Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 86: Quỷ Vương (5)



Chương 85: Quỷ Vương (5)

-Bùm!

Sau cú v·a c·hạm, Hắc Hiếu Thảo thấy mình bị đẩy lùi về phía sau.

"Mẹ kiếp!"

Sau khi cố định lại thân thể, Hắc Hiếu Thảo tức giận vung kiếm.

-Vù!

Thanh kiếm chứa đầy nội khí đó phóng ra một luồng kiếm khí chém về phía tôi.

Và tôi, người được định sẵn cú đánh, đã né nó bằng những chuyển động uyển chuyển.

Một bước lùi nhẹ nhàng và một cú nhảy vọt.

Trong khi đó, Hắc Hiếu Thảo vẫn tiếp tục vung kiếm một cách không ngừng nghỉ.

Tốc độ t·ấn c·ông của hắn ta không chậm vì gã ta có cơ bắp và là một võ nhân đã đạt đến trình độ Tuyệt Đỉnh.

Nhưng dù vậy, đòn t·ấn c·ông của Hắc Hiếu Thảo chỉ đánh vào khoảng không.

Cuối cùng, một lần nữa tôi lại đấm vào bụng hắn.

"Ngươi!!!"

Ngay cả với cơ bắp của hắn ta, nắm đấm của tôi vẫn ấn sâu vào bụng gã ta...

- Bừng!

Và đốt nó.

"Á!”

Hắc Hiếu Thảo cố gắng đẩy tôi ra thật nhanh vì cơn đau bất ngờ.

Nhưng tôi đã giữ khoảng cách với hắn ta rồi.

“Hộc...Hộc.”

Hắc Hiếu Thảo thở hổn hển.

“ Đồ khốn nạn”

Hắc Hiếu Thảo có vẻ như đang rất đau đớn, xét theo việc hắn ta phải ôm chặt bụng mình.

“Nghe nói ngươi là người Cửu gia, tại sao lại xen vào đây?!”

Tôi không trả lời câu hỏi của Hắc Hiếu Thảo bằng lời.

—Bừng-!

Ngọn lửa của tôi chính là phản ứng của tôi và chúng bùng phát khắp nơi khi tôi sử dụng Cửu Diễm Hỏa Luân Công của mình.

Hắc Hiếu Thảo cố gắng chặn ngọn lửa bằng cách vung kiếm, nhưng hắn không thể chặn được tất cả.

Ngọn lửa bùng c·háy d·ữ d·ội, nhấn chìm toàn bộ khu vực như thể nó không muốn để lại bất cứ thứ gì còn sống sót.

Giữa những ngọn lửa đó, tôi nhìn thấy một lối mở.

Tôi thò tay qua khe hở giữa ngọn lửa đang bao trùm và túm lấy cổ Hắc Hiếu Thảo.

Rồi tôi bao khỏa bàn tay bằng ngọn lửa, định t·hiêu r·ụi đầu hắn.

Nhưng Hắc Hiếu Thảo phản ứng rất nhanh, hắn đã giải phóng một luồng khí, ngay sau đó hắn thoát khỏi sự kìm kẹp của tôi và tạo ra khoảng cách giữa chúng tôi.

Khi tạo ra được khoảng trống, Hắc Hiếu Thảo dùng tay xoa cổ vì cảm thấy nóng rát.

“Hộc...Hộc.”

Vì tôi đã ở giữa ngọn lửa quá lâu nên cơ thể tôi lúc này đang b·ốc k·hói.

...Ta đã bỏ lỡ nó.

[Bình tĩnh nào!]

Tôi nghe thấy Thiết lão khẩn trương lặp lại những lời đó trong đầu. Nhưng...

Tôi đang bình tĩnh.

[Ta có thể cảm nhận được sự tức giận bên trong của ngươi, vậy thì ngươi có ý gì khi nói là bình tĩnh?!]

Thật là kỳ quặc.

Tôi có thể thề rằng tôi vẫn bình tĩnh.

Tôi chỉ thất vọng thôi.

Tôi vẫn có thể cảm nhận được cảm giác nắm được cổ hắn ta trong tay tôi.

Tôi nên thiêu c·hết gã ta vào khoảng khắc đó.

Nhưng có vẻ như hắn ta có nhiều điều để thể hiện hơn tôi nghĩ.

Hắc Hiếu Thảo.

Đó là tên của tên nam nhân đang thận trọng quan sát tôi với thanh kiếm lớn trên tay.

