Hàn Nghệ nghìn tính vạn tính cũng không thể tính được. Không ngờ Trường An Thất Tử lại bị một nữ nhân đè ép không ngẩng được đầu lên, điều này không thể tưởng tượng rồi, phải biết rằng đây là một xã hội nam quyền. Hơn nữa Lưu Nga cũng nói rồi, Lan Lăng Tiêu thị so với Thôi gia, Vi gia các đại gia tộc như vậy thì kém hơn một chút. Cho dù là công chúa, Thôi gia người ta chẳng phải cũng không để công chúa ở trong mắt sao.
Cái này rất khó giải thích.
Hàn Nghệ vẫn giữ thái độ hoài nghi với việc này, bởi Lưu Nga cũng nói không rõ.
Tuy nói trên đời không có tường nào không lọt gió. Nhưng giai cấp hệt như từng lớp từng lớp tường, đem tin tức đóng kín nó lại ở phía trong.
Trường An Thất Tử cũng không phải người bình thường. Chuyện phát sinh giữa bọn họ, nếu như bọn họ không muốn phát ra ngoài, cho dù là có người biết, đó chỉ là đám người cùng giai cấp với bọn họ lén lút nói mà thôi. Tuyệt đối không thể nói với đồ tể.
Có một số tin tức cho dù là đã truyền khắp trong phạm vi nào đó, nhưng những người ở ngoài phạm vi đó không thể biết. Lưu Nga chẳng qua chỉ là một cung kỹ ti tiện mà thôi. Cho nên nàng biết cũng không nhiều.
Thôi đi thôi đi, không nghĩ nữa, liên quan khỉ gì đến ta.
Hàn Nghệ nghĩ mãi mà cũng không có lời giải đáp, dẫn đến hắn cũng lười suy nghĩ nữa. Ngày sau, chú ý một chút, không nhắc tới Trường An Thất Tử là được. Lại cùng Lưu Nga tán gẫu một lát, hắn bèn quay lại hậu viện.
Nhưng đi vào đến cửa viện, bèn nghe thấy tiếng của Hùng Đệ, hình như đang kể truyện "Bạch sắc sinh tử luyến".
Kỳ lạ! Tiểu Béo đang nói chuyện cùng ai? Hàn Nghệ sửng sốt, bởi vì những người trong Phượng Phi Lâu đều đọc qua "Bạch sắc sinh tử luyến". Bước đến cửa nhìn, chỉ thấy Hùng Đệ, Tiểu Dã và hai tên sai vặt ngồi quanh một chiếc bàn đá trong sân, trong đó có một tên ôm đầu nghe chăm chú, mặt ngắn lại. Còn tên còn lại thì nghe rất nhập thần.
Là nàng!
Hàn Nghệ cười, đi vào.
"Hàn đại ca."
Tiểu Dã thính giác cực kỳ nhanh nhạy. Hàn Nghệ vừa mới bước vào cửa sân, cậu đã phát hiện ra Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ gật gật đầu, nhìn một trong hai tên nhóc, cười nói: "Dương cô nương, lâu lắm không gặp."
Người này đúng là Dương Phi Tuyết nhiều ngày không gặp
Tuy rằng nàng hôm nay bỗng nhiên nữ giả nam trang, nhưng vẫn như đóa hoa nở rộ, kiều diễm động lòng người. Duyên dáng yêu kiều.
Nhưng Dương Phi Tuyết vừa thấy Hàn Nghệ, bỗng hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Ta lại có chỗ nào đắc tội với vị đại tiểu thư này rồi? Hàn Nghệ sắc mặt có phần lúng túng.
"Hàn Nghệ, cuối cùng ngươi cũng đến rồi."
Nhưng Dương Mông Hạo nhìn thấy Hàn Nghệ thì rất xúc động, nói: "Hàn Nghệ, không ngờ ngươi lại liều mạng như vậy, dám đối địch với Tập Nhận ca ca và huynh đệ Vi thị."
Mẹ kiếp! Tên tiểu tử này nãy giờ đứng một bên nhìn lén. Vậy mà cũng không tới giúp ta. Đúng là không có lương tâm. Hàn Nghệ nói:
"Ngươi ít ở đây nói bậy nha, ta mở cửa là để làm kinh doanh, không phải là đối địch với ai."
