Thanh Xuân Ấy, Nắng Có Trăng

Chương 13



Đầu hạ, tử đằng trong sân nở rộ, bám chi chít trên mặt tường, hoa rủ xuống như những ngọn đèn. Moon Byul-yi ngồi ngoài bậc thang nhìn chúng, sắc xanh lững lờ như gần như xa.

Kim Yong-sun đứng gần đấy, trong mắt cô nhìn thấy chỉ có tử đằng, trong mắt nàng nhìn thấy chỉ có cô. Sau hồi lâu do dự, cuối cùng tiến lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh cô: "Sao vẫn còn nghĩ đến chuyện rời đi?"
Không phải câu hỏi, chỉ có chút ý vị cảm thán. Cảm thán cô mặc dù chuyện gì cũng không nhớ rõ, lại vẫn nhớ kỹ phải rời xa nàng. Nếu một ngày kia, cô nhớ lại tất cả, sợ là chạy trốn khỏi Hàn Quốc vẫn còn ngại cách nàng không đủ xa.
Moon Byul-yi vẫn trầm mặc như trước, đưa mắt nhìn Kim Yong-sun một cái, sau đó nhìn lên trời.
Kim Yong-sun đã quen với sự xa cách của cô, theo ánh mắt cô nhìn đến, một mảng trời xanh biếc ẩn sau những áng du vân.
Hai người cứ như vậy vai kề vai mà ngồi, nhìn đến khi mây khói đều hóa thành hồng hà, phía chân trời một dải đỏ rực như lửa. Xung quanh cũng tối sầm xuống, trời bước vào hoàng hôn.
Moon Byul-yi đứng dậy định đi, Kim Yong-sun ngẩng đầu lên, nói: "Ngươi muốn đi, ta đưa ngươi đi."
Nhìn đôi đồng tử đen nhánh kia hiện lên vẻ kinh ngạc, Kim Yong-sun chậm rãi nói: "Ngày trước... Ngươi vẫn luôn muốn đi."
Sáng hôm sau, Kim Yong-sun chủ động lái xe chở cô đến Bucheon. Trên xe, cả 2 im lặng đến mức có thể nghe được tiếng thở của đối phương. Kim Yong-sun nhớ tới năm đó khi 2 nàng cùng đến gia tộc Nam, lúc mới bước lên xe, nàng cảm giác như Moon Byul-yi đang nhìn nàng. Khi đó toàn thân đều cảm thấy bối rối, tràn ngập đến muốn vỡ tung trong ngực.
Lại nghĩ tới lần nọ, cô bình tĩnh mà nói bản thân không thể bỏ qua chuyện cũ, sau đó lập tức nhảy ra khỏi xe. Trong lòng nhói lên, Kim Yong-sun vội xoay người lao ra cố gắng bắt kịp cô. Vì vậy mà ko kịp để ý chiếc xe đang lao tới.
"Ta biết là đã muộn."
Lời trong lòng nghĩ đến, nhưng ko thể nói ra.
Trước khu xóm cũ Moon Byul-yi từng ở có một cái chợ. Muốn vào bên trong, thì phải đi qua cái chợ này, vì thế Kim Yong-sun phải dừng xe đi bộ vào. Kim Yong-sun không thích chốn đông người huyên náo, nhất là hiện tại đang đứng ở giữa chợ sầm uất. Nàng là tiểu thư đài các, lần đầu phải chen chúc ở nơi nhốn nháo, tiếng người rêu rao inh ỏi, nghe vào trong tai đều là những âm thanh "ong ong" phiền não, khuấy động đến tâm phiền ý loạn, nhịn không được phải nhíu mày.
Moon Byul-yi ngược lại, tựa hồ thật hưởng thụ. Lần trước ở trên đảo, Yoon Yoo-sun ko đồng ý cho cô ra những nơi đông đúc, ồn ào, nàng lo sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm lý và sức khỏe cô. Vì thế dù đây chỉ là một cái chợ bình thường, trong mắt cô vẫn tràn đầy mới lạ, nụ cười nhàn nhạt đọng trên gương mặt dần dần càng nở rộng ra thêm, đuôi lông mày đều hàm chứa vui thích. Kim Yong-sun đi theo bên cạnh cô, nhìn cô cười, bất giác mọi loại tư vị cùng lúc dấy lên trong lòng.
