Thanh Xuân Của Chúng Ta Đẹp Nhất Khi Ở Bên Nhau

Chương 3: Những rung động tuổi mới lớn



Hôm ấy là buổi học thể dục ngoài giờ đầu tiên khi bước sang năm lớp mười một, tôi vẫn đến sớm như thường lệ, đang ngồi đợi các bạn trong lớp và thầy giáo đến thì vô tình tôi phát hiện lớp của Gia Luật cũng học cùng tiết với lớp tôi, tôi đã thoáng nhìn thấy cậu ấy từ xa. Cứ nghĩ cậu ấy sẽ lơ đi nhưng không, khi vừa đi ngang chỗ tôi cậu ấy liền nói lớn:

- Chào em họ!

Câu nói của cậu ấy làm Quỳnh Trâm và một vài bạn nữ lớp tôi nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, sau đó thầy đã đến và chúng tôi bắt đầu giờ học, lại là tiết mục chạy khởi động đầu giờ, hôm ấy được bà dì ghé thăm nên tôi khá mệt, Hương Mẫn bảo tôi xin thầy cho phép được miễn chạy hôm nay nhưng tôi nói không sao, tiếp đó chúng tôi học môn bóng rổ, không biết vô tình hay cố ý mà một bạn nam ném bóng lại cho tôi khá mạnh, khiến tôi lùi lại một bước. Cảm giác mệt lan tỏa khiến tôi sắp không đứng vững, tôi ngồi bệt xuống sân tập khiến mọi người hơi bất ngờ, Hương Mẫn liền chạy lại xin thầy đưa tôi vào phòng y tế, tôi khó khăn đi từng bước, sau khi được giáo viên cho thuốc và nằm nghĩ ngơi một lúc tôi trở về lớp thể dục. Cuối giờ ra về, khi tôi vừa dắt xe ra thì Gia Luật chắn ngang trước xe tôi và hỏi:

- Em họ, có đi với ai không? Cho tôi về cùng với!

Tôi mệt mỏi trả lời:

- Không đi với ai nhưng tôi còn vào hiệu sách.

Nói xong thì cậu ấy dắt xe giúp tôi, mặc dù hôm nay tôi khá mệt nhưng được ngồi sau xe cậu ấy khiến tôi vơi bớt đi mệt nhọc vừa rồi, vừa chạy xe cậu ấy vừa hỏi tôi nếu mệt sao không về nhà mà còn vào hiệu sách làm gì? Thực ra tôi cũng muốn về nhà nghĩ ngơi nhưng ngày mai tôi có tiết kiểm tra mà có vài bài tôi chưa tìm được cách giải nên vào hiệu sách để tham khảo thêm, vào hiệu sách tôi ghé sang quầy sách tham khảo, mặc kệ cậu ấy cứ kề kề phía sau, tôi ghi chép thật nhanh, lúc này cậu ấy mới từ phía sau đi lại nhìn tôi và nói:

- Cậu mà cũng chép sách tham khảo thế sao?

- Tôi không giỏi như cậu nghĩ, cậu đi tham quan đi, mười phút nữa tôi xong rồi chúng ta về.

Tôi trả lời mà không nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng không phiền đến tôi nữa, được một lúc sau thì tôi cũng xong công cuộc sao chép bài từ sách tham khảo, chúng tôi ra về nhưng tôi nhìn xung quanh thì đây không phải đường về nhà tôi, tôi liền hỏi cậu ấy đi đâu thế, cậu ấy chỉ trả lời rằng muốn cảm ơn tôi vì cho cậu ấy đi nhờ xe nên mời tôi uống nước. Chúng tôi dừng trước một quán ăn vặt lề đường với đầy đủ các món khá bắt mắt, cậu ấy hỏi tôi có uống được đồ lạnh không, tôi gật đầu bảo rằng uống gì cũng được, thế là cậu ấy gọi cho tôi một cốc trà sữa full toping, còn cậu ấy uống café, cậu ấy lại gọi thêm mấy xâu xiên que, tôi sợ tốn tiền, liền bảo cậu ấy đừng gọi món nữa, sẽ ăn không hết đâu. Thế là cả hai cùng ngồi xuống nhưng không khí khá ngại ngùng vì cả hai không biết nói chuyện gì nữa chợt một bài hát về tuổi học trò vang lên:

"Hàng ghế đá xanh tàng cây góc sân trường

Hành lang ấy xa dần xa bước chân người

Bạn thân hỡi ta khắc ghi trong lòng

Những ước mơ hồng ngày tháng chờ mong

Dòng lưu bút chưa kịp ghi đã ướt nhòe

Nhành hoa thắm chưa kịp trao tay một lần

Kỷ niệm đó trong chiều mưa tan trường

Hai đứa chung trường sao nghe vấn vương."

Cậu ấy hát vu vơ theo từng câu hát, khi bài hát đã kết thúc, tôi mới phá tan bầu không khí ngại ngùng này, tôi hỏi:

- Sao cậu lại chuyển trường?

- Vì bố tôi muốn vậy. – Cậu ấy trả lời tôi.

Cậu ấy cũng nói thêm vì bố cậu ấy muốn cậu ấy sau này theo học ngành Cảnh sát nên định hướng ngôi trường Chuyên này để cậu ấy phấn đấu học tốt hơn, ông ấy đã lo chạy điểm phải mất hơn một năm thì cậu ấy mới vào được, và đương nhiên lớp chọn là mục tiêu ông hướng tới nhưng cậu ấy không thể vào được vì lớp chọn phải qua đợt xét tuyển riêng. Cậu ấy không muốn nhắc đến việc chuyển trường nữa liền chuyển chủ đề sang tôi, nói được vài câu thì đến giờ tôi phải về, sau buổi hôm ấy trong lòng tôi lại có cảm giác tôi thích cậu ấy nhiều hơn một chút nhưng có lẽ tôi sẽ giữ tình cảm ấy cho riêng mình vì tôi không đủ can đảm để bước vào cuộc sống của cậu ấy.

Một tối cuối tuần, cậu ấy hẹn tôi đi hiệu sách vì có vài bài tập cần sự giúp đỡ của tôi và đương nhiên tôi đồng ý ngay lập tức, đặc biệt hôm ấy cậu ấy đèo tôi trên chiếc xe đạp điện mà cậu ấy khoe là mới được bố mua cho, đoạn đường hôm ấy cũng khá vắng người qua lại, cậu ấy lại chạy khá nhanh, tôi linh cảm điều gì đó không tốt, liền bảo cậu ấy chạy chậm lại, cậu ấy khẽ cười và một tiếng "Đoàng" thật lớn phát ra, một chiếc xe moto từ đâu chạy đến và tông thẳng vào xe chúng tôi, cậu ấy ngã xuống và bất tỉnh tại chỗ, còn tôi bị văng ra khỏi xe cách đó tầm ba mét, tôi ngồi bò dậy đi đến gần chỗ cậu ấy, lúc này tôi mới thấy phía chân tôi cũng bị trầy xước và chảy khá nhiều máu. Tôi ngồi xuống và vỗ nhẹ vào mặt kêu cậu ấy tỉnh lại nhưng cậu ấy không nghe thấy, tôi không biết phải làm thế nào thì lúc ấy người dân gần đó đưa giúp cậu ấy đến bệnh viện. Khi vào đến viện, bác sĩ không cho người nhà vào mà bảo đi đóng tiền viện phí, tôi lúng túng mở ví ra thì chỉ được số tiền lẻ, chợt nhớ ra lúc nãy tôi có cầm điện thoại di động của cậu ấy, mở điện thoại lên tôi tìm danh bạ tôi gọi liền cho chị Ái Như – chị gái cậu ấy. Chị ấy cũng khá ngạc nhiên nhưng không lâu sau đó cả nhà cậu ấy có mặt tại viện, vì ba cậu ấy là cảnh sát nên gọi riêng tôi ra chỗ khác để lấy lời khai, và cậu ấy cũng được đưa vào phòng cấp cứu. Tôi đi lại phía chị Ái Như trả lại điện thoại và sau đó đứng một góc phía xa để quan sát tình hình, khi biết được cậu ấy đã tỉnh lại và sức khỏe ổn định tôi rời bệnh viện để về nhà, vừa đi tôi cảm giác mình bất lực trước mọi thứ, tôi không giúp cậu ấy được điều gì hết và rồi tôi bật khóc như đứa trẻ lên ba!

