Với thời tiết như hiện tại thì mọi thứ xung quanh trong tầm mắt tôi đều phủ một lớp tuyết bạch sắc tinh khôi.
- Rụp.
Mỗi lần tôi bước trên tuyết, nó lại phát ra âm thanh thích tai.
Vi Tuyết A, được bao bọc trong lớp quần áo lông dày cụm, có khuôn mặt rạng rỡ khi cô bị mê hoặc bởi tuyết.
Điều đó cũng dễ hiểu vì ở Sơn Tây không có nhiều tuyết hay mưa.
“Phù”
Thời tiết hôm nay có lẽ khá lạnh nên tai tôi bắt đầu hơi buốt.
“Thiếu gia! Chúng ta hiện tại muốn đi đâu?"
Vi Tuyết A vừa hỏi vừa nhảy về phía tôi như một con thỏ.
Tôi vuốt mái tóc đen của Vi Tuyết A bằng tay khi cô tiến lại gần tôi.
Có vẻ như cô đã lớn lên một chút.
Giống như tôi, Vi Tuyết A cũng đang dần trưởng thành trong năm nay.
Nếu tôi phải chỉ ra sự khác biệt thì đó là tầm mắt của chúng tôi gần bằng nhau trước khi...
Nhưng lúc này tôi đã cao hơn cô ấy một chút.
Tôi vừa nói vừa nghịch tóc Vi Tuyết A.
“Liên Minh Võ Lâm.”
“Đó là nơi như thế nào?”
“Không có gì nhiều. Chỉ là một nơi tràn ngập hắc ám nhưng được bao khỏa bởi một lớp vỏ trong sáng và thanh khiết.”
"Ồ, muội hiểu rồi! Ngũ cờ ở nhà trông giống như thế này"
Ngũ cờ...?
Khi tôi nghiêng đầu bối rối, Hồng Oa, người ngồi cạnh chúng tôi, đã giải thích.
“Muội ấy đang nhắc đến con mèo thỉnh thoảng lại ghé qua chỗ chúng ta.”
“Có một con mèo ở chỗ của ta à?”
Hồng Oa có vẻ như bị sốc trong giây lát trước câu hỏi của tôi.
Hả, đây có phải là điều tôi không nên nói không?
Cô ta do dự một chút rồi lên tiếng sau khi đã quyết định.
“...Ta xin lỗi. Chúng ta sẽ tống khứ con mèo ngay khi chúng ta trở về-”
“Ngươi đang nói gì thế...! Ta chỉ tò mò thôi, thế thôi.”
Làm sao người ta có thể vứt bỏ một con mèo...
“Hắt xì!”
Tôi nghe thấy ai đó hắt hơi sau khi tôi nói chuyện xong với Hồng Oa.
Khi tôi quay lại, tôi thấy Nam Cung Phi đang lau mũi.
Cô ta trông có vẻ đã được quấn ấm, nhưng liệu cô ta có thấy lạnh không?
Bộ trang phục lông thú mà Nam Cung Phi đang mặc hiện nay là do Đường Tố Nhiệt tặng.
“Ngươi lạnh à?”
"...Một chút."
“Vậy hãy lưu chuyển dòng khí của ngươi xung quanh.”
Tôi không bị lạnh vì môn võ tôi học là Hỏa Công, nhưng...
Nhưng trường hợp của Nam Cung Phi thì không như vậy.
Thông thường, trong những trường hợp như thế này, người ta sẽ luân chuyển dòng khí để tìm cách giải tỏa.
“...Lười quá...”
“Sao ngươi lại lười thế...?"
Nhưng Nam Cung Phi không phải là người làm như vậy.
Trời ơi, cô ta lười cả việc đó nữa sao?
Nhìn đôi bàn tay của Nam Cung Phi, giờ đã đỏ buốt lên vì lạnh, tôi đưa tay ra với cô ấy.
Nam Cung Phi dừng lại một lát, có vẻ bối rối, nhưng sau đó thận trọng đưa tay về phía tôi.
“Ngươi nói ngươi lạnh, nhưng ngươi thậm chí không đeo găng tay.”
“Quá trễ”
"Đừng bận tâm."
