Lâm Phong không muốn ở lại xem tuồng hát do hai con Tôn Hải diễn nữa, anh dứt khoát đứng lên: “Tôi ghét nhất ai tính kế lên tôi. Chuyện hợp tác coi như kết thúc tại đây.” Nói rồi anh một nước đi thẳng, mặc cho ba con Tôn Hải chạy theo níu giữ.
Mãi đến khi chiếc Porsche Panamera Turbo S đỏ rực rời đi, Tôn Hải và Tôn Linh mới thôi khóc lóc.
Giang Hạo nhìn qua kính chiếu hậu xe, trông thấy bóng dáng thẫn thờ của hai cha con Tôn Hải, cảm thán: “Lâm tổng quả nhiên tiên liệu hơn thần.” Giang Hạo thật nể phục Lâm Phong. Nếu không phải vừa rồi có sự chuẩn bị, thì e rằng hôm nay sếp và anh đã bị ăn thịt rồi.
Lâm Phong ung dung nhìn ra cửa kính xe: “Trước khi đến đây tôi đã tìm hiểu kỹ, cha con Tôn Hải vốn dùng chiêu bẩn này để lấy được hợp đồng.”
Có điều, hôm nay xui cho họ, khi mà người họ giở trò là anh. Và nhà hàng vừa rồi, lại chính là nhà hàng do anh vừa thu mua lại.
Anh đã dặn dò nhân viên trước đó, rằng đừng xem anh như ông chủ và phối hợp báo cáo nhất cử nhất động của cha con Tôn Hải cho anh biết. Nhân viên của anh, đương nhiên có cho bao nhiêu tiền cũng không dám qua mặt ngay dưới mi mắt anh rồi.
Loại người như Tôn Hải, anh vốn không có ý định muốn hợp tác, nhưng lại muốn lợi dụng ông ta một chút. Tôn thị cũng là công ty có tiếng tăm, dựa vào Tôn thị, giá trị công ty anh càng được nâng cao.
Nhưng ngay cả anh cũng dám tính kế, thì đúng là quá ngu xuẩn. Bao nhiêu năm qua anh lăn lộn trên thương trường, trải qua bao nhiêu chuyện, gặp bao nhiêu loại người, chút chuyện này sao có thể qua mắt được anh.
Có điều, Tôn Hải làm anh phải mở rộng tầm mắt, khi có chuyện liền một đường đổ hết cho con gái mình. Khả năng diễn xuất này nên đi làm diễn viên!
Rõ ràng là ý ông ta, muốn chuốc thuốc kích thích, muốn anh mất kiểm soát rồi phát sinh loại chuyện đó với Tôn Linh, như vậy thì dễ dàng thao túng anh. Nhưng lại đổ hết cho Tôn Linh. Ông ta cứ nghĩ anh không có mắt nhìn à? Anh đã thấy ông ta ra hiệu cho con gái mình nhiều lần
Tiếc là làm gì cũng chỉ là trò hề trong mắt anh. Qúa ngu xuẩn rồi! Dù anh có bị mất tỉnh táo đi nữa, cũng không tùy tiện lên giường với người khác, loại như Tôn Linh, thì càng không có cửa để anh ngó tới.
Trong lòng anh chỉ có duy nhất một người phụ nữ là Má lúm nhỏ của anh, dù tỉnh hay say, thì cô luôn là sự lựa chọn ưu tiên nhất, cũng luôn là ngoại lệ duy nhất.
Nghĩ đến cô, anh lại thấy nhớ, liền dặn dò Giang Hạo: “Đến tiệm trà sữa gần đại học TH thì dừng lại một chút, tôi muốn mua cho Giai Giai.”
“Tôi biết rồi Lâm tổng.” Giang Hạo đã quen với việc sếp nhà mình đi đâu làm gì cũng nhớ đến bạn gái đại nhân. Anh thường hay mua mấy món cô yêu thích về dỗ dành cô, chuyện này diễn ra như cơm bữa rồi.
Lâm Phong đã về đến nhà. Di Giai vui vẻ ra cửa đón anh: “Anh đã về, có mệt không anh?” Lâm Phong nhìn thấy Di Giai thì mọi việc bực dọc đều tan biến. Anh ôm cô gái nhỏ nhà mình vào lòng, dịu dàng hôn lên trán cô: “Nhìn thấy em liền hết mệt.” Di Giai bật cười: “Em có năng lực này nữa à?” Lâm Phong cầm tay Di Giai, véo chiếc mũi nhỏ của cô: "Đúng là vậy, tuy nhiên em còn có thể làm tốt hơn như thế.” Di Giai nghịch ngợm hôn chụt lên môi Lâm Phong: “Thế này thì công dụng gấp đôi đúng không hì hì.”
“Còn có thể phát huy hơn thế nữa, muốn anh chỉ em không?” Lâm Phong nói với vẻ mặt đầy ám muội.
Di Giai biết rõ cái con người này lại nói những chuyện không trong sáng nữa, cô mắng: “Anh đứng đắn lại cho em. Cơ mà buổi chiều anh không đến công ty sao?”
"Không có việc gì quan trọng nên về nhà với em. Anh có mua trà sữa và bánh kem trái cây cho em đây.”
Di Giai nhìn ly trà sữa và hộp bánh kem trên tay Lâm Phong, tâm tình rất vui vẻ: "Cũng may lúc nãy em ăn trưa rất ít, chắc là linh cảm anh sẽ mua mấy thứ này cho em.” Vừa nói cô vừa nắm tay anh đi đến chỗ sofa.
