Ôn Tuyền hôn mê suốt một năm khi tỉnh lại điều đầu tiên nhìn thấy chính là trần nhà trắng,Ôn Tuyền vẫn không phân biệt được bản thân đang ở đâu cho đến khi xoay đầu nhìn đến bên cửa sổ thì mới ý thức được bản thân đang ở bệnh viện, lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng “Cách” Hoàng Thiên từ ngoài bước vào tay đang ôm Ôn Dương vẫn chưa nhìn thấy Ôn Tuyền đã tỉnh lại, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ nhìn thấy sự thống khổ và mệt mỏi trong mắt gã, ở bọng mắt cũng đã có quần thâm gã chưa kịp lên tiếng thì giọng nói yếu ớt của Ôn Tuyền đã vang lên nhưng thanh quản suốt một năm không nói nghe qua có chút lạ lẫm:
“Anh Anh”
Hoàng Thiên tay đang ôm Ôn Dương đứng hình tại chỗ từ từ đưa mắt nhìn Ôn Tuyền đang nằm trên giường bệnh, Hoàng Thiên chưa kịp phản ứng thì Ôn Dương hai mắt ngấn lệ nhảy khỏi người Hoàng Thiên chạy đến chỗ cha mình:
“Cha ơi,…”
Ôn Tuyền nhìn con gái có chút bàng hoàng không phải con gái y đã chết rồi sao,sao y lại ở đây không lẽ y chết rồi,Ôn Tuyền lập tức muốn ngồi dậy ôm con gái nhưng cơ thể lại vô lực,Ôn Dương nhào lên giường bệnh ôm chặt lấy Ôn Tuyền,y cảm nhận rất rõ hơi ấm của Ôn Dương truyền đến hai mắt y ngấn nước từ từ đưa tay ôm lấy con gái.
Hoàng Thiên đứng một bên thật sự mừng rỡ cuối cùng thì A Tuyền của gã cũng tỉnh lại,sau đó Hoàng Thiên đã chăm sóc A Tuyền từng chút một nhưng do mọi chuyện trong quá khứ mà Ôn Tuyền trước sự ấm áp của Hoàng Thiên chỉ một mặt lạnh nhạt không nói bất kỳ lời nào với gã,gã cũng biết gã cũng chỉ nói cho Ôn Tuyền suốt một năm qua gã đã chăm sóc Ôn Dương như thế nào chỉ một mình gã nói Ôn Tuyền trong suốt hai tháng phải điều dưỡng lại toàn bộ là do một tay Hoàng Thiên chăm sóc từng li từng tí một.
Sau khi Ôn Tuyền có thể xuất viện gã ở trước mặt Ôn Tuyền đã xé bản hợp đồng nợ nần và khế ước làm việc của y, nhưng gã thật sự mong y sẽ ở lại bởi vì rất cần y ở bên cạnh nhưng Ôn Tuyền không muốn dây dưa với Hoàng Thiên,y đã quyết định sẽ đưa Ôn Dương đến một đất nước khác để Ôn Dương từ từ trưởng thành, trước ngày Ôn Tuyền ra sân bay Hoàng Thiên đã níu giữ rất lâu nhưng Ôn Tuyền đã kiên quyết muốn đi gã như sụp đổ toàn bộ.
Ôn Tuyền khi đưa Ôn Dương ra đến sân bay thì đã nhận được điện thoại cùng với đó là giọng nói hốt hoảng của thư ký Vy:
“Trợ lý Ôn giúp chúng tôi với Hoàng Tổng, Hoàng Tổng muốn nhảy lầu!!!”
Ôn Tuyền nghe mà bàng hoàng lập tức đưa Ôn Dương quay lại công th Hoàng Thị trên đường quay về Ôn Tuyền nghĩ "Đang yên đang lành tại sao lại muốn nhảy lầu ".Ôn Tuyền bế Ôn Dương chạy nhanh nhất có thể lên tầng thượng của công ty Hoàng Thị,phóng viên ở dưới tòa nhà đã vây kín khi bên dưới vì có vệ sĩ đứng chặn ở tầng mười nên chỉ có Ôn Tuyền lên được ngoài ra người ngoài cũng không thể lên.