Cố gắng nói chuyện với cô ta chỉ khiến tôi đau đầu thôi.
Tôi nắm lấy tay Nam Cung Phi và truyền hơi ấm vào đó.
Bàn tay lạnh ngắt của cô ta trong tay tôi như tảng băng vậy.
Ít nhất, cô ta nên quấn tay vào quần áo hoặc nhét chúng vào túi nếu trời lạnh như thế.
Điều đó khiến tôi lo lắng.
Sau khi sử dụng một chút nội khí, bàn tay của Nam Cung Phi đã nhanh chóng ấm lên.
Nhưng lúc này mặt cô đã đỏ bừng.
“Mặt ngươi lạnh buốt rồi à?”
Tôi buông tay cô ấy ra và cố chạm vào má cô, nhưng Nam Cung Phi giật mình lùi lại.
“...D...Dừng lại.”
Nam Cung Phi cố gắng che mặt khi nhận ra rằng mặt mình đã đỏ lên.
Cố gắng che mặt bằng quần áo, cuối cùng cô phải dùng đến mái tóc dài của mình.
"...Ngươi đang làm gì thế?"
Cô ta đã thành công trong việc che mặt nhờ mái tóc dài của mình, nhưng trông cô khá buồn cười trong tình trạng như vậy.
Tôi không biết cô ấy đang làm gì.
Bàn tay tôi, đang lơ lửng một cách ngượng ngùng vì không chạm tới được má Nam Cung Phi, thì lại được Vi Tuyết A nắm lấy.
“Oa! Tay của thiếu gia ấm quá!”
Sau đó, cô bắt đầu cọ má vào tay tôi để tận hưởng hơi ấm.
Tôi cảm thấy hơi thất vọng mỗi lần chạm vào má Vi Tuyết A.
Sau khi nhận thấy sự khác biệt tinh tế đó, tôi đã nói chuyện với Vi Tuyết A.
“Ngươi lại giảm cân nữa phải không?”
"Hửm...?"
“Ngươi thực sự muốn ta mắng ngươi sao?”
“T...Tại sao thiếu gia lại mắng muội vì chuyện đó?”
“Bởi vì đó là điều ngươi đáng bị mắng!”
Chuyện này xảy ra thế nào?
Tôi thậm chí còn bảo Hồng Oa cho cô ấy ăn nhiều hơn.
Để trả lời sự tò mò của tôi, Hồng Oa nhanh chóng nói chuyện với tôi.
“Ta cho muội ấy ăn đầy đủ 3-4 lần một ngày.”
“Thế còn đồ ăn nhẹ nửa đêm thì sao?”
“Muội ấy tự ăn chúng, không cần ta bảo.”
Theo những gì Hồng Oa vừa nói với tôi thì có vẻ như cô đang ăn uống rất tốt.
Vậy tại sao cô ấy không tăng cân?
Điều này thực sự khó hiểu.
Đó không phải là lời nói suông mà không có bằng chứng vì tôi có thể tự mình thấy rằng cô ấy có một sự thèm ăn lành mạnh.
Vậy thì cô đã ăn bao nhiêu khi tôi nghĩ cô ấy có một chút cân?
Chuyện này xảy ra cách đây vài tháng, vậy có nghĩa là trước đó cô ấy đã ăn nhiều như vậy sao?
Suy nghĩ đó có chút đáng sợ.
Nhưng có vẻ như Vi Tuyết A gần đây đang giấu tôi điều gì đó, vì cô dành nhiều thời gian ở một mình hơn.
Ngươi đang giấu ta điều gì phải không?
Cô ấy đã ở độ tuổi mà cô sẽ giữ bí mật.
Nhưng tôi vẫn không thể không bận tâm về điều đó.
Trong lúc tôi đang nghịch má Vi Tuyết A.
Tôi cảm thấy có sự hiện diện đang đến gần.
"Hửm?"
Khi tôi quay lại, tự hỏi đó là gì thì hóa ra là Đường Tố Nhiệt, với vẻ mặt ngượng ngùng.
“Đường tiểu thư?”
“Cửu thiếu gia...”
Sau đó cô đưa tay ra.
Có vẻ lạ nhỉ?
