Thanh Xuân Ấy, Nắng Có Trăng

Chương 12: (phần 1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, ngay cả bản thân cũng quên mất đã chờ đợi tìm kiếm bao lâu. Hoa quỳnh ngoài kia hết nở rồi lại tàn. Một hôm nào đó, Kim Yong-sun ngồi trong phòng làm việc, ngoài cửa sổ bỗng nhiên một con tước nhẹ nhàng đậu trên thanh cửa, lông màu nâu, mỏ bạc cất tiếng kêu đột ngột làm cho nàng giật mình, tựa như tình cảm bị khuấy động, đôi mắt không tự chủ được lại toán quyết nhìn đến màn hình di động như kiểm tra tin nhắn, động tác quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nhưng vẫn là đã lâu không nhận được tin tức nào về người kia. Cảm ứng như dự kiến vẫn chỉ là trống rỗng, cảm giác suy sụp thấm đẫm toàn thân.
Có tiếng gõ cửa vang lên, là Kim lão gia. Hắn vận bộ com lê màu đen tiến vào, vẻ mệt mỏi thăng trầm trên gương mặt. Đôi mắt đen kịt ẩn chứa trầm quang, tóc đã gần như bạc hết nửa đầu.
"Trời đã quá trưa rồi, sao không nghỉ 1 chút?" Âm điệu không mang theo nửa điểm cảm xúc, nhưng câu hỏi lại vô cùng quan tâm.
Kim lão nhân nhìn con gái, hắn hiểu rõ Kim Yong-sun ko muốn trò chuyện ngay lúc này, từ sau khi nàng phát hiện mẫu thân làm giả hồ sơ bệnh án của Moon Byul-yi, nàng gần như tránh mặt hắn và vợ. Nàng nghĩ hắn cũng biết Moon Byul-yi đang ở đâu nhưng hắn lại ko muốn nói. Kim Yong-sun rõ ràng ko chỉ tức giận, mà còn là thất vọng. Thất vọng vì mẫu thân đã ko giữ lời hứa, thất vọng vì lần đầu phụ mẫu lừa dối nàng. Nhưng Kim Yong-sun ko thể đổ lỗi cho tất cả mọi người, bởi vì Moon Byul-yi biến mất, nguyên nhân 1 phần cũng là do nàng.
Tháng đầu tiên Moon Byul-yi biến mất, Kim Yong-sun từ bỏ cả công việc tìm kiếm cô điên cuồng.
Tháng thứ hai Moon Byul-yi biến mất, Kim Yong-sun rơi vào cuộc sống tối tăm, cuộc sống đối với nàng mỗi ngày chỉ là uống rượu, lấy thứ này vượt qua hằng ngày. Mỗi đêm, Kim Yong-sun nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ, nàng nói với mình nhưng cũng chính là muốn gửi đến những lời tới người nọ, "Nếu ngươi có nghe tiếng ta thì thầm trong cơn mơ, thì đừng do dự trả lời ta, rằng ngươi vẫn luôn nhớ ta, vẫn luôn chờ đợi ta." Nói xong rồi, tựa hồ tuôn chảy nước mắt đầm đìa, cuối cùng, nước mắt cũng chỉ là rơi xuống vô ích. Hối hận cùng tự trách khiến cho nàng không thể ngủ yên. Mỗi khi nhắm mắt lại, sẽ nghĩ đến gương mặt nhàn nhạt của Moon Byul-yi.
Cho dù may mắn một chút mới ngủ được, lại ở trong mộng cùng người kia dây dưa. "Kim Yong-sun! Tại sao trước đây lại đối xử tàn nhẫn với ta! Ta hận ngươi! Ta cả đời cũng không muốn nhìn thấy ngươi!" "Là lỗi của ta! Là Kim Yong-sun ta không dám đối mặt thật lòng mình! Van cầu ngươi đừng hận ta! Van cầu ngươi đừng rời xa ta!" Lại một lần khóc hô tỉnh lại, sau đó không thể nào ngủ lại được nữa. Tay xoa xoa đầu đau như muốn vỡ tung ra, lại uống thêm một ngụm rượu trôi vào họng.
