Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 85: Quỷ Vương (4)



Chương 84: Quỷ Vương (4)

-Vù vù!

Âm thanh của kim loại cắt qua không khí vang vọng khắp nơi.

-Vù vù!

Thanh kiếm vạch ra những đường đi trong không khí với độ chính xác c·hết người.

Được tiếp thêm sức mạnh bởi nội khí, nó để lại dấu vết ở bất cứ nơi nào nó đi tới,

Những hư ảnh vết kiếm tạo thành trông giống như dòng nước chảy.

Nhanh chóng nhưng vẫn đầy màu sắc.

Thanh Long Bộ Pháp, được môn nhân Nam Cung luyện, để giúp kiếm thuật của họ trở nên mạnh mẽ và nhanh hơn.

Giống như đang nhìn vào chuyển động cơ thể linh hoạt của một con rồng.

Nam Cung Phi tiếp tục sử dụng võ công gia tộc của mình, ‘Kiếm Sư’ khi cô vung kiếm.

Luồng khí của cô đang dần cạn kiệt, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

Đã bao lâu rồi cô không vung kiếm.

Có lẽ chỉ mới vài phút thôi.

Nhưng dù vậy, Nam Cung Phi vẫn cảm thấy cơ thể mình đã đạt đến giới hạn.

Cảm giác như thể cô đã vung kiếm cả một ngày trời vậy.

Cánh tay trái bị gãy trước đó khiến cô đau đớn hơn mỗi khi cô cử động.

Vì cô không quen với những trận chiến thực tế nên cơ thể cô cứng đờ và không di chuyển theo ý muốn.

Ta không thể...thu hẹp được khoảng cách với hắn ta....

Cô tự hỏi khoảng cách giữa mình và tên nam nhân đó là bao nhiêu?

Cho đến giờ, điều duy nhất Hắc Hiếu Thảo làm chỉ là né tránh, hắn ta thậm chí còn không sử dụng v·ũ k·hí của mình.

Cô cắn môi để cố gắng lấy lại ý thức đang dần mất đi của mình.

Cô cắn mạnh đến nỗi môi cô bắt đầu rỉ máu.

Nội khí của cô dần cạn kiệt và thanh kiếm của cô cũng dần mất đi sức mạnh.

Những quang mang do thanh kiếm tạo thành cũng dần mất đi.

Thanh kiếm của cô cũng chậm dần khi cô ngày càng kiệt sức.

Hắc Hiếu Thảo nhìn thấy cơ hội này và vung tay về phía Nam Cung Phi.

“Aghh!”

Chỉ với đòn t·ấn c·ông nhẹ này, Nam Cung Phi đã bị hất văng khắp mặt đất.

“Có vẻ như nàng thơ bé nhỏ của ta chưa từng g·iết ai cả."

Nam Cung Phi phải vật lộn để thở khi Hắc Hiếu Thảo nói.

Sau đó Hắc Hiếu Thảo nghĩ trong khi nhìn Nam Cung Phi.

Cô ấy đã trên 20 tuổi chưa? Nhìn vào làn da mịn màng của cô ấy, có thể cô ấy chưa đến 20 tuổi.

Dù sao đi nữa, gã cũng chẳng quan tâm.

Bởi vì tuổi tác không quan trọng vì cô có khuôn mặt và thân hình rất đẹp, điều đó chứng tỏ cô chắc chắn sẽ rất ngon.

Hắn ta chỉ hơi ngạc nhiên một chút thôi.

Gã đã nghe nói về đứa con trai của Gia tộc Nam Cung gia.

Hắn thấy lạ và buồn cười khi đứa con của Nam Cung gia được gọi là 'Lôi Kiếm' chứ không phải 'Kiếm Long'.

Cả vị Gia chủ của Nam Cung gia, Thiên Tôn.

Họ đã không thể khiến gia tộc của mình tỏa sáng ở thời đại hiện tại, hắn nghĩ vậy.

Nhưng thiếu nữ trước mặt hắn đã buộc Hắc Hiếu Thảo phải thay đổi lối suy nghĩ.

‘Kiếm Sư’ phải không?

Võ công của Nam Cung gia cho thấy người luyện giải phóng một luồng khí mạnh gây áp lực lên khu vực xung quanh họ.