Tôi có thể thể rằng tôi vừa nhìn thấy Đường Tố Nhiệt đeo găng tay cách đây một lúc.
Găng tay lông trông thực sự đắt tiền.
Nhưng giờ đây, bàn tay của Đường Tố Nhiệt trống không và cái găng tay đã đi đâu?
“Tay ta cũng bị...”
Trước khi Đường Tố Nhiệt kịp nói hết, Nam Cung Phi đã nhanh chóng nắm lấy bàn tay của Đường Tố Nhiệt.
“...Bàn tay ta vẫn còn ấm.”
Nam Cung Phi xoa tay Đường Tố Nhiệt bằng tay cô, đôi tay vẫn còn lưu lại chút hơi ấm từ cái nắm tay lúc nãy của tôi.
Tay của Đường Tố Nhiệt có vẻ ấm hơn, nhưng trông cô lại có vẻ thất vọng hơn.
[Thật là bừa bộn như cẩu... Hay ta nên nói là bừa bộn như miêu nhỉ?]
Trong khi Thiết lão thở dài nói, tôi nhận ra người mà ông ấy đang nhắc đến khi ông ấy nhắc đến con mèo.
“...Vẫn hòa thuận như ngày nào, ngay cả sau vài ngày, nhỉ?”
Đó là Mạc Dung Hy Á, người mà tôi đã không gặp trong vài ngày.
Cô ta đã biến mất sau khi gặp Nam Cung Thiên Tuấn và sau đó tôi hầu như không gặp lại Mạc Dung Hy Á nữa.
Tuy nhiên, vào thời điểm chúng tôi rời Bách Thiên Đình, Mạc Dung Hy Á lại xuất hiện và cùng chúng tôi tham gia chuyến đi.
Vì tất cả chúng tôi đều hướng đến Liên Minh Võ Lâm, với lại tôi nhận thấy rằng Đường Tố Nhiệt không hiểu sao cũng muốn đi cùng cô ta
nên tôi cũng không nói gì nhiều.
Không giống như lúc ở Bách Thiên Đình, Mạc Dung Hy Á hiện giờ không có đeo mạng che mặt, nhưng khuôn mặt cô vẫn như mọi khi.
Khuôn mặt giống miêu toát lên vẻ cuốn hút kỳ lạ.
Liệu cô ta có tỏa ra được vẻ quyến rũ đó ngay cả khi cô ta đứng yên vì ánh mắt của cô ta không?
Có lẽ đôi mắt xanh biếc của cô đã góp phần tạo nên vẻ quyến rũ đó.
Khi tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc, mắt tôi chạm phải ánh mắt Mạc Dung Hy Á.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, Mạc Dung Hy Á đáp lại bằng ánh mắt mỉm cười.
Нả?
Nó quyến rũ và gợi cảm đến mức có thể quyến rũ bất kỳ chàng trai nào ngay lập tức.
Cô ta bị sao thế nhỉ?
Nhưng với tôi, không có điều gì mà cô ta làm lại khiến tôi khó chịu hơn thế này.
Bởi vì biểu cảm đó thường báo hiệu có chuyện rắc rối.
Mạc Dung Hy Á rất tự hào về vẻ đẹp của mình.
Cô biết rằng khuôn mặt của cô có sức mạnh quyến rũ nam nhân một cách dễ dàng và cô là nữ nhân biết cách tận dụng điều đó.
Thông thường thì, mỗi khi cô ta làm vẻ mặt đó, chính là để lợi dụng người mà cô ta muốn quyến rũ.
Tuy nhiên, vì tôi đã biết ý định thực sự của cô ta nên tôi càng không thích cô ấy hơn, mặc dù tôi đã không thích cô khá nhiều điểm rồi.
Tôi cũng đã quen với điều đó vì những cô thiếu nữ xung quanh tôi.
Chỉ cần nhìn Vi Tuyết A và Nam Cung Phi một lúc thôi cũng khiến những thiếu nữ khác trông giống như những bức tượng đất sét.
Tôi gật đầu nhẹ trước nụ cười của Mạc Dung Hy Á và nhìn đi hướng khác.
[Tên nhóc]
Hửm?
[...Ta... Không hiểu sao dạo này ta lại thấy lạnh lẽo.]
Cái gì?