Tháng thứ ba qua đi, thân thể Kim phu nhân đột nhiên ngày càng kém, có lần phải nhập viện cấp cứu, Kim Yong-sun lúc đó nhìn thấy khuôn mặt yếu ớt suy nhược của mẫu thân, nàng bắt đầu thức tỉnh. Nàng hiểu được, cho dù mình có hối hận mãi, Moon Byul-yi cũng sẽ không quay về.
Cuối tháng thứ năm, Kim Yong-sun chính thức quay lại tập đoàn RBW, tiếp tục đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc, còn là tổng giám đốc trẻ nhất của Kim thị từ trước tới nay. Công việc nàng ngày càng chồng chất, nhưng Kim Yong-sun chưa bao giờ từ bỏ ý định tìm người kia, ngược lại trong tâm hy vọng Moon Byul-yi trở về ngày càng mãnh liệt. Nhất là khi nhớ lại vụ tai nạn xe vài tháng trước, khiến nàng ko khỏi tức giận, dù là đã tìm ra hung thủ, nhưng vẫn là hận vụ tai nạn kia. Bởi vì nó làm cho Moon Byul-yi bị thương, làm cho nàng và Moon Byul-yi rời xa nhau.
Nửa tháng trước, Kim tộc nhanh chóng tìm ra thủ phạm, hóa ra lại là Choi Mi-kyung, người đứng đầu công ty DSP bị phá sản vào năm ngoái. Choi Mi-kyung chính là cay cú việc trước đây hắn từng cầu xin tập đoàn RBW cứu giúp, nhưng lại bị bọn họ khước từ. Nhưng nguyên nhân chính chính là bằng hữu của Choi Mi-kyung, thư ký riêng của chủ tịch Kim trước kia, là người đã thúc giục Choi Mi-kyung đầu tư vào cổ phiếu. Y cũng bảo tập đoàn mạnh nhất Hàn Quốc RBW cũng đang đầu tư vào cổ phiếu này, nên bảo hắn có thể yên tâm đầu tư theo. Nhưng cổ phiếu mà bọn họ đầu tư sụt giảm liên tục, đến cuối cùng lại phải dẫn đến việc công ty bị phá sản. Sau đó tên bằng hữu kia chạy trốn mất, lại còn cướp mất cả vợ và của cải trong nhà hắn, khiến hắn ko thể ko uất ức, cuồng nộ.
Giận quá thì sẽ dẫn đến mất khôn, hắn ko thể trả thù đôi gian phu dâm phụ đó, nên mới giận cá chém thớt lên Kim tộc. Choi Mi-kyung nghi ngờ việc này do chủ tịch Kim sắp đặt, nên bày mưu hãm hại người thân y. Nhưng người trong Kim tộc luôn có vệ sĩ bên cạnh bảo vệ, khiến hắn khó khăn hành động hơn. Sau này, hắn mới biết đến Moon Byul-yi, dù chỉ nghe sơ qua người này là Kim lão gia nhận về nuôi từ nhỏ, nên hắn đoán cô gái này chắc chắn phải có mối quan hệ thân thiết với Kim tộc. Moon Byul-yi chuyển đến Bucheon, hắn sai người theo sát uy hiếp cô, chỉ là muốn đem cô ra dọa Kim tộc. Nhưng hắn chưa từng nghĩ vệ sĩ của Kim gia, Yoo Seung-ho cũng có mặt gần đấy, làm kế hoạch bể vở.
Đến khi hắn phát hiện nhị tiểu thư Kim Yong-sun đi đến Bucheon, mới có thời cơ ra tay làm nàng bị thương, nhưng lại ko ngờ Moon Byul-yi nhảy vào thế mạng cho nàng, khiến cả kế hoạch hắn ko thành công, còn bị buộc tội giết người ko thành.
