Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 224: Chi tiết quyết định thành bại



Dịch: mafia777

"Quốc Cữu Công tới!"

"Ồ, còn có Hữu phó xạ và Lư Quốc công nữa."

Trong tiếng ồn ào, ba lão giả đồng thời xuất hiện ở hẻm Bắc, xung quanh còn có rất nhiều hộ vệ đi cùng.

Hai người trong đó đúng là Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trình Giảo Kim, còn có một vị tuổi tác nhỏ hơn Trưởng Tôn Vô Kỵ vài tuổi, không đến 60 tuổi, nho sam màu xanh, có chòm râu rậm rạp, tinh thần sáng lạng, ánh mắt sắc bén như dao kiếm, có một loại khí tràng không giận tự uy. Người này chính là đương kim Hữu phó xạ Chử Toại Lương.

Đội hình này vô cùng xa hoa nha, trong đó Chử Toại Lương và Trưởng Tôn Vô Kỵ là đại thần phụ tá, mà Trình Giảo Kim cũng là khai Quốc công thần, là người tư lịch sâu nhất trong quân đội Đại Đường, đều là người đức cao vọng trọng.

"Vãn bối (thảo dân) tham kiến Quốc Cữu Công (Lư Quốc công)."

Mọi người đều lần lượt hành lễ với họ.

"Không ngờ lại nhiều người như vậy!"

Chử Toại Lương nhìn thấy dòng người đông đúc chen chúc như vậy, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Chử Toại Lương này là một vị trực thần cùng loại với Ngụy Trưng, chính là chuyên môn can gián đó. Có một câu thành ngữ rất là nổi tiếng, chính vì ông này mà xuất hiện, nhưng hầu hết mọi người chắc chắn đều không biết tới. Câu thành ngữ này chính là - "Chim nhỏ nép vào người".

Nguyên văn cố sự này là: Chử Toại Lương học vấn thâm sâu, tính tình cương trực, cực kỳ trung thành, rất thân với Trẫm, giống như chim nhỏ nép vào người, rất là trìu mến.

Thử hỏi có ai có thể nghĩ đến con chim nhỏ nép vào người này, là ngày xưa dùng để hình dung một người đàn ông.

Trình Giảo Kim đĩnh đạc nói: "Gọi ngươi tới sớm, ngươi lại cứ sĩ diện mặt mũi, giờ thấy rồi chưa."

Chử Toại Lương tức giận nói: "Ta không thể so với ngươi được. Ta lớn tuổi vậy rồi, nếu ngày nào cũng chạy tới nơi ong bướm này, e là sẽ khiến cho vãn bối cười chê."

Điều này quả thực chính là đang châm chọc Trình Giảo Kim, bởi vì Trình Giảo Kim tuổi còn lớn hơn ông.

Dù sao thì trực thần tới rồi, nói chuyện cũng phải có nhuệ khí chút.

Trình Giảo Kim cũng không phải là người chịu thua kém, liền nói: "Dù sao thì Phụ Cơ dẫn đầu, ta là võ phu sợ gì chứ?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ trừng mắt nhìn Trình Giảo Kim, nói: "Lão thất phu ngươi..."

Trình Giảo Kim liền cướp lời nói trước. "Ở đây có ba lão thất phu, ngươi nói là ai?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy xung quanh có rất nhiều người đang chú ý tới họ, liền khoát tay nói: "Thôi đi, thôi đi, ta không muốn tranh cãi với ngươi."

Chử Toại Lương bật cười ha hả nói: "Dù sao thì các ngươi cũng đã tranh nhau hơn 20 năm rồi, cũng chẳng riêng gì hôm nay đâu."

Trong lúc nói chuyện, ba người đã tới phía trước đội ngũ.

