặc dù vậy, biểu cảm của ông trông thực sự đáng sợ.
“Ngươi có thể đã đạt đến một thành tựu cao hơn những đứa nhóc khác ở độ tuổi của ngươi, nhưng đừng để điều đó trở thành sự kiêu ngạo. Cứ tiếp tục như ngươi đã từng làm đến bây giờ.”
“Vâng, con hiểu rồi.”
“Nếu ngươi muốn, ta có thể đưa cho ngươi Thiên Đan như đã hứa, nhưng ngươi còn muốn thứ gì khác nữa không?”
Vì tôi biết rằng đan dược sẽ không có tác dụng gì nhiều với tôi ngay lúc này, tốt hơn là tôi nên dùng thứ gì đó khác như một phần thưởng.
Hoặc tôi có thể uống đan dược ngay bây giờ và hấp thụ nó sau.
“Con cần thời gian để suy nghĩ về chuyện đó.”
Phụ thân lại gật đầu lần nữa trước câu trả lời của tôi. Rõ ràng là ông đã đồng ý cho tôi thêm thời gian.
Tôi chờ ông ấy nói vì tôi nghĩ ông đang sắp xếp suy nghĩ của mình, nhưng không.
Có chuyện gì thế?
Chắc chắn đây không phải là tất cả những gì ông ấy muốn nói với tôi, vậy tại sao ông lại không nói gì cả?
Lần tôi chiến đấu với Hắc Hiếu Thảo ở Hoa Sơn, lần tôi chữa khỏi cho Mai Hoa Kiếm Nữ và có nhiều thứ khác như thế này để nói đến.
Tất cả những sự kiện đó có thể được coi là quan trọng hơn việc tôi đạt đến cảnh giới Tuyệt Đỉnh.
Tôi thậm chí còn viết vắn tắt về họ trong lá thư tôi gửi cho ông và chuẩn bị một số lý do để sử dụng khi chúng tôi gặp nhau trực tiếp...
Nhưng phụ thân tôi không hỏi tôi điều gì cả.
“Ngươi còn muốn nói gì nữa không?”
Thay vào đó, ông hỏi tôi câu này, dường như đang thắc mắc tại sao tôi vẫn còn ở đó.
“Đó chính là điều con muốn nói. Tại sao phụ thân không hỏi con thêm câu hỏi gì nữa?"
“Về chuyện gì?"
“Những điều con đã viết trong bức thư lúc đó."
Tôi đã mất bốn ngày để viết xong lá thư đó và bốn ngày tham khảo ý kiến của Thiết lão.
Nhưng phụ thân tôi dường như chẳng quan tâm chút nào.
Để chứng minh điều đó, ông ta nhanh chóng nói thêm: “Trong thư đã viết đầy đủ như ngươi nói, vậy có vấn đề gì?”
“Đủ chưa?”
“Không cần hỏi ta những điều vô nghĩa đó. Có vẻ như chúng ta đã nói qua những điều quan trọng rồi, ngươi có thể rời đi.”
Thay vì hỏi tôi thêm, ông bảo tôi đi đi. Ông thực sự không có ý định hỏi tôi bất cứ điều gì.
Tôi mừng vì không phải đưa ra bất kỳ lời bào chữa nào, nhưng điều đó cũng làm tôi khó chịu.
Tôi thực sự không ngờ rằng ông ấy lại không hỏi tôi một điều gì về mọi chuyện đã xảy ra với tôi.
Tôi biết phụ thân vẫn luôn như vậy, nhưng có phải ông quá vô tâm không?
Cảm giác có phần buồn cười.
Dù sao đi nữa, vì mọi chuyện đã ổn thỏa và tôi sắp rời đi, tôi nhớ ra thêm một điều nữa. Tôi lập tức nhắc đến điều đó.
“Thưa phụ thân, về giải đấu Long Phượng?”
Ông không trả lời, nhưng tôi vẫn tiếp tục nói. Đó là vì tôi nhớ đến việc Đường Tố Nhiệt muốn đi xem thi đấu cùng tôi.
Thành thật mà nói, tôi nêu vấn đề này ra vì tôi nghĩ rằng ông rõ ràng sẽ từ chối yêu cầu này.
“Đường tiểu thư nói với ta rằng, cô ấy muốn cùng ta đi xem thi đấu, ta đi cùng cô ta có được không?”
“Nữ nhi của Đường gia?”
"Vâng."
Tôi đã rời khỏi gia tộc hai lần trong năm nay.