Sang hôm sau là ngày nghĩ nên tôi cố gắng làm xong việc nhà thật sớm, nói dối cả nhà là tôi đến hiệu sách để mua đồ dùng học tập nhưng thực ra tôi lại đến viện thăm cậu ấy, túi tiền lúc ấy không cho phép nên tôi chỉ mua cho cậu đúng hai hủ sữa chua nhỏ, khi đến thì cậu ấy đã chuyển phòng sang phòng khác, tôi cố gắng đi đến quầy y tá đang trực hỏi về cậu ấy thì y tá nói không biết, tôi cứ đi đi lại lại chỗ phòng cấp cứu nhưng không biết nên hỏi ai, chợt lúc ấy tôi thấy chị Ái Như đang dìu cậu ấy đi đâu đấy, tôi vội chạy theo thì biết được cậu ấy đã chuyển sang phòng tốt hơn. Tôi băn khoăn mãi không biết có nên vào hay không thì thấy chị Ái Như mang đồ dùng cá nhân về, đợi chị ấy đi một đoạn xa tôi mới đi đến gõ cửa, cậu ấy cứ nghĩ là chị Ái Như quay lại liền lên tiếng với vẻ khó chịu:

- Chị lại quên gì nữa sao?

Tôi ấp úng không biết trả lời thế nào liền từ từ đẩy nhẹ cửa bước vào, cậu ấy thấy tôi liền ngồi ngay ngắn lại, và với tay lấy ghế gần đó cho tôi ngồi, tôi đi đến nhìn cậu ấy một lượt và khẽ hỏi cậu ấy có đau không, cậu ấy trả lời tôi:

- Tôi không sao chỉ là bị ngoài da thôi, cứ nghĩ cậu sẽ không đến thăm tôi.

- Tôi xin lỗi.

Tôi đáp lại lời cậu ấy, nhưng cậu ấy lại nói rằng lỗi không phải do tôi, và cậu ấy cũng nói thêm bên phía người nhà của người đã tông vào xe chúng tôi đã chủ động đến xin lỗi và chịu bồi thường vì người kia đã lái xe trong lúc uống rượu trước đó. Nghe vậy tôi cũng cảm thấy đỡ áy náy hơn, tôi đưa hủ sữa chua trước mặt cho cậu ấy, cậu ấy ngạc nhiên nhìn tôi, tôi liền nói:

- Kinh tế không cho phép, nhưng không thể vào thăm cậu mà không có gì, cậu ăn tạm đi.

Cậu ấy phì cười, đón lấy hủ sữa chua từ tay tôi và ăn ngon lành, sau đó cậu ấy hỏi tôi có sài điện thoại di động không, tôi lắc đầu bảo không có, cậu ấy liền đưa tôi một chiếc di động nhỏ cũng khá cũ và bảo:

- Đây là điện thoại cũ của tôi không sài tới, cũng có sim sẵn rồi, cậu cầm sài đi để tôi còn liên lạc cho cậu, thời buổi nào rồi mà không có điện thoại.

Tôi từ chối nhận nhưng cậu ấy cứ bảo tôi nhận đi vì sắp tới tôi phải chở cậu ấy đến trường vì chân cậu ấy không thể tự lái xe được, và vài ngày sau đó cậu ấy được xuất viện và mỗi ngày cậu ấy đều nhắn cho tôi một hoặc vài tin nhắn hỏi về các bài tập, tuy vậy nhưng điều đó làm tôi vui đến nhường nào và tôi lại hi vọng về viễn cảnh tương lai của chúng tôi sẽ tốt hơn.