Hắc Hiếu Thảo biết rằng võ công này sẽ hút hết một lượng lớn nội khí từ người sử dụng.

Ngay cả việc duy trì nó cũng khó khăn cho cơ thể.

Nhưng thiếu nữ trước mặt hắn ta đã di chuyển một cách uyển chuyển trong khi sử dụng kỹ năng như vậy.

Có phải tất cả những thiên tài của thế hệ này đều như vậy không?

Hắc Hiếu Thảo đã nghĩ rằng dù 'Kiếm Long' hay 'Kiếm Phượng' là gì thì chúng cũng chỉ là những đứa nhóc được đặt tên thôi, nhưng sau khi nhìn thấy Nam Cung Phi, gã đã thay đổi suy nghĩ.

Hắn ta chắc chắn rằng khi thời gian trôi qua, thế giới sẽ tràn ngập những con quái vật như cô.

Vậy, thế là xong!



Hắc Hiếu Thảo bước từng bước đi về phía Nam Cung Phi.

Ta đã lãng phí nhiều thời gian hơn mức cần thiết rồi.

Hắc Hiếu Thảo đã tốn nhiều thời gian hơn dự định để cố gắng không làm tổn thương đến khuôn mặt cô.

Sẽ dễ dàng hơn nếu hắn ta cắt cô làm đôi, nhưng gã ta nghĩ rằng như vậy sẽ quá lãng phí vì cô quá xinh đẹp.

Hắn biết rằng một võ nhân ở trình độ của cô sẽ không già đi về mặt thể chất trong một thời gian dài, vì vậy hắn muốn giữ cô lại.

“Vì vậy ta phải cẩn thận với nàng ấy."

Hắn muốn tận hưởng một chút cùng cô nhưng lại nhớ đến thiếu nữ đã trốn thoát.

Gã ta tự hỏi phải mất bao lâu thì Hoa Sơn mới được thông báo về sự có mặt của hắn.

Hăn ta cho rằng sẽ mất khoảng 30 phút để họ đến đây sau khi nghe những gì đã xảy ra,

“Ừm, sẽ hơi rắc rối nếu phải xóa hết mọi dấu vết."

Nói xong, Hắc Hiếu Thảo chạm vào cổ Nam Cung Phi để đánh dấu phong ấn cô.

“...!"

“Đứng yên, ca ca này còn có việc phải làm trước.”

Hắn biết rằng cô không còn sức lực để chạy trốn nữa, nhưng vẫn đánh dấu để giữ cô đứng yên đề phòng trường hợp xấu xảy ra.

Sau đó Hắc Hiếu Thảo đi về phía rào chắn.

Khi đến gần hơn, một rào cản vô hình đã ngăn Hắc Hiếu Thảo tiến xa hơn.

Hắc Hiếu Thảo nhìn thấy điều đó và mỉm cười.

Hắn ta cảm nhận được luồng khí của một Đạo sĩ từ kết giới đó.

Gã biết sau khi nhìn thấy nó từ gần.

Mai Hoa Thiên Tôn đã dựng nên rào chắn này.

Như Bách Tùng đã nói, ở Thiểm Tây ngoài Mai Hoa Thiên Tôn ra thì không có ai có thể dựng nên một bức tưởng thành lớn như vậy.

“Thậm chí còn không cử một hộ vệ nào trong khi vẫn che giấu điều gì đó... Hắn ta đang nghĩ gì vậy?”

Hắc Hiếu Thảo đề phòng, dùng nội khí để do thám khu vực gần đó, nhưng gã không tìm thấy ai khác.

Hắn biết rằng nếu gã không tìm được ai bằng nội khí của mình thì có thể khẳng định rằng thực sự không có ai ở đây.

Gã không biết tại sao Hoa Sơn lại bất cẩn như vậy, nhưng hắn cảm thấy như vậy là tốt cho mình.

Nếu Thần Y có ở đây thì đúng là như vậy.

"Ta đoán mình sẽ tìm ra câu trả lời sau khi đập nát nó."

Để biết Thần Y có ở đây hay không? Tất cả những gì hắn phải làm là phá vỡ rào cản.

Gã ta dần dần truyền nội khí vào thanh đại kiếm của mình.