Dương Mông Hạo chớp mặt, hì hì nói: "Ngươi cho là chút thủ đoạn của ngươi có thể gạt được bản công tử sao? Trong lòng ta rất rõ, có điều là ngươi đúng là cũng không sợ chết. Lúc nãy còn dám bắt huynh đệ Vi thị đi xếp hàng, ngươi biết bọn họ là ai không?"
Hàn Nghệ nói: "Kinh Triệu Vi thị"
Dương Mông Hạo sửng sốt, lập tức nghi ngờ nói: "Ngươi biết mà còn dám nói vậy?"
Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên là dám a, ta là do thiếu công tử bảo kê mà. Kỳ thực không được thì ta cứ nói danh hiệu của ngươi là được."
"Khụ khụ khụ."
Dương Mông Hạo ho lên một hơi, xua tay nói: "Nhưng...nhưng không thể nói như vậy a."
Hàn Nghệ ra vẻ kinh ngạc nói: - Vì sao không thể, thiếu công cử ngươi ở Trường An cũng là một nhân vật số má. Bọn họ không nhìn tăng thì cũng phải nhìn phật a.
Dương Mông Hạo ho một tiếng. Gãi đầu nói:
- Ừ, ta được coi là một nhân vật số má, nhưngnhưng ta và huynh đệ Vi thị không hợp, ngươi báo tên ta. Bọn họ chỉ biết giết gà dọa khỉ, đây là ta nghĩ cho ngươi.
Giết gà dọa khỉ? Nếu ta là gà, thì ngươi chỉ là một quả trứng. Hàn Nghệ nói: - Vậy sao? Vậyvậy thì gay go quá.
Dương Mông Hạo vội nói: - Ngươi nói rõ hơn đi.
Hàn Nghệ nói: - Ta vừa nói rồi.
Dương Mông Hạo trợn tròn hai mắt nói: - Ngươingươi nói rồi? Ngươi sao có thể như vậy?
Hàn Nghệ nói: - Không phải ngươi nói sao, ở Trường An có việc gì khó báo tên của ngươi ra là được.
Dương Mông Hạo ai ôi một tiếng, hai tay ôm đầu nói: - Hàn Nghệ, lần này coi như bị ngươi hại chết rồi.
Hàn Nghệ thiếu chút nữa cười ra tiếng, vẻ mặt kinh ngạc nói: -Vì sao?
Dương Mông Hạo mắt rưng rưng nhìn Hàn Nghệ. Muốn mắng ấy mà, lời này đích thật là do gã nói. Không mắng ấy mà, gã thực sự cũng không biết nói gì là tốt.
Tiểu tử ngươi, kêu ngươi hay bốc phét, lần này thì húc vào tấm sắt rồi nha. Hàn Nghệ thấy cũng vừa vừa rồi, vì thế cười nói: - Có điều ngươi yên tâm, biểu ca ngươi đã cảnh cáo bọn họ rồi.
Dương Mông Hạo sửng sốt, nói: - Hổ biểu ca?
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Hổ biểu ca ngươi nói bọn họ đừng có bắt nạt ngươi nữa, bằng không sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
- Thật chứ?
- Ta lừa ngươi làm gì?
Dương Mông Hạo thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: - Đúng là làm ta sợ muốn chết.
Hàn Nghệ không có tâm tình để ý tới tên nhóc này, nhìn Dương Phi Tuyết nói: - Dương cô nương, gần đây tốt chứ?
Dương Phi Tuyết vẫn không nói.
Dương Mông Hạo cười trên nỗi đau khổ của người khác nói: - Hàn Nghệ, ngươi thảm rồi, biểu tỷ của ta giận ngươi rồi.
Tên ngốc cũng biết, nhưng sao lại tức giận chứ? Mẹ kiếp, cô nói đi chứ. Mỗi lần nói chuyện đều không nói tới trọng điểm, ta xem như phục cô rồi. Hàn Nghệ bị lời nói của tên ngốc Dương Mông Hạo làm cho tức muốn chết, chỉ có thể nói:
- Không biết ta chỗ nào đắc tội với biểu tỷ ngươi rồi?