Linh hồn cũng cảm thấy lạnh sao? Có vẻ như lần trước Thiết lão cũng bị lạnh, vậy có phải đây là vấn đề thực sự không?
[Tại sao tất cả những thiếu nữ đó luôn vây quanh ngươi vậy? Thật kỳ lạ khi ta cảm thấy lạnh cóng như này. Đã đến lúc ta phải siêu thoát hay sao?]
Ugh... Ta nghĩ là ông thực sự có vấn đề.
Tôi đã lo lắng vô ích.
Tại sao một người đã trải qua hàng trăm năm ở thế giới bên kia lại nói như vậy?
[Ngươi có biết nỗi đau của ta không!? Ngươi có biết ta cảm thấy thế nào khi ta thậm chí không thể tham gia vào chuyện tình cảm với bất kỳ ai vì ta phải bận rộn cắm đầu vào công việc tông phái không!?]
Tại sao ông lại đổ lỗi cho tôi?
Ông ta ngày càng trở nên kỳ lạ... Liệu tôi có nên thử tìm một hồn ma nữ hay gì đó không?
...Nhưng làm sao tôi có thể tìm được thứ đó?
Tôi có nên đến thăm phái Võ Đang không?
Thực ra là không, họ có thể sẽ cố gắng trừ tà cho Thiết lão.
[Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Tại sao họ lại trừ tà cho ta?]
Dù nhìn thế nào đi nữa, Thiết lão trông giống một linh hồn ma quỷ hơn vì tính cách của ông.
[Ngươi, đến đây. Cho dù là việc cuối cùng ta làm, ta cũng sẽ đảm bảo kéo ngươi theo khi ta lên thiên đường.]
Ngay lúc Thiết lão sắp hét lên vì thất vọng, Mậu Diễn tiến về phía tôi và nói.
“Thiếu gia.”
"Hửm?"
“Chúng ta đã đến nơi rồi...”
Mậu Diễn chưa kịp nói xong, mắt tôi đã nhìn vào tòa lầu các khổng lồ trước mặt.
Chưa nói đến Cửu gia, bức tường trước mặt tôi còn to hơn cả Đường gia mà tôi từng thấy ở Tứ Xuyên.
Phía sau bức tường đồ sộ là những tòa lầu các thậm chí còn lớn hơn.
Đây là nơi được gọi là trái tim và trung tâm của phe Chính giáo.
Liên Minh Võ Lâm.
Với tôi, đã nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối tôi nhìn thấy nơi này, bao gồm cả kiếp trước hay hiện tại của tôi.
****************
Không quá khó để gia nhập Liên Minh Võ Lâm. Dù sao thì tôi cũng đã dành vài ngày ở Bách Thiên Đình...
Với lại tôi đã có đủ bằng chứng để chứng minh cho họ thấy.
Hiện tại tôi đang ở phòng chờ để có thể tham gia giải đấu Long Phượng.
Kim thất phải không?
Sự thay đổi trong cách đối xử so với ngân thất mà tôi từng ở Bách Thiên Đình khiến tôi nảy sinh một số câu hỏi.
Không cần phải suy nghĩ quá sâu xa... Hiển nhiên là vì Vô Danh Tôn Giả.
Tôi đã trình thư giới thiệu ở Bách Thiên Đình cùng với thư mời.
Có vẻ như Liên Minh Võ Lâm đã được thông báo về điều đó.
Tôi đã có thể thấy được lợi ích của thư tiến cử của một vị Tôn Giả.
Mặc dù nó cũng có một số nhược điểm.
Ồ, tôi thực sự không thể làm gì được vì chuyện đó đã xảy ra rồi.
“Cuộc họp sẽ bắt đầu trong khoảng 15 phút nữa. Nếu ngươi cần thay quần áo --
“Không sao đâu. Ta tự mang theo."
“Đã hiểu.”
Trong khi giải đấu Long Phượng có thể là nơi để những thiên tài trẻ thể hiện tài năng và sự trưởng thành của mình với thiên hạ...
Mục tiêu chính của Liên Minh Võ Lâm là thúc đẩy sự kết nối giữa mọi người có mặt.