Gần cuối đường có cửa hàng chuyên bán dù, trong tiệm ngoài tiệm đều treo rất nhiều dù, những chiếc dù mới tinh có hoa văn tím nhạt, lúc mở ra, hoa văn như những đóa hoa tươi nở rộ ngoài trời. Giữa sắc màu rực rỡ ngập tràn trong mắt, một chiếc dù lẳng lặng hé mở trong góc, mặt dù được bọc bởi một lớp nhựa trong suốt, phác họa mấy hình mặt trời nhỏ nhỏ đang cười.
Kim Yong-sun nhịn không được dừng chân nhìn thật lâu, khi quay đầu lại, mặt của Moon Byul-yi phóng đại đối diện nàng.
"Sao lại dẫn ta đến nơi này?"
Moon Byul-yi ngỡ rằng Kim Yong-sun sẽ dẫn mình quay về đảo Ulleungdo, nhưng mà nàng lại chở cô tới đây, ko hiểu là có ý định gì.
Kim Yong-sun giơ ngón tay trỏ chỉ về một góc cuối đường ở bên trái, "Đây...từng là nhà của ngươi." Moon Byul-yi còn chưa hết ngạc nhiên, Kim Yong-sun nắm lấy tay cô dẫn qua một con đường khác, cả 2 đứng trước một sở cảnh sát, nàng nói tiếp: "Ba ta gặp ngươi tại đây 13 năm trước. Sau này vì vài lí do, hắn quyết định đưa ngươi đến Kim tộc. Lần đầu hắn dẫn ngươi đến gặp ta, bảo rằng ngươi là một đứa trẻ ngoan, về sau chúng ta có thể là hảo tỷ muội, tương trợ lẫn nhau."
Trong kí ức của Kim Yong-sun, Moon Byul-yi từng là một đứa trẻ rất yếu đuối, rất nhu nhược. Người ta bảo cô làm gì, cô chỉ biết tuân theo, ko có chính kiến riêng, chưa từng dám phản bác ai bao giờ. Nhưng mà ko hiểu sao Kim Yong-sun khi bé lại rất có hứng thú với cô, vậy nên nàng xin phép phụ mẫu cho cô về bên hầu hạ riêng mỗi nàng. Với lại khi ấy, chỉ có mình cô có thể chịu đựng được tính cách ương ngạnh của nàng.
Đôi khi Kim Yong-sun nghĩ nếu phụ thân chưa từng gặp cô, hoặc cũng chưa từng đưa cô về Kim tộc, có phải bọn họ của sau này sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Moon Byul-yi lần nữa ngạc nhiên, quay sang nhìn Kim Yong-sun. Cô từng nhớ trước kia khi tỉnh lại là đã ở cùng với Yoon Yoo-sun. Khi đó, bản thân ko thể nhớ được cô là ai, đến từ đâu. Yoon Yoo-sun chưa từng giải đáp thắc mắc của cô thỏa đáng, nàng chỉ nhận là mẹ cô. Về sau Moon Byul-yi cảm thấy rất thoải mái khi ở cùng nàng, cho nên cô để mặc đi quá khứ, chấp nhận cuộc sống hiện tại, càng ko có ý định muốn nhớ lại. Bây giờ Kim Yong-sun chủ động dẫn cô về nhà cũ, lại còn kể về quá khứ của cô, khiến tâm tư Moon Byul-yi phiền loạn.
"Đã là quá khứ thì ko nên nhắc đến..."
Cô nói, ko để Kim Yong-sun lên tiếng, tay rời khỏi tay, nhanh chóng bước qua nàng.