Dương Mông Hạo nói: - Ngươi lâu như vậy không đến tìm biểu tỷ ta chơi, biểu tỷ ta không tức giận sao được. Hàn Nghệ, cái này đúng là ngươi làm không được hậu đạo rồi. Nếu là ta, ta cũng sẽ tức giận.
Tên này bản lĩnh đổ thêm dầu vào lửa cũng là nhất đẳng đấy.
Hàn Nghệ bất mãn trừng mắt nhìn Dương Mông Hạo, lại nhìn Dương Phi Tuyết nói: - Dương cô nương, thật sự là có lỗi. Ta gần đây đúng là rất bận.
Dương Phi Tuyết ánh mắt nhìn thoáng qua nói:
- Tiểu Mông, đệ hỏi hắn. Hắn có để bằng hữu là ta trong lòng không?
- Ồ.
Dương Mông Hạo nhìn Hàn Nghệ hỏi: - Biểu tỷ ta hỏi ngươi, ngươi có để bằng hữu là tỷ ấy ở trong lòng không?
- Cút cút cút, ngươi đừng có ở chỗ này xen vào lộn xộn.
Hàn Nghệ phất tay, lại nhìn Dương Phi Tuyết nói: - Dương cô nương, ta vẫn luôn coi cô là bằng hữu. Chỉ có điều quãng thời gian này ta thực sự là rất bận. Cô không tin có thể hỏi Tiểu Béo.
Hùng Đệ gật đầu nói:
- Dương tỷ tỷ, Hàn đại ca huynh ấy gần đây thực sự là rất bận.
Dương Phi Tuyết nói: - Vậy sao ngươi khai trương Phượng Phi Lâu, cũng không mời ta đến chơi?
- Ắc.
Hàn Nghệ nhất thời ngẹn lời, hắn quả thật không ngờ. Cho dù là có nghĩ tới thì hắn cũng không dám đi mời Dương Phi Tuyết tới nơi này. Nếu như làm vậy thì Dương Tư Huấn không chừng sẽ đến tận nhà.
Dương Mông Hạo lại làm ra vẻ nói: - Biểu tỷ, lời này của tỷ đúng là làm khó Hàn Nghệ rồi, đến đệ cũng không nhìn được nữa rồi. Tỷ không phải là không biết tính cách của cha đệ. Nếu như Hàn Nghệ mời tỷ đến chỗ này, thì cha đệ sẽ đánh gãy chân Hàn Nghệ mất. Tỷ như vậy là hại Hàn Nghệ a.
Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người, không dễ dàng a! Hàn Nghệ xúc động, cũng rất hiếu kỳ nói: - Vậy hôm nay các người lại tới như thế nào?
Dương Mông Hạo hừ nói: - Đương nhiên là ta đưa biểu tỷ ta tới. Chăng lẽ lai còn trông cậy vào ngươi.
Ngươi giỏi được chưa. Hàn Nghệ nhìn Dương Phi Tuyết nữ giả trang nam cũng đoán được bảy tám phần, nói: - Cha ngươi có biết không?
- Biết thì nguy.
- Ngươi không sợ cha ngươi đánh ngươi sao?
Dương Mông Hạo chớp chớp mắt, vỗ ngực nói: - Đương nhiên sợ, nhưng Dương Mông Hạo ta rất trọng nghĩa khí, vì biểu tỷ có chút nguy hiểm thì có đáng gì!
Vậy sao? Ta xem tám phần là Dương đại tiểu thư ép ngươi mang nàng đến. Hàn Nghệ hoàn toàn không tin tưởng những lời hoang đường của y. Nhìn Dương Phi Tuyết nói: - Dương cô nương, việc này xem như ta sai rồi, xin lỗi xin lỗi.
Hắn hiểu rất rõ tính tình của Dương Phi Tuyết, tâm địa mềm yếu giống như bã đậu vậy, chỉ cần nói đôi lời hay ho. Nàng sẽ không tức giận nữa.
