Tôi nhớ lại lúc Bình Vũ Trân xuất hiện trong Cửu gia cách đây vài tháng.
Tên nam nhân này toát ra một luồng khí không thể nhầm lẫn, cho thấy hắn ta có mối quan hệ huyết thống với Bình gia và vẫn cố chấp muốn tham gia giải đấu Cửu Long Hội.
Hơn nữa, lúc này Bình Vũ Trân đã là một thiếu chủ rồi.
Vậy tại sao hắn ta lại cố gắng trở thành kiếm sĩ của Cửu gia?
Có phải vì "Hắn ta không thấy vui" không?
Chuyện đó có vẻ giống như thế.
Rốt cuộc, chính Bình Vũ Trân đã nói như vậy.
Rằng hắn ta bỏ nhà đi vì Bình gia không xứng với hắn.
Sau đó, hắn cố gắng gia nhập Cửu gia làm kiếm sĩ, điều này hoàn toàn vô lý.
Trong lúc gây ra sự náo loạn đó, hắn đã bị Nhị trưởng lão đánh gục chỉ bằng một đòn.
Mọi ký ức về hắn ta khiến tôi gần như phát điên.
Tôi hỏi Bình Vũ Trân.
“...Sao ngươi lại tới đây nữa? Bình thiếu chủ.”
“Hửm? Đây có phải là nơi ta không nên đến không?”
Bình Vũ Trân trả lời.
Giọng nói thoải mái của hắn vẫn như mọi khi.
“Không hẳn vậy, nhưng...”
“Vậy thì được rồi!”
Tôi gần như không nói chuyện với hắn mà đầu tôi đã bắt đầu đau.
Chuyện này luôn xảy ra mỗi khi tôi nói chuyện với những người như hắn ta.
Vì anh chàng luôn theo đuổi tôi trong kiếp trước cũng giống như hắn.
Tôi bắt đầu suy nghĩ khi nhìn nụ cười rạng rỡ của Bình Vũ Trân.
Thiên Long.
Đây là danh hiệu mà Bình Vũ Trân từng nắm giữ trước khi trở thành Thiếu chủ của Bình gia.
Hắn đã từ bỏ danh hiệu này khi lên ngôi với tư cách là Thiếu chủ.
Đó là danh hiệu dành cho thiên tài trẻ tuổi tài năng nhất.
Đó còn là biểu tượng của một tinh tú có ánh sáng rực rỡ nhất.
Hắn ta từ bỏ danh hiệu đó có quá sớm hay không?
Nói đúng thật thì, Bình Vũ Trân vẫn là một thiên tài trẻ tuổi.
Nếu tôi ở vào hoàn cảnh của hắn ta, tôi sẽ ngần ngại từ bỏ danh hiệu như vậy.
“Bình thiếu chủ.”
“Ồ! Có chuyện gì thế?”
“Ngươi lại bỏ nhà đi nữa à?”
Tôi hỏi, chỉ để phòng ngừa thôi. Vì thành tích của hắn ta khá điên rồ.
Trước câu hỏi của tôi, Bình Vũ Trân tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi bật cười sảng khoái.
“Ngươi nghĩ ta là kẻ gây rối à?”
Ngươi không phải luôn vậy... sao?
“Người như thế nào mà lại bỏ nhà đi mà đến tham gia giải đấu Long Phượng?”
“Có thể có một số người bỏ nhà đi vì họ thấy buồn tẻ và hy vọng được đến đây.”
“Loại người điên nào lại làm thế.”
"...Cái gì?"
Kẻ điên này đang nói gì thế?
Có vẻ như hắn đã quên hết mọi hành động trong quá khứ của mình.
Bình Vũ Trân mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt khó tin của tôi.
“Đùa thôi!”
Ôi trời, chỉ sau một cuộc nói chuyện ngắn ngủi với hắn, tôi đã muốn về nhà ngay.
"Đừng lo lắng. Dù sao thì lần này ta cũng đến đây để bàn một số chuyện với Liên Minh Võ Lâm mà”
Tôi bắt đầu suy nghĩ sau khi nghe Bình Vũ Trân nói.
Một giao dịch phải không?
Liên Minh Võ Lâm cần Bình Vũ Trân làm gì vậy?
Kể cả nếu điều đó là sự thật, thì đó có phải là nhiệm vụ quan trọng đến mức khiến hắn phải đi cả chặng đường dài đến Hà Nam vì nó không?
