Khi thức dậy vào buổi sáng, tôi đã uống nước mà Vi Tuyết A đưa cho tôi.
“...Ugh... Ta cảm thấy như mình sắp c·hết rồi.”
Việc tôi cảm thấy khát nước ngay khi thức dậy vào buổi sáng có phải là do hôm qua tôi đổ mồ hôi quá nhiều không?
[Tất nhiên là ngươi cảm thấy như vậy. Ngươi có nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy khỏe sau khi vận động cơ thể quá nhiều trong vài ngày qua không?]
“...Ông mắng ta cái gì, võ nhân luyện một chút không phải là chuyện tốt sao?”
Tôi trả lời Thiết lão trong khi xoa bóp đôi vai đau nhức của mình.
Vì tôi đã ngủ suốt sau khi luyện tập ban đêm trong vài ngày qua nên tôi cảm thấy mệt mỏi hơn là sảng khoái sau khi thức dậy.
Tuy nhiên, điều khó chịu là cơ thể tôi thực sự được cải thiện nhờ phương pháp này.
Cơ bắp của tôi nổi rõ hơn.
Tôi nhận thấy cơ bắp của mình đang khỏe mạnh hơn nhanh chóng nhờ nội khí của tôi... nhưng như thế này có phải hơi quá nhanh không?
Tôi cố gượng cơ thể đau nhức của mình đứng dậy và đi ra ngoài.
Sau khi bước ra ngoài, tôi nhìn lên bầu trời trong xanh và thấy rằng thời tiết hôm nay có lẽ sẽ đẹp.
Tôi không thể tìm thấy một đám mây nào ở đâu cả.
Bầu trời luôn đẹp vào cuối mùa hè.
Vì nơi ở hiện tại của tôi nằm trên núi cao nên không cảm thấy nóng, đây thực sự là một sự thay đổi đáng hoan nghênh.
Nam Cung Phi đã đi đâu vậy?
Tôi không thể tìm thấy cô ấy ở đâu cả, có vẻ như cô ấy đã ra ngoài.
Tôi đoán rằng cô ấy lại đi gặp Cửu Nhân Hoa lần nữa.
Tôi đã cân nhắc đến việc đi gặp họ, nhưng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó.
Tôi cảm thấy rằng đến đó sẽ gây ảnh hưởng xấu cho Cửu Nhân Hoa hơn là tránh xa.
“Bây giờ thì... Hôm nay mình nên làm gì đây?”
Cửu Nhân Hoa đã nói rằng cô ấy không muốn về gia tộc nên tôi có thể rời đi mà không cần chở giải đấu bắt đầu, nhưng..
Kiếm Tôn vẫn chưa trở về.
Không phải là tôi lo lắng về một trong Tam Tôn Giả nào đó... Tôi chỉ cảm thấy rằng tôi không thể để ông ấy ở lại đây được.
Có lẽ... Tôi có thể đi tìm một số viên ma thạch vì hôm qua tôi không tìm thấy viên nào.
Vì có rất nhiều núi ở đây nên tôi cảm thấy mình có thể tìm thấy một ngọn núi nếu tôi tìm kiếm xung quanh.
Hoặc có lẽ tôi nên tập luyện nhiều hơn...
Không hiểu sao tôi cảm thấy mình được rèn luyện nhiều hơn ở các gia tộc và tông phái mà tôi đến thăm so với khi tôi trở về gia tộc.
[Ngươi chỉ tập luyện nhiều như vậy nên ngươi mới nhận thấy những thay đổi.]
“Điều đó đúng.”
Tôi không muốn thừa nhận, nhưng chế độ luyện tập của phái Hoa Sơn chắc chắn đã giúp tôi tiến bộ.
Tôi nên diễn tả thế nào nhỉ... tôi cảm thấy cơ bắp của mình đang dần to ra nhờ quá trình tập luyện.
Mặc dù tôi cảm thấy trạng thái tinh thần của mình đang c·hết dần vì điều đó.
[Vậy hôm nay ngươi cũng tập luyện à?]
“Đó là kế hoạch.. nhưng ta sẽ thực hiện sau khi hoàn thành công việc của mình.”
Nếu tôi phải về gia tộc trước khi giải đấu bắt đầu, tôi cảm thấy mình phải đến thăm Mai Hoa Kiếm Nữ trước, vì cô ấy đã nói rằng muốn gặp tôi thêm một lần nữa trước khi tôi rời đi.