Quả nhiên, Dương Phi Tuyết vừa nghe. Khuôn mặt xinh đẹp tức giận nãy giờ đã dịu đi rất nhiều. Chỉ chốc lát, hơi hé khóe miệng uất ức, nói: - Thôi đi, ngươi cũng có nỗi khổ riêng, chỉ có điều là bằng hữu của ngươi, không được chứng kiến bắt đầu giấc mộng của ngươi, làm cho ta nuối tiếc.
- Bắt đầu giấc mộng? Bắt đầu giấc mộng gì?
Hàn Nghệ sửng sốt.
Dương Phi Tuyết nói: - Đó là cứu vớt ca kỹ thiên hạ a. Lẽ nào là ngươi gạt ta sao? Nói đến đoạn sau trong mắt nàng tràn vẻ hồ nghi.
Hàn Nghệ đột nhiên nhớ tới giấc mộng vĩ đại kia, bỗng nhiên mồ hôi lạnh chảy ròng. Đây chỉ là hắn mang ra để lừa dối Dương Phi Tuyết. Nhưng cũng không nhớ rõ như Dương Phi Tuyết, vì thế mà càm thấy tiếc nuối! Vội vàng nói: - Ta làm sao có thể gạt cô, chỉ là cô nói bắt đầu giấc mộng, ta nhất thời chưa kịp phản ứng. Ta cảm thấy Dương cô nương cô rất có thiên phú nghệ thuật. Nói chuyện đều đẹp như vậy, bắt đầu giấc mộng! Hay, hay thật. Người đọc sách đúng là có khác.
Lừa dối thuộc về lừa dối, nhưng trong lòng vẫn khá cảm động. Đồng thời cũng cảm thấy rất áy náy.
Dương Phi Tuyết nhìn bộ mặt áy náy của Hàn Nghệ. Nỗi oán giận trong lòng lập tức tiêu tan hết, lập tức cười nói: - Có điều không sao, quan trong là ngươi không gạt ta.Kịch nói này của ngươi đúng là làm ta thích quá. Ta lúc nãy mới nghe Tiểu Béo nói có một lúc mà đã mê mẩn rồi. Cũng rất muốn đi xem kịch nói này.
Hàn Nghệ lập tức nói: - Nếu Dương cô nương muốn đi xem, vậy bây giờ đi xem, có lẽ vừa mới bắt đầu.
Dương Phi Tuyết nói: - Ta có thể đi sao? Ta nghe Tiểu Mông nói, người tới nơi này đều là đàn ông.
Nàng tuy trời sinh hiếu động, nhưng cũng không dám xen vào một đám đàn ông mà xếp hàng. Vì thế mới kêu Dương Mông Hạo đưa nàng tới nơi này.
Hàn Nghệ nói: - Vì sao không thể, ta dẫn cô đi là được. Chúng ta đứng ở hậu đài xem, sẽ không có người biết Nói rồi hắn liền đứng dậy nói: - Đi thôi.
Dương Phi Tuyết lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn. Nàng dĩ nhiên là muốn đi xem, hì hì nói: - Làm phiền ngươi rồi.
- Không phiền không phiền.
Hàn Nghệ đưa theo bọn họ lặng lẽ đi từ phía sau vào Phượng Phi Lâu. Lúc này trong lâu cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy người trên vũ đài nói chuyện. Dễ nhận thấy mọi người đều xem rất nhập tâm. Điều này làm cho Dương Phi Tuyết cảm thấy bất ngờ, tuy nàng chưa từng đến lầu xanh, nhưng trong ấn tượng của nàng lầu xanh đều rất náo nhiệt.
Hơn nữa, bởi vì nàng lần đầu tiên xem kịch nói. Vì vậy khi vừa bước vào nàng đã nhìn đông ngó tây. Nhìn thấy Tang Mộc đang chuẩn bị ở hậu đài, còn lưu lại một lúc mới bước tới bên cạnh hậu đài, xem Mộng Nhi bọn họ biểu diễn.
Bởi vì trước đó Hùng Đệ đã đem chuyện diễn gần như nói hết với nàng. Cho nên ở dường như không bị gián đoạn, mới xem một lúc nàng đã xem nhập thần rồi.
Chủ đề của ngày hôm nay chính là tình yêu.
