Phó Bội Sam và Nam An Hy cứ ngồi tán gẫu cả buổi chiều, mãi đến khi chập choạng tối thì một cuộc điện thoại gọi đến khiến hai người không thể không dừng cuộc trò chuyện lại.
Nam An Hy mở máy, thấy người gọi là Nam Thần Hy cô bèn ra dấu im lặng với Phó Bội Sam rồi nghe điện thoại.
“Nam đội trưởng?”
[Ăn gì tôi mua?] - Nam Thần Hy không dong dài, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Dù sao nói chuyện vòng vo chưa bao giờ là tác phong của anh cả.
Lúc này Nam An Hy mới chú ý, chẳng biết từ bao giờ mà đã tới giờ cơm.
“Nam đội trưởng, không cần phiền anh đâu ạ, em tự đi mua…”
[Ăn gì.] - Nam Thần Hy hơi mất kiên nhẫn lặp lại. Nếu nghe kỹ còn thấy từ đầu dây của anh còn truyền tới tiếng xi nhan của xe ô tô. Có lẽ quản gia đang đỗ xe ở bên đường đợi chỉ thị của anh.
Nam An Hy cũng không khách sáo với anh nữa, trực tiếp nói đại ra tên mấy món ăn rồi đợi anh nói tiếp.
Nam An Hy hơi nhướn mày, đánh mắt nhìn qua Phó Bội Sam một cách mờ ám rồi hỏi cô.
“Nam đội trưởng hỏi cậu muốn ăn gì anh ấy mua.”
Phó Bội Sam hơi híp mắt ngờ vực nhìn cô, nghĩ cô đang lừa mình lên bĩu môi không nói.
“Thôi đi chị hai ạ, anh ấy mà mua đồ ăn cho mình chắc mình quỳ xuống luôn…”
[Nhớ lấy lời cô nói.] - Nam Thần Hy nói vọng từ đầu dây bên kia qua, ngữ khí mang theo một chút hứng thú chờ kịch vui.
Phó Bội Sam cắn môi, tự tay vả vào miệng mình cái bốp rõ vang, hận không thể cắn lưỡi tự sát luôn cho rồi.
[Sao thế, tự vả rồi?] - Nam Thần Hy hơi cong khoé môi.
Quản gia liếc mắt nhìn khuôn mặt của Nam Thần Hy qua gương chiếu hậu, lúc này chỉ hận không thể video call cho ông chủ đang ngồi ở nhà để tận mắt ông nhìn xem.
Ông chủ ơi! Con trai của ông cười rồi này! Cười rồi này! Nam Thần Hy cười rồi này! - Quản ra vui như chính bản thân đã tìm ra một mỏ kim cương hồng ngọc đá quý vậy. Có trời mới biết, cậu chủ từ bé đến lớn luôn giữ một cái mặt lầm lầm lì lì như ai mắc nợ cậu cái gì vậy. Nhưng mà…đúng là cái nhà này mắc nợ cậu ấy thật…nợ anh một người em gái.
Ông quản gia vui quá nhảy cẫng lên, nhất thời quên mất bản thân còn đang ngồi trong xe. Chỉ nghe “uỵch” một tiếng đầu ông quản gia đã sưng lên một cục.
Nam Thần Hy liếc mắt nhìn quản gia, nụ cười trên mặt liền theo đó mà bay biến mất cứ như thể người vừa rồi cười không phải là anh vậy.
“Hỏi xem Phó Bội Sam ăn gì.” - Anh lặp lại.
Khoảng nửa tiếng sau thì Nam Thần Hy tới, đi cùng với anh còn có Mặc Chấn Phong và cặp đôi đã đụng phải Phó Bội Sam lúc chiều.
Hai người họ vừa vào, người đàn ông đã tiến tới đánh giá Phó Bội Sam một lượt, xem xem rốt cuộc vết thương của cô có phải là thật hay không, miệng anh ta còn lẩm bẩm.
“Ngã có một phát làm gì mà bị thương nghiêm trọng thế. Có phải cô giả bệnh để ăn chẹt tiền bồi thường của bọn tôi không hả?”
Vừa nghe anh ta nói vậy, chân mày của hai người Nam Thần Hy và Mặc Chấn Phong liền cau chặt lại tỏ vẻ khó chịu.
Mặc Chấn Phong nhìn anh ta.
“Muốn biết thật hay giả hay là anh cũng bị thử đi.” - Mặc Chấn Phong cao hơn anh ta nửa cái đầu, từ góc này nhìn xuống thực sự mang một cảm giác áp bách vô cùng rõ ràng.
Người đàn ông kia bị khí thế của Mặc Chấn Phong doạ sợ, anh ta không tự chủ được mà lùi lại một bước.
Nam Thần Hy không nói gì, để mọi chuyện lại cho Mặc Chấn Phong xử lý còn mình sắp đồ ăn ra cho Nam An Hy. Phó Bội Sam không thể tùy tiện xuống giường đi lại nên anh giúp cô dựng bàn ăn ở giường lên rồi bày đồ ăn ra giúp cô.
Người đàn ông kia dường như vẫn không phục, tiếp tục cố chấp nói.
“Tôi khi không lại đi để bản thân bị thương làm gì. Thế nhưng…thế nhưng cô ta vừa nhìn đã biết là giả vờ rồi, rõ ràng là muốn ăn chẹt tiền viện phí của tôi còn gì.”
Mặc Chấn Phong cười khẩy, anh vỗ tay, vẻ chế giễu trong mắt không buồn che giấu.
“Chà! Tôi nói thật đấy, cái thể loại keo kiệt như anh mà cũng có bạn gái được tôi thấy anh đúng tài luôn đấy! Miệng lưỡi của anh chắc phải uống mật bôi đường mới tán được con gái nhà người ta nhỉ?”
“Không lẽ…anh bám váy con gái nhà người ta đấy chứ?!”
Mặc Chấn Phong ra vẻ vỡ lẽ.
“Như vậy không được đâu anh trai à! Làm đàn ông mà không có chí tiến thủ, đi bám váy con gái nhà người ta thì có khác nào trai bao một trăm tệ một đêm ngoài kia chứ! Cơ mà…một trăm tệ một đêm vẫn hơi nhiều thì phải, với cái ngoại hình và chiều cao thế này thì chắc chỉ một nửa thôi cũng quá đủ rồi.”
Người đàn ông kia bị Mặc Chấn Phong nói cho nghẹn tới đỏ mặt tía tai. Anh ta liếc qua cô gái bên cạnh, thấy khuôn mặt cô ta dần có sự thay đổi anh ta thẹn quá hoá giận, anh ta chỉ tay vào mặt Mặc Chấn Phong, gào lên chửi bới.
“Mày nói ai là trai bao hả?! Tao…tao chẳng qua là đang khởi nghiệp, chưa…chưa đến lúc thành công mà thôi!”
“Nói chuyện hơi vấp, chắc không phải chột dạ chứ?” - Mặc Chấn Phong hất tay anh ta ra, châm biếm thêm một câu rồi quay thẳng người đi tới ghế sofa trong phòng bệnh ngồi xuống cạnh Nam An Hy.
Thật sự đứng nói chuyện với cái gã này khiến Mặc Chấn Phong cảm thấy quá lãng phí nước bọt, nói hoài nói mãi anh ta cũng chẳng khôn ra được, vậy cũng chẳng cần phải nói thêm nữa.
“Không ngờ nhìn cậu như vậy mà mức sát thương cũng cao phết!” - Nam An Hy ghé sát tai anh thầm thì, tiện thể tặng luôn cho anh một like.
Mặc Chấn Phong nhếch mày đắc ý rồi cũng giơ like chạm tay với cô.
“Gắp mình miếng rau.” - Mặc Chấn Phong chỉ vào hộp cơm của cô.
Nam An Hy không nghĩ gì nhiều dùng luôn đũa của mình gắp cho anh ăn. Đến lúc anh ăn xong rồi cô mới nhớ ra đôi đũa đó là đũa cô đang sử dụng. Nhưng hình như anh cũng không để ý lên cô cũng chẳng nhắc đến nữa.
Phần ‘thể hiện’ của Mặc Chấn Phong đã kết thúc, giờ là tới lượt Nam Thần Hy ‘ra trận’. Cả hai người Nam An Hy và Mặc Chấn Phong đều mang một vẻ mặt hóng drama.
Nam Thần Hy cũng chẳng muốn tốn thời gian với một người thần kinh có vấn đề thế là anh trực tiếp cầm lấy bệnh án của Phó Bội Sam cạnh tủ đầu giường ấn vào ngực anh ta rồi nói.
“Mở to cái mắt của anh ra mà nhìn.”
Gã ta là một người có đôi mắt híp.
Sau khi đọc xong gã ta chẳng còn lời nào để biện minh thêm cả. Gã ta và bạn gái phải cúi đầu xin lỗi Phó Bội Sam sau đó còn phải đi nộp tiền viện phí, thuốc men cho Phó Bội Sam nữa.
Nhanh vậy thôi? Kết thúc rồi? - Nam An Hy và Mặc Chấn Phong nhìn nhau.
Ra đến quầy thanh toán, gã còn hậm hực chửi mắng nhóm người trong phòng bệnh một lượt đến mức khiến bạn gái hắn cũng phải tỏ ra khó chịu. Cô ta rút một chiếc thẻ đen trong túi ra rồi đưa cho nhân viên trực.
“Tôi thanh toán một nửa tiền viện phí của bệnh nhân phòng số 301, một nửa còn lại sẽ do anh ta thanh toán.”
Nhận viên trực nhận lấy rồi quẹt thẻ thanh toán, rồi trả lại thẻ cho cô. Cô ta nhận lấy, nói lời chia tay với anh ta rồi quay đi mà chẳng ngoảnh đầu lại.
Anh ta muốn lủi đi mất nhưng bị bảo vệ giữ lại thế là anh ta phải ngậm ngùi rút lấy chiếc thẻ cuối cùng của mình ra thanh toán tiền viện phí. Số tiền viện phí còn lại vừa hay rút sạch tiền của anh ta, chừa lại cho anh ta đúng năm đồng lẻ.
Trong phòng bệnh, Nam Thần Hy nhìn Nam An Hy đang ngồi một bên ăn cơm nói.
“Ăn xong để Mặc Chấn Phong đưa cô về. Tôi sẽ ở lại.”
Lời vừa dứt thì cả người trên giường và người ở sofa đều phải sặc đến đỏ cả mặt. Phó Bội Sam đánh mắt ra hiệu với Nam An Hy nhưng cô nàng này còn đảo mắt khắp phòng vờ như không thấy.
“Sam Sam, mình phải về đi làm rồi, cậu nghỉ ngơi đi nhé.”
Nói xong cô nàng đứng dậy, thu dọn đồ đạc rồi ra về luôn, Mặc Chấn Phong cũng không ở lại nữa. Lúc ra Nam An Hy còn cần thận đóng cửa lại cho hai người, cô còn âm thầm cầu phúc cho Phó Bội Sam có thể bình an vượt qua được đêm nay. Nói không chừng bây giờ Nam Thần Hy mới đi tính sổ vụ nụ hôn ban chiều cũng nên.
Nam Thần Hy cởi áo khoác, mở điều hòa sang chế độ sưởi rồi đi tới ghế sofa ngồi.
Chỉ vì sự xuất hiện của ai đó trong phòng bệnh mà người nào đó mới ban chiều còn mạnh miệng nói sẽ theo đuổi người ta bây giờ lại chẳng khác nào con đà điểu, chỉ hận không thể rúc luôn xuống gầm giường mà trốn.
Phó Bội Sam chỉ muốn vả cho mình mấy cái. Chẳng biết lúc đó cô lấy đâu ra dũng khí mà nói ra mấy lời hàm hồ tới vậy. Âu cũng là do lúc đó cô đau tới mê sảng rồi chăng?
Nhìn sang hộp tôm hùm đất bên cạnh, Phó Bội Sam có chút thèm thế là cô lấy bao tay nilon ra cố gắng bóc tôm bằng một tay.
Phó Bội Sam gần như đã úp mặt vào cái hộp tôm hùm đất ấy, hì hục cả buổi tới nỗi vã cả mồ hôi ra mới miễn cưỡng ăn được ba con tôm hùm đất. Đã thế cô còn mới gội đầu xong, tóc mượt quá nên cứ liên tục rũ xuống làm ảnh hưởng tới việc ăn uống của cô khiến cô phát cáu.
Đột nhiên hộp tôm hùm đất bị một bàn tay kéo đi, Nam Thần Hy thành thục đeo bao tay nilon vào rồi giúp cô bóc vỏ tôm.
“Ăn đi.” - Anh đắt mấy con tôm đã được bóc vỏ vào bát của Phó Bội Sam.
“Cảm ơn Nam đội trưởng.” - Phó Bội Sam một tay giữ phần tóc mai loà xoà của mình, một tay bốc tôm hùm đất để ăn.
Nam Thần Hy bóc tôm rất nhanh, thoáng cái đã xong, anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa sạch tay ra đó đi ra. Lúc này điện thoại của anh đổ chuông, anh cầm lấy rồi ra ngoài hành lang nghe điện thoại.
“Bố?”
[Con đang ở đâu vậy? Sao muộn vậy rồi không về nhà?] - Bố Nam hỏi con.
“Đêm nay con không về đâu, bạn con đang nằm viện, đêm nay con ở lại trông cậu ấy.” - Nam Thần Hy nửa thật nửa giả nói.
[Vậy được, con cẩn thận đừng có tiếp xúc với con gái con chừng phát bệnh." - Bố Nam căn dặn một câu rồi cúp máy.
Nam Thần Hy quay trở lại phòng bệnh thầy Phó Bội Sam đã ăn xong, hình như cô đang nói chuyện điện thoại, giọng thầm thì như đang không muốn để người khác nghe thấy. Thấy vậy anh cũng không bước vào nữa mà đứng luôn ở cửa.
“Mẹ, mẹ không cần đến đâu, mai con có thể xuất viện rồi, đêm nay Hy Hy sẽ ở lại với con.”
Mẹ Phó căn dặn con gì đó rồi cúp máy. Nam Thần Hy đứng ở cửa thêm một lúc nữa rồi mới đi vào.
Buổi tối hôm đó hai người chẳng nói với nhau được mấy câu, Phó Bội Sam tắt điện đi ngủ rất sớm, 22 giờ đã tắt đèn đi ngủ. Nam Thần Hy cũng không nhiều lời trực tiếp nằm ờ ghế sofa ngủ luôn.
Hai người bên này 22 giờ đã đi ngủ nhưng bên phía Nam An Hy thì giờ này cô mới tan làm để về nhà.
Lúc Nam An Hy ra về thì thấy Mặc Chấn Phong đã đứng trước cửa quán từ bao giờ. Anh đứng quay lưng lại với cửa quán, ánh sáng từ đèn đường chiếu xuống mái tóc đen nhánh của anh tạo lên một vầng sáng ấm áp. Anh khoác một chiếc áo phao dáng dài, trên cổ có quấn chiếc khăn len lông cừu màu sắc xám tro tối giản, không hoạ tiết cầu kỳ.
Mặc Chấn Phong đứng trước cửa, hai tay đút túi áo sừng sững như một cây cột. Nam An Hy nhìn anh, chỉ cảm thấy có một cảm giác ấm áp đến lạ. Cô sống một mình quen rồi, trước nay rất ít người quan tâm đối xử tốt với cô như vậy.
Sống đến từng này tuổi người khác ít nhiều cũng phải có đến một, hai mối tình, thế nhưng Nam An Hy thì không. Người ta ghét cô còn không hết, lấy đâu ra yêu. Thế nhưng hàng xóm hay một vài đồng nghiệp ở chỗ làm việc vẫn rất quý cô, đối xử với cô rất tốt thế nhưng bọn họ đều là nữ. Vậy nên cô căn bản không biết thế nào là yêu, không biết cảm giác yêu và được yêu sẽ như thế nào.
Buổi chiều hôm nay Phó Bội Sam có trộm hỏi cô, rốt cuộc khi bên cạnh Mặc Chấn Phong cô cảm thấy như thế nào? Có vui không, có phấn khích không? Có muốn được gặp cậu ấy nhiều hơn nhiều hơn nữa không?
Bản thân Nam An Hy không biết tại sao Phó Bội Sam lại hỏi cô như vậy nhưng theo bản năng cô vẫn trả lời là có. Vậy mà Phó Bội Sam lại cười cô, nói cô thích cậu ấy rồi.
Cô thích cậu ấy rồi à? Thật sự là thích sao? Thế nhưng cô với cậu ấy mới gặp nhau được mấy lần cơ chứ?
“An Hy!” - Mặc Chấn Phong huơ huơ tay trước mặt cô.
Nam An Hy giật mình, ngơ ngác nhìn người trước mặt.
“Sao vậy?” - Cô hỏi.
“Ngơ cái gì vậy? Cậu không định về à?” - Anh cười, búng trán cô một cái.
“Không có gì, sao cậu lại ở đây vậy?” - Nam An Hy hỏi anh.
Chỗ Nam An Hy làm việc xuôi xuống cách khu chung cư cô ở 15 phút đi bộ còn nhà Mặc Chấn Phong ở hướng ngược lại, vậy nên giờ này anh ở đây cũng không hợp lý cho lắm. Cô nhớ chiều nay cũng có nói anh tới đón đâu nhỉ.
Mặc Chấn Phong đột nhiên bật cười lớn, anh cười để lộ hàm răng trắng sáng, nụ cười của anh quá đẹp, đẹp tới nỗi khắc sâu vào một phần của trái tim người trước mặt. Khắc sâu tới nỗi nhiều năm sau vẫn còn nhung nhớ không thôi.
“Cậu cười gì thế?” - Nam An Hy mờ mịt.
Mặc Chấn Phong tiến tới gần cô, vừa giúp cô choàng khăn quàng vừa thành thật trả lời cô.
“Chỗ cậu làm ngược đường với nhà mình, khi không mình lại lên đây làm gì chứ? Đương nhiên là mình tới đón cậu rồi cô nương ạ.”
Nam An Hy hơi đỏ mặt, cô cúi đầu né tránh ánh mắt anh. Mặc Chấn Phong cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, anh mở ô nghiêng phần lớn về phía Nam An Hy.
Khăn quàng được anh ủ ấm ở bên trong lớp áo phao dầy mang theo hơi ấm thuộc về riêng anh. Thi thoảng lúc đi đường Nam An Hy còn có thể ngửi thấy được mùi hương đặc trưng của Mặc Chấn Phong nữa.
Chẳng mấy chốc đã tới cổng khu chung cư của Nam An Hy, Mặc Chấn Phong lưu luyến nhìn cô, đã nhiều lần chần chừ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nhận ra sự do dự trong mắt anh, Nam An Hy đang định bảo anh có gì cứ nói thì bác bảo vệ ở chung cư đã nói xen vào cuộc trò chuyện của hai người.
“An Hy về rồi hả cháu! Hôm nay mọi chuyện ổn chứ?” - Bác bảo vệ cười ôn hoà hỏi.
“Vâng ạ, trời lạnh vậy sao bác không vào trong ngồi cho ấm ạ.” - Nam An Hy khách sáo đáp lại.
Lúc này phía trong chung cư có một thanh niên mập mạp đi ra, Nam An Hy nhìn thấy người đó bèn lễ phép chào.
“Anh Hiên.” - Người này là con trai của bác bảo vệ.
Anh Hiên nhìn Nam An Hy, cười cười xem như đáp lại rồi trở vào buồng bảo vệ để ngồi. Bác bảo vệ cũng hàn huyên với Nam An Hy thêm vài câu nữa rồi mới trở vào buồng bảo vệ để ngồi.
Mặc Chấn Phong tiếp tục che ô cho Nam An Hy đến khi cô vào đến sảnh trung cư rồi mới rời đi.
Nam An Hy vào nhà, cô nhìn xung quanh cách bày trí trong căn phòng một hồi rồi đi thẳng vào phòng tắm. Bình thường cô sống rất ngăn nắp, chăn mền sáng ra đều được cô kéo chỉnh phẳng phiu rồi mới rời khỏi nhà. Thế nhưng lúc cô về thì một góc chăn đã bị làm nhăn trong khi đó cô hoàn toàn không hề nuôi động vật nhỏ trong nhà.
Nam An Hy ngồi trên nắp bồn cầu, chốt trái cửa từ bên trong sau đó mở điện thoại ra, vào phần mềm theo dõi camera giám sát. Trước lúc dọn từ nhà Hạ Ngọc về đây, cả hai đã cùng nhau đi trung tâm thương mại, hôm đó Hạ Ngọc đã nói với cô.
“Cậu cũng mua một con gấu bông đi, mắt phải làm bằng nhựa, về gắn một chiếc camera ẩn vào mắt nó rồi để ở ghế sofa đối diện với cửa. Nếu chẳng may có người đột nhập cậu vẫn có thể biết được hắn là ai.”
Lần này xem ra chiếc camera đó đã phát huy tác dụng của mình rồi.