Bây giờ là thời điểm lý tưởng đối với tôi, vì hôm nay tôi không có nhiều việc phải làm và tôi cảm thấy mình không nên trì hoãn vấn đề này thêm nữa.
Sau khi quay vào trong và thay quần áo, tôi bước ra ngoài lần nữa, nhìn thấy Vi Tuyết A dường như đang đi ngang qua và nói chuyện với cô ấy.
“Ta sẽ quay lại sau một lát.”
“Thiếu gia định đi đâu vậy?”
“Ta có một số việc phải giải quyết.”
“Muội có thể đi cùng không...?”
Tôi không nghĩ là Cửu Nhân Hoa hay Thần Y sẽ thích nếu tôi mang ai đó đi cùng.
Thêm nữa...
Lần này tôi thực sự muốn cố gắng lấy được thứ gì đó từ Gia Cát Hách.
“Hôm nay ta sẽ đi một mình.”
“Ồ... Chúc thiếu gia đi đường bình an nhé...”
“Ta sẽ quay lại với vài xiên thịt nướng.”
“Chúc thiếu gia có chuyến đi an toàn!”
“...”
Tôi cảm thấy cô ấy vui hơn nhiều sau khi tôi hứa sẽ mua cho cô ấy xiên thịt.
Có lẽ là lỗi của tôi phải không.?
********
Ta phải làm gì?
Nam Cung Phi thầm nghĩ trong khi che giấu bàn tay đau nhức của mình.
Cô chỉ muốn bịt mũi lại vì mùi h·ôi t·hối nồng nặc mà cô có thể ngửi thấy lúc này.
Nhưng, bỏ qua mùi h·ôi t·hối đó, cô tự hỏi cảm giác khó chịu bao trùm khu vực đó là gì.
...Sát khí?
Gọi là nội khí thì có vẻ quá kinh tởm, nhưng đồng thời, nó lại có cảm giác khác với sát khí.
Rồi gã khổng lồ đứng trước mặt cô, cầm một khối kim loại lớn đến nỗi cô tự hỏi liệu nó có thể được gọi là một thanh kiếm hay không?
Nam Cung Phi biết ngay khoảnh khắc cô nhìn thấy hắn.
Đến mức cô thậm chí không dám đối mặt với hắn trong một cuộc chiến.
Cô biết rằng chỉ cần cảm nhận được luồng khí xấu xa mà gã ta tỏa ra.
Cô đã chặn được nhát kiếm theo bản năng.
Cô có thể biết hắn mạnh đến mức nào chỉ bằng cách cảm nhận tác động của cuộc đụng độ đó.
Cánh tay cô vẫn còn run rẩy vì cú v·a c·hạm và điều đó càng củng cố thêm suy đoán của cô về sức mạnh của hắn.
Hắn ta là một võ giả đạt đến cảnh giới Tuyệt Đỉnh hoặc cao hơn.
Cô tự hỏi mình có thể chịu đựng được bao lâu nếu chiến đấu với hắn ta.
Cô không chắc chắn, nhưng cô biết mình sẽ không chịu được lâu như vậy.
....Điều này tệ quá.
Nam Cung Phi chỉ đến đây vì cô nhìn thấy Cửu Nhân Hoa đi đến đây.
Lúc đầu cô định gọi cô ấy, nhưng sau đó quyết định lặng lẽ đi theo vì cảm giác bất an mà cô cảm thấy.
Nhưng cô không ngờ mình lại gặp phải một quái vật như vậy.
Lúc này cô tự hỏi liệu việc cô đến đây có thực sự là điều tốt hay không?
Cô ấy không chắc chắn về điều đó.
Không giống như Nam Cung Phi với đôi mắt run rẩy, tên nam nhân vẫn tiếp tục nhìn cô và Cửu Nhân Hoa một cách im lặng.
Ánh mắt của hắn từ từ lướt qua cơ thể họ, từ đầu đến chân.
Như thể gã ta đang quan sát họ.
Nam Cung Phi phải kìm nén cảm giác buồn nôn bùng phát vì cách hắn ta nhìn chằm chằm vào cô, quan sát cô từ đầu, mắt, mũi, cổ, đến ngực và xuống đến ngón chân.
Khi hắn cuối cùng cũng nhìn vào ánh mắt Nam Cung Phi, hắn nói với một nụ cười khiến họ rùng mình.
“Đẹp quá, đẹp quá... Các cô nương xinh đẹp như vậy từ đâu ra vậy?”
Nam Cung Phi cảm thấy nổi da gà khắp người sau khi nghe những lời gã nói.