Trưởng Tôn Diên, Thôi Tập Nhận, Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành, Nguyên Liệt Hổ và đám người Thái tử cũng từ trong quán trà bước ra, lần lượt hành lễ với ba vị.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không có nói chuyện gì với họ, dù sao ở đây cũng có nhiều người như vậy, cũng không phải là nơi để nói chuyện, mặc họ muốn làm gì thì làm. Họ thì đi tới các cửa hàng quan sát.

"Tiểu nhân tham kiến Quốc cữu công, Hữu phó xạ, Lư Quốc công."

Khi họ tới trước cửa hàng bán hạt dẻ rang đường, chủ quán liền bước tới hành lễ với ba người, hai chân run rẩy, y hoàn toàn không ngờ sinh thời còn có thể gặp được những nhân vật lớn như vậy.

Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, Trình Giảo Kim đứng ở bên cạnh lò lửa, vây quanh nhìn chiếc nồi sắt lớn đó.

"Chiếc nồi này quả đúng là mới mẻ!"

Chử Toại Lương hiếu kỳ nói.

Kỳ thực thời kỳ Bắc Ngụy đã có khái niệm xào rau, nhưng không có hình thành kiểu nồi xào rau như ở hậu thế, cho nên họ thấy rất hứng thú với kiểu nồi sắt này.

Trình Giảo Kim liền hỏi: "Chủ quán, chiếc nồi này ngươi làm sao?"

Chủ quán đó liền nói: "Hồi Lư Quốc công, chiếc nồi này không phải tiểu dân làm, mà Hàn tiểu ca của Phượng Phi Lâu phát minh ra."

"Hàn Nghệ?"

"Đúng vậy."

Trình Giảo Kim hắc một tiếng nói: "Tiểu tử này quả thực là có chút ý tứ."

Nói xong liền đưa tay ra nắm lấy vài hạt dẻ ở trong nồi ra. Kỳ thực là rất nóng, vì hai tay lão đều có đầy vết chai, cho nên cũng không cảm thấy rất nóng. Hai tay vừa chạm vào, vỏ liền vỡ vụn ra, vừa ăn vừa gật đầu tán thưởng nói: "Rất ngon, rất ngon, mùi vị của loại hạt dẻ rang đường này quả thực rất ngon."

Chủ quán đó cũng là một người buôn bán lâu năm, liền dâng số hạt dẻ đã rang rồi cho Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương ăn.

Nhưng đều không cần Trưởng Tôn Vô Kỵ lên tiếng, tùy tùng bên cạnh đã lấy tiền ra trả. Đại quan ngày nay quả thực không đến mức nghèo đói phải cướp đồ của người dân mà ăn. Đại quan bây giờ đều là quý tộc. Quý tộc từ nhỏ đã không thiếu tiền, cho nên ở thời kỳ Sơ Đường, hiện tượng ăn mày rất hiếm.

Sau khi hai người ăn xong, cũng thoáng gật đầu.

Chử Toại Lương nói: "Phụ Cơ, ngươi nói tiểu tử họ Hàn đó thực sự có thể sáng tạo ra được loại cày thực dụng chứ?"

Trình Giảo Kim hai lên một tiếng: "Chuyện này có gì là lạ, nhớ lại ngày trước tiểu tử người ta nông dân đối mặt với hàng vạn kẻ địch, lâm nguy không loạn, bày ra không thành kế, dọa cho quân địch sợ hãi bỏ chạy. Các ngươi lại không thấy có điều gì kỳ lạ, bây giờ một nông phu người ta sáng tạo ra loại cày tiên tiến hơn, các ngươi lại nghi thần nguy quỷ, cũng thật là quá đáng."

"Lời này của lão thất phu ta quả thực cũng thấy đúng."

Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu nói: "Từ xưa tới nay, bất kỳ sự vật gì cũng đều tiến bộ. Cày của Đại Đường ta cũng còn hơn xa cày của Bắc Ngụy. Điều này chung quy lại có thể tiến bộ, không phải bây giờ thì sẽ là mai sau. Ta thấy tiểu tử đó cũng không phải là bắn tên vô ích, nếu hắn dám nói như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân của hắn rồi."