Kim lão gia sau khi thông báo cho Kim Yong-sun, lại ko tìm thấy cảm xúc nào trên khuôn mặt nàng. Hắn vốn nghĩ Kim Yong-sun ko muốn nhớ lại chuyện cũ, nên cũng ko bận tâm, chỉ giao cho pháp luật quyết xử. Nhưng Kim lão gia chưa từng biết Kim Yong-sun đã đến gặp Choi Mi-kyung. Nàng đến gặp là vì nghĩ rằng có thể hắn biết ít nhiều gì đó về Moon Byul-yi, để rồi khiến bản thân thất vọng. Choi Mi-kyung từng ở trước mặt khiêu khích Kim Yong-sun, hắn bảo nếu nàng ko có ý đi đến Bucheon, cũng ko đến nơi người kia ở, càng ko nên đưa cô đến gần nàng, nếu ko, người kia cũng sẽ ko vì nàng mà bị thương. Kim Yong-sun thừa hiểu rằng Choi Mi-kyung chỉ muốn khiêu khích nàng, nhưng nghĩ tới lời hắn nói đều đúng, nếu nàng ko xuất hiện trước mặt Moon Byul-yi, cơ thể cô sẽ ko bị thương tổn, trí nhớ cũng sẽ ko bị mất đi. Vậy nên mỗi lần nghĩ đến, bản thân lại tự dằn vặt.
Kim Yong-sun thấy Kim lão gia đứng đó đã lâu nhưng ko ngồi, nàng mới lên tiếng, "Ba! Ta còn có rất nhiều việc phải hoàn thành hôm nay, nếu ko có việc quan trọng, có thể để khi khác ta tiếp chuyện với ngươi ko?"
Kim lão gia đối với vụ tai nạn xe cộ vẫn còn áy náy, nhưng hắn vẫn không đem Moon Byul-yi trọng yếu ngang bằng Kim Yong-sun. Cho dù sau khi biết được mối quan hệ ko bình thường giữa Moon Byul-yi và con gái hắn, Kim lão gia không đi ngăn trở tình cảm giữa 2 người, nhưng ở trong lòng, hắn vẫn không thể chấp nhận.
Cho nên, thời điểm Kim lão gia biết được chuyện vợ hắn nhờ người làm giả hồ sơ bệnh án của Moon Byul-yi, hắn im lặng ko nói một lời, cũng ko nói Moon Byul-yi đã bị đưa đi đâu, vì Kim lão gia hi vọng Kim Yong-sun có thể tìm được một nam nhân vĩ đại, sau đó sống một cuộc sống bình thường như những người phụ nữ khác. Kết hôn, sinh con, giúp Kim gia lưu lại người thừa kế. Đây là ý tưởng của đa số tộc trưởng, cũng là ý tưởng của Kim lão gia.
Vốn tưởng rằng Moon Byul-yi đi rồi, Kim Yong-sun sẽ hồi tâm chuyển ý, quay trở về cuộc sống bình thường. Lại không nghĩ rằng đả kích này đã hoàn toàn huỷ diệt con gái mình, nghĩ đến chưa tới một năm từ ngày Moon Byul-yi biến mất, Kim Yong-sun người không ra người, quỷ không ra quỷ, rất nhiều khi Kim lão gia suy nghĩ, nếu không tách Moon Byul-yi ra khỏi nàng, nàng có phải là sẽ không biến thành dạng như vậy?
Nhưng mà, thật ko biết nên gọi may mắn hay là xui rủi, từ ngày Kim phu nhân phải nhập viện cấp cứu, Kim Yong-sun bắt đầu thức tỉnh. Tận mắt chứng kiến con gái của mình trở về bộ dáng như xưa, Kim lão nhân không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại nhìn đến Kim Yong-sun tươi cười vô cùng miễn cưỡng, hắn trong lòng chua xót vô cùng.