Tôi nhìn chằm chằm vào Bình Vũ Trân và Bình Vũ Trân đáp lại trong khi hơi tránh ánh mắt tôi.
“...Có cái cớ thế này sao khi ta không ra được ngoài?"
Trả lời à? Không, giống như hắn ta đang thú nhận thì đúng hơn.
“...Nhưng ta không vi phạm bất kỳ quy tắc nào cả."
“Không ai nói gì cả, Bình thiếu chủ."
Hắn ta dường như luôn tuyệt vọng khi không được rời khỏi gia tộc của mình.
Dù sao thì hắn ta trở thành Thiếu chủ để làm gì nếu hắn lại trở nên như thế này?
Không phải là tôi nên nói chuyện đó...
Mỗi gia tộc chắc chắn đều có những vấn đề riêng cần giải quyết.
Mặc dù không có gia tộc nào có nhiều vấn đề như gia tộc của tôi.
“À mà, ngươi tới một mình à?”
“Hửm? Không.”
Sau khi trả lời, hắn ta chỉ tay về phía sau lưng mình.
Đằng sau hắn là Nam Cung Thiên Tuấn, hắn ta có vẻ như đang trừng mắt nhìn tôi.
“Ngươi đi cùng Nam... Lôi Long?"
Vừa rồi tôi suýt nữa đã nói là đồ khốn Nam Cung. Mà sao tên đó lại đứng ở đó thế?
“Ta có nên nói đó là sự trùng hợp không? Mọi chuyện diễn ra như vậy thôi.”
Thật trùng hợp khi Thiếu chủ và vị Thiếu chủ tương lai của Tứ đại gia tộc lại cùng nhau du hành, phải không?
Vì một lý do nào đó, tôi cảm thấy thực tế không phải vậy.
Vậy thì điều đó có nghĩa là việc Nam Cung Thiên Tuấn đến đây sớm hơn là có liên quan gì đến Bình Vũ Trân không?
“Ồ, nếu ngươi hỏi về muội muội ta thì phải mất vài ngày nó mới tới nơi."
Tôi thực sự không hỏi về Bình A Hi...
Nhưng Bình A Hi đến muộn hơn nữa còn một mình sao?
Để trả lời sự tò mò của tôi, Bình Vũ Trân nói với giọng hơi run.
“...Chúng ta vốn định sẽ cùng nhau đến đây vào lúc khác, nhưng ta muốn đến sớm nhất có thể, nên ta bỏ con bé ở lại. Nó có thể sẽ giận ta vì chuyện này, nhưng không sao đâu.”
Lúc này, tôi không khỏi thắc mắc liệu sở thích lớn nhất của Bình Vũ Trân có phải là cố gắng chọc giận Bình A Hi hay không?
Lần trước, tôi thấy cô ta đánh hắn như đánh một con cẩu. Hắn ta thực sự sẽ ổn chứ? Tôi rất nghi ngờ điều đó.
“Thế là xong.”
“Ta không nghĩ là cô ta có thể dễ dàng bỏ qua chuyện như thế.”
“Ngươi còn giữ khúc gỗ ta đưa cho ngươi lần trước không?”
Nam nhân này cứ lờ tôi đi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Khúc gỗ mà hắn ta nhắc đến...
Tôi tin là Bình Vũ Trân đang nói về hắc mộc bài mà hắn đã đưa cho tôi lần trước.
Hắn nói rằng tôi sẽ được đối xử như Bình Vũ Trân nếu tôi mang nó đến Bình gia.
Tấm mộc bài mà người ta cảm thấy rất nặng nề khi sở hữu.
Sau đó, Bình Vũ Trân tiếp tục nói với vẻ thất vọng.
“Ta đã bảo ngươi nên đến thăm một lần mà?”
“Còn chưa tới một năm mà, thiếu chủ...?”
Nhưng đã gần một năm trôi qua kể từ đó.
Tôi phải đi liên tục nên không có thời gian đến Bình gia.
Ngay cả khi có thời gian, tôi cũng nghi ngờ rằng tôi sẽ không đến đó.
"Ừ-Ừm."
Cửu Tiết Diệp lén lút tham gia vào cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Ngươi có phải là Thiên Long, thiếu chủ Bình Vũ Trân không?”
Giọng nói cẩn thận của hắn là gì vậy? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Cửu Tiết Diệp do dự như vậy.