Bởi vì cô biết chính xác hắn đang nghĩ gì.
“Nếu có thời gian, ta sẽ nếm thử các nàng ngay tại đây và ngay bây giờ... nhưng thật đáng tiếc, phải không? Rằng ta đang hơi bận rộn vào lúc này.”
Hắn ta nhấc thanh kiếm đã đâm xuống đất lên và nâng nó lên vai.
Ngay cả với một chuyển động nhỏ của hắn, Nam Cung Phi cũng cảm thấy bị đe dọa và cắn môi.
Tên nam nhân nhìn cô rồi lên tiếng.
"Ngay cả vẻ mặt sợ hãi của nàng cũng khiến nàng trông đẹp một cách kỳ lạ. Nghiêm túc đấy, vẻ đẹp như vậy từ đâu mà có, ta bắt đầu thấy rạo rực vì nó."
“Ngươi... ngươi là ai?”
“Woah... ngay cả giọng nói của nàng cũng hay nữa... Nếu ta nói cho nàng biết, nàng có biết ta là ai không? Ca ca này tên là Hắc Hiếu Thảo."
Nam Cung Phi từ từ vào tư thế chiến đấu trong khi nhìn gã ta cười khúc khích.
Sau đó Hắc Hiếu Thảo từ từ nhíu mày.
“Ta không muốn thấy người đẹp bị tổn thương. Ta muốn nàng vẫn xinh đẹp.”
Hắc Hiếu Thảo nói vậy chỉ để hắn có thể nếm thử mùi vị của cô sau khi hoàn thành công việc của mình.
Sau khi nghe Hắc Hiếu Thảo nói những lời đó, Nam Cung Phi giơ thanh kiếm của mình lên.
"Tỷ ơi."
Khi Nam Cung Phi nghe Cửu Nhân Hoa gọi cô một cách lo lắng, cô thì thầm với cô ấy,
"...Chạy."
“Không! Chúng ta cùng chạy nhé!"
Cửu Nhân Hoa, người cũng cảm nhận được sức mạnh của đối thủ, đã phản ứng một cách lo lắng với Nam Cung Phi.
Nhưng vẻ mặt của Nam Cung Phi lại rất ảm đạm.
Bởi vì cô biết rằng cô không thể chạy trốn được.
Cô biết rằng mặc dù tên nam nhân đó ban đầu không đến tìm cô nhưng kế hoạch của hắn ta rất có thể đã thay đổi.
...Ta nên làm gì đây?
Sau khi tự hỏi điều này, Nam Cung Phi tập trung hơi thở và quấn nội khí quanh người.
Cô đã bảo Cửu Nhân Hoa chạy trốn, nhưng cô tự hỏi liệu tên nam nhân đó có thực sự cho phép điều đó không?
Sau khi quấn nội khí quanh người, cô ấy lại nói với Cửu Nhân Hoa một lần nữa.
“Nhanh lên... Đi báo cho người ở núi Hoa Sơn."
"Nhưng..."
Cửu Nhân Hoa liếc nhìn chỗ phía sau với đôi mắt run rẩy.
Không quá xa họ là tòa tiểu phủ đệ nơi sư phụ của cô đang ở.
Sư phụ của cô đang trong tình trạng gần như không thể đi lại được chứ đừng nói đến chạy.
Vậy nếu... nếu tên nam nhân đó đến được tòa phủ đệ...
"Tỉnh đi!"
Cửu Nhân Hoa rất ngạc nhiên sau khi nghe Nam Cung Phi nói.
“Nhìn kỹ tình hình hiện tại, ngươi không giúp được gì ở đây. Nếu ngươi có thứ gì đó cần bảo vệ, hãy nghĩ xem ngươi nên làm gì trước."
Đó không phải là những lời ngắn gọn thường phát ra từ Nam Cung Phi.
Nam Cung Phi không biết Cửu Nhân Hoa đang lo lắng điều gì, cô chỉ nói những lời đó với Cửu Nhân Hoa vì cô đang khó khăn trong việc quyết định nên làm gì.
Ngay cả khi nói chuyện, Nam Cung Phi vẫn nhìn chằm chằm vào tên nam nhân.
- Phù...
Âm thanh đó phát ra từ miệng Nam Cung Phi.
Một tiếng thở sâu và nặng nề.
Thay vì thanh kiếm gỗ, cô rút thanh kiếm thật ra và chĩa về phía tên nam nhân.