Kim lão gia nhận thức được thân thể của mình ngày càng kém, tư tưởng cũng bắt đầu chuyển biến chậm chạp. Hắn cảm thấy sớm hay muộn hắn và vợ cũng sẽ ko thể bên cạnh Kim Yong-sun mãi, vậy nên nàng cần một người bên cạnh, ít nhất cũng có thể chăm sóc cho nàng. Hắn đã từng nghĩ, nếu như Moon Byul-yi quay lại, các nàng có được lẫn nhau, cùng nhau hạnh phúc vui vẻ. Cho dù không thể có con, không có hôn thú, cũng không phải chuyện đại sự gì phá trời diệt đất. Nhưng là Moon Byul-yi đã từng muốn rời xa Kim Yong-sun, cho dù cô lấy lại được kí ức, liệu có đủ lòng từ bi bỏ qua chuyện quá khứ trước kia, mà chấp nhận quay về với Kim Yong-sun ko?
Nếu như cô ko muốn quay trở về, như vậy Kim Yong-sun sẽ trở thành dạng gì? Kim Yong-sun khổ sở, cũng chỉ có phụ thân nàng biết. Một nữ nhân thì trọng yếu nhất là cái gì? Thanh xuân, thời gian, xinh đẹp, hạnh phúc, gia đình. Này hết thảy, Kim Yong-sun có thể sẽ phải mất cả thanh xuân để đợi Moon Byul-yi? Hắn hoàn toàn ko chấp nhận được việc này. Vậy nên hắn đã suy nghĩ rất lâu, rất kĩ, quyết định sẽ để cả 2 gặp nhau. Hơn nữa, Kim Yong-sun cũng đã từng hứa với hắn nếu Moon Byul-yi vẫn ko muốn ở cùng một chổ với nàng, nàng chấp nhận sẽ để cô đi.
"Vài ngày nữa ta sẽ sắp xếp cho ngươi gặp Moon Byul-yi." Lời hắn vừa thốt ra lại khiến Kim Yong-sun ngạc nhiên, nhưng trong lòng nàng lần này đã ko còn tin lời hắn nữa rồi. Trước kia lời hứa còn ko giữ được, khiến nàng ko thể ko mất lòng tin ở phụ mẫu.
"Ba! Ta có thể tin ngươi lần này sao?" Kim Yong-sun ko chút cảm xúc hỏi, "Ngươi nói xem, ngươi và mẹ đều lừa dối ta, ta làm sao có thể tin ngươi sẽ cho ta gặp lại nàng?"
Kim lão gia có chút đau lòng khi nghe nàng nói, nhưng hắn ko bận tâm đáp lại lời trách móc từ nàng, "Ngày mai Yoo Seung-ho sẽ đưa ngươi đến gặp nàng." Hắn đáp, vẫn là âm điệu không mang theo nửa điểm cảm xúc.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Trên ban công. Một nữ nhân dáng người cao gầy đứng lặng. Trận gió nhẹ thổi qua, đem tóc đen ở phía sau quấy rầy, tản ra một chút hỗn độn. Nữ nhân luôn luôn ngắm cảnh biển đêm, cũng không hề quay đầu lại.
"Nha..." Nghe được nữ nhân nhẹ giọng than, lão bà đằng sau lưng nữ nhân lúc này lên tiếng. "Nayoung... Ngươi sao lại thở dài?" Nghe được câu hỏi của lão bà, nữ nhân cười nhạt quay đầu lại, xuất hiện trước mặt lão bà là khuôn dung thanh tú, nụ cười nhàn nhạt hiện trên môi.