Tôi biết hắn ta là ai.

Gã ta là người thuộc một trong những đội quân của Thiên Ma, chính xác hơn là một đồng thủ lĩnh.

Một ma nhân có một mắt và miệng bị che bằng miếng vải và mặt nạ.

Tuy nhiên, không giống như vẻ ngoài gầm gừ mà gã ta đang thể hiện hiện tại, trong ký ức của tôi, hắn ta giống như một xác c·hết chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân.

Bây giờ trông hắn ta khác rất nhiều so với những gì tôi nhớ.

Hắn ta đến từ Hắc Cung à...?

Tôi chưa bao giờ thực sự quan tâm đến quá khứ của tên ma nhân đó.

Bởi vì tôi bận rộn với cuộc sống riêng của mình và không quan tâm đến người khác.

Ta phải bắt hắn trả một cái giá tương xứng.

Không! Hắn phải trả bằng chính mạng của mình!

Nam Cung Phi...

Khi tôi liếc nhìn nơi Nam Cung Phi vừa nằm, tôi thấy rằng chỗ đó đã — may mắn thay — chạy đi, vì tôi không thể nhìn thấy ai còn ở chỗ đó.



Khi tôi mới đến đây, tôi thấy Nam Cung Phi nằm trên mặt đất.

Hình ảnh đó đã nhắc tôi nhớ đến những khoảnh khắc cuối cùng tôi có với Ma Kiếm.

Tôi buộc phải nhớ lại ký ức đó... ký ức về cảnh tôi ôm cô ấy trong vòng tay, không thể làm gì khi hơi thở cuối cùng của cô ấy tắt lịm.

Và... nếu tôi đến muộn hơn một chút, thì có thể tôi sẽ phải sống lại ký ức đó.

—Bừng!!!

Như thể đáp lại cảm xúc của tôi, nội khí của tôi tăng vọt dữ dội và ngọn lửa bao quanh cơ thể tôi cũng ngày càng lớn hơn và dữ dội hơn.

[Nhóc con!]

Tôi bước về phía Hắc Hiếu Thảo và xoay đòn Cửu Diễm Hỏa Luân Công của mình với tốc độ cực nhanh.

Sức mạnh chảy vào chân tôi khi tôi lao về phía trước và ngọn lửa bùng c·háy d·ữ d·ội theo chuyển động của tôi.

Thanh đại kiếm mà Hắc Hiếu Thảo vung lên rất nhanh.

Bởi vì hắn ta là một võ giả Tuyệt Đỉnh đã rèn luyện cơ bắp rất tốt nên có thể vung thanh đại kiếm rất nặng với một tốc độ rất nhanh.

Để phù hợp với điều đó, tôi đã tăng tốc độ của mình bằng cách trao quyền cho cơ thể mình bằng nội khí.

Sau đó dùng ngọn lửa chặn tầm nhìn của hắn ta.

Hắc Hiếu Thảo tiếp tục vung kiếm, nghĩ rằng ngọn lửa sẽ không đủ để ngăn cản hắn ta.

Nhưng những chuyển động kém cỏi của gã ta với thanh kiếm đã tạo cho tôi nhiều sơ hở.

Và... ngay cả khi không có sơ hở nào, tôi vẫn phải tạo ra một số sơ hở.

Một vết cắt nhẹ xuất hiện trên cơ thể tôi khi tôi di chuyển...

Nhưng tôi có thể cho hắn ta nhiều hơn vậy.

-Bụp!

"Aghhh!"

Vì tôi khó có thể bẻ gãy tay hoặc chân của hắn do cơ bắp của hắn rất nặng, nên tôi tập trung t·ấn c·ông vào một vị trí.

[Bình tĩnh... nào.]

Thanh đại kiếm của hắn ta lướt qua quần áo tôi.

Nhưng kết quả là, hông của hắn bị hở và tôi đã đấm vào đó bằng cú đấm rực lửa.

“Khụ khụ!”

Hắc Hiếu Thảo lảo đảo nặng nề.

Không bỏ lỡ cơ hội đó, tôi đá vào chân hắn để khiến hắn ngã.

Với một tiếng động, gã ta khuỵu xuống quỳ một chân xuống.

Hắn ta cố đẩy tôi ra bằng cánh tay, nhưng nắm đấm của tôi đã lao tới trước.

-Bụp!

Cái cổ dày của hắn ta cong lại.

Tuy nhiên, tôi không dừng lại mà tiếp tục t·ấn c·ông thêm lần nữa.