“Nàng thật sự định làm vậy sao? Ca ca này bận lắm, sẽ không dễ dãi với nàng đâu, nàng thơ, hãy suy nghĩ kỹ đi.”
Hắc Hiếu Thảo nói với giọng điệu vui tươi và Cửu Nhân Hoa nghiến chặt răng để che giấu sự thật rằng đôi môi cô đang run rẩy vì sợ hãi.
Hơi thở của cô không thể bình tĩnh như Nam Cung Phi, nhưng Cửu Nhân Hoa vẫn cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.
Cô đã cố gắng hết sức, nhưng sau khi tưởng tượng đến cảnh thanh đại kiếm kia đang nhắm vào mình, cô không thể hoàn toàn bình tĩnh được.
Ngay lúc đó, khi Hắc Hiếu Thảo tiến lên một bước, Nam Cung Phi bắn về phía hắn như một mũi tên như thể cô đã chờ đợi khoảnh khắc đó từ lâu.
-Vút-!
Âm thanh của một thanh kiếm chém mạnh vào không khí vang vọng.
Thanh kiếm của Nam Cung Phi vừa nhanh vừa chính xác.
Nhanh đến nỗi Cửu Nhân Hoa thậm chí còn không thể nhìn rõ.
Nhưng ngay cả khi đó, Hắc Hiếu Thảo vẫn né tránh như không có chuyện gì xảy ra!
Thật không thể tin được, làm sao gã ta có thể di chuyển nhanh như vậy với một thân hình to lớn như vậy.
Nhưng Nam Cung Phi vẫn tiếp tục t·ấn c·ông như thể cô đã lường trước được điều đó sẽ xảy ra.
Bởi vì lượng nội khí mà cô ấy đã truyền vào thanh kiếm của mình, nên mỗi nhát kiếm đều có thể nhìn thấy rõ dấu vết của thanh kiếm.
Trông nó đẹp đến mức vô lý, nhưng Cửu Nhân Hoa không có thời gian để nghĩ về những điều đó.
- Nhanh lên... Đi báo cho người của phái Hoa Sơn biết.
Cô nhớ lại những gì Nam Cung Phi đã nói với cô.
Khi Hắc Hiếu Thảo nghiêng người để né tránh, Cửu Nhân Hoa bắt đầu bỏ chạy.
“...Chậc.”
Hắc Hiếu Thảo tặc lưỡi khi nhận thấy chuyển động của cô.
Thanh kiếm mà hắn ta chưa sử dụng vì bận né tránh, đột nhiên nhắm vào thiếu nữ đang bỏ chạy.
Hắn đã lường trước được điều này sẽ xảy ra vì gã biết rằng các thiếu nữ sẽ không thể làm được gì nhiều trong hoàn cảnh hiện tại.
Hắn ta đã hơi ngạc nhiên khi thanh kiếm được vung ra bởi thiếu nữ tóc trắng xanh xinh đẹp này lại dữ dội hơn hắn nghĩ.
Nhưng cũng chỉ thế thôi!
Hắn biết rằng cô nhiều nhất cũng chỉ mới ngoài hai mươi và không thể là mối đe dọa đối với gã ta.
Vì vậy, ta không muốn làm sẹo khuôn mặt cô.
Hắn liếc nhìn thiếu nữ đang đánh hắn.
Từ khi sinh ra đến giờ, hắn chưa từng thấy một nữ nhân nào xinh đẹp đến thế.
Hắn nghĩ đến cảm giác của cô khi bị đưa lên giường.
Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ khiến máu hắn sôi lên và hắn không thể ngăn được nụ cười dâm đãng hiện lên trên khuôn mặt.
Tuy nhiên, để làm được điều đó...
Ta phải loại bỏ mọi thứ gây phiền nhiễu.
Hắn ta không thể làm gì cô ngay lúc này, nên gã ta định sẽ đánh cô b·ất t·ỉnh ngay bây giờ và đưa cô đến hang động sau khi giải quyết xong việc ở đây.
Cùng với Thần Y, nếu lão ta ở đây.
Để làm được điều đó, hắn phải loại bỏ mọi thứ có thể quay lại ám ảnh hắn trong tương lai.
Hắc Hiếu Thảo đưa nội khí vào thanh kiếm của mình và chuẩn bị vung nó...
Đường kiếm chém ra là thứ Cửu Nhân Hoa không thể né tránh được và chắc chắn sẽ chặt đứt đầu cô.
