Nam Thần Hy nhất thời cảm thấy bối rối, không biết vừa rồi mình kích động nhận lời giúp đỡ của Nam An Hy như vậy là đúng hay sai nữa. Nếu Phó Bội Sam thật sự là bị nứt xương chậu thì việc đứng như vậy thực sự có thể khiến vết thương trở nên nghiêm trọng hơn, còn nếu ngồi ghế thì phần xương chậu chính là nơi chịu lực lớn nhất, như vậy thì càng không ổn.
Nam Thần Hy đứng chống nạnh nhìn cái người đang cảm thấy tội lỗi mà cúi gằm đầu trước mặt cũng chẳng biết phải xử lý ra sao. Từ nhỏ tới giờ anh nào đã xử lý qua mấy kiểu tình huống như thế này bao giờ.
Trong lúc đang khẩn trương thì có một cặp đôi đi lướt qua hai người, Nam Thần Hy vừa nhìn liền chú ý ngay. Nguyên do là vì bọn họ đâu có đi bình thường, người nam bế người nữ đối mặt với mình, tay anh ta đỡ dưới mông cô gái, còn đôi tay cô gái ôm lấy cổ chàng trai. Đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo thường ngày của Nam Thần Hy bỗng chốc ánh lên một ánh sáng của hy vọng, cũng chẳng suy nghĩ tới việc tư thế đó rốt cuộc có mấy phần mờ ám.
Anh rời mắt khỏi cặp đôi đó, nhìn cái người đang gắng sức vịn tay vào tường để đứng vững đến mức trắng cả đầu ngón tay mà vẫn không dám nói câu nào. Anh không nói gì mà quay người đi tới balo để đồ của mình. Không mất quá lâu để anh tìm ra lọ thuốc bình thường mình vẫn đem theo bên mình, anh đổ ra tay gấp đôi liều lượng bình thường hay dùng rồi không do dự mà uống liền một hơi.
Trước giờ anh có bao giờ chật vật tới vậy, âu cũng là vì một câu nói cả! Anh xin thề với trời, với đất đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng anh bộp chộp nhận lời giúp đỡ Nam An Hy như thế này. Cũng tại cái ánh mắt khẩn cầu của cô lúc ấy cả!
Nam Thần Hy ngồi xuống băng ghế thay giày, thế nhưng vừa ngồi xuống anh suy nghĩ gì đó rồi lại đứng lên. Người ta đâu có đi được đâu, anh ngồi đấy đợi người ta đi tới thì đến kiếp nào mới tới.
Nam Thần Hy hơi khom người xuống rồi dang hai tay ra với Phó Bội Sam.
“Ôm lấy cổ tôi, ôm chặt vào.”
Phó Bội Sam nghe vậy sửng sốt nhìn anh, cô xua tay từ chối.
“Không được đâu ạ, em mà chạm vào anh thì anh sẽ phát bệnh mất!”
Nam Thần Hy cau mày.
“Tôi uống thuốc rồi, nhanh lên!” - Giọng anh hơi lạnh mà cũng hơi lớn doạ cho Phó Bội Sam giật nảy mình. Cô sợ hãi mà ôm chặt lấy cổ anh, chặt tới nỗi anh thiếu chút ngạt thở.
Anh vỗ vào tay cô mấy cái ý bảo cô nới lỏng ra chút, lúc này Phó Bội Sam mới phát giác ra vấn đề.
“Em xin lỗi!”
“Xin lỗi ít thôi, nói nhiều quá đấy!” - Nam Thần Hy hơi cáu.
“Vâng.” - Phó Bội Sam tiu nghỉu.
Nam Thần Hy ôm cô lên, một tay ôm ngang dưới mông cô giữ hai đùi sau đó để cô cặp chân ở eo mình. Tư thế này quả thực quá đỗi mờ ám, thế nhưng chẳng còn cách nào cả, chính anh cũng phải hy sinh bản thân mình đây này!
Nam Thần Hy thầm gọi tên Nam An Hy trong lòng một tỉ lần.
Nam An Hy, em nhớ cho kỹ tôi đã phải hy sinh những gì cho em yên tâm đấy!
Nam Thần Hy cứ ôm cô như vậy rồi anh ngồi xuống chiếc ghế đằng sau tự thay giày của mình rồi thay cả giày của Phó Bội Sam. Trong lúc ấy anh cũng gọi xe đến chờ dưới cổng trung tâm thương mại rồi.