Bình Vũ Trân nhìn Cửu Tiết Diệp và gật đầu.
“Đúng vậy, mặc dù ta không còn dùng cái tên Thiên Long nữa...”
“Ta là Cửu Tiết Diệp... Ta có thể bắt tay ngươi được không?”
“Hửm...?"
Sau khi nghe lời giới thiệu của Cửu Tiết Diệp, ánh mắt của Bình Vũ Trân tự nhiên hướng về phía tôi.
“Có phải hắn là ca ca của ngươi không?”
“Không. Phụ thân ta chỉ có một người con trai là ta thôi.”
“Có lý, hai người không giống nhau chút nào! Anh chàng này đẹp trai không giống...”
“Ta không biết những lời lẽ gì sẽ xuất hiện tiếp theo nhưng xin hãy kiềm chế.”
Sau đó, Cửu Tiết Diệp tỏ vẻ vui mừng như thể hắn vừa nhận được một món quà lớn.
Hắn ta bị sao thế, nghiêm túc đấy?
Với tôi, điều này hơi xấu hổ.
Mậu Diễn, người đang ở đây cùng chúng tôi, có lẽ cũng chia sẻ cảm xúc của tôi -
Thôi kệ, hắn ta cũng có vẻ ghen tị với Cửu Tiết Diệp. Hắn ta điên rồi sao?
Liệu Thiên Long có ý nghĩa nhiều đến vậy với mọi người không?
Tôi cũng đã từng chứng kiến cảnh tượng đó trong kiếp trước, nhưng mỗi lần lại có cảm giác mới mẻ.
[Nhóc con, không phải ngươi là đứa ít quan tâm đến chuyện này sao?]
Điều đó có thể xảy ra.
Tôi quá tự phụ và ghét mỗi khi nghe về Long hay Phượng.
Vì vậy, tôi đã cố gắng hết sức để không tìm hiểu về bất kỳ khả năng nào của họ trong quá khứ.
Mặc dù bây giờ tôi có thể nhìn thấy họ ở khắp mọi nơi.
Hắn ta mạnh mẽ lắm.
Thể hình của Bình Vũ Trân không giống với vẻ ngoài điển hình của Bình gia, vốn nổi tiếng là to lớn và hung dữ.
Thay vào đó, hắn ta trông mảnh khảnh và có thân hình dẻo dai.
Tuy nhiên, tôi có thể cảm nhận được sức mạnh đáng kinh ngạc mà hắn ta sở hữu.
Hắn đã vượt qua cảnh giới Tuyệt Đỉnh rồi phải không?
Bản năng mách bảo tôi điều đó.
Có vẻ như tôi không phải là người duy nhất đang đánh giá hắn ta như vậy, vì Bình Vũ Trân vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Ta biết là ngươi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn mà."
Đôi mắt đen lấp lánh của hắn ta tràn đầy sự thích thú.
Sau khi nghe hắn nói, tôi nở một nụ cười giả tạo.
“Chưa từng có ai nghĩ về ta theo cách đó. Ngươi thật độc đáo.”
“Thật vậy, ta tự hỏi tại sao không ai nghĩ về ngươi theo cách đó. Thực ra ta còn thấy hứng thú hơn với điều đó."
“Ta càng thấy hứng thú hơn khi thấy ngươi tỏ ra chắc chắn như vậy, Bình thiếu chủ."
"Mọi người lúc nào cũng gọi ta là kỳ lạ, nhưng cảm giác của ta không hề sai, hiểu không? Bằng chứng đang hiện ngay trước mắt ta."
Giống như cách tôi quan sát cấp bậc võ đạo của hắn ta, hắn dường như cũng nhìn thấy điều gì đó từ tôi.
Mặc dù tôi đã làm khá tốt việc che giấu sức mạnh của mình.
Hắn ta vẫn có thể nhìn thấu tôi nhờ vào kinh nghiệm dày dặn hoặc bản năng bẩm sinh.
Với tôi, rõ ràng là vế trước, còn với Bình Vũ Trân, tôi cho rằng đó là vế sau.
Nói một cách đơn giản, đó là sự khác biệt về tài năng bẩm sinh.
Một kỹ năng chỉ có thể đạt được sau khi trải qua nhiều kinh nghiệm...
Có thể dễ dàng đạt được ngay từ khi sinh ra đối với những người sinh ra đã có tài năng thiên bẩm này.