Nửa năm trôi qua kể từ ngày đó, Moon Byul-yi đã từ một người cơ thể suy nhược yếu ớt, nay khuôn mặt có chút hồng hào, lại còn trở thành một nữ nhân tản ra loại mị lực thành thục. Lông mi dài nhỏ như liễu hiệp cong vút, chiếc mũi cao thẳng cùng với hai cánh môi mỏng đều làm cho nam nhân ko khỏi mê muội. Bốn mắt nhìn nhau, nhìn cặp mắt như hắc trân châu tràn ngập sự hồn nhiên, lão bà đột nhiên lại nhớ quý nữ đã khuất của mình, trong lòng lại hi vọng Moon Byul-yi có thể mãi mãi ở đây bên cạnh mình.
Lão bà chính là chủ trì trại trẻ mồ côi duy nhất trên đảo Ulleungdo. Cũng chính là nơi mà người của Kim gia đưa Moon Byul-yi tới. Lão bà ko biết hết câu chuyện của Moon Byul-yi, chỉ biết là gia thế nữ nhân này ko tầm thường. Một nam nhân đưa cô tới đây, sau đó góp một số tiền cực kì lớn cho trại trẻ mồ côi, lại còn bảo lão bà hãy nhận là mẹ của cô, khi đó bà hiểu rằng số tiền này là để giữ chân Moon Byul-yi ở lại đây.
Nghĩ tới vài tháng trước kia, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Moon Byul-yi, ấn tượng đầu tiên của bà bà đối với Moon Byul-yi chính là đứa trẻ này cơ thể lại suy yếu đến đáng thương, cô cơ hồ lúc đó ko nhớ được mình là ai, cũng ko biết mình đang ở đâu, hơn nữa tay chân lại cử động vô cùng khó khăn, đến cả việc ăn uống và vệ sinh cá nhân đều phải nhờ lão bà giúp đỡ.
Ngay lúc đó tâm lý của Moon Byul-yi không có gì đáng nghiêm trọng, ngược lại đứa trẻ này còn rất ngoan ngoãn vâng lời, cho nên lão bà dốc lòng tâm sức đối đãi cô thật tốt, còn đem Moon Byul-yi trở thành người trong nhà. Không chỉ là vì người của Kim gia cho bà tiền trước rất nhiều, mà là bà cực kì yêu thương đứa nhỏ này, trong tâm còn xem cô là con gái ruột.
Moon Byul-yi là người rất ít nói, nếu ko phải là việc quan trọng, cô cũng ko mở lời bắt chuyện với người khác. Câu nói đầu tiên của cô với lão bà là khi cô muốn biết về bản thân mình. Khi ấy, Moon Byul-yi ngồi trên chiếc xe lăn, lão bà đẩy xe ở phía sau, cô quay đầu nhìn bà bà hỏi, trong ánh mắt đen láy hỗn loạn cùng ưu thương, "Ta là ai?"
Ánh mắt lão bà nhìn chằm chằm Moon Byul-yi, "Từ đây con là con gái ta, tên là Nayoung, họ là Yoo, Yoo Nayoung, ta là mẹ của con, tên là Yoo-sun. Con nhớ kĩ rồi chứ?"
Moon Byul-yi nhìn Yoo-sun, trong ánh mắt hiện lên vẻ mơ hồ, cô thật sự không nhớ lão bà trước mặt mình là ai, cũng càng ko có ấn tượng với cái tên của mình, trong tâm lại cảm giác đó ko phải là mình, nhưng dù là cố gắng đến mấy, cũng ko thể nhớ được mọi việc trước kia. "Ngươi là mẹ ta, nhưng tại sao ta lại ko nhớ?" Moon Byul-yi hỏi Yoo-sun, lại làm cho bà một trận cười.
"Ngươi biết không? Tất cả những đứa trẻ ở đây đều là con của ta, ta luôn xem chúng như con ruột của mình, cả ngươi cũng vậy. Vậy nên ta hi vọng ngươi có thể xem ta như mẹ ruột của ngươi."
Nhìn Yoo-sun trên mặt cười, trong nháy mắt Moon Byul-yi trở nên hoảng thần. Cái loại cảm giác ấm áp này, cô cảm thấy mình chưa bao giờ nhận được, cảm giác như lão bà trước mặt, tuy là ko ấn tượng, nhưng đã là người thân của mình.