Giải đấu đóng vai trò là nơi để những dòng dõi gia tộc tụ họp, cho phép họ giao lưu, giới thiệu bản thân và tạo dựng mối quan hệ cho tương lai.
Nếu không có điều đó, các đại gia tộc sẽ không có nhiều động lực để gửi người thân của mình đến nơi này.
[Mọi thứ đều sai rồi. Hồi xưa của ta đâu như thế này?]
Nếu một thiên tài trẻ tuổi muốn thể hiện quá trình rèn luyện, sức mạnh thể chất và niềm tin của mình với tư cách là một võ giả...
Có nhiều nơi tốt hơn nơi này.
Đó chính là Thần Long Võ Quán do Liên Minh Võ Lâm thành lập, một cơ sở giáo dục dành cho kiếm sĩ.
Hoặc lễ hội Thiên Long được tổ chức riêng.
Những nơi đó có lẽ sẽ tốt hơn.
Thiên Long này, Thiên Long kia, thậm chí cả danh hiệu Thiên Long.
Có vẻ như Liên Minh Võ Lâm thực sự thích cái tên Thiên Long.
Thiên Long, nhỉ?
Tôi tự hỏi tại sao tôi lại nhớ đến con rắn khổng lồ mà tôi thấy trong căn hầm bí mật.
Ma vật có vẻ ngoài kỳ lạ giống hệt với hình dạng mà tôi nghĩ về một con rồng.
Tôi vẫn còn nhớ rõ con rắn đó nhìn tôi bằng đôi mắt vàng của nó.
Đây có phải là một suy nghĩ quá ngẫu nhiên không?
Ngay cả tôi cũng nghĩ rằng tôi nêu vấn đề này ra một cách khá ngẫu nhiên.
Tôi có hồi hộp hay gì không?
Tôi lại trở nên lo lắng ở cái sân chơi nhóc con này hay sao?
Có khả năng là cơ thể tôi đang lo lắng hơn là tâm trí tôi.
Hoặc ít nhất thì đó là cách tôi đối phó với tình hình.
“Thiếu gia, quần áo của ngài-”
“Ồ, được thôi. Ta sẽ để việc đó cho ngươi.”
Hồng Oa tiến về phía tôi và cẩn thận giúp tôi mặc đồng phục.
Việc thay quần áo thật là phiền phức.
Tuy nhiên, tôi phải làm vậy vì ngày đầu tiên của giải đấu Long Phượng là ngày tụ họp.
Mục đích là để mọi người có thể gặp gỡ nhau, giao lưu và kết bằng hữu.
Vì thế, tôi gần như buộc phải thay quần áo.
Ngay cả phụ thân tôi, người mà tôi nghĩ sẽ chẳng quan tâm, cũng đã đưa cho tôi quần áo để thay, nên ngày này hẳn là rất quan trọng.
Trong lúc thay quần áo mà không phàn nàn gì, tôi nói chuyện với Hồng Oa.
“Ngươi có thể bỏ qua phần phụ kiện được không?”
“Ồ, đừng lo lắng, Thiếu gia. Ta biết ngài sẽ cảm thấy như vậy, nên ta không mang theo.”
“...”
Ừm, điều đó làm tôi hơi buồn.
Thông thường, với những chuyện như thế này, chẳng phải cô ta nên nói rằng 'Thiếu gia của chúng ta trước đây thích những thứ sáng bóng và đắt tiền, nhưng giờ thì không muốn nữa sao?' trong khi tỏ ra ngạc nhiên sao?
Họ quen với điều đó quá nhanh..
Có vẻ như Hồng Oa cũng đã quen thuộc với tôi hơn, vì cô ta cùng với Vi Tuyết A đã cùng tôi đi một chặng đường khá dài.
“Có phải là quá đơn giản không?”
“Thế này là đơn giản à?"
Bộ trang phục xích sắc với một số điểm nhấn hoàng sắc có vẻ đơn giản khi so sánh với đồng phục của những người khác...
“Cái này có lẽ tốn kém hơn nhiều so với lương của ngươi."
Nhưng chắc chắn đó không phải là loại quần áo bình thường.
Mắt Hồng Oa mở to sau khi nghe tôi nói.