Không khí xung quanh thanh kiếm bắt đầu biến dạng khi nội khí tràn vào.

Nam Cung Phi sau khi chứng kiến cảnh đó đã thở hổn hển.

Đó là một lượng khí không thể tin được.

Việc hắn có thể nén toàn bộ lượng khí đó vào một điểm là điều không thể tin được đối với cô.

"Ư..ư..."

Vì vết xăm kí tự này, Nam Cung Phi thậm chí không thể thốt ra tiếng nói.

Nam Cung Phi đã cố gắng sử dụng nội khí của mình để trốn thoát, nhưng cô đã cạn kiệt chúng rồi nên không thể làm vậy được.

Cô đã thành công khi để Cửu Nhân Hoa trốn thoát, nhưng cô không biết khi nào quân tiếp viện sẽ đến.

Với tốc độ này, cô biết mình đã đến hồi kết.

Cô biết tên nam nhân đó muốn cô.

Dù Nam Cung Phi có ngây thơ đến đâu thì cô cũng biết rằng nếu cô bị tên nam nhân đó bắt đi, những điều tồi tệ sẽ xảy đến với cô.

Làm sao ta có thể?

Cô không muốn b·ị b·ắt đi.

Nam Cung Phi nhớ lại lúc Hắc Hiếu Thảo vuốt má cô bằng tay hắn trước đó khi cô còn mệt.

Cảm giác thật kinh tởm và buồn nôn.

Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ khiến toàn thân cô nổi da gà.

Đó chính là cảm giác khi bị tên nam nhân đó chạm vào.

Không giống như người kia.

Nam Cung Phi cảm thấy thất vọng về bản thân mình vì suy nghĩ đột nhiên nảy sinh trong đầu.

...Ngay cả vào thời điểm như thế này.

Cô thất vọng vì đó là những gì diễn ra trong đầu cô khi cô rơi vào tình huống như vậy.



Cô nghĩ đến người khác khi cô thậm chí không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình...

Làm ơn...

Nam Cung Phi đã cố gắng mọi cách để thoát khỏi hình xăm kí tự của hắn ta, nhưng không thể vì cô đã hết nội khí.

Nhưng dù vậy, cô vẫn tiếp tục đấu tranh.

Cô biết rằng nếu tiếp tục như vậy, cơ thể cô sẽ bị tổn thương vĩnh viễn, nhưng cô có thứ quan trọng hơn thế.

Nam Cung Phi không thể dừng lại khi nghĩ rằng cô có thể sẽ không thể ở bên cạnh người mà cô đang nghĩ đến nữa.

Khi cô sắp dùng thêm sức mạnh để cố thoát khỏi hình xăm đó trong khi vẫn chịu đựng cơn đau...

“...Đừng liều lĩnh như vậy.”

Nam Cung Phi dừng lại ngay khi nghe thấy giọng nói đó.

Cơ thể của cô vốn đã bị đông cứng vì v·ết t·hương, đột nhiên được giải thoát.

“Á...!”

Không biết có phải vì cô chưa hoàn toàn tự do hay không, Nam Cung Phi nhận thấy rằng cô không thể nói rõ giọng.

Bởi vì thế, cô thậm chí không thể nói ra những gì mình muốn nói.

Cậu nhóc nói trong khi nhìn Nam Cung Phi.

“Im lặng đi. Ta sẽ không nghe lời ngươi đâu, ngay cả khi ngươi bảo ta chạy, vậy nên hãy im lặng và trốn đi."

Sau khi nói những lời đó, hắn vỗ đầu Nam Cung Phi.

Phải thật nhẹ nhàng để không làm cô ấy đau.

“...Tạ ơn trời.”

Sau khi nói những lời đó với sự nhẹ nhõm.

Cậu nhóc bước một bước về phía Hắc Hiếu Thảo.

Nam Cung Phi cố gắng ngăn hắn lại vì sốc, nhưng cậu nhóc đã biến thành ngọn lửa.

*********

Hắc Hiếu Thảo bao quanh mình bằng nội khí và nghiêng người sau khi cảm thấy ớn lạnh.

- Xoẹt!