Hùng Phi không thể nào tích được nhiều tiền như vậy. Mỗi ngày y đều lén lút đến góc trường nhà Thôi gia mà nhìn Thôi Tinh Tinh từ xa. Sau đó y lại nghĩ cách thư từ qua lại với Thôi Tinh Tinh. Tuy chỉ là cách nhau một bức tường nhưng hai người cách xa như trời và đất vậy.
Những phân đoạn trong này phân nửa được tham khảo từ "Romeo và Juliet". Hàn Nghệ chẳng muốn biên thêm.
Dù sao cũng là hành hạ. Phải hành hạ cho chết.
Mọi người đều chưa từng xem qua kịch tình yêu. Thấy tình yêu của Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh vất vả như vậy, không ít người rơi nước mắt.
- Đây là do tên khốn kiếp nào nghĩ ra vậy, đúng là tức chết lão tử rồi. Nhất định là Hàn Nghệ thằng ranh đó, tên khốn kiếp này. Ta không tha cho hắn.
Chỉ thấy trên hàng ghế thứ tư, một người đàn ông vạm vỡ bên lau nước mắt, một bên thấp giọng chửi, khóc như mưa. Có điều kết hợp với dáng người khôi ngô của y, khuôn mặt uy vũ. Tạo cho người một cảm giác kỳ quái.
Người này chính là Nguyên Liệt Hổ.
Ngồi cạnh bên y là hai người nho nhã. Chính là Tập Nhận và Trịnh Thiện Hành.
Trịnh Thiện Hành nhìn thấy Nguyên Liệt Hổ khóc thành như vậy, thấp giọng nói: - Ta nói tên khốn nạn ngươi rốt cuộc có phải một nam nhi không? Thích khóc như vậy.
- Ngươi hiểu gì? Ta cái này gọi là chí tình chí nghĩa. Hai người bọn ngươi chẳng lẽ không cảm động chút nào sao? Đúng là trái tim sắt đá. Nguyên Liệt Hổ lau nước mắt nói.
Trịnh Thiện Hành buồn bực nói: - Đây đều là giả, chẳng phải là thật, ngươi không đến nỗi chứ.
- Cái gì giả, Thôi đại tỷ không
Nói được tới đây, Nguyên Liệt Hổ bỗng nhiên ngậm chặt miệng lại.
Trịnh Thiện Hành trợn to hai mắt không thể tin nổi mà nhìn Nguyên Liệt Hổ.
Nguyên Liệt Hổ lén liếc Thôi Tập Nhận bên cạnh. Thấy Thôi Tập Nhận hết sức chăm chú nhìn lên sân khấu, dường như không nghe thấy lời của y, mới thở phào nhẹ nhõm. - Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật!
Trịnh Thiện Hành dùng khửu tay đánh mạnh vào sườn Nguyên Liệt Hổ.
Nguyên Liệt Hổ ngay cả một tiếng cũng không dám kêu, vẻ mặt cầu xin.
Trịnh Thiện Hành tức giận đưa đầu qua.
Nguyên Liệt Hổ gãi đầu, vẻ mặt ảo não. Nhìn như có vẻ hận không cho Hàn Nghệ vài cái tát vậy.
Nhưng càng nhiều người muốn cho Hàn Nghệ hai cái tát. Cái này đày đọa tim quá, trong lòng hận a. Đây chẳng phải cố ý hành hạ người sao? Cho bọn họ bên nhau khó khăn vậy sao?
Nhưng kèm theo lúc Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh bắt đầu tìm cách rời nhà trốn đi, trái tim của mọi người đã chấn tĩnh lên. Nhưng đúng lúc đó vải đỏ bắt đầu từ từ hạ xuống
Không được hạ.
Không được hạ a.
Ta xin ngươi đó.
Lại là thế này.
Bây giờ khán giả không phải muốn tát cho Hàn Nghệ hai cái nữa. Mà là muốn xé Hàn Nghệ ra. Không thể hành hạ người như thế chứ.
Đám người Thái tử đảng lập tức chửi mắng. Ngươi đây không phải là cố tình khiến bọn ta khó chịu sao?
Trong lầu lập tức như muốn nổ tung, không ai chịu rời đi. Ngươi đã hành hạ thành như vậy rồi, nếu không cho bọn ta một cái viên mãn, ai mà chịu được.
