Thanh Xuân Của Tôi Là Em

Chương 58: Đồ Lừa Đảo





Cô từ lúc về nhà đã điện cho anh rất nhiều cuộc nhưng vẫn không có ai bắt máy làm cho cô có chút lo lắng cho anh. Nằm được một chút, khó chịu cầm di động điện cho anh một lần nữa nhưng lần này anh bắt máy rồi.

Minh Triết:" Có chuyện gì sao?"

Hiểu Hiểu:" Em không gọi được cho anh nên lo lắng một chút!"

Minh Triết:" Xin lỗi để em lo lắng rồi! hiện nay tôi đang bận nên không để ý di động của mình!"

Hiểu Hiểu:" Anh vẫn còn làm việc sao đã trễ rồi!"

Minh Triết:" Một chút nữa xong! còn em mau đi ngủ sớm đi!"

Hiểu Hiểu:" Được! nhớ ngủ sớm đấy! ngủ ngon!"

Minh Triết:" Ừm ! ngủ ngon!"

Cô nhận ra giọng nói của anh hôm nay có chút lạ, cô nghĩ chẳng lẽ mình đã làm gì khiến anh giận rồi sao! chẳng lẽ anh giận việc cô không cho anh đưa đón sao! không thể nào đâu! Anh đâu hẹp hòi tới mức này! cô nghĩ một lúc cũng nghĩ không ra nên mặc kệ đi ngủ sớm theo lời của anh.

Còn anh tạm thời sẽ không nói chuyện lúc trưa của cô và Cố Lâm, đợi anh sắp sếp xong việc của công ty sẽ bắt cô cho cô một bài học, đến lúc đó còn chưa muộn.

Minh Triết:" Hiểu Hiểu! em đợi đó cho tôi!"

Trong màn đêm có một giọng nói than vãn cuộc đời đã lấn áp sự hiu quạnh ở công ty, tiếng chửi mắng trong lòng càng bùng nổ hơn, Trương Kiệt chính là chủ nhân của giọng nói đó.

Trương Kiệt:" Trời ơi! người bạn thân của tôi sao lại ác độc đến mức này chứ! Vân Mộng em mau lại tới cứu chồng tương lai của em đây này, anh sắp bị cậu ta ép khô rồi! Haiz! biết vậy mình không đồng ý làm cánh tay đắc lực của cậu ta rồi! đúng thật là ngu ngốc! aizz chết tiệt sao nhiều vậy chứ! TÔI MUỐN BÃI CÔNG!"

Tiếng than vãn đó lại không có người hồi đáp, Trương Kiệt liếc mắt nhìn cánh cửa phòng chủ tịch như muốn xé nát cánh cửa ra để đánh cho người ở bên trong một trận nhừ tử.

Sáng hôm sau Trương Kiệt vì không được về nhà nên đã nhờ Vân Mộng đem đồ đến cho. Đây cũng không phải lần đầu mà cô ấy đến đây, cô ấy rất quen thuộc nơi này nên đã đi một mạch lên chỗ của Trương Kiệt.

Vân Mộng:" A Kiệt em đến rồi đây!"

Trương Kiệt:" Vợ à! em phải đòi lại công bằng cho anh mới được! huhu! Anh bị cậu ta ép khô rồi đây này!"

Vân Mộng:" Đáng đời anh! ai biểu dám xấu trước mặt xếp của mình như vậy!"

Trương Kiệt:" Sao em lại bênh vực tên đó chứ! huhu!"

Vân Mộng:" Được rồi ! em để đồ ở đây nha! lát em còn có tiết em phải đi đây!"

Trương Kiệt:" Ừm đi cẩn thận đấy!"

Vân Mộng*chụt*:" Vâng em biết rồi!"

Hai người đứng tình tứ với nhau mà không hề nhận ra một bóng đèn đang đứng dựa cửa nhìn hai người nãy giờ.

Minh Triết:" Xong việc chưa!"

Trương Kiệt:" Xong rồi đây!"

Minh Triết:" Tốt!"

Trương Kiệt lẩm bẩm:" Tốt cái đầu cậu đấy đồ độc ác !"

Minh Triết:" Tôi nghe!"

Trương Kiệt:" Tớ có nói gì đâu! cậu mau xem đi!"

Minh Triết:" Ừm! làm nốt bảng báo cáo này nữa thì được nghỉ!"

Trương Kiệt:" Thật sao!"

Minh Triết* Gật đầu*

Trương Kiệt:" Cảm ơn Lục tổng! bây giờ tôi làm việc đây!"

Chẳng lẽ anh lại nghe được tiếng lòng của anh sao, thật không uổng công là bạn bè của nhau mà, nhưng hạnh phúc chưa được bao lâu thì lòng cậu chợt tắt đi mới nhận ra bản thân mình đã bị lừa, cái bản báo cáo này rất dài và nhiều a.

Trương Kiệt: " AAA Lục Minh Triết! cái tên lừa đảo nhà cậu!"

Trương Kiệt tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ tin tưởng lời ngon ngọt của anh nữa. Cái gì mà tình bạn của nhau, nên xem xét lại mối quan hệ này rồi.

Dạo này công việc của cô và Cẩm Ninh liên tục có nhiều hợp đồng nên cũng đã cùng nhau tăng ca không ít, cô cũng ít nhắn tin cho anh nữa và anh cũng vậy luôn, hai người cứ thế ai làm việc nấy không ảnh hưởng đến đối phương.

Mấy hôm nay chỉ có nói chuyện điện thoại với nhau vài ba câu, cô vẫn chưa gặp mặt anh nên có chút nhớ. Nhưng cô nào hay biết mỗi khi tan làm về nhà anh đều chạy đến trước nhà cô rồi ngước lên phòng cô một lúc lâu mới lái xe chạy về, anh cũng muốn gặp cô lắm nhưng công việc dày đặc thế này làm cho anh không có thời gian ở bên cạnh cô.

Cô có cảm giác được cô và anh đang trở lại những khoảng thời gian yêu xa của hai người, sợ làm ảnh hưởng đến kết quả làm việc của anh nên cô cũng hạn chế điện cho anh hơn.

Cô dạo này tập trung cho mấy bản thiết kế của mình để kịp tiến độ thời gian của hợp đồng, bây cô chỉ nhìn lại cái đống đã khiến cô đau đầu không thôi. Vừa làm việc về đến nhà là cô liền phi thẳng lên phòng để yên giấc ngủ.