Hắn đã thành công tránh được điều tồi tệ nhất theo bản năng, nhưng không thể tránh được hoàn toàn và cảm thấy đau đớn khi có thứ gì đó đã đâm vào bụng.

Sau đó, gã ta cố gắng tập trung nội khí vào vùng bụng, nhưng vì cảm thấy nguy hiểm từ đòn t·ấn c·ông đâm vào nên hắn ta lùi lại.

Tận dụng đã tác động của cú đẩy, Hắc Hiếu Thảo trượt đi.

- Roẹt.

Bàn chân hắn ta phát ra âm thanh thô ráp khi gã ta trượt trên bãi cỏ.

"Xi...!"

Sau khi Hắc Hiếu Thảo ngừng trượt, hắn ta khạc ra một ít máu ra nền đất.

Hắn biết mình đã hơi chậm trễ trong việc đưa nội khí vào bụng, nhưng chỗ hắn bị t·ấn c·ông đang rung chuyển.

Hắn ta ngửi thấy mùi gì đó cháy.

Từ bụng của hắn.

Hắc Hiếu Thảo hướng ánh mắt giận dữ về phía kẻ đã t·ấn c·ông mình.

Cùng với cái bụng rung lên, Hắc Hiếu Thảo bắt đầu mỉm cười.

“Đồ khốn nạn.”

- Bừng-!

Khi nhìn thấy ngọn lửa bao trùm khu vực gần đó, Hắc Hiếu Thảo ngay lập tức biết mình đang phải đối đầu với ai.

“...Ta đang định sớm đến thăm tiểu thiếu gia, nhưng ngươi lại quyết định đích thân đến gặp ta sao?”

Hắc Hiếu Thảo đã lên kế hoạch tìm ra vị trí của hắn bằng cách cử thuộc hạ của mình.

Nhưng hắn đã chọn xuất hiện trước mặt Hắc Hiếu Thảo một mình.

Cùng với ngọn lửa rực cháy bao quanh cơ thể hắn.

“Ngươi đã giới thiệu xong chưa?”

Như thể hắn đang chứng minh với mọi người rằng hắn là họ hàng huyết thống của Cửu gia.

Hắn trông giống hệt như Hỏa Quỷ đã từng thống trị chiến trường trong quá khứ.

Dù sao thì hậu duệ trực hệ vẫn là dòng máu đích hệ.

Hắc Hiếu Thảo trở nên nghiêm túc hơn sau khi nghĩ những lời đó.



Hắn ta trông trẻ hơn hắn mong đợi.

Cửu thiếu gia trước mặt hắn trông giống như một cậu nhóc vừa mới bắt đầu hành trình trở thành một võ nhân.

Nhưng đòn t·ấn c·ông trước đó của hắn ta chắc chắn là có năng lực thật!

Trước đó, Hắc Hiếu Thảo đã thử dùng nội khí để do thám khu vực này nhưng không phát hiện ra sự hiện diện của nó.

Điều đó có nghĩa là cậu nhóc trước mặt hắn đã cố tình ẩn giấu luồng khí của mình để chuẩn bị cho cuộc t·ấn c·ông bất ngờ này.

Hắn ta đã che giấu luồng khí của mình rất tốt đến nỗi Hắc Hiếu Thảo không thể phát hiện ra hắn...

Có nhiều quái vật hơn ta nghĩ phải không?

Nàng thơ lúc này là một chuyện, nhưng Hắc Hiếu Thảo biết rằng tên nhóc đứng trước mặt hắn chắc chắn ở đẳng cấp cao hơn cô.

Có vẻ như hắn ta vẫn chưa đạt đến Tuyệt Đỉnh, nhưng sẽ không lâu nữa đâu.

Mặc dù đã nhiều thập kỷ trôi qua kể từ khi Hắc Hiếu Thảo đạt đến trình độ này và không có tiến triển gì.

“...Thật khó chịu.”

Hắc Hiếu Thảo biết rằng những đứa nhóc như thế này đã bắt đầu nở rộ và sẽ trở nên lớn hơn nhiều trong tương lai.

Điều này đảm bảo với hắn rằng nếu có đủ thời gian, họ sẽ dễ dàng vượt qua và bước qua gã ta.

Đó chính là lý do tại sao Hắc Hiếu Thảo đặc biệt thích giẫm lên những bông hoa vừa mới nở.