Nam Thần Hy cứ ôm Phó Bội Sam như vậy mãi đến khi cả hai tới bệnh viện. Quãng đường rất dài, cả hai cứ ôm nhau như thế liền không cảm nhận được hơi ấm của đối phương, hơi thở của đối phương, nhịp đập của đối phương và cả…mùi hương đặc trưng của đối phương nữa.
Cổ tay trái của Phó Bội Sam đang ngày một xưng to hơn, càng ngày càng giống cái giò heo. Thế mà trên đường đi cô lại chẳng dám kêu lấy một tiếng, cũng chẳng nhắc anh mua túi chườm lạnh cho cô mà cứ im lặng chịu đựng.
Chắc là về sau do tay đau quá, cô chẳng còn sức đâu để giữ khoảng cách với Nam Thần Hy nữa, thế là cô cứ thế nằm gục đầu trên vai anh luôn. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không nhờ tư thế này của Nam Thần Hy làm giảm áp lực lên xương chậu của cô thì chắc cô đã chẳng thể chịu nổi đến lúc tới bệnh viện rồi.
Mới đầu lúc Phó Bội Sam gục đầu xuống vai Nam Thần Hy anh còn bị giật mình lên bước chân có hơi khựng lại, nhưng sau đó anh lại làm như không có chuyện gì mà đi tiếp.
Lúc còn giữ khoảng cách với Nam Thần Hy cô đã có thể ngửi được mùi cỏ tươi thoang thoảng từ người anh rồi. Tựa gần như thế này cô càng có thể cảm nhận rõ hơn. Cảm giác như thể cô đang nằm trên một cánh đồng thảo nguyên rộng bạt ngàn, thảnh thơi mà ngắm trời xanh mây trắng vậy. An nhàn biết bao.
“Nam đội trưởng, anh dùng nước hoa của hãng nào vậy ạ? Thơm thật đấy.” - Phó Bội Sam nắm chặt vạt áo của anh, lấy hết dũng khí để nói ra một câu như vậy. Nói xong thì khuôn mặt của cô đã đỏ đến cùng cực, thật sự là chẳng gì sánh được.
Chưa kể lúc Nam Thần Hy hít thở, hơi thở của anh còn liên tục phả vào cổ cô khiến sắc mặt cô càng đỏ hơn nữa.
Nam Thần Hy nhìn lướt qua một bên tai bị mấy sợi tóc đen nhánh lòa xòa che đi một phần của cô. Cái sắc đỏ đó, anh chỉ nhìn lướt qua đã thấy. Anh không đáp lại cô mà chỉ thản nhiên quay đầu đi, trên mặt chẳng có lấy một biểu cảm dư thừa.
Tài xế thấy anh bế Phó Bội Sam ra, nghĩ chắc anh không tiện lên xuống giúp anh mở cửa xe rồi lại giúp anh đóng cửa xe lại.
Trong không gian chật hẹp, Phó Bội Sam và Nam Thần Hy lại càng bị ép gần vào nhau hơn. Hương thơm từ người Phó Bội Sam cứ thế len lỏi vào trong khoang mũi của anh.
Đó là một mùi hoa nhài rất nhẹ, nếu không phải hai người đang tiếp xúc gần như vậy thì tuyệt đối sẽ không thể nào ngửi thấy được. Nam Thần Hy quay đầu ra hướng khác.
Phó Bội Sam không cảm nhận được hơi thở của anh phả vào gáy mình nữa.
“Nam Thần Hy.” - Phó Bội Sam lý nhí nói.
“Hửm?” - Nam Thần Hy nhướng mày, hơi bất ngờ với cách xưng hô này của Phó Bội Sam.
Phó Bội Sam lúng túng sửa lại.
“Đội trưởng Nam.”
“Nói đi.” - Nam Thần Hy hững hờ nói.
“Anh để em ngồi qua bên cạnh đi ạ. Nhìn em vậy thôi chứ em cũng nặng lắm ấy ạ.”
Nam Thần Hy nghe vậy bèn buông tay ở lưng cô ra gối sau đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Phó Bội Sam tưởng anh làm như vậy là để mình tự đi ra thế là cô tự mình nhổm người dậy, đang tính di chuyển thì chỉ nghe Nam Thần Hy lạnh giọng nói.
“Ngồi yên đi.”
Phó Bội Sam lại ngồi xuống, nửa phân cũng không dám động cũng không dám ngả theo anh, cô chống một tay vào vai anh, tay bị thương cô đặt lên đùi mình giữ khoảng cách với anh.