Vừa qua khỏi buổi trưa, chợt có mưa to trút xuống, lập tức, hàng quán thu dọn, người trong nhà hấp tấp gom quần áo đóng cửa sổ, người trên phố vội vã tản đi, dưới mái hiên đầy chật người đi đường đứng tránh mưa. Moon Byul-yi vừa muốn tìm một chỗ trú, đỉnh đầu âm thầm che đến một mảnh thiên không lờ mờ sáng, một chiếc dù màu trắng thuần khiết có họa tiết mấy hình mặt trời nhỏ đang cười.
Chưa đến một khắc, trên đường đã đọng nước, hạt mưa rơi xuống, bắn lên rất nhiều bọt nước. Trong ngõ hẻm chật hẹp chỉ có hai người sóng vai độc hành, mưa dọc theo mái ngói chảy xuống, nhà cửa hai bên như treo tầng tầng thủy liêm trong suốt, mưa rơi trên đá, tiếng vang trong vắt thanh thanh.
Bên dưới dù hai người đều im lặng không nói. Mưa càng lớn dần, Kim Yong-sun khẽ đem dù ngả sang một chút, Moon Byul-yi nhìn lên mặt dù trong suốt, bất giác để ý đến những hình mặt trời nhỏ, lời chợt buông: "Thẩm mỹ của Kim tiểu thư tệ thật."
Tâm Kim Yong-sun có chút khó chịu, nàng quay sang nhìn cô, nhưng ko nói gì. Nàng hiểu, cô hiện tại sẽ ko nhớ đến.
Moon Byul-yi bất chợt quay sang, bắt gặp ánh mắt Kim Yong-sun, cô cả kinh, thối lui về phía sau, vừa rời khỏi một bước, sau lưng liền hứng lấy một dòng nước mưa, lạnh đến thấu xương.
"Cẩn thận..." Kim Yong-sun vội đưa dù che đến. Thân hình càng kề sát hơn, có thể cảm nhận được hơi ấm thân thể của nhau.
Nhất thời lại là im lặng, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi ào ạt.
Moon Byul-yi nhìn nàng đưa tay đến, cẩn thận mà chạm vào những lọn tóc buông trên ngực cô. Ngón tay nàng thon dài trắng muốt, khớp xương rõ ràng. Kinh ngạc nhìn ngón tay kia, ánh mắt dần dần mơ hồ, khi nào, đã từng thấy qua ngón tay như vậy, chậm rãi cầm một tách trà, đưa lên đôi môi hồng nhạt khẽ hé mở, khóe môi nhếch lên, bên môi một mạt ý cười châm chọc.
"Về sau, chúng ta hảo hảo cùng nhau."
Trong tiếng mưa rơi cô nghe được người trước mặt nói như vậy, thần trí lại vẫn đang chìm trong những hình ảnh mơ hồ vừa rồi. Suy nghĩ hỗn loạn, có cái gì đó đang từng chút từng chút một hiện ra.
Kim Yong-sun nói: "Nếu ngươi muốn, sau này chúng ta lại đến."
Moon Byul-yi gật gật đầu, tay lại bị nàng nắm lấy, giống như ban nãy, lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay, ngón tay đan vào nhau, thiết tha mà nắm chặt.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Một hôm, Kim Yong-sun đang ngồi trong sân cùng Moon Byul-yi nói chuyện. Rót ra hai chén trà Đại Hồng Bào được tặng từ Nam gia, bao năm qua, thủy chung không nỡ uống. Kim Yong-sun vốn là người không hay nói nhiều, thỉnh thoảng nói vài ba câu, phần lớn thời gian, hai người chỉ là im lặng.
Trong sân có một hồ nước, trong hồ du ngư từng đàn bơi lội, kế bên là tử đằng, gió thổi qua trăm hoa xào xạc kêu. Thời gian trôi đi, hơn 10 năm hoa vẫn không thay đổi, nhanh chóng tàn, nhanh chóng nở, trước sau vẫn một màu sắc xanh thản nhiên.
Kim Yong-sun nói: "Ngươi gọi ta một tiếng đi."
Moon Byul-yi trầm mặc.
"Khi đó..." Kim Yong-sun lại nhịn không nói được, "Jung Whee-in..."