Nhưng vào lúc đó, ngay khi Hắc Hiếu Thảo sắp vung kiếm...
-Vút!
“...!"
Thanh kiếm của Nam Cung Phi đâm vào lỗ hổng nhỏ đó.
Hắc Hiếu Thảo đột nhiên cảm thấy một cảm giác nặng nề bao quanh khu vực đó và cảm thấy cơ thể mình trở nên chậm chạp.
Hắn ta cố gắng phản ứng kịp thời nhưng không thể và hắn ta kết quả là trở thành n·ạn n·hân của nhát kiếm của Nam Cung Phi, cắt một v·ết t·hương vào bụng Hắc Hiếu Thảo.
"...Ồ."
Hắn rất ấn tượng.
Sau khi xén vào, Hắc Hiếu Thảo xoa bụng.
Hắn nhận thấy có một ít máu chảy ra.
Nó không cắt sâu vào hắn nên không phải là vấn đề lớn đối với gã, nhưng tâm trí hắn ta lại quay trở lại với sự xuất hiện đột ngột của luồng khí nặng nề từ Nam Cung Phi.
Lúc đó hắn mới nhận ra rằng cô đã che giấu kỹ năng của mình trong khoảnh khắc đó.
Một nụ cười gượng gạo hiện trên khuôn mặt hắn khi nhận ra mình đã tìm thấy điều gì đó thú vị.
Vì thế, hắn đã để Cửu Nhân Hoa trốn thoát, nhưng tâm trạng của Hắc Hiếu Thảo chỉ tươi lên khi hắn tìm thấy thứ gì đó có thể giúp gã giải trí.
Hắn ta tự hỏi trong giây lát rằng liệu gã có nên đuổi theo và g·iết vị thiếu nữ kia không?
Nhưng lại cảm thấy lo lắng hơn về người thương đang đứng trước mặt mình.
“Tiểu yêu tinh... Nàng và Nam Cung gia có quan hệ thế nào?”
Khí tức nặng nề mà hắn cảm nhận được lúc nãy chắc chắn là của Kiếm Sư - (bậc thầy kiếm thuật).
Không thể là lỗi của hắn được vì hắn ta đã từng cảm thấy cảm giác tương tự trong những trận chiến mà gã đã trải qua trong quá khứ.
Cuối cùng hắn ta cũng nhận ra sau khi bị vẻ đẹp của cô làm cho hắn mất tập trung.
Mái tóc trắng xanh, đôi mắt xanh và luồng khi sắc lạnh tỏa ra từ cô.
Đây là những đặc điểm độc đáo chỉ có ở hậu duệ của Gia tộc Nam Cung gia.
“...Cùng với Cửu gia, còn có một thiếu nữ của Nam Cung gia cũng ở Hoa Sơn. Có chuyện gì vậy nhỉ?"
Hắc Hiếu Thảo mỉm cười rùng rợn và nghĩ đến Bách Tùng.
Bởi vì hắn chưa bao giờ nghe nói đến việc có một thành viên của Gia tộc Nam Cung gia ở Bách Tùng.
Đồ khốn nạn vô dụng, ta sẽ g·iết c·hết hắn ngay khi ta trở về.
Gã ta đã nghĩ đến việc g·iết hắn ta sau chuyện này vì gã ta không thích sự vô dụng của hắn.
Nhưng Hắc Hiếu Thảo nghĩ rằng có lẽ tốt hơn là nên trì hoãn việc đó lại.
- Phù....
Cùng với hơi thở của cô, khí chất của Nam Cung Phi trở nên dày đặc hơn.
Bởi vì đòn t·ấn c·ông mà cô đã ẩn giấu không thể đánh trúng hắn ta một cách chính xác nên cô phải tập trung hơn.
Cô phải trở nên nghiêm túc hơn nữa khi đã bị phát hiện.
Ta có thể chống lại hắn ta được bao lâu?
Trong khi che giấu sự lo lắng bên trong, cô đã nghĩ đến việc t·ấn c·ông lần nữa, nhưng lại cảm thấy một cảm giác bất an và theo bản năng giơ kiếm lên để chặn lại.
Cô biết rằng đã quá muộn để cô có thể né tránh.
-Rầm!
Sau cú v·a c·hạm cực mạnh, cơ thể của Nam Cung Phi bay lên không trung.
Cô bị hất bay lên một cái cây và khi v·a c·hạm mạnh vào cây, cô rên lên một tiếng đau đớn và ngã xuống đất.
"Ồ, ta không kiểm soát được sức mạnh của mình vào lúc đó.”
