Phong thị sợ tới mức tay run lên, thiếu chút nữa là khóc luôn rồi, dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn Phong Thượng Thượng, rồi nhỏ giọng cầu khẩn nói: "Phong Thượng Thượng, ngươi hiểu chuyện một chút đi, hiểu chuyện một chút, coi như ta xin ngươi, ngươi thương ta đi, đừng để cho ta khó xử nữa…”Phong Thượng Thượng nghe những lời cầu xin này của Phong thị giống như rơi vào hầm băng, vừa lạnh vừa đau, nàng có thể cứng rắn với bất kỳ người nào, nhưng lại không đành lòng nhìn Phong thị đau khổ mà cầu xin như thế, người đàn bà này, thật sự vừa đáng giận vừa đáng thương.
Nguyên chủ có phải bởi vì quá tuyệt vọng, cho nên mới dứt khoát rời khỏi thế giới này hay không?Nàng nhắm mắt lại, cố gắng đè nén những uất ức trong lòng, rồi ném chén xuống đất, quay đầu rời đi, lúc đi ngang qua cánh cửa, nàng cũng không quay đầu lại rồi nói: “Nếu các người đã không cho ta ăn cơm, vậy thì từ nay về sau đừng hòng trông chờ ta sẽ làm việc cho gia đình này nữa.
”“Thượng Thượng…” Phong thị kêu lên sợ hãi, trong âm thanh tràn đầy sự cầu xin và khuyên giải.
Phong Thượng Thượng rủ mắt xuống, khóe miệng nhếch lên một cách trào phúng, rồi đi thẳng vào phòng chứa củi đóng cửa lại, nàng không muốn nhìn thấy những người này thêm một chút nào nữa.
Đêm nay, Phong Thượng Thượng mang theo đói khát chìm vào giấc ngủ, trong mơ nàng mơ thấy bà ngoại, bà ngoại nấu cho nàng rất nhiều món ăn, đều là những món nàng thích, bà ngoại còn nhiều lần dặn dò nàng là cho dù nàng ở bất kỳ nơi nào cũng phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, phải nỗ lực làm cho cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.
Phong Thượng Thượng tỉnh dậy mặt đầy nước mắt, nàng hai mắt đẫm lệ mơ màng mà mở miệng nói không thành tiếng.
Bà ngoại, bà trên trời vẫn không yên tâm về cháu sao? Bà yên tâm, cháu nhất định sống ở chỗ này thật tốt, không để cho bà lo lắng.
Nghĩ như thế, nàng lấy lại tinh thần, quét sạch hết những suy nghĩ tiêu cực trong lòng, từ nay về sau, nàng sẽ sống ở chỗ này thật tốt.
Đúng lúc này, “bang bang bang” tiếng gõ cửa ở bên ngoài lại vang lên, Phong thị lại giống như hôm qua ở ngoài cửa gọi nàng rời giường: “Phong Thượng Thượng ngươi mau tỉnh dậy, cha của ngươi sắp đi rồi.
”Đây là xem những gì nàng nói tối qua là bằng không à?Bà cho rằng nàng sẽ không nổi giận sao?Phong Thượng Thượng nở nụ cười, nàng không để ý tới Phong thị bên ngoài, mà chậm rãi đứng dậy mặc quần áo, rồi chải tóc, lề mề thật lâu mới đi ra mở cửa.
Phong thị giống như không có chuyện gì, vẫn như thường ngày mà mở miệng trách cứ nàng: “Nha đầu nhà ngươi làm gì mà mãi mới chịu mở cửa, cha ngươi sắp phải đi rồi, ngươi nhanh lên đi.
”Phong Thượng Thượng lặng nhìn bà, hỏi: “Những gì ta nói tối qua, bà không nghe thấy sao?”Phong thị sửng sốt, không được tự nhiên mà vuốt tóc ra sau tai, sau đó vỗ cánh tay nàng, cười nói: “Đứa nhỏ này, tuy tức giận ngươi cũng không thể nói những lời như vậy được, nghe lời ta, mau đi rửa mặt rồi cùng cha ngươi đi giết heo đi.
”Phong Thượng Thượng không nói gì, cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm bà như vậy.
Phong thị rốt cuộc cười không nổi nữa, hơi tức giận nói: "Nha đầu ngươi sao đột nhiên lại không hiểu chuyện như vậy! Người làm như vậy thì ta phải làm sao bây giờ! Ngươi không thể chỉ nghĩ cho bản thân mình được, lúc trước ta nghĩ hết biện pháp mới mang được ngươi đến đây, cha ngươi vốn dĩ cũng không muốn, ngươi còn không mau biểu hiện cho tốt, ngươi không thể vì ta mà suy nghĩ à? Làm người cũng không thể quá ích kỷ được!”.