Ngữ khí vô cùng bình thản.

Chử Toại Lương rõ ràng là có chút lúng túng. Một người nông phu đánh giặc, các ngươi xem như không thấy. Bây giờ lại làm ra một loại cày, lại còn hoài nghi, điều này quả thực là vô cùng quái dị, khẽ liếc mắt nhìn Trình Giảo Kim, nói: "Mong là không để cho chúng ta phải đi công toi một chuyến."

Thời gian trôi qua, sau ba tiếng chiêng trống, năm cửa đồng thời được mở ra. Hồi này mọi người đều không dám tranh nhau đi vào cửa, dù sao ba cái lão già lưu manh này vẫn còn ở đây, ai dám làm điều xằng bậy.

Đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ thật ra cũng không có già mồm cãi lão, liền dẫn đầu đi vào trong. Đám người Thái tử đảng đứng ở đây đều là vãn bối của họ. Vãn bối nhường trưởng bối đi trước, vốn chính là điều thiên kinh địa nghĩa rồi. Trưởng Tôn Diên có lẽ cũng không dám bước tới trước mặt Trưởng Tôn Vô Kỵ, bởi vì đây là chuyện không thể nào làm được. Tuy nhiên, Trưởng Tôn Diên sớm đã cho người đi xếp hàng rồi, chỉ là không ai chú ý tới điểm này mà thôi, bởi vì điều này không quan trọng.

Sau khi ba người đi vào rồi, những người còn lại mới lục đục đi vào.

Rất nhanh, Phượng Phi Lâu đã trật kín người. Lần này, quả thực là ngay cả cây kim cũng khó mà cắm vào được, bởi vì hôm nay có quá nhiều sự kỳ vọng.

Lúc này mọi người đều đã hiểu quy củ, vừa vào cửa đã đi tới phía trước khán đài, không thấy có tiểu phẩm trong truyền thuyết, chỉ viết "Bạch sắc sinh tử luyến".

Hẻm Bắc!

Một thanh niên tài từ ngồi trong quán trà nghe thấy tiếng cười đó trong lầu làm rung động khiến cho lớp bụi trên cả tòa nhà đều rơi xuống, không khỏi hiếu kỳ nói: "Bên trong đang làm cái gì thế?"

"Đích thị là đang diễn kịch rồi."

"Tiểu phẩm, chính là tiểu phẩm mà bên ngoài đồn là khiến người ta cười chết người đó hả?"

"Ha ha, đúng vậy, đúng vậy."

"Quả thực có truyện cười như vậy sao?"

"Chuyện này ta cũng chưa có xem, nhưng hôm qua người khách đã xem đều nói rất buồn cười."

"Ôi điều này đều trách huynh đệ đó của ta, hôm qua ta vốn định tới rồi, chính là gã ta kéo ta, nói ở đây không sạch sẽ, kết quả là không được xem. Hôm nay lại tới muộn, quả đúng là khiến ta tức chết mà."

Nói chuyện tới đây, bên trong lại truyền ra từng đợt cười lớn.

Tứ đại hoa khôi?

Thử hỏi trong tứ đại hoa khôi, ai nhận được tiếng cười ở mức độ này? Có lẽ Hùng Đệ người ta mới lên sân khấu lần thứ hai, một câu cũng còn chưa có nói đã giành được sự mến mộ của mọi người rồi.

Không thể dừng lại được!

Căn bản không thể dừng lại được.

Tiếng cười không ngớt, ôm bụng mà cười, dậm chân mà cười. Nói chung, mức độ khoa trương khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

"Ha ha a khụ khụ khụ úc úc úc!"

"Liệt Hổ, ngươi sao thế?"

Thôi Tập Nhận bỗng nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng kỳ lạ, liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Nguyên Liệt Hổ rướn cổ lên, há ngoác miệng ra, cố gắng vỗ tay lên ngực, không khỏi sợ hãi nói.