Định nói rằng, khi đó cùng đám người Jung Whee-in và Ahn Hye-jin đánh cược, thấy cô nhận ra Jung Whee-in giả trang mình, trong lòng nàng kỳ thật rất cao hứng. Kim Yong-sun cứ mãi do dự, lại không biết nên như thế nào nói ra miệng. Đang lúc khó mở miệng, thấy Moon Byul-yi nghiêng đầu nhìn ra phía sau nàng, Kim Yong-sun quay lại, chỉ thấy ngoài cổng một dáng người thấp bé chạy đến, hai chiếc khuyên vàng lấp lánh bên tai.
"Byul-yi a!" Jung Whee-in vừa kêu, thẳng hướng Moon Byul-yi chạy tới.
Kim Yong-sun vội nghiêng người che mình Moon Byul-yi, đem hai người tách ra: "Nàng không nhớ ngươi."
"Bổn tiểu thư cũng không phải tìm ngươi!" Jung Whee-in bị Kim Yong-sun ngăn trở, tức giận nói. Lại cách Kim Yong-sun đối Moon Byul-yi vội vàng nói, "Byul-yi, Byul-yi, còn nhớ ta hay không? Trước tiên khoan nói chuyện này đã... Năm đó nếu ta ko quay về Seoul, có khi đã ko lạc mất ngươi...Hừ, chuyện này cũng khoan nói. Cái kia...Ngươi sao lại vẫn là bộ dáng gầy gò không mập nổi như thế? Nàng có phải lại bạc đãi ngươi hay không? Ngươi chờ a... Ta...Ta sẽ..."
Jung Whee-in chưa nói hết câu, tài xế nhà Jung gia đã tới kéo nàng đi, miệng ko ngừng khổ sở than: "Tiểu thư! Người mau quay về trường, nếu ko lão gia lại phạt chúng ta mất."
Jung Whee-in đành bất lực tuân theo, nhắc đến việc phụ thân nổi giận, nàng thực còn ko dám nghĩ đến. Trước khi rời khỏi, vội vàng từ trong túi lấy ra một vật ném về Moon Byul-yi, nói: "Byul-yi, ngươi chờ a. Chờ ta xong việc rồi, ta sẽ lại đến đón ngươi! Bổn tiểu thư tuyệt không để nàng khi dễ ngươi..."
Còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị giục đi nhanh, Jung Whee-in chỉ có thể bất đắc dĩ theo bác tài xế lên xe quay về.
"Không cần để ý đến nàng." Kim Yong-sun quay mặt đối Moon Byul-yi nói.
Moon Byul-yi cúi đầu nhìn vật người nọ vừa ném vào trong tay mình, một con Hamster nhồi bông, màu sắc trên lông có dính chút bụi, trông rất cũ kỹ. Có thứ gì đó rất nhanh hiện ra trước mắt, một nữ nhân tóc ngắn ngang cằm, miệng rất hay cười, lúc cười còn có lúm đồng tiền 2 bên má, trên tay cầm con thú nhồi bông lắc qua lắc lại, giọng vang lên như một tiểu nha đầu: "Byulhamjji...Byulhamjji...Mình là Byulhamjji." Tiếng nói hòa cùng tiếng cười, làm tan đi phần nào ưu sầu từ tận đáy lòng:
"... Whee-in..."
Kim Yong-sun nghe được cô khẽ gọi, đột nhiên giật mình. Nghiêng người đến ôm lấy cô: "Byul-yi..."
Trước mắt lá rơi lác đác, thứ mất đi không quay trở lại.
Những điều hiện lên trong đầu ngày càng nhiều, có khi nhìn sàn gạch gỗ trơn bóng dưới chân lại cảm thấy gợi lên chút gì đó, trong lòng liền nhói đến khó chịu, giống như thứ đang gợi lên kia vẫn luôn gặm nhấm Moon Byul-yi, khiến cô muốn quay bước bỏ chạy. Có khi cô lẳng lặng ngồi ở một bên nhìn Kim Yong-sun đọc sách, trước mắt mơ hồ nhìn thấy một bóng người mờ nhạt, mặc một bộ bạch y giống như mình, đem từng cuốn sách một cẩn thận xếp ngay ngắn trên tủ. Cảm thấy hơi lạnh vấn vít ở đầu ngón tay, chân thật đến dường như người nọ chính là cô. Từng nhìn thấy dây chuyền hình mặt trăng ở trên tay người đó trao cho mình, cũng từng gặp một nam nhân, vận lên một bộ vest cưới trắng đen, thắt cà vạt đỏ, trên mặt tràn đầy oán hận...
