Thanh Xuân Của Chúng Ta Đẹp Nhất Khi Ở Bên Nhau

Chương 4: Lời tỏ tình ngây ngô



Một tuần sau cậu ấy quay trở lại trường học và đương nhiên tôi kiêm luôn nhiệm vụ làm tài xế cho cậu ấy, lúc đầu tôi tập chạy xe điện nhưng cậu ấy không tin tưởng vào tay lái của tôi lắm, cậu ấy ngồi phía sau xe là cứ bảo tôi chạy cho cẩn thận, chạy chậm thôi không cần vội đâu. Đôi lúc tôi cũng khó chịu lắm nhưng vì cậu ấy đang bị thương nên tôi bỏ qua, tuy vậy nhưng tôi lại thích những ngày như thế, tôi với danh xưng là em họ cậu ấy, mỗi ngày cùng cậu ấy đến trường, đôi khi là đi ăn vặt cùng nhau nhưng chợt một ngày cậu ấy hỏi tôi:

- Đi với tôi như vậy, nhỡ ai hiểu lầm chúng ta là cậu không có người yêu luôn đấy!

- Tôi chưa muốn có người yêu, học xong trước đã.

Câu trả lời của tôi lúc ấy khiến cậu ấy suy nghĩ, một thời gian sau chân cậu ấy đã lành và chúng tôi lại đi riêng như trước kia, và thời gian ấy đối với tôi cũng khá bận rộn khi vừa học trên lớp tôi còn phải học thêm ngoài giờ. Tôi được Hương Mẫn giới thiệu nên được vào học thêm bộ môn Toán của một thầy trong trường và thầy ấy lấy học phí rất rẻ, có ngày tôi học mãi đến tận tối mới về đến nhà, có lần trong lúc tôi đi học thêm về thì thấy cậu ấy đang ngồi ăn ở quán lề đường gần đó với một bạn nữ khác, tim tôi lúc đó chợt thắt lại. Tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ có một hi vọng gì đó nhưng có lẽ sẽ không, đêm ấy tôi suy nghĩ rất nhiều thì chợt nhận được tin nhắn của cậu ấy hỏi tôi sao hôm nay đi đâu về muộn thế, tôi cũng chẳng để tâm mà trả lời tin nhắn ấy, đến sáng hôm sau cậu ấy lại chờ tôi ở góc đường quen thuộc, tôi nghĩ điều gì nên nói ra thì đến lúc cũng phải nói thôi, tôi trả lại chiếc di động mà cậu ấy từng đưa tôi, cậu ấy ngạc nhiên đến lạ thường, vội vàng giải thích không phải đợi tôi để lấy điện thoại, nhưng tôi như không nghe thấy, vội đến trường thật nhanh.

Gần đến ngày trường tôi tổ chức văn nghệ, các lớp đều tất bật chuẩn bị các tiết mục khác nhau, tôi không sôi nổi như các bạn nên chỉ đảm nhận phần hậu cần cho mọi người, đến ngày biểu diễn tôi đến thật sớm để chuẩn bị trang phục và làm tóc giúp các bạn nữ lớp tôi, và phía sau sân khấu tôi chạm mặt với cậu ấy nhưng tôi vờ như không thấy. Đến lúc lớp tôi biểu diễn tôi bên trong không ngừng vỗ tay cổ vũ, thì ở đâu phía sau cậu ấy đi đến hỏi tôi:

- Cậu rảnh không, chỉnh giúp tôi tóc với, sắp đến tiết mục của tôi rồi?

- Bạn phục trang lớp cậu đâu? – Tôi hỏi ngược lại cậu ấy.

Cậu ấy trả lời tôi bạn phục trang đi đâu rồi tìm mãi không thấy nên mới nhờ tôi, tôi đứng dậy nhường ghế cho cậu ấy ngồi vì cậu ấy cao hơn tôi cả cái đầu, nếu cậu ấy đứng tôi sẽ không thể nào giúp được, tôi chải tóc sau đó xịt keo giúp cậu ấy. Sau khi tiết mục của cậu ấy kết thúc thì tôi cũng đã đến giờ phải về, tôi vẫn trên con xe đạp cũ, đạp thật vội để về nhà vì đã khá trễ, chợt tôi có cảm giác phía sau có một chiếc xe máy đi theo tôi từ nãy đến giờ nhưng tôi không dám quay lại chỉ biết cấm đầu đạp thật nhanh. Tiếng xe mỗi lúc một gần hơn, một câu nói khiến tôi cảm giác thấy an toàn hơn:

- Chạy chậm thôi, tôi đi phía sau chiếu đèn cho cậu!

Nhận ra giọng nói quen thuộc ấy, tôi chạy chậm lại, chợt cậu ấy đặt chân vào phía sau xe tôi và đẩy nhẹ xe đi thế là tôi đỡ nhọc khi phải đạp xe, tôi cảm ơn cậu ấy thì cậu ấy lại hỏi tôi sao dạo này tôi cứ lãng tránh cậu ấy thế, tôi cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ nói rằng:

- Tôi thấy cậu có bạn gái, tôi đi với cậu thì bạn gái cậu lại hiểu lầm.

- Cậu ngốc à, bạn gái đâu ra, người hôm trước mà cậu gặp là bạn nữ chung lớp với tôi nhưng cậu ấy có người yêu rồi, cậu ấy nhờ tôi tư vấn mua đồ cho bạn trai.