Bất chấp những tòa phủ đệ khá khiêm tốn của Cửu gia và lối sống tiết kiệm của tôi sau khi hồi quy...
Trang phục của Cửu gia luôn có chất lượng và giá trị đặc biệt.
“Ông ấy không hề cắt xén khi nói đến chuyện như thế này.”
Tôi không bao giờ hiểu được phụ thân đang nghĩ gì.
Khi tôi đang tìm sợi dây để buộc tóc...
Vi Tuyết A xuất hiện với một sợi dây như thể cô đang nằm chờ sẵn.
“Thiếu gia!”
"Hửm?"
“Muội có thể buộc chúng lại được không?”
“Cái gì? Tóc của ta à?”
"Đúng!"
Hồng Oa định mắng Vi Tuyết A ngay sau khi nghe yêu cầu của cô ấy, nhưng tôi đã dùng tay cản cô ta lại.
“Cứ làm đi.”
“Hoan hô!”
Đó thực sự không phải là một yêu cầu khó khăn.
Sau khi được tôi cho phép, Vi Tuyết A nhanh chóng đi ra sau tôi và bắt đầu luồn tay vào tóc tôi.
Cô ấy có vẻ thiếu kỹ năng, nhưng chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.
Vì Hồng Oa sẽ sửa giúp tôi nếu tôi thấy nó quá kỳ lạ.
Vi Tuyết A có bao giờ là khéo tay không?
Theo như ký ức của tôi thì không phải vậy.
Ngay cả trong kiếp trước, tôi vẫn nhớ cảnh cô phải vật lộn để thắt một nút thắt đơn giản.
Không có gì ngạc nhiên, Vi Tuyết A càng nghịch tóc tôi thì biểu cảm của Hồng Oa càng trở nên tuyệt vọng.
"...T-Tuyết A."
"Hửm?"
“Để tỷ... lo phần còn lại.”
"Tại sao?"
Tôi cũng khá tò mò.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, thiếu gia, không có vấn đề gì cả...”
Làm sao ta có thể tin được khi sự tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt ngươi?
“Tóc của thiếu gia không có vấn đề gì cả.”
“Nếu ta phát hiện ra ngươi nói dối, ngươi phải để kiểu tóc giống ta.”
“Có một chút vấn đề nhỏ.”
Cuối cùng, Vi Tuyết A thất vọng bỏ đi và Hồng Oa bắt đầu sửa tóc cho tôi.
- Cốc cốc.
Nhưng sau đó, tôi cảm thấy có sự hiện diện bên ngoài cửa phòng chờ.
- Cửu thiếu gia, ngươi có ở đây không?
“Đ-Đợi một lát.”
Nghe thấy giọng nói ngoài cửa, bàn tay của Hồng Oa càng trở nên cuống cuồng hơn.
Có vẻ như mọi chuyện không mấy tốt đẹp với cô ấy.
-Chúng ta cần gặp ông ấy ngay-Ah! Minh chủ, đợi-
- Rít.
Tôi thậm chí còn không cho phép họ mà cánh cửa vẫn trượt mở.
Tôi không khỏi thắc mắc tại sao lại có người chen vào khi vẫn còn khá lâu nữa mới đến giờ tập trung.
“Ta xin lỗi vì đột nhiên vào-”
Tôi dừng lại khi nhìn thấy người đàn ông vừa bước vào và ông ta cũng đột nhiên dừng lại.
Ông là một người đàn ông trung niên có vẻ mặt tử tế và chữ 'Liên Minh’ được in nổi bật trên quân phục của ông.
Và ông ấy cũng là một người đàn ông mà tôi biết.
“Minh chủ...?".
Minh chủ của Liên Minh Võ Lâm, Hòa Âm Chi Kiếm, Trương Thiên.
Ông hiện đang nắm quyền lãnh đạo Liên Minh Võ Lâm và nhận được sự chú ý và tôn trọng lớn lao trong phe Chính giáo.
Vậy tại sao một người đàn ông như vậy lại đến gặp tôi?
"Vì thế...?”
Ngay lúc Trương Thiên định nói điều gì đó, ông ta khẽ che miệng lại.
Người đàn ông kia trông như sắp cười vậy?
Ông ấy không cười bởi tóc của tôi đâu, phải không?