Tôi của quá khứ đ·ã c·hết khi đang bước đi trong cái bóng của tài năng của họ...
Nhưng bây giờ tôi phải gạt tất cả những suy nghĩ đó sang một bên.
Lần này cũng vậy.
Tôi đốt cháy sự ghen tị còn sót lại trong cơ thể mình bằng ngọn lửa.
Tôi chỉ nhìn về phía trước thôi.
Nếu tôi không đủ giỏi, tôi chỉ cần phải làm việc chăm chỉ hơn.
Đó là cách duy nhất tôi có thể vượt qua và xử lý mọi thử thách phía trước.
[Ngươi có một tư duy tốt đấy!]
Cuối cùng thì ông cũng khen tôi rồi.
[Ta sẽ làm khi cần thiết. Còn ai tệ hơn người cố gắng chỉ trích một võ giả đang nỗ lực cải thiện không?]
Sao tự nhiên ông lại cố tỏ ra ngầu thế? Tôi thấy lạnh sống lưng quá.
[Haha, đồ thối tha... Ta phải cho ngươi xem Mai Hoa Kiếm Pháp chỉ bằng lời nói để ngươi im lặng sao...?]
Mặc dù tôi phản ứng một cách trơ tráo vì cảm thấy xấu hổ, nhưng những gì Thiết lão nói thực sự rất cảm động.
Có lẽ Thiết lão cũng nhận thấy điều đó.
“Ồ, ta nghe nói ngươi đã đính hôn rồi. Bây giờ ngươi là người một nhà với anh chàng Nam Cung đứng sau ta, đúng không?”
Bình Vũ Trân mỉm cười nói và chỉ về phía Nam Cung Thiên Tuấn đang đứng sau hắn.
Tự nhiên Nam Cung Tiên Tuấn hơi giật mình.
Sau khi nhìn thấy hắn ta như vậy, tôi đã trả lời.
“Chưa chính xác lắm.”
“Ờ, ta cho là hai người đã là gia đình nếu gia tộc hai người đã đính hôn.”
“Vậy thì lúc trước ta đính hôn với Bình A Hi thì sao?”
“Ồ, định mệnh đã cho chúng ta gặp nhau sớm như vậy, vậy chúng ta đấu một trận nhé?”
Tại sao phải bận tâm nói chuyện với ta nếu ngươi không định lắng nghe ta, đồ khốn...!
Nhìn thấy Bình Vũ Trân háo hức như vậy...
Tôi thở dài và từ chối yêu cầu của Bình Vũ Trân.
“Bây giờ thì hơi khó khăn một chút.”
Đột nhiên đấu tay đôi? Hắn ta nghĩ mình là Nam Cung Phi sao?
Khi tôi từ chối lời đề nghị của hắn ta, miệng Bình Vũ Trân trề xuống vì thất vọng.
Tôi không hiểu tại sao tất cả những gã tôi gặp đều không bao giờ quên rủ tôi đấu tay đôi.
Ngươi nghĩ rằng người ta sẽ trở nên điềm tĩnh hơn sau khi trở thành Thiếu chủ?
...
Tôi giả vờ ho khan khi nhớ lại những gì mình đã làm khi còn là một Thiếu chủ trong quá khứ.
Tôi không phải là người có thể phán xét hắn ta.
“Chúng ta hãy làm điều đó vào lần tới. Ta nghĩ mình chưa sẵn sàng.”
Chưa.
Sau khi Bình Vũ Trân nhận ra ý nghĩa của từ đó, hắn ta bắt đầu cười.
“Đây là lý do tại sao ta thích ngươi."
Tôi cau mày sau khi nghe những lời rùng rợn đó của Bình Vũ Trân.
Đây mới chỉ là lần thứ hai chúng tôi gặp nhau, tại sao hắn ta lại khiến tôi cảm thấy không thoải mái đến vậy?
“Bình thiếu chủ... Ta nói lại lần nữa, ta thích nữ nhân.”
“Ta đã bảo ngươi đừng lo mà... Ta cũng thích nữ nhân mà?"
“Tại sao lại có dấu chấm hỏi ở cuối thế?”
Hắn ta không định xóa dấu chấm hỏi đó sao? Tôi thề là tôi sẽ g·iết hắn ta.
Bình Vũ Trân bật cười lớn khi tôi gầm gừ với hắn ta.
Nam Cung Thiên Tuấn, người vẫn đang quan sát, tiến về phía chúng tôi và nói chuyện với Bình Vũ Trân.
“Bình huynh, đến lúc chúng ta phải đi rồi.”
“Ồ, thế rồi à?"
Bình Vũ Trân gãi gãi sau đầu sau khi nghe lời Nam Cung Thiên Tuấn nói.
Có vẻ như hắn ta vẫn chưa muốn đi.
“...Ta đoán là ta không thể làm gì được rồi, nhỉ? Chúng ta hãy gặp lại nhau vào lần tới nhé, Cửu thiếu gia! Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi."
“Không, thực sự thì ngươi không cần phải bận tâm đâu.”
“Lần sau ta sẽ dẫn muội muội ta đi cùng!"
“...Tại sao vậy?"
Tại sao phải bận tâm khi cô ta và tôi có mối quan hệ khá khó chịu?
Tên này quên mất là tôi đã phá vỡ hôn ước giữa gia tộc tôi và Bình gia hay sao?
Bình Vũ Trân không để ý đến vẻ mặt khó chịu của tôi, chào tạm biệt rồi thất vọng bỏ đi.
Trong lúc đó, tôi cảm thấy Nam Cung Thiên Tuấn cũng đang liếc nhìn tôi.
Sự ghen tị.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau và tôi nhìn thấy vô vàn cảm xúc quen thuộc trong ánh mắt hắn.
Những người có đôi mắt như hắn ta chắc chắn sẽ gây ra rắc rối.
Tôi đã từng như thế này và nhiều người khác cũng vậy.
“Bất lương”
"Là gì?"
Cửu Tiết Diệp hỏi sau khi nghe tôi nói.
So với lúc bị ép phải đến khu tập luyện, ánh mắt của hắn lúc này dường như tràn đầy sự tò mò.
“Không có gì. Nhân tiện, lúc nãy trông ngươi có vẻ rất vui vẻ.”
"Cái gì?"
“Ngươi thích đôi tay của Bình thiếu chủ đến vậy sao?”
“Nhưng hắn ta... là Thiên Long mà.”
Nói chính xác hơn thì hắn chính là Thiên Long.
Sau khi nghe Cửu Tiết Diệp nói, Mậu Diễn cũng gật đầu đồng ý.
Cái danh hiệu ngu ngốc đó! Tôi thề, nếu thực sự có danh hiệu như vậy thì tôi sẽ tự mình lấy.
“Chúng ta cứ tập luyện thôi.”
Mục tiêu ban đầu của tôi là luyện tập ngay từ đầu, vì vậy dù là Bình gia, Nam Cung gia hay bất cứ gia tộc nào, tôi sẽ luyện tập ngay bây giờ.
Ngoài ra, việc đưa Cửu Tiết Diệp đến đây hóa ra lại là một lựa chọn sáng suốt.
Vì nhìn hắn ta lăn lộn trên mặt đất, giả vờ tập luyện, đã giúp tôi giải tỏa căng thẳng.
************
Trong cỗ xe ngựa đi đến Liên Minh Võ Lâm sau khi rời Bách Thiên Đình.
Trong sự im lặng an nhiên, Nam Cung Thiên Tuấn gọi Bình Vũ Trân, người chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Bình huynh.”
Ánh mắt của Bình Vũ Trân chuyển động sau khi nghe giọng nói của Nam Cung Thiên Tuấn.
Nhưng hắn ta không ngoảnh đầu lại.
“Xin hỏi làm sao huynh quen được với Cửu thiếu gia?”
Biểu cảm của Bình Vũ Trân thay đổi ngay khi hắn tách khỏi Cửu Dương Thiên.
Giống như lúc hắn đi đến Hà Nam, trên khuôn mặt hắn vẫn mang chiếc mặt nạ vô cảm khiến hắn trông như không có bất kỳ cảm xúc nào.
Và Nam Cung Thiên Tuấn không khỏi cảm thấy hơi kinh hãi trước vẻ mặt trống rỗng đó của hắn ta.
“Sao ngươi lại tò mò về chuyện đó?”
Không giống như giọng nói vui vẻ của hắn khi nói chuyện với Cửu Dương Thiên, giờ đây chỉ là giọng nói lạnh lùng đáp lại Nam Cung Thiên Tuấn.
“Ta đã thấy một khía cạnh khác của huynh.”
“Nam Cung thiếu gia.”