“Nam đội trưởng, em hỏi anh một chuyện được không?” - Phó Bội Sam cẩn trọng nói.
Nam Thần Hy không đáp.
Phó Bội Sam thấy anh im lặng thế là cắn cắn môi một hồi rồi đánh liều nói.
“Anh có người trong lòng chưa ạ?”
Nam Thần Hy nghe vậy mở mắt ra nhìn cô như nhìn một người có vấn đề về EQ rồi lại nhắm mắt lại. Những tưởng anh sẽ tiếp tục giữ yên lặng nhưng chỉ nghe anh nói.
“Tôi còn chưa muốn chết đâu.”
Ý là anh không thể tiếp xúc với người khác giới. Thế có nghĩa là…có nghĩa là anh vẫn chưa có người trong lòng!
Hai mắt Phó Bội Sam sáng lên, nhưng…nghĩ lại thì hình như cô với mấy cô gái kia cũng chẳng khác gì nhau nhỉ. Nếu không phải vừa rồi anh đã uống thuốc thì cô cũng đâu có được tiếp xúc gần với anh như vậy.
“Nam đội trưởng, nếu anh chưa có người trong lòng thì…em…em theo đuổi anh được không ạ?”
Ngẫm nghĩ một lúc cô bổ sung thêm.
“Em sẽ giữ khoảng cách với anh.”
“Tôi nói không đồng ý thì cô sẽ không theo đuổi à?” - Nam Thần Hy nhướn mày nhìn cô.
Chỉ thấy Phó Bội Sam dè dặt lắc đầu thay câu trả lời.
Nam Thần Hy chẳng buồn tiếp tục chủ đề này nữa, anh quay đầu qua hướng khác rồi tiếp tục nghỉ ngơi.
Đột nhiên chiếc xe phanh gấp lại khiến Phó Bội Sam không kịp bám mà ngã văng ra sau theo quán tính, Nam Thần Hy cũng bị quán tính làm cho dúi về phía trước.
Thấy Phó Bội Sam sắp bị đập đầu vào ghế xe anh vội nắm lấy tay cô kéo lại. Xui rủi thế nào mà anh lại túm ngay phải tay trái - cánh tay đang bị thương của cô khiến cô đau đến thét lên.
Khi xe dừng lại hoàn toàn quán tính lại kéo hai người vào sau, vô tình môi hai người chạm nhau, Nam Thần Hy còn cảm nhận được vị mặn mặn, hình như là nước mắt của cô.
Cả hai chẳng có thời gian để hưởng thụ nụ hôn vô tình ấy. Phó Bội Sam cảm thấy cánh tay trái của cô coi như bị phế rồi. Bờ vai mảnh khảnh của cô run lên, nước mắt không tự chủ được mà rơi lã chã.
Tài xế vội xin lỗi hai người.
“Hai người có sao không? Vừa rồi có con mèo hoang chạy qua đường lên tôi bất đắc dĩ phải tránh nó.”
“Không sao đâu, mau đưa cháu đến bệnh viện đi.” - Nam Thần Hy gấp gáp nói.
Anh không biết phải xử lý chuyện này như thế nào nữa, chỉ biết luống cuống lau nước mắt cho cô. Xe vừa dừng lại anh vội thanh toán rồi bế cô vào khoa xương khớp luôn.
Trong lúc đợi cô xử lý vết thương thì anh cũng phải đi truyền nước. Vừa rồi cả hai vô tình có một nụ hôn, hiện tại trong người anh đang vô cùng khó chịu.
Đúng lúc này thì Nam An Hy gọi tới.
“Nam đội trưởng, Sam Sam thế nào rồi ạ?” - Giọng cô không giấu nổi lo lắng.
Nam Thần Hy nhíu mày tỏ vẻ khó chịu với cái xưng hô xa lạ này của Nam An Hy. Anh dằn sự khó chịu trong lòng xuống trả lời cô.
“Cổ tay phải bó thuốc đông y, xương chậu bị nứt nhẹ.”
“Bên đó thế nào rồi?” - Nam Thần Hy hỏi.
“Bên đó sai trước, tiền viện phí của Sam Sam sẽ do bọn họ bồi thường. Giờ tôi sẽ qua đó.” - Nam An Hy nói xong thì vội cúp máy sau đó cùng Mặc Chấn Phong bắt xe đến bệnh viện.
