Trong video mà Nam An Hy đang xem có xuất hiện một người không thấy rõ mặt. Hắn ta che mặt rất kĩ, gần như không thể nhìn rõ bất cứ điểm nào trên khuôn mặt. Thế nhưng, dáng người mập mạp này cô vừa nhìn đã biết là ai.
Nam An Hy mở cửa đi ra ngoài, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi thấy rõ.
Cô đi ra ghế sofa nhưng lại ngồi bệt dưới đất, ôm lấy đầu gối rồi bấm một dãy số điện thoại, chuông reo không bao lâu thì đầu dây bên kia có người bắt máy.
[Mày gọi cho tao làm gì?] - Đầu dây bên kia vang lên tiếng của một người đàn bà. Chất giọng bà ta the thé điển hình của một người đàn bà chanh chua.
Giọng nói chua ngoa ấy quả thực rất khó nghe nhưng nó lại là giọng nói mà Nam An Hy ngày đêm mong chờ. Chỉ cần một lần thôi, dù chỉ là vài giây ngắn ngủi cô cũng mong bà ta có thể chủ động gọi điện cho cô.
Nước mắt Nam An Hy bỗng lăn dài trên gò má mềm mại của cô, cô cố nén tiếng thút thít, giọng run run thủ thỉ.
“Mẹ…rốt cuộc…người muốn gì vậy?”
Người phụ nữ kia hoàn toàn không quan tâm tới cảm xúc của Nam An Hy cũng chẳng buồn đóng vai mẹ hiền mà trơ trẽn nói.
[Sổ đỏ mẹ tao để lại cho mày, mày giấu ở đâu rồi? Đó là của mẹ tao để lại cho tao, mày trả lại nó cho tao! Mau lên!]
Nghe được những lời ấy Nam An Hy như gục ngã. Cô vùi đầu vào giữa hai đầu gối, ngón tay ấn bừa trên màn hình điện thoại để cúp điện thoại, trong lúc đó, đầu dây bên kia liên tục vang lên những tiếng chửi rủa đầy cay độc của người đàn bà mà Nam An Hy gọi là mẹ.
“Mẹ kiếp! Sao mày không chết quách đi cho rồi! Mày mà chết đi thì có phải mảnh đất đó sẽ thành đất của con trai tao rồi không!”
“Mẹ nó! Một đứa con gái như mày thì sống làm gì nhỉ? Sống chỉ thêm chật đất!”
“…”
Những lời nói cay nghiệt ấy cứ như hàng ngàn, hàng vạn mũi kim đâm xuyên qua trái tim nhỏ bé của Nam An Hy. Vừa đau đớn nhưng lại chẳng thể làm gì được cả. Mỗi một vết thương cứ rỉ máu dần cho đến khi cô cạn kiệt sức lực mà ngã xuống. Chết dần chết mòn đi.
Khó khăn lắm Nam An Hy mới ấn trúng nút cúp máy, ngăn cách toàn bộ những tiếng chửi rủa ầm ĩ của người đàn bà chanh chua kia lại đầu dây bên ấy. Bên này, có một người đang khóc như đứt từng thớ ruột, khóc như một đứa trẻ không nơi nương tựa, đầy dẫy tủi thân và uất ức. Đây là lần đầu tiên mà Nam An Hy khóc lớn tới như vậy, khóc tới mức đầu óc ong ong, hai mắt cũng mờ đi vì lệ. Khóc tới nỗi hàng xóm còn tưởng cô xảy ra chuyện gì vội chạy sang đập cửa hỏi thăm.
Cứ như thế cô liền ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay. Đêm hôm đó cô đã mơ một giấc mơ rất dài, nói đúng hơn thì đó không phải là mơ, tất cả đều là những kí ức được cô cẩn thận gói ghém đem nó giấu vào tận sâu trong tâm trí của mình.
Cô mơ thấy một cô bé xin xắn có đôi mắt rất to. Cô bé được một bà lão ôm trong lòng, bà lão vừa ôm cô bé vừa sụt sịt lau nước mắt của mình. Trước mặt cô bé là thẩm phán, cô bé đang tham dự một phiên toà, đây là một phiên toà xét xử vụ ly hôn của chính bố mẹ cô bé.
Cô bé nhìn lên anh trai đang đứng trên bục được bố và mẹ thay nhau nói những lời ngon ngọt để giành được quyền nuôi anh.
Kết quả, bố đã giành được quyền nuôi con, đến lượt cô lên toà để bố mẹ giành quyền nuôi con. Khác với bầu không khí căng thẳng khi giành anh trai, bầu không khí lúc này lại im lặng đến lạ, chẳng ai muốn giành nuôi cô bé chỉ vì cô bé là con gái.
Cuối cùng không ai muốn giành nuôi cô bé, thẩm phán tự ý quyết định để cô cho mẹ nuôi, như thế mỗi người đều được nuôi một đứa con.
Phiên toà kết thúc, cô bé chạy đến dang tay muốn mẹ ôm nó nhưng mẹ nó lại lạnh lùng trừng mắt với nó rồi quay người rời đi. Cô bé tủi thân nhìn mẹ khóc oà lên, anh trai cô bé thấy cô bé khóc vội chạy tới dỗ dành.
“Em đừng khóc, Hy Hy ngoan đừng khóc, anh trai cho em kẹo này, em đừng khóc nữa nhé!”
Anh trai đem hết kẹo của mình dúi vào lòng cô bé, cô bé ôm lấy kẹo nín khóc. Thế nhưng cô bé còn chưa kịp ăn thì mẹ cô bé đã giành lấy kẹo từ tay cô bé ấn lại vào lòng anh trai, lời nói của mẹ khiến cô bé đến từng này tuổi gần như đã không còn nhớ kẹo có vị gì nữa. Mẹ nói.
“Con trai đừng cho nó kẹo, nó là con gái, không xứng được ăn kẹo. Kẹo này chỉ con trai mới được ăn.”
Cô bé rưng rưng nhìn mẹ, mẹ lớn tiếng mắng cô bé.
“Mày câm ngay! Mày mà khóc mày có tin tao tát chết mày không!”
Cô bé im bặt. Sau này, trừ lúc bất lực nhất, nếu không cô bé sẽ không bao giờ dám rơi một giọt nước mắt.
Sau khi ly hôn không lâu, mẹ cô bé kết hôn với một người chồng khác. Ông ta ngoài mặt nói yêu thương cô bé, kết quả sau khi mẹ cô bé vắng mặt ông ta liền lôi cô bé ra giở trò xằng bậy. Cô bé dẫy giụa phản kháng ông ta liền đánh cô bé, đúng lúc mẹ trở về nhà cô bé liền chạy đến mách với mẹ.
Mẹ cô bé không biết đầu đuôi câu chuyện, thấy con gái khóc bà ta không những không dỗ dành mà ngược lại còn vung tay tát cô bé một cái rõ đau, cú tát ấy khiến cho cô bé mới 6 tuổi rụng một chiếc răng, chảy máu mồm và lung lay ba chiếc răng.
Bà ngoại đi chợ về, thấy cháu gái bị đánh vội chạy tới bảo vệ cháu. Cô bé nằm trong lòng bà, im lặng rơi nước mắt, cô bé không dám khóc to, sợ mẹ đánh cô bé. Máu miệng cô bé chảy ra nhuộm đỏ một phần áo của bà, mùi tanh nồng của máu trong miệng khiến cô bé buồn nôn nhưng lại không dám động đậy.
Về sau mẹ cô sinh được một em trai, bà ngoại biết cô ở đó không còn được yên ổn nữa bèn đón cô tới ở cùng bà. Bà ngoại rất yêu cô cháu gái này, bà có một mảnh đất nhỏ, chuyển nó qua tên của cháu gái rồi tìm tới luật sư nhờ họ giữ giúp.
Bà làm những điều đó trong âm thầm không nói cho ai biết, đến cả cô bé Hy Hy cũng không biết. Sau này bà già rồi, bà không đủ sức nuôi cô bé nữa bà liền đưa cô bé tới một cô nhi viện, bà xoa đầu cô bé nói.
“Cháu ngoan, sau này con ở trong này phải sống hoà đồng với các bạn nhé, bà không thể chăm sóc cháu được nữa, bà phải đi tìm ông cháu rồi.”
Cô bé vẫn ở cạnh bà tới khi bà mất, bà mất cùng ngày cùng tháng với ông, chỉ khác năm.
Sau khi hậu sự của bà kết thúc thì cô giáo ở cô nhi viện đến đón cô theo đúng với sự nhờ vả của bà. Từ đó về sau, trong mắt người khác cô đã trở thành đứa trẻ không cha không mẹ không người thân.
Chẳng biết mẹ cô bé nghe ngóng ở đâu việc cô đang giữ sổ đỏ trong nhà mà liên tục thuê người đột nhập vào nhà cô lấy trộm. Thế nhưng sự thật là cô chẳng có cuốn sổ đỏ nào cả, cô còn chưa đủ tuổi để thừa kế những tài sản đó.
Nam An Hy ngủ không yên giấc, nước mắt cứ rơi lã chã suốt đêm.
Rạng sáng, Nam An Hy tỉnh giấc giữa một giấc mộng chưa tan. Đôi mắt cô đã sưng lên vì khóc.
Nam An Hy đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo lấy ra một chiếc khăn quàng cổ màu hồng nhạt quàng lên cổ. Đây là chiếc khăn quàng cổ mà bà đã tự tay đan cho cô, bà còn tặng cô một đôi găng tay cùng màu, và cả một hộp kẹo đã quá hạn từ lâu. Trong đầu Nam An Hy lại văng vẳng tiếng nói của bà.
“Cháu gái ngoan của bà, đừng để ý lời của mẹ con nói, con muốn ăn gì cứ ăn, muốn uống gì cứ nói với bà, bà sẽ mua cho cháu.”
“Ta đa! Hy Hy, xem bà có quà gì cho cháu này, là kẹo đó!”
“Bé ngoan của bà, trời lạnh rồi, mau lại đây quàng khăn quàng vào này! Bà tự đan đó, con thích không!”
“Bé cưng ơi! Tén ten, gang tay mới nè, là màu hồng cháu thích đó nha, bà tự đan đó!”
Mỗi lần bà đều cười như một đứa trẻ. Hy Hy cũng cười, nụ cười hồn nhiên của một đứa trẻ.
Nam An Hy ôm theo hộp kẹo bà tặng bắt xe đi tới nơi mà bà "nghỉ ngơi’ bà nằm cạnh ông, ‘ngủ say’ suốt mấy năm trời.
Nam An Hy ngồi xuống.
“Bà ơi, ông ơi, Hy Hy đến thăm ông bà nè. Bà và ông vẫn khoẻ chứ ạ?”
Một cơn gió lùa qua.
“Haha, cháu không có gầy đâu nhé! Tại cao quá lên mới vậy.”
Lại một cơn gió thổi qua.
“Ông xem bà kìa, con còn đang phải vật lộn với đống tiền học phí kia kìa, thời gian đâu mà yêu đương cơ chứ.”
“…”
Cứ như thế, Nam An Hy nói một câu lại có một cơn gió thổi qua, lại nói, lại có gió. Ngày hôm nay Nam An Hy không đi học.
Buổi chiều hôm đó cô trở về cô nhi viện, nơi ngày xưa bà đã gửi cô ở đó. Cả buổi chiều, cô tới tới lui lui phụ giúp các giáo viên chăm sóc các em nhỏ.
Nơi này đã được một nhà hảo tâm nào đó hỗ trợ sửa xây bảo dưỡng lại cơ sở vật chất để tạo điều kiện cho các em phát triển. Các bạn nhỏ cũng rất ngoan, chơi với nhau rất hoà thuận.
Tranh thủ lúc các bạn nhỏ đang học chữ, Nam An Hy một mình đi ra chỗ chiếc xích đu ngày xưa cô hay ngồi.
Hồi đó cô mới vào đây, cảm thấy mọi thứ đều rất xa lạ lên lúc nào cũng trốn ra đây chơi một mình. Dường như các bạn biết cô rất thích chỗ này lên mỗi lần cô tới là các bạn đều sẽ nhường xích đu cho cô chơi. Bây giờ mọi người đều đã trưởng thành, người thì được nhận nuôi, người thì lại tự mình bươn chải như cô.
Cô bắt đầu đi làm từ năm lên cấp hai, lúc đó đúng vào khoảng thời gian cô nhi viện khó khăn nhất, cái ăn cái mặc đều phải chia nhau ăn chia nhau mặc cũng chẳng đủ. Lúc đó cô và một vài anh chị trong cô nhi viện cùng nhau xin đi ra ngoài làm công cho người ta. Tiết kiệm từng đồng từng các để mua đồ ăn cho các bạn nhỏ. Cuộc sống lúc đó tuy khó khăn mà vui. Giờ ai cũng lớn, chẳng mấy người còn giữ liên lạc nữa.
…
Sáng hôm sau, Lục Duy Tùng vẫn như thường lệ đợi dưới nhà Hạ Ngọc. Anh mong cô không nghĩ nhiều quá, hôm nay anh sẽ giải thích tường tận mọi chuyện với cô, chỉ cần cô muốn biết anh đều sẵn sàng nói cho cô biết.
Thế nhưng một phút trôi qua…hai phút trôi qua…mười phút trôi qua…hai mươi phút trôi qua… Lục Duy Tùng đợi mãi mà chẳng một ai xuất hiện. Lại qua thêm vài ba phút nữa cánh của đóng chặt bấy lâu đột nhiên bật mở, Lục Duy Tùng theo bản năng quay đầu lại. Nhìn thấy người từ trong nhà bước ra, ánh mắt anh dần trở nên ảm đạm.
Dì Triệu ra ngoài bỏ rác, thấy Lục Duy Tùng đứng ở cửa thì không khỏi bất ngờ.
“Ô hay Duy Tùng, sao cháu lại ở đây giờ này vậy?”
Lục Duy Tùng đứng tránh khỏi cổng lớn để dì Triệu ra ngoài, anh hỏi.
“Dì ơi, hôm nay Hạ Hạ không đi học sao ạ?”
Dì Triệu vỡ lẽ.
“À, cháu đợi tiểu Hạ Hạ đó à?” - Bà ngờ vực - “Cơ mà con bé đi học từ sớm rồi mà? Dì tưởng nó đi với cháu.”
Lục Duy Tùng cảm ơn dì Triệu rồi bước lên xe mà Tần quản gia đang chờ. Cô đi cùng với anh thì không nhưng tránh mặt anh thì có đó.
Buổi sáng hôm đó Lục Duy Tùng thiếu chút đi học muộn. Giờ ra chơi tiết đầu anh sang lớp tìm cô, anh đợi ở cửa sau nhưng cô lại vờ như không thấy mà đi ra từ cửa trước.
Giờ ra chơi tiết hai, cô ở trong nhà vệ sinh hết mười năm phút, quyết không ló mặt ra ngoài đến một cái.
Giờ ra chơi tiết ba, cô giáo nói cô sang lớp anh để lấy sổ đầu bài thì cô lại lấy cớ đau bụng rồi chuồn xuống phòng ý tế…
Tất cả mọi lúc cả hai có khả năng đụng mặt thì Hạ Ngọc đều sẽ tìm một lý do gì đấy để tránh mặt anh.
Cả buổi hôm đó người anh muốn gặp không gặp được còn người không muốn gặp lại cứ như thành một cái đuôi của anh vậy. Anh đi theo đâu Hàn Bích Hường theo đến đó, đã vậy cô ta còn cứ lải nhải không ngớt khiến tâm trạng vốn đã rối bời của anh càng rối thành một mớ bòng bong.
Cuối cùng vì cô ta lải nhải nhiều quá khiến đầu anh như muốn nổ tung, thế là anh liền tranh thủ tiết thể dục mà trốn lên sân thượng của toà dạy học mà ngồi.
Anh cứ ngồi thẫn thờ ở đó, đôi mắt nhìn vô thần vào khoảng không, ngồi yên tới lỗi lúc Vu Minh Đức đi lên, thấy anh bất động còn tưởng cái thời tiết âm mấy chục độ này làm anh hoá đá luôn rồi cơ.
“Duy Tùng!” - Vu Minh Đức hà hơi sưởi ấm tay sau đó vươn một tay đẩy vai anh một cái.
Lần đầu tiên Lục Duy Tùng không phản ứng, Vu Minh Đức lại tiếp tục lay anh.
“Duy Tùng, Lục Duy Tùng!”
Đáp lại anh vẫn là sự im lặng.
“Lục Duy Tùng!” - Vu Minh Đức hét vào tai anh, hét xong anh cúi người ho khan mấy bận. Vừa rồi không khí lạnh đột nhiên sộc vào cổ họng khiến cổ họng anh như muốn đóng băng luôn.
“Mẹ nó, ông đây tưởng cậu bị đóng băng rồi cơ! Bộ cậu không lạnh à?”
“Cậu lạnh thì xuống dưới kia ngồi, ai mượn cậu lên đây làm gì?” - Lục Duy Tùng chán nản quay mặt đi.
“Chà! Cậu hay quá ha, trốn lên đây để tránh cái đuôi tên Hàn Bích Hường kia rồi ném cậu ấy lại cho tôi ấy à! Nghĩ hay thật! Tôi còn lâu mới mò xuống đó để chịu bị hành.” - Vu Minh Đức ngồi xuống cạnh Lục Duy Tùng, khuôn mặt bày ra vẻ ghét bỏ không hề che giấu.
Đến thời điểm hiện tại, Vu Minh Đức vẫn chẳng thể hiểu nổi tại sao mình lại có cảm giác xa lạ như vậy với Hàn Bích Hường. Rõ ràng cô ta chính là người mà Lục Duy Tùng luôn thương nhớ, là người mà Vu Minh Đức anh cực kỳ yêu quý thuở nhỏ. Cớ sao hiện tại…anh một chút gần gũi với cô ta cũng cảm thấy miễn cưỡng.
Vu Minh Đức liếc nhìn Lục Duy Tùng, vẫn là khuôn mặt thất thố ấy. Đôi mắt anh ảm đạm nhìn vô định về không trung, bần thần như làm mất sổ đỏ vậy. Thực sự mà nói, tuy cả hai lớn lên cùng nhau từ nhỏ đến lớn nhưng đây là lần đầu tiên mà Vu Minh Đức thấy Lục Duy Tùng chật vật tới vậy. Tất cả chỉ vì một cô gái mang trong mình hào quang của mùa hạ, nụ cười tựa nắng hạ, tính cách tựa nắng hạ - Hạ Ngọc. Một người mà khiến Lục Duy Tùng sẵn sàng bỏ qua tất cả những tiêu chuẩn bạn gái vớ vẩn gì đó để bao bọc và che chở cô. Một người mà khiến cho kẻ mặt lạnh như Lục Duy Tùng cũng như biến thành một người khác. Một người mà khiến Lục Duy Tùng trong mắt mọi người là một “kẻ tàn nhẫn” lại trở lên ôn nhu dịu dàng đến lạ.
Tóm lại đã có một Hạ Ngọc khiến cho một Lục Duy Tùng thay đổi như biến thành người khác, khiến cho một Lục Duy Tùng trong mắt những người thân quen lại trở lên xa lạ, tất cả mọi thứ đều là lần đầu tiên. Lần đầu tiên thấy anh đỏ mặt, lần đầu tiên thấy anh cười ngây ngốc, lần đầu tiên thấy anh sẵn sàng chia sẻ mật khẩu điện thoại - nơi cấm kỵ của anh cho người khác, lần đầu tiên thấy anh vì cô ấy làm nũng đòi mua bóng bay gấu mà sẵn sàng mua cho cô. Đổi lại là người khác, chắc sẽ bị lời nói của anh dày vò đến chết đi sống lại mấy kiếp rồi.
Vu Minh Đức cũng không biết phải an ủi Lục Duy Tùng như thế nào cho đúng, chỉ có thể học theo sách giáo khoa nói.
“Cậu cứ để cô ấy yên tĩnh vài ngày đã. Càng níu càng dễ mất đấy! Cậu mà bám riết lấy cô ấy, cô ấy mà thấy phiền là cậu xong đời!”
“Ừm.” - Lục Duy Tùng thờ ơ.
Đúng lúc anh vừa gục đầu xuống tay mình thì ánh mắt Vu Minh Đức va ngay phải hình ảnh cô bé mùa hạ - Hạ Ngọc đang cười cười nói nói với người con trai khác. Cảnh này mà để Lục Duy Tùng nhìn thấy chắc anh nghẹn đến tăng sông luôn quá.
Hạ Ngọc và bạn học nam kia đang đi sắp tới ngã rẽ, chỉ còn một chút nữa là sẽ đi khuất khỏi tầm mắt của hai người, ấy vậy mà lúc này Lục Duy Tùng lại rục rịch có ý định ngẩng đầu lên.
*Boong! - Vu Minh Đức ấn đầu Lục Duy Tùng xuống khiến trán anh đập ngay phải lan can, đầu váng mắt hoa.
Hạ Ngọc đi khuất. Lục Duy Tùng ôm đầu.
“Vu Minh Đức, cậu chê mình sống lâu quá nhỉ?”
Vu Minh Đức cười trừ, tìm đại một lý do.
“Giày…giày mới của mình đẹp không này!”
Thật ra đôi giày này anh đã mua từ tết năm ngoái, một năm đeo sương sương có 317 ngày trừ 48 ngày chủ nhật ra thôi mà.
“Ngáo ngơ.” - Lục Duy Tùng không thèm so đo với anh. Lạnh lùng bỏ lại một câu rồi ôm theo cái trán bị sưng một cục của mình xuống phòng y tế.