“Vâng, Bình huynh.”
“Ngươi có muốn trở thành một tinh tú không?”
Nam Cung Thiên Tuấn sững người khi đột nhiên nghe thấy câu hỏi như vậy.
Hắn không hiểu được ý tứ của Bình Vũ Trân.
“Huynh có ý gì khi hỏi thế...?”
“Ngươi có nghĩ rằng mình có thể tự tỏa sáng không?”
Nam Cung Thiên Tuấn tự nghĩ sau khi nghe Bình Vũ Trân nói vậy.
Rằng hắn ta đã tỏa sáng rồi.
Đó là lý do tại sao hắn được gọi là Lôi Long và nhận được lời khen ngợi từ rất nhiều thiên tài trẻ tuổi khác.
Tuy nhiên, hắn không thể nói điều đó ra thành lời.
Biểu cảm của Bình Vũ Trân giống như một con dao.
Bình Vũ Trân tiếp tục nói mà không đợi Nam Cung Thiên Tuấn trả lời.
"Ta ngưỡng mộ những người tự tỏa sáng. Nhìn thấy những tinh tú tỏa sáng mang lại cho ta sự phấn khích mà ta chưa từng biết đến, vậy thì làm sao ta có thể không chào đón điều đó chứ?"
“...”
“Cửu thiếu gia, tiểu tử kia chính là như vậy, giống như ngọn lửa hừng hực, sáng ngời vô cùng, ta làm sao có thể không thích người như vậy chứ?”
Nam Cung Thiên Tuấn không thể hiểu được.
Hắn ta không hiểu tại sao Cửu Dương Thiên lại tỏa sáng như vậy.
Khi hắn chỉ là một tên khốn có tính cách tồi tệ.
Hắn có thể có tài năng.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Sau những gì xảy ra ngày hôm đó, Nam Cung Thiên Tuấn bị giam giữ trong gia tộc của mình như một h·ình p·hạt...
Nhưng nhờ đó mà Nam Cung Thiên Tuấn mới có được sự phát triển vượt bậc.
Nam Cung Thiên Tuấn biết rằng hắn có thể dễ dàng đánh bại Cửu Dương Thiên nếu hắn sử dụng đến nội khí.
Đó là lý do tại sao hắn ta lại háo hức tham gia giải đấu Long Phượng này.
Để ta có thể chứng kiến Cửu Dương Thiên b·ị đ·ánh bại một cách nhục nhã và điều đó có nghĩa là tỷ tỷ của ta sẽ...
“Về Thiên Tôn...”
Khi Nam Cung Thiên Tuấn đang nghĩ về những mong muốn của mình,
Hắn thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình sau khi nghe Bình Vũ Trân nói.
Không hiểu sao đôi mắt đen nhánh thâm thúy của Bình Vũ Trân lại trông rất đáng sợ đối với Nam Cung Thiên Tuấn.
“Ta không biết chính xác ông ấy mong đợi gì ở ta, nhưng đừng hy vọng quá nhiều. Vì ta cũng không hy vọng nhiều gì ở ngươi”
- Rắc!
Sau khi nghe những lời lạnh lùng của Bình Vũ Trân, Nam Cung Thiên Tôn nắm chặt nắm đấm.
Khi hắn di chuyển, chiếc vòng tay thanh sắc trên cổ tay Nam Cung Thiên Tuấn cũng rung chuyển.
Nam Cung Thiên Tuấn đã nhận được chiếc vòng tay này từ chính Thiên Tôn ngay trước khi khởi hành đến Hà Nam.
“...Đã hiểu.”
"Với lại...”
Bình Vũ Trân, người vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ đây nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thiên Tuấn.
Sau khi nhìn thẳng vào ánh mắt Nam Cung Thiên Tuấn, Bình Vũ Trân nói bằng giọng lạnh lùng.
“Gọi ta bằng đúng chức danh. Ta không phải huynh đệ của ngươi.”
Giọng điệu và biểu cảm của Bình Vũ Trân hoàn toàn khác so với lúc hắn bảo Cửu Dương Thiên gọi hắn là 'huynh’.
Sau khi nghe những lời lạnh lùng của Bình Vũ Trân, Nam Cung Thiên Tuấn mím môi và gật đầu.
Một lần nữa, sự im lặng lại bao trùm cỗ xe ngựa khi nó đi về phía Liên Minh Võ Lâm.