Thôi Tập Nhận đột nhiên đứng dậy, trong một vùng đang chửi bậy, tự mình rời đi.
Trịnh Thiện Hành nhìn bóng Thôi Tập Nhận rời khỏi, vẻ mặt lo lắng, đứng dậy, căm tức nhìn Nguyên Liệt Hổ.
Nguyên Liệt Hổ vẻ mặt buồn bực nói: - Ta không cố ý.
Trịnh Thiện Hành tức giận hừ một tiếng, một tay đẩy hai người ra. Đuổi theo Thôi Tập Nhận: - Thôi huynh, đợi ta.
Nguyên Liệt Hổ hai nắm đấm dùng sức đập đầu của mình. Ảo não gầm nhẹ một tiếng.
- Ai.
Đột nhiên bên cạnh truyền tới tiếng thở dài.
Nguyên Liệt Hổ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Huyền Đạo đang bước đến. Dùng ánh mắt buồn bã cực điểm nhìn y.
Nguyên Liệt Hổ bị y nhìn vậy như sắp khóc rồi.
- Heo, trước sau vẫn là heo.
Vương Huyền Đạo lắc đầu thở dài.
Nguyên Liệt Hổ phẫn nộ nói: - Tên rùa ngươi hiểu gì?
Vương Huyền Đạo thản nhiên nói: - Ta không cần nghe cũng biết ngươi nói những lời ngớ ngẩn gì.
Nguyên Liệt Hổ hừ nói: - Ngươi khoác lác, ngươi cho là ngươi là thấy bói sao.
- Con heo ngu xuẩn.
Vương Huyền Đạo giơ hai ngón tay lên.
Một vật không rõ bay về phía Nguyên Liệt Hổ.
Nguyên Liệt Hổ một tay bắt lấy, thoạt nhìn là một đồng tiền xu, đột nhiên ngẩn ra: - Ai da, ta xém chút quên mất tên quy nhân nhà ngươi đúng là một thầy bói. Ngẩng đầu lên thì đã không biết Vương Huyền Đạo đã đi đâu mất, nói: - Chửi thề, không ngờ bản lĩnh xem bói của tên quy nhân này tiến bộ rồi. Ngay cả ta nói cái gì cũng đoán ra được, nhưng cái này đúng là không thể trách ta. Ta cũng làđúng. Đây đều là do tên khốn Hàn Nghệ kia gây ra, ta không thể tha cho hắn.
Hàn Nghệ đứng bên cạnh sân khấu, nghe được từng trận chửi rủa, thầm nghĩ, nơi này không an toàn lắm, ta phải mau quay về trốn thôi. Bằng không để bọn họ bắt được, thì ta xong rồi. Không được, ta chút nữa còn phải lên sân khấu nói với bọn họ là mai dừng hoạt động. Trời à, ta đúng là tự tìm đường chết a.
Hàn Nghệ quay đầu đi vừa mới chuẩn bị nói với Dương Phi Tuyết một tiếng, tại hạ đăng truyện tại b achngocsach, đọc chỗ khác thiếu nội dung ráng chịu, chợt thấy Dương Phi Tuyết nhìn khán đài kinh ngạc, một khuôn mặt trái xoan tuyệt mỹ, có mấy giọt lệ trong suốt, ngẩn ra. - Dương cô nương, Dương cô nương Hàn Nghệ thì thầm gọi.
Dương Phi Tuyết ngẩn ra, nói: - Cái gì?
Hùng Đệ chỉ vào mặt Dương Phi Tuyết nói: - Dương tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc?
- Vậy sao?
Dương Phi Tuyết có vẻ hơi xúc động lau mặt, hai má nóng bừng, vẻ mặt ngượng ngùng.
Hàn Nghệ dĩ nhiên là không cười nàng, phụ nữ được làm bằng nước mà, nói: - Dương cô nương. Ta e rằng phải lên sân khấu nói mấy câu.
Dương Phi Tuyết sửng sốt, kịp phản ứng lại, cười khúc khích: - Đáng đời ngươi. Nói rồi nàng lại nói: - Ngươi mau đi, có Tiểu Béo bọn họ ở cùng ta được rồi.
- Vậy xin lỗi rồi.