Khi nghĩ đến việc tôi cơ bản đã bị mắc kẹt trong gia tộc trước khi trở thành một tân Gia chủ trong kiếp trước, thì đây quả là một sự khác biệt lớn.
Hơn nữa, vào thời điểm như thế này, lại cho phép tôi đến giải đấu Long Phượng, một sự kiện có rất nhiều nhân vật quan trọng ở đó?
Không đời nào chuyện như thế lại có thể xảy ra được.
“Không sao đâu, ngươi có thể đi.”
“Con nghĩ là phụ thân sẽ không cho con đi, vậy thì con sẽ từ chối cô ấy....chờ đã tại sao?!”
“Chúng ta đã có thư mời rồi, ta sẽ cử người hộ vệ cho ngươi.”
"Tại sao?"
“Hửm?”
Phụ thân tôi tỏ vẻ lạ lùng khi tôi hỏi ông.
Tại sao ông lại là người làm vẻ mặt đó?
“Tại sao phụ thân lại cho phép con tôi đi?”
“Bây giờ ngươi đang cư xử lạ lắm. Ta chấp thuận vì ngươi đã yêu cầu.”
“Bởi vì nó kỳ lạ. Người không quan tâm nếu con cứ thế rời khỏi gia tộc sao?”
“Cứ làm vậy nếu đó là điều ngươi muốn.”
“Cái gì thế này.”
Tình hình đang phát triển theo một cách kỳ lạ. Đây không phải là cách nó nên diễn ra. Tại sao ông ấy lại đồng ý với yêu cầu này?
Ông có vẻ quá khác biệt so với kiếp trước đây của tôi.
Sự khác biệt đó khiến tôi càng ngạc nhiên hơn.
Có vấn đề gì vậy?
Ông không thay đổi nhiều đến vậy chỉ vì tôi đã đạt đến cảnh giới Tuyệt Đỉnh, mặc dù vậy ông vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm như trước.
Có vẻ như có điều gì đó đã thay đổi trong ông, nhưng tôi không biết đó là gì.
“Ngươi còn muốn hỏi gì nữa không?”
“Không, con không còn gì hỏi nữa.”
“Vậy thì ngươi có thể rời đi."
Cuối cùng, tôi đứng dậy và chuẩn bị rời đi. Đúng lúc đó, Thiết lão đột nhiên lên tiếng.
[Sao ngươi không nói là ngươi sẽ không đi?]
Giải đấu Long Phượng?
[Ừm, mặc dù ngươi đã nói rằng ngươi không muốn đi những chuyến đi dài nữa?]
Ta...
Như Thiết lão đã nói, tôi không thích phải rời khỏi gia tộc một lần nữa, tôi càng ghét những chuyến đi dài hơn nữa...
Nhưng giải đấu Long Phượng ở Hà Nam lại rất quan trọng.
Nó không quá xa so với những nơi khác và dù sao thì tôi cũng phải gặp ai đó ở đó.
Tôi đã chờ đợi điều gì đó như thế này xảy ra vì tôi chẳng có lý do gì để đến đó, nhưng đây lại là một cơ hội tốt.
Vẫn còn vài năm nữa, nhưng tốt hơn là nên giải quyết nhanh chóng.
Mặc dù tôi hơi bận tâm một chút khi phải đến đó cùng Đường Tố Nhiệt. Thôi được...
Trong lúc tôi đang suy nghĩ những điều đó, Thiết lão đã hỏi tôi.
[Hà Nam hả? Thiếu Lâm Tử vẫn còn ở Hà Nam đúng không?]
Tất nhiên phái Thiếu Lâm Tự vẫn còn ở Hà Nam.
Phái Thiếu Lâm Tự ở Hà Nam.
Ờ...
Đây là một trong Liên Minh Thập Giáo và là tông phái có ảnh hưởng lớn nhất trong Chính giáo.
Với lại Liên Minh Võ Lâm hiện đang có trụ sở tại Hà Nam chính là bằng chứng cho điều đó.
Ngoài ra, phái Thiếu Lâm Tự lúc này không có bất kỳ thiên tài trẻ tuổi tiềm năng nào, nhưng vài năm sau, họ sẽ đào tạo ra một thiên tài trẻ tuổi tài năng sẽ tiếp quản long ỷ của Long vốn đang bỏ trống sau Bình Vũ Trân.
Tôi đã có một mối quan hệ khá sâu sắc với người đó trong kiếp trước.
[Nếu đến Hà Nam, có thể đến Thiếu Lâm Tự không?]
Đến phái Thiếu Lâm Tự sao?
[Có thứ ta muốn xem. Chỉ cần nhìn thấy là đủ rồi, vậy nên hãy đến đó đi.]