- Bụp!

Sau khi bị trúng hai phát, mắt của Hắc Hiếu Thảo chuyển sang xích sắc nguy hiểm.

Trong nỗ lực cuối cùng để gia tăng khoảng cách, hắn ta lại giải phóng nội khí một lần nữa.

“N-Ngươi!”

− Vù!

Sau khi luồng khí của gã ta được giải phóng, cơ thể tôi bị đẩy ra xa.

Tuy nhiên, không có thiệt hại nào xảy ra vì động thái này chỉ nhằm mục đích tạo thêm không gian để thở.

Tôi lấy tay phủi bụi trên người và quay lại liếc nhìn Hắc Hiếu Thảo.

...Bao lâu?

[...]

Tôi đang hỏi về nội khí của tôi.

Thiết lão không trả lời.

Vì tôi đã sử dụng nội khí một cách quá liều lĩnh nên có vẻ như tôi không còn nhiều khí nữa.

*******

Sau khi Hắc Hiếu Thảo đứng dậy, gã ta nhổ thứ gì đó ra.

Đó là một chiếc răng, kèm theo nó là lượng máu tích tụ trong miệng hắn ta.

Hắc Hiếu Thảo, hiện đang cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp, vô cùng tức giận.

Hắn ta đã b·ị đ·ánh gục chỉ bởi một đứa nhóc.

Quỷ Vương, chính là Hắc Hiếu Thảo.

...Đây là chuyện vớ vẩn gì thế này?

– Rắc.

Hắn ta nghiến răng chặt đến nỗi âm thanh hàm răng nghiền vào nhau làm vang lên tiếng ken két.

Và rồi hắn ta nắm lấy chuôi kiếm.

Gã biết mình không còn nhiều thời gian nữa, nhưng dù vậy, hắn vẫn muốn đứa nhóc trước mặt hắn phải c·hết, bằng mọi giá!

Thần Y hay thiếu nữ Nam Cung gia? Cả hai đều không còn quan trọng với hắn nữa.

Hắc Hiếu Thảo tập trung nội khí vào chân rồi nhảy lên, lao thẳng về phía tên nhóc!

********

Khi tôi thấy hắn ta lao về phía tôi, tôi lại một lần nữa nhấn chìm cơ thể mình trong ngọn lửa.



Tôi đột nhiên cảm thấy đau ở đan điền, nhưng tôi không để ý tới.

Không hiểu sao, tôi đột nhiên cảm thấy lạc lõng, như thể có sương mù trong đầu tôi vậy.

Nhưng tôi vẫn chưa thể chú ý đến điều đó, trước tiên tôi phải tập trung phá vỡ thứ đang lao về phía mình.

Tôi đẩy thanh kiếm đang chĩa vào đầu tôi bằng ngọn lửa.

Khi hắn ta chậm lại, tôi nhắm đấm vào vùng bụng dưới của hắn ta.

Cảm giác như bị đấm rất mạnh, tôi cảm thấy xương của mình gãy.

Nhưng ngay sau đó Hắc Hiếu Thảo đã nôn ra máu.

Gã ta cố tóm lấy tôi bằng đôi bàn tay to lớn của mình, vì vậy tôi lại đánh và đẩy hắn ra.

Ngọn lửa bao quanh khu vực đó dần dần trở nên dữ dội hơn.

Cùng với đó, cơn đau ở đan điền của tôi cũng tăng thêm.

Cơn đau mà tôi đang cảm thấy lúc này cũng giống như cơn đau mà tôi đã từng cảm thấy khi đang trên đường đến Hoa Sơn.

Lúc đó, tôi thậm chí còn không thở được và ngất đi, nhưng lúc này, tôi phát hiện mình vẫn có thể tự do cử động cơ thể.

Tôi tự hỏi sự khác biệt là gì.

Tôi không biết, nhưng tôi coi đó là điều tốt.

Vì hiện tại tôi không gặp vấn đề gì khi di chuyển cơ thể.

[Này...]

Mắt tôi hơi mở to khi nghe thấy giọng nói phát ra từ trong đầu mình.

Thiết lão?

Trong giây lát, tôi nghĩ đó là Thiết lão, người đã im lặng được một lúc.

Vì người duy nhất có thể nói chuyện trong đầu tôi là Thiết lão.

[Ăn lấy nó...]

Nhưng đó không phải là Thiết lão.