Qua video dám sát có thể thấy rõ được cặp tình nhân kia đang vừa đi vừa hôn nhau lên mới không để ý tới Phó Bội Sam đang tập đi mà va phải cô. Còn Nam An Hy tuy ra tay không hề nhẹ nhưng từ lúc học võ sư phụ đã dạy cô đánh người ta thế nào để bản thân không bị phạt. Vừa rồi tuy cô tức giận nhưng vẫn không quên lời sư phụ dặn. Những vết thương của gã đàn ông kia nhìn chỉ giống vết thương ngoài da nhưng thực ra sự đau đớn mà những vết thương ấy mang lại chỉ có hắn ta là rõ nhất. Vậy nên Nam An Hy chẳng phải chịu bất cứ trách nhiệm nào cả.
Nam An Hy đến nơi thì thấy Phó Bội Sam đang nằm ngủ trên giường còn Nam Thần Hy thì ngồi một bên vừa truyền nước vừa chơi điện thoại. Nghe tiếng Nam An Hy và Mặc Chấn Phong đến anh cũng không buồn rời mắt khỏi điện thoại mà chỉ nói.
“Đến rồi?”
Nam An Hy nhìn chiếc bình truyền dịch đã truyền được phân nửa được treo bên cạnh anh áy náy nói.
“Nam đội trưởng, anh không sao chứ ạ?”
Nam Thần Hy nâng mắt nhìn cô, anh ngả người ra sau, bắt chéo chân nói.
“Tôi còn tưởng trong mắt cô không có tôi cơ đấy.”
Nam An Hy nhìn anh, lúng túng không biết trả lời sao cho phải. Cũng may Nam Thần Hy không quá để ý chuyện này, anh chỉ xỉa xói một câu rồi đứng dậy kéo theo cây truyền dịch ra ngoài.
“Hai người nói chuyện đi.”
Mặc Chấn Phong cũng không ở lại trong phòng nữa mà đi theo Nam Thần Hy ra ngoài để lại không gian riêng cho hai cô gái.
Thấy hai người kia rời đi Nam An Hy mới ghé sát lại gần tai Phó Bội Sam.
“Dậy đi cô nương ạ, cậu còn giả vờ ngủ nữa.”
Lời vừa dứt mi mắt người trên giường liền động, không lâu sau thì mở hé một mắt đảo quanh liếc nhìn phòng bệnh. Đến khi chắc chắn trong phòng ngoại trừ Nam An Hy ra thì không còn ai khác cô mới chịu ngồi dậy.
Nam An Hy kê gối vào lưng cho Phó Bội Sam tựa rồi mới kéo ghế đến cạnh giường ngồi.
“Sao vậy, sao lại tránh mặt anh…” - Nam An Hy ngập ngừng sửa lại - " Sao lại tránh mặt Nam đội trưởng?" - Nam An Hy hỏi.
Phó Bội Sam liếc Nam An Hy một cái rồi cắn cắn môi.
“Hy Hy, mình…mình vừa tỏ tình với anh ấy…”
Nam An Hy mở chừng mắt nhìn Phó Bội Sam.
“Sam Sam…”
Nam An Hy còn chưa nói hết thì Phó Bội Sam đã níu lấy tay áo của cô.
“Mình…mình biết cậu cũng thích Nam đội trưởng và mình cũng biết Nam đội trưởng chú ý cậu hơn. Thế nhưng cậu cũng biết tính mình rồi, mình một là nói ra cho hết rồi buông tay chứ nhất quyết sẽ không âm thầm mưu tính chuyện gì sau lưng cậu cả. Vậy nên…”
“Cậu nói cái gì vậy chị hai của tôi ơi! Nghĩ sao mà mình lại thích Nam đội trưởng được. Cái mặt lúc nào cũng hằm hằm như muốn đánh người ấy, đã ai làm gì anh ấy đâu!”
*Cạch - Tiếng cửa phòng mở ra sau đó Nam Thần Hy đi vào. Anh liếc mắt nhìn qua người đang ngồi trên giường bệnh sau đó đối mắt với Nam An Hy, giọng nói xỉa xói.
“Cảm ơn lời khen của cô nhiều nha!” - Nói xong anh đi lướt tới trước mặt Nam An Hy.
“Đứng lên.” - Anh lạnh giọng nói.
Nam An Hy không hiểu chuyện gì nhưng vẫn đứng dậy, cúi đầu nhìn đất không dám đối diện với anh. Còn Phó Bội Sam thì đã âm thầm tụt xuống nằm thẳng cẳng trên giường, kéo chăn che kín mặt không để lấy một khe hở.