Tôi chỉ phải đến đó và không làm gì khác nữa sao?
[Đúng, đừng lo lắng vì với ta chỉ cần xem là đủ rồi.]
Liên Minh Võ Lâm và phái Thiếu Lâm Tự cách nhau không xa, đây là lần đầu tiên Thiết lão đưa ra yêu cầu như vậy với tôi, nếu tôi chỉ cần đến đó và quan sát thì hẳn không có vấn đề gì.
Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ một lúc, tôi định rời khỏi phòng của Gia chủ, nhưng đột nhiên phụ thân nói với tôi từ phía sau.
“Chờ đã”
Tôi quay người lại sau khi nghe thấy giọng nói của phụ thân.
“Chuẩn bị sắp xếp đi vì chúng ta có lịch trình trong hai giờ nữa, ta sẽ gửi địa điểm cho ngươi."
“Đột nhiên lại có lịch trình ư?"
Lịch trình nào? Tôi đã định đi xem Thần Y.
Khi tôi nhìn phụ thân, tỏ vẻ bối rối, phụ thân vẫn tiếp tục nói. Biểu cảm của tôi thay đổi ngay khi tôi nghe những lời tiếp theo.
“Đừng đến muộn, hôm nay là lễ đính hôn của ngươi mà.”
Ờ...
Chỉ nghe thôi cũng đủ khiến tôi kiệt sức.
************
Sau khi rời khỏi phòng của gia chủ, tôi đến tòa phủ đệ mà Đường Tố Nhiệt đang ở.
Các võ giả của Đường gia đang canh gác bên ngoài.
Họ chào đón tôi rất tôn trọng khi tôi đến và cũng không hề cố ngăn cản tôi.
Cho dù tôi có là người Cửu gia thì họ cũng không dễ dàng để tôi vào nhà như vậy. Trước đó có phải Đường Tố Nhiệt đã nói với họ về tôi đúng không?
Khi tôi đến gần nhà khách, có ai đó chạy về phía tôi.
“Cửu thiếu gia!”
"Xin chào.”
Tôi thậm chí còn chưa vào nhà, nhưng bằng cách nào đó, Đường Tố Nhiệt đã biết tôi đến và vội vàng chạy ra gặp tôi mà quên không mang giày.
“Đường tiểu thư! Ít nhất thì cô cũng phải đi giày chứ!”
Gia nhân của Đường Tố Nhiệt nhanh chóng hét lên từ phía sau.
“Ồ... đúng rồi.”
Lúc này Đường Tố Nhiệt mới ý thức được mình xuất hiện ở trước mặt tôi như thế nào, mặt cô đỏ bừng, vội vã đi vào trong.
Một lát sau, cô ấy đã trở lại.
Đường Tố Nhiệt khi trở lại trông có vẻ bình tĩnh và ngăn nắp hơn trước rất nhiều, nhưng tôi không biết phải phản ứng thế nào vì tôi đã thấy vẻ ngoài bất cẩn của cô ấy trước đó.
[Cứ thuận theo tự nhiên. Có lẽ đó là cách tốt nhất.]
Tôi nghe theo lời khuyên của Thiết lão và mỉm cười với cô ấy.
“Đa tạ vì ngươi đã đến.”
“Không có gì đâu. Dù sao thì ta cũng có chuyện muốn nói với tiểu thư.”
“Có điều gì muốn nói với ta ư? Có thể là điều gì...?”
Khi tôi chấp nhận lời mời đi xem thi đấu cùng cô ấy, ban đầu cô rất sốc, nhưng sau đó bắt đầu nhảy cẫng lên.
“C-Cái gì.! Thật sao?! Đây có phải là sự thật không?”
“Hả? Ừ... Gia chủ bảo là được mà.”
Điều này thực sự khiến cô vui đến vậy sao? Thật hiếm khi thấy một hậu duệ trực hệ của một gia tộc danh giá hành động như vậy.
Tôi nghĩ Nam Cung Phi đã nói rằng cô ấy cũng sẽ đến.
Cô ta nói rằng cô cũng sẽ đi cùng tôi nếu tôi đi, nhưng tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi Nam Cung Trấn đang ở đây, tại Cửu gia.
“Khi nào chúng ta nên bắt đầu khởi hành? Ta nên mặc gì? Ta nên mang theo những gì...?”
“Đường tiểu thư, chúng ta hãy bình tĩnh lại đã-”
“Ta đến đây vội quá nên không mang theo được nhiều thứ, vậy có loại độc dược nào mà ngươi thích không... À, ngươi đã nói với ta là ngươi không thích rồi mà.”