Nghe thì giống như giọng của một đứa nhóc, nhưng đồng thời lại giống như giọng của một lão già đã sống lâu.

Cơn đau mà tôi cảm thấy trên khắp cơ thể biến mất ngay khi giọng nói đó xuất hiện.

[....Hãy khao khát lấy nó!]

Giọng nói nhẹ nhàng.

Ngươi...

Tôi muốn hỏi đó là ai nhưng không thể.

Bởi vì...

Tôi đã ngất đi.

****************

Nam Cung Phi đã ẩn mình đi và hiện đang dựa vào một cái cây.

Cô không thể di chuyển vì kí tự dấu ấn đang hút cạn năng lượng của cô, một cánh tay của cô bị gãy và cô không còn chút nội khí nào trong người.

Nhưng ngay cả khi đó...

...Ta phải đi giúp hắn...

Đối với Nam Cung Phi, Cửu Dương Thiên rất mạnh.

Cô đã thấy hắn ta dễ dàng đánh bại đệ đệ cô như thế nào và cũng thấy hắn dễ dàng đánh bại tên Dũng Phong kia ra sao.

Vì vậy, cô biết rằng hắn thậm chí có thể mạnh hơn cô.

Không, cô chắc chắn là hắn ta như vậy.

...Nhưng dù vậy.

Nhưng đây lại là một câu chuyện khác.

Xét theo mùi h·ôi t·hối từ tên nam nhân khổng lồ và luồng khí đáng ngại mà hắn tỏa ra, hắn không phải là người mà Cửu Dương Thiên có thể đánh bại.

Họ phải đợi cho đến khi có quân tiếp viện từ Hoa Sơn.

- Rầm!Rầm!

Có vẻ như họ vẫn đang đánh nhau vì tiếng đập vỡ thứ gì đó vẫn không dừng lại.

Khoảng thời gian đó thực ra không quá dài, nhưng với Nam Cung Phi, nó giống như một thế kỷ vậy.

Sau khi cuối cùng có thể di chuyển, cô ấy đã đến đó và

"Aghh!"

Nam Cung Phi loạng choạng khi ngửi thấy mùi h·ôi t·hối.

Mùi này có phải đến từ gã khổng lồ kia không?

Cô tự hỏi, vì mùi h·ôi t·hối chưa bao giờ tệ đến thế.

...Thế này thì quá đáng quá!

Đây là lần đầu tiên Nam Cung Phi ngửi thấy mùi khó chịu đến thế.

Mùi đó đủ khiến cô buồn nôn.

- Bụp!

Nam Cung Phi khập khiễng bước đi, cuối cùng cô cũng đến được địa điểm diễn ra cuộc chiến.

Nhưng cảnh tượng cô được chào đón khi đến nơi thật không thể tin được.

Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng quang cảnh xung quanh đã bị phá hủy nghiêm trọng đến mức có vẻ như lũ ma vật đã hoành hành ở đó.

Với lại ở giữa khu vực đó là Cửu Dương Thiên.

Trong khi ngồi trên ngực Hắc Hiếu Thảo, có thể nhìn thấy được Cửu Dương Thiên đang liên tục đấm vào hắn ta.

- Bụp!

Với mỗi cú đánh, máu lại vương vãi ra khắp nơi.



Khuôn mặt của hắn ta đã bị hủy hoại đến mức không thể phục hồi được nữa.

Cái...cái mùi h·ôi t·hối!

Mùi h·ôi t·hối phát ra từ tên nam nhân kia đã tan biến từ lâu.

Bởi vì n·gười c·hết không có mùi.

Nhưng điều đó có nghĩa là mùi h·ôi t·hối tràn ngập khu vực này đến từ...

“...K...Không!”

Cửu Dương Thiên dừng nắm đấm lại sau khi nghe thấy giọng nói của Nam Cung Phi.

Sau đó, hắn từ từ quay đầu lại và nhìn Nam Cung Phi.

"...!!!"

Khi ánh mắt của Nam Cung Phi và Cửu Dương Thiên chạm nhau, Nam Cung Thiên hét lên trong im lặng.

Bởi vì đôi mắt của Cửu Dương Thiên đã chuyển sang tử sắc ma quái.

Đó là một màu sắc tuyệt đẹp, nhưng Nam Cung Phi cảm thấy lạnh sống lưng ngay khi nhìn thấy chúng.

Đôi mắt đó khiến cô cảm thấy cực kỳ đáng quan ngại.