Nam Cung Phi nôn ra một ngụm máu trong khi Hắc Hiếu Thảo nói, cố gắng giữ lại ý thức.
Đó là cái gì thế?
Cô thậm chí còn không thể nhìn thấy cách hắn ta t·ấn c·ông.
Nhìn cách Hắc Hiếu Thảo lắc tay thì có vẻ như hắn ta đã t·ấn c·ông b·ằng nắm đấm.
Một nắm đấm...
Cô không nghĩ hắn ta là một đấu sĩ đấm bốc vì gã ta luôn mang theo một thanh kiếm và giờ đây cô rất sốc khi biết rằng một cú đánh mạnh đến vậy lại đến từ một nắm đấm.
“Ồ...!”
Nam Cung Phi rên rỉ vì cơn đau nhói đột ngột mà cô cảm thấy ở cánh tay trái.
Có vẻ như cánh tay đã bị gãy.
Dù vậy, cô vẫn cố gắng đứng dậy ngay khi cảm thấy Hắc Hiếu Thảo đang từ từ thu hẹp khoảng cách giữa họ.
Hắc Hiếu Thảo sau đó hỏi trong khi nhìn cô.
“Mặt của nàng vẫn ổn chứ?"
Nam Cung Phi cắn chặt môi khi nghe thấy giọng nói của Hắc Hiếu Thảo vọng đến từ xa.
*********
Tôi đi bộ trên phố với tâm trạng thoải mái.
Tôi đã hỏi lại về ma thạch nhưng không có kết quả, rồi hỏi khi nào cửa hàng thịt xiên ngon lành đó đóng cửa.
Tôi hỏi như vậy để không bị trễ trong trường hợp tôi muốn mua chúng lần nữa.
May mắn thay, họ nói rằng họ làm việc đến tận đêm.
Tôi mua một xiên thịt để lấp đầy bụng rồi đi đến tòa tiểu phủ đệ nơi Mai Hoa Kiếm Nữ và Thần Y đang ở.
Khi tôi di chuyển, cuối cùng tôi đã rời khỏi đường phố và tiến vào rừng.
Đường đến đó hơi khó tìm, nhưng tôi có thể nhớ ra đường đi vì tôi đã từng đến đó vài lần rồi.
Có lẽ Thần Y sẽ trừng mắt nhìn tôi lần nữa nếu tôi đến đó...
Tôi hơi ngần ngại khi đi vì ông ta luôn có vẻ mặt khó chịu mỗi khi tôi đến đó.
[Ta không thể tin rằng trong số tất cả mọi người, ngươi lại là người nói ra những lời khó chịu.]
Ông lúc nào cũng xen vào những lúc thế này nhỉ.
[Tại sao ta lại không làm thế khi ngươi đang nghĩ những điều vô lý như vậy?]
Trong lúc tôi đang trò chuyện với Thiết lão, tôi thấy có người đang tuyệt vọng chạy về phía tôi từ đằng xa.
"Cửu Nhân Hoa...?”
Thật ngạc nhiên, đó lại là Cửu Nhân Hoa, người mà tôi nghĩ lúc này đang ở trên núi Hoa Sơn.
Tôi nghĩ cô ấy sẽ ở cùng Nam Cung Phi...
Lúc đó cô ấy đã tới thăm tòa phủ đệ đó chưa?
Nhưng mà, Nam Cung Phi đâu rồi...?
Trong khi tôi đang nghĩ ngợi thì Cửu Nhân Hoa vẫn chạy hết tốc lực, cố gắng thở đều trong khi chạy.
Ngay khi ý thức của cô bắt đầu suy yếu, ánh mắt chúng tôi chạm nhau,
Và rồi Cửu Nhân Hoa hét lên như thể cô ấy sắp bật khóc.
“Ca... Ca ca ơi!”
"Hả?"
Ca ca...?
Tôi cảm thấy như tâm trí mình như đóng băng ngay khi nghe cô ấy gọi tôi như vậy.
Đây là từ mà lần đầu tiên sau nhiều thập kỷ tôi mới được nghe từ Cửu Nhân Hoa.
Tại sao đột nhiên cô ấy lại thế này, cô ấy bị bệnh à...?
“Ca ca ơi! Ca ca!”
“Này, chuyện gì thế”
“Tỷ-Tỷ đang...!”
Khoảnh khắc tôi nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của Cửu Nhân Hoa, tâm trí tôi lập tức trở nên lạnh lẽo.