Nụ cười mà tôi cố nở trên môi gần như tan biến.
Người bình thường ngay từ đầu đã không thích độc dược rồi, nữ nhân ạ...
Người trong Đường gia đều mang theo độc dược để uống sao? Kiểu như, các loại độc dược khác nhau có mùi vị khác nhau hay sao?
Tôi đã từng gặp một người của Đường gia đã trở thành một ma nhân trong kiếp trước, nhưng tôi không nhớ hắn ta lại mang theo độc dược nào như vậy.
Tôi chỉ biết rằng khả năng kháng độc của họ mạnh hơn so với võ nhân bình thường.
Tôi đoán Đường Tố Nhiệt có khả năng miễn nhiễm với hàng ngàn loại độc dược vì cô bị ám ảnh bởi chúng.
Suy nghĩ của tôi trở nên phức tạp khi thấy Đường Tố Nhiệt mỉm cười một cách rùng rợn trong khi ôm lấy hai má đang đỏ bừng của mình.
Có vẻ như cô ấy thực sự thích tôi.
Sẽ rất khó để không nhận ra điều đó khi xét đến mức độ trắng trợn của cô ấy về chuyện này.
[Thật không? Cuối cùng ngươi cũng nhận ra điều đó sau khi con bé đã thể hiện điều đó một cách trắng trợn.]
Tôi ghét cách mà Thiết lão lúc nào cũng nói xấu.
Nhưng tại sao cô ta lại thích tôi?
Nghĩ mãi cũng không ra, kiếp này tôi chỉ gặp cô ta một lần, là lần đi tham gia Đương Binh Chiến Hội của Đường gia.
Với lại chúng tôi thậm chí còn chưa nói chuyện với nhau nhiều, chúng tôi cũng chưa từng gặp nhau. Tôi không thể tìm ra lý do nào để cô ta thích tôi.
Sau khi nhìn Đường Tố Nhiệt một lúc, tôi lên tiếng.
“Đường tiểu thư...”
“Vâng, vâng?”
“Tiểu thư biết là ta đã đính hôn rồi đúng không...?"
[Đồ khốn nạn điên rồ...! Sao ngươi có thể nói thẳng thừng như vậy chứ!]
Thiết lão lại hét vào mặt tôi, nhưng tôi thực sự không biết phải diễn đạt thế nào cho khác.
Sự thật là tôi đã đính hôn với Nam Cung Phi, tôi sẽ nói dối nếu tôi nói rằng tôi không có tình cảm gì với Nam Cung Phi hay Vi Tuyết A.
Yêu cầu của Đường Tố Nhiệt chắc chắn là một cái cớ chính đáng để tôi tham gia giải đấu Long Phượng, nhưng nếu người thiếu nữ đó thực sự có tình cảm với tôi, sẽ có quá nhiều vấn đề khiến tôi không thể cứ để mọi chuyện như vậy được.
[Ngươi chỉ hành động hợp lý vào những lúc như thế này thôi... Ngươi không thể tệ hơn được nữa.]
Thiết lão ơi... Ông ghét ta đúng không?
[Ngươi chỉ hứng thú vào những lúc như thế này thôi... Chậc!]
Tôi biết lời nói của tôi sẽ khiến Đường Tố Nhiệt cảm thấy khó chịu.
Cho dù cô không có tình cảm với tôi, thì những lời đó vẫn sẽ khiến cô khó chịu, vì chúng ám chỉ rằng tôi nghĩ cô thích tôi.
Đó là điều tôi không nên nói trước mặt cô ta, bất kể đúng hay không. Mặc dù vậy tôi vẫn nói vì không muốn vòng vo.
Đường Tố Nhiệt nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt có phần buồn bã và thất vọng.
Cô cắn môi một lúc rồi nói: “Không sao... đâu.”
"Hả?"
Trước khi tôi kịp hỏi có chuyện gì thì cô đã nói tiếp.
“Ta có thể làm được. Ta có thể.”
“...C-Cái gì cơ?”
Đường Tố Nhiệt nói với giọng kiên quyết, nắm chặt tay. Có vẻ như cô đã quyết định điều gì đó rồi?
Vấn đề là cô ấy chưa bao giờ nói cho tôi biết cô ấy có thể làm điều gì đó?
Hơn nữa...
[Thế giới khốn khổ này muốn cho ta thấy điều gì?]
Một vị Đạo sĩ lẩm bẩm trong miệng, cảm thấy mình bị thế gian phản bội quay lưng.