Cửu Dương Thiên nhìn chằm chằm Nam Cung Phi một lúc rồi lại tiếp tục ra đòn bằng nắm đấm.

Đánh vào tên nam nhân đ·ã c·hết.

Nam Cung Phi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, nắm lấy cả hai vai đang run rẩy của mình để bình tĩnh lại.

Cô không biết tại sao mình lại cảm thấy sợ hãi đến vậy.

Âm thanh tàn bạo và dữ dội vang vọng bên tai cô, mùi h·ôi t·hối dai dẳng khiến có muốn nôn.

Nhưng Nam Cung Phi không để ý đến cơ thể đang run rẩy vì sợ hãi của mình mà lê bước về phía Cửu Dương Thiên và nắm lấy hắn.

Cô cảm thấy mình cần phải làm như vậy.

Cô nắm lấy cánh tay, nhưng Cửu Dương Thiên vẫn cố gắng đánh tên nam nhân kia, như thể tâm trí hắn đã bị tan vỡ.

“Làm ơn! Hắn ta... đã... c·hết rồi!"

Hắn có nghe thấy Nam Cung Phi không?

Nắm đấm im lặng của Cửu Dương Thiên đột nhiên dừng lại.

Sau đó hắn ngã gục.

Nam Cung Phi nhanh chóng ôm chầm lấy thân hình đang ngã xuống của Cửu Dương Thiên bằng đôi tay run rẩy của mình.

“Hộc...Hộc.”

Giống như đó là điểm khởi đầu, mùi h·ôi t·hối kinh tởm dần dần biến mất.

Khi Nam Cung Phi nhìn vào xác c·hết bị phá hủy của tên nam nhân kia, cô phải cố nhịn nôn.

Cô không thể tin rằng một việc như thế lại được thực hiện bởi bàn tay con người.

Nam Cung Phi nắm lấy tay Cửu Dương Thiên bằng đôi bàn tay run rẩy của mình.

Tay hắn đầy máu, nhưng cô vẫn làm vậy.

Bởi vì cô cảm thấy nếu không làm như vậy, cô sẽ không thể bình tĩnh lại được.

Một lúc sau, các võ nhân trên núi Hoa Sơn đã tới nơi.

********

Trong hang động của Đường chủ chi nhánh của Hắc Cung, Bách Tùng đang cố gắng hết sức để bình tĩnh lại trong khi đợi Hắc Hiếu Thảo vẫn chưa trở lại.

Không phải vì hắn muốn gặp gã hay lo lắng cho gã ta.

Ta phải uống thuốc sớm thôi...!

Chỉ có Đường chủ chi nhánh đó mới có loại thuốc có thể phá bỏ phong ấn bên trong Bách Tùng.

Ngày thứ tư sắp kết thúc nên Bách Tùng vô cùng tuyệt vọng.

Mặt trời sắp lặn, nếu Hắc Hiếu Thảo không trở về thì Bách Tùng biết rằng hắn sẽ c·hết.

Trong lúc đang lo lắng chờ đợi, Bách Tùng đột nhiên cảm thấy có sự hiện diện ở cửa hang.

Quá phấn khích, hắn ta lập tức chạy về phía đó.

- Lộp bộp-

Không hiểu sao tiếng bước chân lại nhỏ hơn bình thường, nhưng Bách Tùng chẳng bận tâm đến điều đó.

Có người bước vào sau khi cánh cửa mở.

“Ngài Đường chủ...”

Bách Tùng nhanh chóng rút kiếm ra lập tức.

Không phải là vị Đường chủ của hắn ta.

Một ông lão....?

Đó là một ông lão có dáng người nhỏ bé.

Ông lão từ từ nhìn quanh phòng.

“Ngươi... ngươi là ai?"

“...Có vẻ như chính là nơi này.”

“Ta hỏi ngươi là ai?”

Hắn ta không thể nói hết câu.

Bởi vì Bách Tùng đột nhiên cảm thấy tầm nhìn của mình thay đổi... đột nhiên, tầm nhìn của hắn nhìn xuống đất.

Cái đầu vừa hét vào mặt ông lão đã bị cắt đứt và giờ đang lăn trên nền sàn.

Lão già không cầm kiếm.

Vậy mà Bách Tùng đã mất đầu vì thanh 'thanh kiếm' mà ông lão đang cầm.

Tên của lão già là Vi Hiểu Quân.

Kiếm Tôn đến đây là vì lời thỉnh cầu của Mai Hoa Thiên Tôn.