Nghe cậu ấy nói xong tôi chợt cảm thấy vui trong lòng, cậu ấy lại tiếp lời hỏi tôi cuối tuần có rảnh không, cậu ấy muốn nhờ tôi một việc, tôi do dự một lúc và trả lời chưa biết vì cuối tuần tôi phải trông cháu cho chị gái đi làm, và rồi cậu ấy lại xin số điện thoại của tôi vì tôi được mẹ mua cho chiếc di động cũ để tiện liên lạc khi đi học.

Tối hôm ấy như đã hẹn tôi nhờ mẹ tôi trông cháu để tôi được đi cùng cậu ấy, trông cậu ấy hôm nay bảnh bao hẳn ra, cậu ấy diện chiếc áo thun trắng, khoác bên ngoài chiếc áo sơ mi xanh nhạt và vô tình hôm ấy tôi cũng mặc chiếc áo sơ mi màu xanh khá giống màu chiếc áo của cậu ấy, vừa thấy tôi cậu ấy phì cười:

- Cậu tính mặc áo đôi với tôi à, sao trùng màu thế?

- Vô tình thôi, để tôi về thay áo khác! – Tôi đáp trả.

Nói rồi tôi muốn bước đi thì cậu ấy kêu tôi lại bảo đùa thôi, trên chiếc xe máy tôi hỏi cậu ấy muốn nhờ tôi giúp gì thế, nhưng cậu ấy nói tôi cứ đi theo rồi sẽ biết, và sau đó chúng tôi dừng xe ngay một quán hủ tiếu bên lề đường, tôi ngạc nhiên thì cậu ấy lại trêu tôi rằng nếu muốn nhờ cũng phải cho tôi ăn thì kết quả mới tốt được. Vừa hay tôi cũng chưa ăn tối thế là cả hai xử sạch hai tô hủ tiếu chỉ trong nháy mắt, sau đó cậu ấy lại chở tôi đi một vòng khắp các con đường của thành phố, trời đã về đông cảm giác se lạnh len lỏi đâu đó, tiếp đến nơi chúng tôi dừng chân là khuôn viên bên bờ biển, tôi chợt hỏi cậu ấy sao lại dừng ở đây, cậu ấy lại bảo tôi cùng ngồi xuống hàng ghế đá gần đó, cả hai im lặng hồi lâu, dù tiếng sóng biển vỗ vào bờ từng đợt và tạo nên âm thanh không hề nhỏ nhưng tôi cảm nhận được hơi thở của cậu ấy có điều gì đó khó nói, chợt cậu ấy lên tiếng hỏi tôi suy nghĩ gì về cậu ấy, tôi lại bối rối trả lời rằng tôi xem cậu ấy như những người bạn bình thường.

Cậu ấy ngập ngừng giây lát rồi quay sang nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết, cậu ấy hỏi tôi:

- Cậu.. cậu có thể thử quen tôi được không? Tôi.. tôi cũng rất tốt đấy.

- Cậu bị hâm à, đùa không vui nhá! – Tôi mất mấy giây mới có thể bình tĩnh để trả lời cậu ấy.

Sau đó chúng tôi lại rơi vào im lặng, tim tôi lúc ấy đập rất nhanh, thật sự tôi rất vui khi nghe cậu ấy nói như thế nhưng tôi có chút gì đó lo lắng, chợt cậu ấy đứng dậy và mặt đối mặt với tôi, tôi cảm giác cả người tôi nóng ran lên mặc dù thời tiết lúc này cũng đã se lạnh. Cậu ấy lại nhìn tôi và nói:

- Tôi không đùa, tôi nghiêm túc đấy! Cậu không giống như những bạn nữ tôi từng quen, những lúc bên cậu tôi cảm thấy thoải mái lắm, cậu cũng không yêu cầu tôi phải như thế này như thế kia, tôi biết cậu sẽ nghĩ tôi khá đào hoa nhưng cậu yên tâm chỉ cần cậu không rời bỏ tôi thì tôi sẽ theo cậu đến cùng!

Tôi bối rối đến mức không biết phải nói gì tiếp theo, tay tôi có chút run nhẹ, cả người tôi cứ lâng lâng trên mây, thật ra tôi đã thích cậu ấy từ lâu lắm rồi mà không dám bày tỏ, giờ được cậu ấy nói những lời như thế này tôi như không tin vào hiện tại. Thấy tôi im lặng hồi lâu, cậu ấy lay nhẹ tay tôi với chút gì đó ngại ngùng hỏi tôi sao không trả lời, tôi vẫn đang bối rối không dám nhìn cậu ấy, và rồi tôi lấy hết can đảm để lên tiếng hỏi cậu ấy lại lần nữa rằng cậu ấy nói có thật không vì tôi rất dễ tin người. Cậu ấy gật đầu và vẫn đang nhìn tôi với ánh mắt chờ đợi, tôi khẽ nói:

- Vậy chúng ta hãy cùng đi qua đoạn đường thanh xuân tươi đẹp này nhé!

Tôi nói xong thì cả hai cùng mỉm cười và nhìn về vùng biển rộng lớn kia, không biết rằng tương lai phía trước sẽ ra sao nhưng hiện tại chúng tôi sẽ vẽ lên một phần thanh xuân thật đẹp của tuổi học trò.