Nam Thần Hy cúi người lấy chiếc áo mà Nam An Hy vô tình ngồi lên sau đó còn rũ rũ vài cái như đang chút hết bực bội từ chỗ Nam An Hy ra vậy.
“Không biết tốt xấu.” - Anh để lại một câu chẳng biết nói cho Nam An Hy nghe hay cho Phó Bội Sam nghe. Nói xong cũng chẳng nán lại nữa mà ra ngoài luôn.
“Nam đội trưởng anh về cẩn thận ạ.” - Nam An Hy nói với theo.
*Rầm - cánh cửa đóng sầm lại. Chỉ nghe bên ngoài truyền đến tiếng khiển trách của một y tá.
“Cậu thanh niên này chú ý giữ gìn tài sản chung nhé!”
Sau đó là giọng nói khúm lúm của người nào đó mắt để trên đỉnh đầu.
“Tóm lại cậu mà thích Nam đội trưởng thì cứ theo đuổi anh ấy đi, có điều cậu cân nhắc kỹ một chút, cái người mắt để trên đỉnh đầu như anh ấy thì…” - Nam An Hy dùng biểu cảm để miêu tả cho mấy từ cuối.
Phó Bội Sam vẫn chưa hết thắc mắc.
“Nhưng mà Nam đội trưởng có ý với cậu mà.”
“Không hề! Không thể nào!” - Nam An Hy kịch liệt phản bác.
Nhận ra sự mờ mịt trong mắt Phó Bội Sam cô lại nói tiếp.
“Nói chung mình và Nam đội trưởng không thể nào có bất cứ quan hệ nào đâu! Cậu mà thích anh ấy thì cậu cứ theo đuổi, mình đang nói thật và rất nghiêm túc!”
“Nhưng mà…chắc mình không theo đuổi được anh ấy rồi!” - Phó Bội Sam ủ rũ.
“Sao vậy? Nói mình nghe xem nào.”
Phó Bội Sam sắp xếp dữ liệu trong đầu một hồi rồi kể tường tận mọi chuyện cho Nam An Hy nghe.
“Thì lúc vừa rồi trên xe mình có tỏ tình với anh ấy nhưng anh ấy lạnh nhạt lắm. Cảm giác như anh ấy khó chịu với mùi hương của mình thì phải.” - Phó Bội Sam kéo quần áo mình lên hít hít mấy hơi - “Người mình cũng có hôi đâu.”
Nam An Hy gượng cười.
“Cậu đừng để ý cái người mắc bệnh dị ứng với người khác giới như anh ấy. Không gần con gái lâu lên không biết đối nhân xử thế đấy! Cậu chỉ cần kiên nhẫn với anh ấy một chút là anh ấy sẽ bình thường lại ngay.”
Phó Bội Sam tiu nghỉu lắc đầu.
“Vừa rồi bọn mình…bọn mình còn hôn rồi. Thì là vô tình thôi! Tại xe phanh gấp lên mới vậy! Kết quả là anh ấy truyền nước luôn!”
Nam An Hy nghe vậy thì trợn trừng mắt đứng phắt dậy, biểu cảm đúng kiểu gặp được người từ cõi … Trở về!
“Sam Sam! Cậu đỉnh thật! Cậu khiến Nam đội trưởng phải truyền nước mà cậu vẫn yên ổn ngồi đây được thì mình cũng phải phục cậu sát đất!”
Phó Bội Sam mịt mờ chẳng hiểu chuyện gì thì đã nghe một đống chiến tích siêu cấp kinh dị của Nam Thần Hy qua lời kể của Nam An Hy.
Nào là người đầu tiên hôn trộm anh bị anh đá cho bay xa 3m chưa kể cô ta còn là hoa khôi của trường, sau đó đương nhiên anh phải nhập viện cấp cứu luôn. Người thứ hai trộm nắm tay anh bị anh bẻ gãy toàn bộ khớp xương của bàn tay ấy kết quả anh cũng phải nhập viện cấp cứu. Lần thứ ba cô gái nào đó lén ôm anh từ đằng sau, anh cũng chỉ định vòng tay “ôm” lại người ta, kết quả dùng lực hơi quá khiến cô ta sái quai hàm, còn anh cũng không khá hơn hai lần trước…
Nghe Nam An Hy kể xong Phó Bội Sam mới cảm thấy đúng phải cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà mình, nếu không có họ thì không biết rốt cuộc cô hiện tại ra sao rồi nữa.