Phong Thượng Thượng "A" một tiếng, nàng thật muốn cười, nhưng trong lòng lại chua xót vô cùng, nàng vì nguyên chủ mà cảm thấy đau lòng.
Cô bé đã lớn lên trong một môi trường như vậy.
Nàng bình tĩnh hỏi: “Sáng nay ta ăn gì?”"Hả?" Phong thị không nghĩ tới nàng lại đột nhiên thay đổi chủ đề, theo bản năng trả lời: “Đương nhiên là giống như bình thường.
”“Phong Tiểu Vân mỗi buổi sáng đều ăn cháo với bánh màn thầu to, trong khi muốn ta làm việc thì lại xem như con lợn biếng ăn chỉ cho ăn rau dại với bánh ngô à?” Phong Thượng Thượng nhếch khóe miệng trào phúng, nàng nghĩ, những tính toán trước đó của nàng coi như xôi hỏng bỏng không rồi.
Nàng vốn dĩ nghĩ mình muốn ăn uống ngủ nghỉ ở chỗ này, thì cũng không nên ăn không uống không, dù sao cũng phải làm việc một chút, cứ coi như mình là một người làm thêm, dùng lao động để đổi lấy thức ăn, nhưng bây giờ ông chủ không chịu cho thức ăn, nàng còn làm cái gì nữa?Nàng lạnh mặt nói: "Tối hôm qua ta đã nói rồi, ông bà muốn ta làm việc, thì phải cho ta ăn no, nếu đến cơm còn không cho ta no, vậy thì công việc sau này ta sẽ không làm nữa.
”“Thượng Thượng…” Phong thị tức giận đến dậm chân: “Ngươi sao lại nói là không làm được?”Phong Thượng Thượng không muốn nghe bà nói nữa, nên nhanh chóng đóng cửa lại, nàng định tiếp tục nằm ngủ, cho dù thế nào công việc này nàng cũng không thể làm được nữa.
Một lát sau, nàng nghe thấy tiếng mắng chửi giận dữ của Phong Thiên Bảo ở ngoài, còn có tiếng giải thích lấy lòng của Phong thị, nhưng những chuyện này đều không liên quan gì đến nàng.
Những gì nàng cần phải làm bây giờ là tính toán cho tương lai sau này của mình.
Thời đại này không phải ai cũng có thể ra ngoài làm việc kiếm tiền, các cô nàng trong nhà lại càng sống không dễ dàng, cho nên vốn dĩ là nàng định trước hết cùng mấy người nhà này chung sống hòa bình, tạm thời làm công để có được bữa ăn đầy đủ rồi từ từ nghĩ xem tương lai sẽ làm cái gì, có ai ngờ bây giờ ngay cả một việc nho nhỏ là ăn cơm no cũng không được.
Có vẻ như nàng phải tìm một công việc càng sớm càng tốt và phải chuyển ra ngoài để sống.
Nhưng mà ở thời đại phong kiến này, một cô nàng chưa gả chồng mà muốn kiếm tiền cũng không phải dễ, trước kia nàng đã xem qua không ít tiểu thuyết xuyên không, các cô nàng sau khi xuyên qua sẽ làm các loại thức ăn để làm giàu, nhưng tài nấu nướng của nàng thì, một bên là lý thuyết, một bên là thực hành, đi theo con đường nấu nướng quả thật là làm khó nàng rồi.
Thật ra nàng cũng có nhiều sức lực, nhưng đi đến bến tàu vác hàng vác bao gì đó, cũng rất mệt mỏi, nàng không muốn mỗi ngày đều phải mặt xám mày tro mà làm việc vất vả đâu.
Nghĩ tới nghĩ lui, việc duy nhất nàng có thể làm chính là nghề cũ của nàng.
Kiếp trước, nàng học chuyên ngành pháp y, sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp vào đại đội cảnh sát hình sự thành phố, rồi do kỹ thuật tốt, nên nàng được điều vào tổ trọng án, tiếp xúc với án hình sự không biết là bao nhiêu, thi thể đã được khám nghiệm thì càng không thể đếm xuể, muốn nói mình có thể dựa vào cái gì để kiếm cơm, pháp y chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng nơi này dù sao cũng không phải là xã hội hiện đại, pháp y cổ đại được gọi là ngỗ tác*, tuy là bị xem thường, nhưng đa số cũng đều do nam tử đảm nhận, chưa bao giờ có nữ tử làm ngỗ tác trong nha môn cả, nếu mà nàng muốn đến nha môn xin làm ngỗ tác, thì nha môn có đồng ý hay không?.