Luôn là những hình ảnh gián đoạn, mơ hồ, không có thứ tự. Trong đầu có khi sẽ xuất hiện một mảng trắng xóa, trắng như tuyết ào ạt kéo đến, nhanh chóng nhấn chìm cô, bên tai tràn đầy thanh âm giễu cợt: "Ngươi yêu ta... Ngươi trốn không thoát... Ngươi yêu ta... Ha..." Tiếng cười nhạo báng khắc nghiệt như kim châm vào nội tâm.
Moon Byul-yi càng ngày càng không thích nói chuyện, luôn lẳng lặng trầm tư điều gì đó. Kim Yong-sun thử gọi cô, cô vẫn như trước giam mình ở thế giới riêng. Sau hôm Jung Whee-in xuất hiện, Kim Yong-sun trong lòng liền dâng lên bất an, ban đầu chỉ một chút, theo sự trầm mặc của Moon Byul-yi mà càng lúc càng lớn dần.
Những khi nóng lòng, Kim Yong-sun từ phía sau ôm lấy cô, ghé vào tai thì thầm hỏi: "Ngươi nhớ lại bao nhiêu?"
Cô luôn không đáp, chỉ chốc lát sau tâm tư lại tản mác đi.
Một đêm nào đó, Kim Yong-sun ôm cô ngủ, khi tỉnh lại, trong tay chỉ là khoảng không.
Kim Yong-sun vội vàng chạy khỏi phòng đi tìm, từ trong nhà đến ngoài sân nhất nhất tìm qua, lại trước sau không thấy thân ảnh Moon Byul-yi.
Tâm như nổi trống, nàng chạy đến trước nơi Moon Byul-yi từng ngụ ngày trước. Trong sân nhỏ, tiếng dế kêu rả rích. Cánh cửa vào khép hờ, bên trong lộ ra một chút ánh sáng mong manh. Nàng đưa tay đẩy cửa, đứng ở cạnh cửa phòng cô đang mở rộng.
Moon Byul-yi ở ngay tại căn phòng ngủ ngày xưa từng ở, trong tay cầm một sợi dây chuyền, mặt dây có khung hình chạm khắc hình mặt trăng.
Bất giác có câu nói trong đầu, đem tặng sợi dây chuyền này cho người mình yêu mến, tình cảm ko thể rạn nứt.
Rất nhiều chuyện, sớm nên quên từ lâu. Chỉ cần khơi gợi kết nối lại như những đốm lửa, trong nháy mắt sẽ sớm bùng lên cháy lan khắp đồng cỏ. Muốn quên, không phải dễ dàng như vậy.
Chuyện trước kia rõ ràng trước mắt, từ bát cơm trắng của đại nương cạnh nhà đến lần đầu gặp hắn, một sĩ quan nghiêm nghị cứu giúp cô... Đầu gối một mảnh lạnh buốt, cô quỳ trên sàn gỗ trộm nhìn những hình ảnh phản chiếu mông lung mơ hồ, không nghĩ rằng ngước đầu lên, đập vào mắt là một sắc đen bao trùm, đôi mắt màu đen tuyền kia tựa như ẩn giấu vạn năm phi tuyết. Chớp mắt lại nhu tình như nước, khóe môi hồng nhạt cong lên, gò má ẩn ẩn sắc hồng: "Cùng ta được không?" Nụ cười vừa xấu xa lại vừa ngây ngô... Mạn mạn mà nhìn, nhìn cô cười nhạt, nhìn cô ưu sầu, nhìn cô bị đè áp trên một biển giấy trắng như tuyết, trước là giãy giụa sau là tuyệt vọng, đau đến đôi mày nhíu chặt, trên cánh môi đạm sắc bị cắn đến bật máu đỏ tươi. Trước kia, cô thấp giọng hỏi nàng, có từng thích cô? Nàng chỉ đáp chuyện cũ bỏ qua. Mọi loại đau khổ đều bị bốn chữ này nhẹ nhàng xóa bỏ.