"Không xong rồi! Đích thị là bị nghẹn rồi!"

Trịnh Thiện Hành lo lắng.

Không biết từ lúc nào, một chân từ phía sau Nguyên Liệt Hổ đá phốc lên, trúng sau lưng Nguyên Liệt Hổ. Người Nguyên Liệt Hổ đều hôn mê, nào có phòng bị gì, liền ngã nhào xuống đất, phịch một cái, ngã mạnh xuống đất. "Khụ khụ khụ!"

Cùng với trận ho dữ dội, chỉ thấy một hạt dẻ lớn từ trong miệng y lăn ra.

Nguyên Liệt Hổ dường như là từ một con sâu biến thành một con hổ, lủi một chút, nhảy dựng lên, nhìn xung quanh. "Ai đá ta."

Thôi Tập Nhận, Trịnh Thiện Hành, Trưởng Tôn Diên đều ngơ ngác nhìn Vương Huyền Đạo nói.

Vương Huyền Đạo khẽ quay đầu lại, nói: "Không phải cám ơn ta."

*Là quy nhân ngươi đá."

Nguyên Liệt Hổ tức giận, chuẩn bị xông lên.

Trịnh Thiện Hành liền ngăn y lại, nói: "Liệt Hổ, Huyền Đạo người ta vừa rồi là lòng tốt cứu ngươi, người đừng có lấy ơn báo oán."

Thôi Tập Nhận cũng nói: "Liệt Hổ, ngươi đáng ra phải cảm ơn Huyền Đạo mới đúng. Nếu không phải có y, cái mạng này của ngươi hôm nay đã nguy hiểm rồi."

Nguyên Liệt Hổ trừng mắt lên, lại nhìn Vương Huyền Đạo nói: "Đa tạ."

Vương Huyền Đạo nhìn lên trên đài, không buồn để ý tới y nữa.

"Quy nhân."

Nguyên Liệt Hổ liền bổ sung một câu.

Trịnh Thiện Hành nói: "Thằng nhãi ngươi chính là không biết nghe lời khuyên bảo, bảo ngươi đừng ăn, ngươi vẫn ăn, bây giờ thì biết sai rồi chứ."

"Ta nào biết lại buồn cười như vậy, đặc biệt là Tiểu Béo đó. Chờ chút, các ngươi đừng ngăn ta ha ha, oa ha ha a, ta buồn cười chết mất.*

Nguyên Liệt Hổ nói tới một nửa, một tay đẩy bọn họ ra, nhìn lên sân khấu. Nhưng vừa nhìn lên, bỗng lại bật cười ha hả, khiến cho phía trên nghe mà không hiểu phía dưới đang nói gì.

Trịnh Thiện Hành và Thôi Tập Nhận nhìn nhau, mồ hôi vã ra dòng dòng.

Quả đúng là chí tình chí tính mà!

Hoặc là khóc lóc như mưa, hoặc là cười tới mức ngay cả tính mạng cũng không cần.

Đúng lúc tiểu phẩm này vẫn chưa có kéo dài, nếu không thì cười tới mức co rút miệng lại.

Quan trọng là ở thời kỳ cổ đại thiếu những điều này. Điểm cười của mọi người đều thấp. Người hậu thế đều cười thành ra như vậy, có thể nghĩ là biết ngay, người thời Đường sẽ cười thành ra thế nào.

Sau khi kết thúc, Hùng Đệ, Đỗ Tổ Hoa, Từ Du Du tới trước khán đài hành lễ. Tiếng vỗ tay đã sắp sập nóc nhà rồi.

"Ây da! Ây da! Cái miệng lão phu cười sắp vẹo đi rồi."

Trình Giảo Kim đã phục hồi tinh thần xoa xoa hai gò má, vừa vui mà vừa lại không vui, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Chử Toại Lương dù không có khoa trương như Trình Giảo Kim, nhưng hai má cũng có chút tê tê, dường như cảm giác có chút thất thố, liền vuốt vuốt râu, ho khan một tiếng, cười ha hả nói: "Tiểu phẩm này quả thực là có ý nghĩa."

Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe thấy thế khẽ gật đầu, mỉm cười không nói, nhưng điều này đã rất khó lường rồi, từ trước tới giờ ông ta hỉ nộ vô thường. Từ khi ra làm quan cho tới nay, chưa bao giờ thất thố, đó chính là đặc điểm của ông ta. Đương nhiên, ngoài ông ta ra, còn có một người nữa, chính là Vương Huyền Đạo. Song Vương Huyền Đạo chính là tính cách này.

Cười thực sự cũng thấy mệt đấy, nhưng ai nấy cũng đều cảm giác vẫn chưa có thỏa mãn.

Vừa rồi không có thời giăn ăn quà vặt, bây giờ có thời gian rồi, kẹo hồ lô cũng kịp thời liền xuất hiện.

Loại kẹo hồ lô này hôm qua cũng đã được lan truyền đi khắp các ngõ ngách, bên ngoài có lẽ là không thể mua được, đã khiến cho mọi người tranh nhau cướp giật. Làm không được nhiều như vậy, Hàn Nghệ cũng là vì mọi người có thể được ăn mà hạn định mỗi người chỉ có thể mua được một xiên.

Loại kẹo hồ lô này thuộc dạng thức ăn của mọi người, cho dù không thích ăn, cá biệt cũng có khả năng rất ghét, nhưng khác với rau thơm, người thích ăn, thích muốn chết đi được. Người không thích ăn, ngửi thấy mùi vị đó là buồn nôn rồi.

Dù sao thì hàng trăm người đứng xếp hàng để ăn kẹo hồ lô cũng là cực kỳ hoành tráng rồi.

Loại tiểu phẩm này xem xong rồi, nhưng vẫn chưa có ai rời đi, bởi vì sự mong chờ lớn nhất của ngày hôm nay vẫn còn nằm ở "Bạch sắc sinh tử luyến". Rốt cuộc Hùng Phi có thể làm được ra loại cày tiên tiến nhất hay không? Rốt cuộc loại cày này liệu có thể sử dụng được trong hiện thực hay không?

Cứ như vậy cũng đã là nguyên nhân khiến cho Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương tới đây rồi.

Trong lòng đều rất kỳ vọng, nhưng cũng sợ bị thất vọng.

Thời gian trôi đi khoảng chừng ba nén nháng, mọi người bỗng yên tĩnh trở lại, tấm màn đỏ từ từ được mở ra.

Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, Trình Giảo Kim và Ngũ Tử Trường An đều lần lượt ngỏng cổ lên mong chờ.

Đông đông đông!

Nghe thấy tiếng đông đông đông.

Chỉ thấy "Hùng Phi" tết tóc đuôi ngực ngồi phía trên chiếc ghế thấp, cầm chiếc chùy sắt giống như đang gõ vào cái gì đó, còn bên cạnh "Hùng Phi" đã để sẵn một chiếc cày gỗ đã được làm tương đối rồi.

Một trận ồ vang lên.

Trong đó vó một bộ phận người là vì tạo hình của "Hùng Phi", còn một phần thì là vì chiếc cày đó.

Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương thì đứng lên, nhìn lên khán đài. Nhưng do vì khoảng cách quá xa, thực sự là không nhìn rõ, nhưng từ kiểu dáng cho thấy so với chiếc cày hiện tại quả thực là có nhiều điểm khác biệt.

"Phu quân!"

Nghe thấy tiếng gọi dịu dàng, chỉ thấy một người con gái mặc áo trắng như tuyết từ phía trên vũ đài bước ra.

Không ít người lại ngây người ra, đây đây chính là Mộng Đình sao?

Bởi vì hóa trang cực kỳ thuần thục, dường như đã biến thành một người khác, quả thực là con người nhờ vào cách ăn mặc.