"Trước kia, ngươi bị tai nạn, vô tình ảnh hưởng tới não bộ và tứ tri, bác sĩ nói tạm thời ngươi sẽ ko nhớ đến chuyện trước kia, tay chân cũng sẽ vận động khó khăn. Nhưng y cũng nói tốc độ hồi phục của ngươi rất nhanh, ngươi sẽ sớm lấy lại được hồi ức, dù sao ngươi vẫn còn trẻ, so với chúng ta người cao tuổi thì tốt hơn nhiều, vài ngày nữa, ta sẽ đưa ngươi tập đi. Ta hy vọng ngươi có thể đấu tranh mỗi ngày, nếu ko ngươi sẽ phải vĩnh viễn ngồi trên xe lăn." Yoo-sun một bên phụ giúp Moon Byul-yi vừa nói. Bà không biết là, những lời này, đều được cô ghi tạc thật sâu trong lòng.
Mỗi khi Moon Byul-yi đi chữa trị lão bà đều đi theo, mặc kệ công việc bà có bận đến đâu, đều bỏ thời gian ra đi theo Moon Byul-yi. Nhìn người kia mỗi ngày đều tập luyện đến người đầy mồ hôi, cho dù Moon Byul-yi đã có thể tự mình đứng một chút, trong lòng Yoo-sun có chút không hài lòng. Bà vì vậy đau lòng, đồng thời cũng trách ông trời bất công.
"Mẹ! ngươi sao vậy?" Lời nói Moon Byul-yi đem Yoo-sun từ trong suy nghĩ đi ra, bà ngẩng đầu nhìn nữ nhân trước mặt, sủng nịnh vuốt đầu nàng. "Nayoung của ta thật là kiên cường, nhớ rõ lúc ngươi mới tới đây còn yếu ớt đến mức ko thể tự mình đi đứng, bây giờ đã mạnh khỏe hồng hào lên rồi, siêng năng luyện tập nữa, sớm muộn tay chân ngươi sẽ hoạt động trở lại bình thường."
"Kí ức..Ngươi có nhớ được gì ko?" Yoo-sun mất mát trong lòng hỏi Moon Byul-yi. Bà sợ rằng nếu Moon Byul-yi lấy lại kí ức, có khi cô sẽ rời xa mình. "Ngươi tập luyện chăm chỉ thế là vì muốn quay về nhà sao?" Yoo-sun hỏi ngay sau đó.
Moon Byul-yi ôm lấy bà, chậm rãi nói :"Mẹ! Ta ko phải cố gắng luyện tập vì quay trở về, mà là ta ko muốn làm gánh nặng cho người. Đối với ta, đây là nhà. Dù là lí do gì đưa ta đến đây, ta nghĩ đều là do duyên giúp ta gặp được ngươi. Khi mọi người đều vứt bỏ ta, ngươi là người duy nhất bên cạnh, dù là ta trước đây ko có ấn tượng gì về ngươi, nhưng ngươi khiến ta cảm thấy mình đã trở về nhà, vậy nên ta sẽ ko bỏ rơi ngươi, cũng sẽ ko rời bỏ nơi này."
Lời Moon Byul-yi nói ra khiến Yoo-sun có chút an tâm, nhưng là trong lòng vẫn ko khỏi lo lắng, rằng một ngày nào đó nam nhân kia sẽ quay lại đem cô đi mất.
--- Hết chương 12 (phần 1) ---


Tác giả đây, thời gian gần đây au có nhiều việc quan trọng cần làm, hiện tại mình vẫn chưa sắp xếp công việc ổn định, nên thời gian ra chap sẽ rất chậm, au cũng ko dám chắc truyện có thể ra mỗi tuần như trc đc nữa nên mong các readers thông cảm.
Cảm ơn các readers vẫn theo dõi fic của mình, và chúc mọi ng ăn Tết vui vẻ! Kamsahamnida.