Lần đầu người kia dẫn cô tới đây, đã có cảm giác quen thuộc. Sải bước vào trong sân, ánh mắt bất giác hướng nhìn về phía tường, một mảng tường tử đằng, xanh thẫm um tùm, kí ức mơ hồ bắt đầu mở ra. Lại bước vào phòng, theo quán tính mà kéo ra ngăn tủ, giở từng lớp y phục bên trên, để lộ ra những tờ giấy ố vàng. Cầm những tờ giấy lên, là những bản phổ nhạc được viết rất tỉ mỉ. Sau đó, từ trong tủ hắt ra một ánh sáng nhỏ, hóa ra, là bề mặt kính của mặt dây chuyền.
Kim Yong-sun đứng ở cạnh cửa, nhìn chăm chú vào Moon Byul-yi vẫn cúi thấp đầu. Cuối cùng cũng tới ngày này, một lòng mong nó đến chậm một chút, chính là dù nó có khoan thai mà đến chậm thế nào, với nàng, vẫn như trước cảm thấy quá vội vã.
"Tiểu thư." Moon Byul-yi ngẩng đầu nhìn thấy Kim Yong-sun ở cạnh cửa, nhanh chóng trả mọi thứ trở về chỗ cũ.
"Đêm đã khuya, nghỉ ngơi sớm một chút." Kim Yong-sun quay đầu tránh đi ánh mắt của cô.
"Ngươi biết gia tộc Kim...ta chưa bao giờ thuộc về." Moon Byul-yi tiếp tục nói, tầm mắt rơi đến chỗ cất sợi dây chuyền, cười đến có chút tự trào, "Cho dù là có lấy lại được kí ức, ta cũng chưa từng thuộc về nơi này."
Kim Yong-sun nghe vậy ngẩn ra, lại nói không nên lời. Thật lâu sau mới mở miệng: "Ngươi... vẫn muốn đi?"
Moon Byul-yi gật đầu: "Mong tiểu thư ân chuẩn."
"Nếu..." Kim Yong-sun ngẩng đầu chống lại ánh mắt của cô, khổ sở nói, "Nếu ta không cho phép?"
Moon Byul-yi như trước thản nhiên cười: "Trước hay sau, chỉ là chuyện sớm muộn."
Hạ mi mắt xuống, ánh mắt rơi trên người Kim Yong-sun, khẩu khí bất giác thốt ra nhu hòa đi mấy phần: "Chuyện ngày trước là ta..."
"Không phải ngươi." Kim Yong-sun nôn nóng ngắt lời cô, xoay lưng lại, trong phòng mông mông lung lung cao tỏa mấy điểm nguyệt quang, "Muộn rồi, chúng ta sau này nói tiếp."
Liền cũng không quay đầu lại, vội vàng mà đi.
Đến khi một mình trở lại trong phòng, thần sắc bình tĩnh trên mặt Kim Yong-sun mới từng chút rơi xuống. Trong phòng to lớn nhường ấy, lại chỉ đơn độc một mình nàng, cô quạnh đến thực tâm hủ cốt. Không muốn, vô luận là trước đây hay hiện tại, trước sau cũng không muốn buông tay. Nếu phải buông ra, bên cạnh nàng có thể còn lại gì? Mỗi một lần đều là như thế này, nàng không ngừng tiến tới, cô không ngừng lùi lại, nàng đem cô gắt gao giữ chặt bên người, trên mặt cô dù vẫn bình thản tươi cười, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt. Nàng không muốn. Thân thể kề bên nhau đến không thể gần hơn nữa, tâm như xa cách thiên sơn vạn thủy. Hai tay ôm chặt lấy thân mình co người lại, dằn vặt không thôi, đau đớn như xé tim.
Đêm đó, nàng cùng cô, trăn trở không yên, một đêm không ngủ.
--- Hết chương 13 ---