Hàn Nghệ chịu từng đợt chửi rủa bước lên sân khấu, con ngươi đảo quanh, dường như lúc nào cũng chuẩn bị tránh những quả trứng thối quăng lại.
- Hàn Nghệ, ngươi cuối cùng cũng chịu hiện thân rồi. Nếu như ngươi thức thời, thì mau cho Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh đến bên nhau.
Con mẹ nó chứ, cái này gọi gì là thức thời. Hàn Nghệ trong lòng thầm chửi một câu.
- Thằng nhóc ngươi có phải là cố ý muốn chọc giận bọn ta?
Cái này xem ngươi nói đúng rồi.
- Nếu như bọn họ không thành công trốn khỏi nha, ta cho ngươi biết mặt.
Ha ha, nếu như thành công thì chẳng phải là kết thúc rồi sao. Ngươi cho ta là ngốc à! Kết thúc nhanh như vậy, trừ khi ngươi mang mấy vạn quan cho ta, ta có thể suy nghĩ một chút.
Chỉ cần không ném trứng thối, thì Hàn Nghệ mặc cho bọn họ mắng chửi. Sau khi đứng trên sân khấu chịu một trận mắng rửa tội, mới nói:
- Các vị các vị, ta rất hiểu cảm giác của các vị. Có câu là, yêu nhau lắm thì cắn nhau đau. Mọi người tức giận như vậy, tức là rất yêu thích vở kịch nói này. Tại hạ cảm thấy rất vui.
- Ngươi thì vui rồi, còn Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh thì khổ, vậy Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh khi nào mới được bên nhau.
- Cái nàymọi người xem tiếp thì biết. Thứ cho ta không nói nhiều được.
Hàn Nghệ áy náy, không muốn nói bừa với bọn họ, không thể tiết lộ kịch bản, vội nói: - Ồ, Tiếp theo ta tuyên bố hai việc. Chuyện thứ nhất là hoạt động một văn tiền ngay mai sẽ kết thúc.
Mọi người chớ có vội, cái gọi là kết thúc là tiểu điếm sẽ không cung cấp thức ăn nữa, còn một văn tiền vào cửa xem kịch nói là không thay đổi. Chỉ cần mọi người bỏ ra một văn là có thể vào xem kịch. Cái này cũng mong mọi người thứ lỗi, tiểu tiệm cũng phải ăn cơm, nếu như cứ làm như vậy thì kịch nói không thể tiếp tục diễn nữa rồi.
Một công tử reo lên: - Như vậy là chuyện nhỏ.
- Đa tạ, đa tạ.
Mọi người cũng không oán hận đối với việc này, bọn họ đã chiếm hết lợi rồi, cũng không tiện nói nữa.
- Còn chuyện thứ hai ấy mà.
Hàn Nghệ chà chà tay, cười nói: - Trước khi nói chuyện thứ hai, ta muốn cùng các vị chơi một trò chơi.
- Chơi trò chơi?
Dưới đài người xem sửng sốt, đều tò mò nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ nói: - Mời mọi người tùy ý rút một vật trên người ra, nắm trong tay. Cái gì cũng được.
Mọi người không biết gì nhưng vẫn làm theo. Móc trong ngực ra, cầm trong tay, đợi câu tiếp theo.
Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: - Chuyện thứ hai là "Bạch sắc sinh tử luyến" sẽ ngừng diễn ba ngày.
Nói xong hắn liền nhanh như báo lẻn vào nấp sau cửa phòng đạo cụ.
Hắn vừa mới trốn vào, một trận âm thanh như mưa vang lên.
Từng trận từng trận.
Duy trì một hồi lâu.
Bách tính Trường An ta đúng là có tiền a. Ta chỉ bảo bọn họ tùy ý lôi một vật gì ra, thật không ngờ bọn họ nghèo quá chỉ còn lại mỗi tiền. Ý! Đây là tên lợn ngu ngốc nào, ngay cả túi tiền cũng ném lên đây rồi. Hàn Nghệ trực tiếp nhặt túi tiền đưa vào tay áo, thở dài: - Cuối cùng cũng kiếm lại một chút tiền vốn rồi, xem ra thì ta vẫn thích hợp lừa người a.