Giẫm đạp lên chúng ngay từ đầu trong cuộc sống để chúng không thể phát triển được.

Hắc Hiếu Thảo, vì thế, đặc biệt cảm thấy cần phải giẫm lên cậu nhóc đang đứng trước mặt mình vì ánh sáng mà nó tỏa ra.

Vấn đề là thời điểm đó không thực sự tốt.

Ta muốn hoàn thành việc này ngay.

Chậc!

Hắc Hiếu Thảo muốn từ từ và đau đớn giẫm đạp lên con trai của Cửu gia, nhưng gã không có nhiều thời gian, nên phải cho tên nhóc đó một c·ái c·hết nhanh chóng.

Hắn thấy thất vọng nhưng vẫn phải làm vậy.

Hắc Hiếu Thảo nắm lấy thanh kiếm lớn và vào tư thế chiến đấu.

Gã ta đã để cậu nhóc đánh mình vì hắn đã mất cảnh giác, nhưng đối thủ của hắn chỉ là một thiên tài.

Vậy nên Hắc Hiếu Thảo nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn miễn là hắn không để mất cảnh giác.

-Cái gì thế? Tên nhóc đó đã ở đâu-

Ngọn lửa còn sót lại trước mặt hắn đột nhiên biến mất.

Không thể nào ngọn lửa rực rỡ như vậy lại có thể biến mất nhanh đến thế.

Hắc Hiếu Thảo nhanh chóng sử dụng nội khí để tìm ra vị trí của cậu nhóc.

Khi tìm được vị trí của tên nhóc, Hắc Hiếu Thảo lập tức vung kiếm.

Bởi vì cậu nhóc ở phía sau hắn ta.

-Vút!

Không có tác động nào theo hướng thanh kiếm vung tới.

Cùng lúc đó, một cú đánh cực mạnh đập vào hông của Hắc Hiếu Thảo và hất gã ta bay đi.

Sau khi lăn trên đất bằng cơ thể khổng lồ của mình, hơi nóng và bụi kết hợp lại và che khuất tầm nhìn của hắn.

“Đồ chuột nhắt...”

Hắc Hiếu Thảo lúc này đã vô cùng tức giận, vung kiếm và thổi bay hết bụi.

-Vù!

Khi mọi bụi bặm đã bay đi, Hắc Hiếu Thảo nhận thấy ngọn lửa đang bùng cháy không còn nữa và chỉ còn lại một cậu nhóc đang đứng vững.

Ngọn lửa bao quanh cậu nhóc đã biến mất như thể chúng chưa từng tồn tại ở đó, chỉ còn lại lượng nhiệt còn sót lại.

“Giờ thì ta nhớ ra rồi.”

Hắc Hiếu Thảo gầm gừ sau khi nghe thấy giọng nói của Cửu Dương Thiên.

Lòng tự trọng của hắn bị tổn thương vì hắn đã để lãnh phải hai đòn t·ấn c·ông từ một thằng nhóc, thậm chí nó còn chưa đạt đến Tuyệt Đỉnh.

Cửu Dương Thiên sau đó nói và nhìn Hắc Hiếu Thảo.

Hắc Hiếu Thảo cảm thấy hơi lo lắng khi nhìn thấy cả ánh mắt và tóc của tên nhóc đều có xích sắc.

Một tên nhóc chỉ là một võ giả Nhất Lưu.

“Hắc Hiếu Thảo... Ta nghĩ đó là tên của ngươi nhỉ?”

Sau đó, tên nhóc chậm rãi nhưng kiên quyết nói tên hắn.

“Đừng có vô lễ gọi thẳng tên người lớn như thế."

Hắc Hiếu Thảo tự hỏi làm sao tên nhóc đó biết tên mình.

Cái tên 'Quỷ Vương’ đã lan truyền khắp thiên hạ, nhưng nó vẫn chưa đủ nổi tiếng để mọi người biết được tên thật của Hắc Hiếu Thảo.

Hơn nữa...

Cái quái gì vậy, cái cảm giác này là sao ?

Hắc Hiếu Thảo cảm thấy một cảm giác lạnh sống lưng ngay khi Cửu Dương Thiên thốt ra tên hắn ta.