Khi đến tầng thượng Ôn Tuyền đã nhìn thấy Hoàng Thiên đứng ở lang cang tầng thượng chỉ cần bước nhẹ một bước nữa thì sẽ rơi từ tầng 53 xuống ngay,Ôn Tuyền để Ôn Dương cho thư ký Vy trông chừng giúp,thư ký Vy nói:
“Trợ lý Ôn, Hoàng Tổng không cho ai đến gần ngài ấy hết,chúng tôi không dám manh động”
Ôn Tuyền từ từ tiến lại gần Hoàng Thiên xoay người lại gương mặt hiện rõ sự mệt mỏi,mắt cũng đã sưng vì khóc nhiều Hoàng Thiên cười nói:
“A Tuyền sao em lại đến đây,trên này gió lạnh lắm em mau đi xuống dưới đi”
Ôn Tuyền cau mày khó chịu nói:
“Đi xuống đây”
Hoàng Thiên lắc lắc đầu nói:
“A Tuyền anh biết em hận anh nhưng mà em đi rồi anh cũng không còn gì nữa,A Tuyền anh thích em,…Em đi rồi anh cũng không dám níu kéo nữa anh sợ sẽ lại làm em đau lòng,anh sợ bản thân sẽ làm tổn thương em”
Ôn Tuyền day day thái dương nói:
“Được rồi Hoàng Tổng,anh xuống đây trước từ từ nói chuyện tôi không phải vẫn đang đứng đây sao”
Hoàng Thiên lại lắc lắc đầu đứng yên vị trên lang can khiến đám đàn em bên dưới phải sốt ruột,Ôn Tuyền cáu giận hét lớn:
“Cút xuống đây!!!”
Đám đàn em đứng bên cạnh bị khí thế của Ôn Tuyền doạ cho giật mình, Hoàng Thiên cũng tiếng hét của Ôn Tuyền làm cho sợ hãi ngoan ngoãn đi xuống đám đàn em phải tròn xoe mắt nghĩ “Người nói chuyện với Đại ca kiểu này hình như đã chết từ đời nào rồi”.“Lần đầu tiên thấy trợ lý Ôn nổi giận đó”.“Đại ca ngoan ngoãn đi xuống thật hả!!!”.
Hoàng Thiên ngoan ngoãn bước đến chỗ Ôn Tuyền,Ôn Tuyền nhăn mày bất lực nói:
“Có bị điên không mà leo lên đó, muốn nghịch ngu cũng đừng đem người khác đi chung”
Hoàng Thiên hai mắt rưng rưng sau đó là oà khóc:
“Huhuhu là em muốn bỏ đi hức huhuhu huhu ooaoaoaoaoa,…”
Cả đám đàn em bị doạ cho bàng hoàng Ôn Tuyền thì không biết phải làm gì thở dài nói:
“Thôi ngay đi!!! Phiền chết đi được”
Hoàng Thiên liền im bặt không dám khóc nữa cũng dám nháo nữa cả hai đã im lặng một hồi lâu không khí ngột ngạt đến tận chỗ của đám đàn em và thư ký Vy,Ôn Tuyền định mở lời thì Hoàng Thiên đã nói trước:
“A Tuyền đừng đi có được không,…Xin lỗi em mà,…”
Ôn Tuyền im lặng nhìn gã người đàn ông vốn kiêu ngạo,vốn không để ai vào mắt giờ lại đang làm gì đây.Ôn Tuyền đứng một chỗ mặt cũng không biểu lộ cảm xúc gì, Hoàng Thiên từ trong ngực rút ra một khẩu súng ngắn để vào tay Ôn Tuyền,Ôn Tuyền ánh mắt có chút khó hiểu nhìn Hoàng Thiên rồi hỏi:
“Ý gì”
Hoàng Thiên để ngón trỏ của Ôn Tuyền ngay cò súng đưa nòng súng áp thẳng đến gần phần tim Ôn Tuyền như hiểu ra ý định của gã lập tức muốn rụt tay về nhưng Hoàng Thiên lại nhanh hơn nắm tay Ôn Tuyền bóp mạnh cò súng viên đạn cứ thế bắn xuyên gần phần tim nhất,cả đám đàn em hốt hoảng muốn chạy đến đỡ thì Ôn Tuyền đã loạng choạng ngã vào người Ôn Tuyền khẩu súng cũng rơi xuống đất,Ôn Tuyền đưa tay ôm lấy Hoàng Thiên hốt hoảng nói: