Thanh Xuân Nở Hoa Vừa Lúc Yêu Anh

Chương 86: PG là miếng mồi ngon, ai cũng muốn nhảy vào



Dân cư mạng tò mò về Lâm Phong một, thì tò mò về Di Giai mười. Ai cũng muốn biết cô gái ở bên Lâm thiếu gia từ năm cuối cấp ba đến nay là ai?

Có điều, bọn họ phải thất vọng. Vì Lâm Phong đã sớm tiên liệu được điều này, nên đã nhờ người chặn hết tất cả những thông tin liên quan đến Di Giai. Anh không muốn cuộc sống của cô bị xáo trộn.

Vì thông tin bị chặn hết, mọi người chỉ biết qua những bình luận của bạn học cũ rằng tuy gia thế Di Giai không bằng Lâm Phong, nhưng cũng là thiên kim tiểu thư.

Họ còn lục được mấy tấm hình lúc đi học của Di Giai, thêm mấy ảnh lúc sánh đôi với Lâm Phong. Vẻ đẹp trong trẻo ngọt ngào của cô khiến ai nấy đều gật gù. Nhan sắc này thảo nào làm Lâm đại thiếu gia chết mê chết mệt. Xứng lứa vừa đôi quá!

Biết được thông tin hình ảnh của Lâm Phong Di Giai, dân cư mạng quyết tâm tìm cho được mạng xã hội của hai người. Nhưng tiếc là cả hai đều chặn người lạ tìm kiếm, chỉ cho phép tương tác với bạn bè mà thôi.

Chưa bỏ cuộc, dân cư mạng lại trèo vào trang công ty PG để oanh tạc. Chỉ trong một ngày, mà lượt theo dõi tương tác trên trang chính công ty tăng vọt đến chóng mặt. Danh tiếng công ty cũng từ đó mà đi lên theo.

Quan trọng là, dân cư mạng còn lập group đu couple Phong Giai. Số người theo dõi và tương tác không ngừng tăng vọt.

Di Giai nhìn group do người hâm mộ cô và Lâm Phong lập nên mà bật cười.

Cô đưa điện thoại cho anh: “Anh à, em và anh bây giờ nổi tiếng rồi, còn có cả fan.”

Lâm Phong ra vẻ nghiêm túc: “Ừ, có cần thuê vệ sĩ bảo vệ không nhỉ?”

Di Giai bật cười: “Anh đừng có đề cao bản thân mình quá như vậy. Qua thời gian nữa, chẳng ai thèm quan tâm anh nữa đâu.” Dân cư mạng là vậy mà, cả thèm chóng chán. Vài hôm có tin tức hấp dẫn hơn lại quên ngay chuyện cô và anh ấy mà.

Lâm Phong mấy hôm nay tâm trạng cực kỳ tốt, không quan tâm Di Giai đang nói xéo mình

Anh chuyên tâm tách hạt lựu cho cô.

Di Giai vừa xem tin tức vừa nhàn nhã ăn lựu. Thấy công ty PG chẳng những vượt qua được sóng gió, mà càng phát triển tốt hơn, cô vui vẻ: “Phong Phong, anh đúng là giỏi thật. Chuyện gì anh cũng có thể giải quyết được.”

Lâm Phong khẽ cười: “Vậy anh có được thưởng không?”

Di Giai chống cằm nghĩ ngợi, rồi bất ngờ chồm người hôn lên môi Lâm Phong xem như khen thưởng: “Thế này được không?”

Lâm Phong không trả lời câu hỏi của Di Giai mà hỏi lại: “Em ăn xong chưa?”

Di Giai thấy Lâm Phong không phản ứng lại mình mà lại quan tâm đến việc cô ăn xong chưa, có hơi ngơ ngác: “Xong... xong rồi.”

Lâm Phong im lặng đứng lên, đột nhiên cúi người bế bổng Di Giai lên, nhếch môi: “Ăn xong rồi thì đến lượt anh.” Anh muốn khen thưởng nhiều hơn kìa, nụ hôn vừa rồi thì thấm vào đâu.



Di Giai bất ngờ bị bế, lại nghe anh nói mấy lời tà mị, mặt đỏ ửng nhưng vẫn giả vờ ngây ngô: "Thả... thả em xuống. Anh muốn ăn thì xuống bếp mà ăn, bế em làm gì.”

Lâm Phong giữ chặt người bằng đôi tay rắn chắc của mình, ám muội vào tai Di Giai: “Anh muốn... ăn em.”

***

Sóng gió qua đi, công ty PG ngày càng thu hút thêm được nhiều đối tác và khách hàng mới.

Những khách hàng cũ trước đó đòi tẩy chay, bây giờ muối mặt quay lại xin được tiếp tục hợp tác.

Lâm Phong bây giờ đã ở một vị thế rất khác, anh có quyền chủ động sinh sát. Cho nên, anh đưa ra yêu cầu, nếu muốn được hợp tác cùng PG, thì phải nâng mức giá lên một con số cao hơn. Bởi vì PG bây giờ, không chỉ có chi nhánh rộng khắp trong nước, mà còn sắp mở rộng thêm thị trường nước ngoài, cho nên không thiếu khách hàng muốn hợp tác đầu tư.

Một trong số những người từng từ bỏ hợp tác, chính là Tôn Hải. Lúc đầu ông ta nghe theo lời xúi giục của Tần Cảnh, bây giờ phải hối hận vì những gì mình đánh mất.

PG bây giờ là một con cá lớn, ông ta phải tìm mọi cách để bám víu cho bằng được.

Cho nên, dù Lâm Phong có đưa ra yêu cầu gì, ông ta cũng cố gắng đáp ứng.

Nhưng có một số điều khoản, ông ta không thể mạnh dạn nói đáp ứng là đáp ứng, cho nên muốn cùng Lâm Phong đàm phán một chút.

Ông ta khó khăn lắm mới hẹn Lâm Phong ra ngoài gặp mặt được. Ông ta còn dẫn theo con gái mình, muốn dùng mỹ nhân kế với anh.

Tôn Linh con gái ông ta, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn trí tuệ có trí tuệ, biết bao nhiêu người mê mẩn, ông ta không tin Lâm Phong không mềm lòng.

Nếu mọi việc tiến triển tốt, biết đâu được ông ta còn được làm ba vợ của Lâm Phong thì cuộc sống sau này sẽ dễ dàng thuận lợi hơn biết bao nhiêu.

Nhưng ông ta đã quá coi thường Lâm Phong, cũng quá đề cao con gái mình. Từ đầu đến cuối Lâm Phong đến nhìn cũng không thèm nhìn đến Tôn Linh một cái, rượu hai cha con ông ta mời thì Giang Hạo đều uống thay.

Tôn Hải dù rất tức giận bản thân mình bị coi thường, nhưng vẫn kiên nhẫn thuyết phục: “Lâm tổng, tôi biết trước đó hủy hợp tác là quá vội vàng, nhưng cậu cũng biết thương trường như chiến trường, nếu cảm thấy lợi ích bị đe dọa, hẳn ai cũng có quyết định như tôi. Bây giờ thì tôi biết mình trăm ngàn sai rồi, cho nên mới muốn tạ lỗi với cậu, bằng việc là chấp nhận những điều khoản bên cậu đưa ra. Có điều, có một vài chỗ bên tôi không có khả năng đáp ứng, cậu xem có thể thương lượng được không?”

Lâm Phong không nhân nhượng: “Thật ra khoản mục này đang có rất nhiều người muốn nhảy vào hợp tác, có người còn đưa ra con số hấp dẫn hơn. Có điều, tôi cũng rất quý trọng Tôn tổng nên muốn dành cho Tôn thị một cơ hội.”

Tôn Hải hiểu ý Lâm Phong, mặc dù ngữ khí rất nhẹ nhàng, cũng rất có thiện chí, nhưng thực chất là đang muốn nói rằng, anh đến đây là để nghe câu trả lời hợp lý, không phải để nghe kể lể dông dài.

Tôn Hải cố nén lửa giận trong lòng, thời thế thay đổi, ông ta buộc phải hạ mình

Ông ta ra hiệu cho con gái mình nói vài lời, mong có thể xoay chuyển được tình thế.



Tôn Linh từ nãy giờ bị Lâm Phong làm cho mất mặt, nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi. Nghe theo lời ba mình, cô ta cố gắng nói vài lời: “Lâm tổng, anh xem có thể nể mặt ba em giảm bớt một số yêu cầu không? Nếu hôm nay anh giúp được ba con em, anh muốn em làm gì cũng được.” Cô ta vừa nói vừa tỏ ra lả lơi, ý bảo rằng chỉ cần Lâm Phong chịu nể mặt cho ba con cô ta cơ hội, thì cô ta nguyện lấy thân báo đáp, tùy ý anh giày vò.

Lâm Phong rất ghét kiểu con gái thế này, anh lạnh lùng: “Tôn tiểu thư nói quá lời rồi, tôi đã nể mặt hai người lắm mới đến đây. Còn về chuyện hợp tác làm ăn thuận mua vừa bán, tôi đây cũng không dồn ép ai cả.”

Tôn Hải biết có nói thế nào cũng không được, đành dứt khoát tung ra chiêu cuối. Miếng mồi ngon này, phải giành lấy cho bằng được. Nghĩ vậy, ông ta liền ra hiệu cho con gái mình.

Tôn Linh biết ý, đứng lên xin phép ra ngoài dặn dò đầu bếp chuẩn bị mang mấy món ngon lên.

Một lúc sau, Tôn Linh trở lại cùng với mấy người phục vụ.

Giang Hạo gật đầu với phục vụ, rồi nói nhỏ với Lâm Phong.

Lâm Phong cười khẽ, nhưng vẫn giữ điềm tĩnh như không có chuyện gì.

“Mấy món này trông cũng ngon đấy. Tôn tổng cũng có lòng quá rồi.” Anh vừa nói vừa lấy đũa gắp một ít thức ăn bỏ vào chén.

Hai cha con Tôn Hải nhìn thấy Lâm Phong có vẻ hứng thú với thức ăn mình chuẩn bị, vẻ mặt rất hào hứng. Tôn Hải còn cố ý gắp thêm mấy món “đặc biệt” vào chén Lâm Phong và Giang Hạo: “Lâm tổng và trợ lý Giang ăn nhiều vào nhé.”

Lâm Phong thản nhiên ăn, có vẻ rất ngon miệng. Hai cha con Tôn Hải nhìn nhau đắc ý, cho rằng kế hoạch đã thành công.

Nhưng Lâm Phong đã ăn xong từ lâu mà mãi vẫn không có phản ứng gì, cha con Tôn Hải bắt đầu hoang mang.

Lúc này Lâm Phong cảm thấy không cần phải tiếp tục diễn kịch nữa, trực tiếp vạch trần: “Tôn tổng và Tôn tiểu thư đang thắc mắc vì sao tôi ăn món cá nhiều như vậy mà vẫn tỉnh táo đúng không?”

Tôn Hải có vẻ chột dạ, nhưng vẫn tỏ ra không hiểu gì: “Lâm tổng nói vậy là sao?”

Lâm Phong nhếch môi, ra hiệu cho Giang Hạo mở lên đoạn video ghi lại cảnh Tôn Linh đang dặn dò phục vụ nhà hàng bỏ thuốc vào thức ăn.

“Ông còn muốn nói gì không?” Lâm Phong nở ra một nụ cười, nhìn thì bình thường, nhưng thực chất là nụ cười tử thần.

Tôn Hải biết không thể chối cãi nữa, nhưng vẫn tìm cách để cứu vãn, ông ta giả vờ như chính Tôn Linh bày ra mọi việc, còn bản thân mình không biết gì hết.

Ông ta bất ngờ tát Tôn Linh một bạt tay, tức giận mắng: “Tôn Linh, con điên rồi đúng không? Sao lại dám tự ý làm ra loại chuyện này?”

Tôn Linh bị mắng oan, còn bị đánh đau, rất uất ức nhưng vì Tôn thị, vì ba mình, vẫn cố gắng phối hợp: “Ba… Lâm tổng… em sai rồi… là do ái mộ anh… nhưng anh lại không đoái hoài đến em… em chỉ còn cách… còn cách hạ thuốc anh… muốn… muốn thành người phụ nữ của anh… Anh… là do em ngu ngốc… anh tha lỗi cho em…”

Tôn Hải cũng góp lời: “Lâm tổng, con gái tôi nhất thời dại dột, cậu niệm tình bỏ qua cho nó…”