Lâm Phong nhìn Di Giai ăn bánh kem, khẽ vuốt tóc cô, hỏi: "Em có muốn biết anh vừa gặp phải chuyện gì không?”
Di Giai rất quan tâm: "Có việc gì vậy anh?”
Lâm Phong kể lại việc suýt chút thì bị cha con Tôn Hải tính kế cho Di Giai nghe.
Nghe xong, Di Giai thở hắt ra: “May mà anh cơ trí, nếu không em phải mất bạn trai vào tay người khác rồi.” Cô lại dặn dò: “Sau này anh nhớ phải cẩn thận hơn, nếu thấy không ổn thì đưa em đi cùng, em giúp anh diệt trà xanh.”
Lâm Phong bật cười: “Được, anh sẽ đưa em theo.”
Di Giai hài lòng, đoạn chợt nhớ ra mình cũng có việc kể với anh: “Em cũng có chuyện này, đảm bảo anh sẽ bất ngờ.”
“Chuyện gì?”
“Hà Nhi và Lục Huy đang hẹn hò, bất ngờ lắm đúng không?”
Lâm Phong gật đầu, cũng cảm thấy có chutx kinh ngạc khi nghe chuyện này.
Di Giai cười, chính cô cùng hội chị em cũng một phen bất ngờ đây.
Hai người đó cứ như chó với mèo, gặp là caic nhau. Còn từng chê bai đối phương, cũng khẳng định chắc nịch là không có chuyện nảy sinh tình cảm.
Vậy mà cuối cùng cũng không thoát được lời nguyền ghét của nào trời trao của đó ha ha.
Theo như sự truy vấn của Di Giai và hội chi em, Hà Nhi đã khai hết toàn bộ sự việc.
Chuyện là Hà Nhi đột nhiên từ ghét ghét thành thương thương với Lục Huy lúc nào không hay. Mặc dù hay đấu đá nhưng anh vẫn luôn quan tâm cô, còn luôn đứng ra che chở khi có người ức hiếp cô. Dần dà, cô phát hiện trái tim mình rung động, nhưng là con gái làm sao chủ động mở miệng. Lại thêm trước đó cô từng rất mạnh miệng, thì lại càng không thể nói ra, nếu không sẽ mất mặt chết.
Hà Nhi vẫn duy trì thái độ bình thường với Lục Huy, còn nói với anh rằng mình được một đồng nghiệp nam tỏ tình, cốt là muốn thử phản ứng của Lục Huy thế nào.
Thế là, Lục Huy tối đó lập tức phóng như bay đến nhà cô. Chưa kịp để cô phản ứng, đã nói một tràng. Nào là cô không được nhận lời tỏ tình của ai, nào là anh không cho phép, nào là không được dễ dàng tin tưởng ai.
Hà Nhi còn hỏi anh là gì mà ngăn cấm cô, còn nói cho phép với không, thì Lục Huy cuối cùng cũng chịu nói ra, rằng anh thích cô, cho nên không cho phép cô ở bên ai khác.
Hà Nhi lúc đó đơ cả người, không dám tin vào những gì mình nghe. Mãi đến khi bị Lục Huy bất ngờ cướp đi nụ hôn đầu thì mới biết những gì diễn ra là thật.
Vậy là hai người cứ thế thành một đôi!
"Anh thấy không, bạn bè chúng ta ai cũng có đôi có cặp hết. Phù sa không chảy ruộng ngoài ha ha.” Nhắc đến bạn bè, Di Giai lại càng hào hứng nói tiếp: “Đúng rồi, ngày mai cuối tuần quay về thành phố B, chúng ta đi thăm anh họ và chị dâu đi.”
Di Giai bây giờ phải gọi Giai Ý là chị dâu. Bởi cô ấy và anh họ cô đã đăng ký kết hôn rồi. Vốn dĩ hai người họ còn định tổ chức đám cưới, nào ngờ đùng một cái Giai Ý có em bé, vậy là đám cưới phải hoãn lại chờ đến khi em bé được sinh ra.
Nhắc đến chuyện Giai Ý và Cao Vĩnh Gia kết hôn, Lâm Phong càng thêm không vui trong lòng. Rõ ràng là bọn họ quen nhau sau anh và Di Giai, vậy mà lại kết hôn trước, đến cả em bé cũng có rồi. Anh cảm thấy bản thân mình thật thất bại.
Thật ra không phải anh không muốn sớm kết hôn với Di Giai, mà là vì có nhiều chuyện xảy ra quá.
Vốn dĩ định tốt nghiệp đại học sẽ cầu hôn cô, nhưng lúc ấy công ty còn chưa ổn định, mà cô lại học thêm văn bằng hai. Anh không muốn áp lực cô, nên mới tạm hoãn chuyện kết hôn.
Sau đó cô học xong, công ty lại có thêm nhiều việc cần lo, còn xảy ra chuyện với Tần Cảnh.
Mà cô cũng không muốn anh một lúc bận lòng nhiều việc, nên lúc nào cũng nói với anh lấy sự nghiệp làm trọng trước, dù gì cả hai cũng còn trẻ, cô chờ anh thêm mấy năm cũng không sao. Quan trọng là cô muốn anh sống với lý tưởng của mình, giấc mơ của mình.
Cô còn nói với anh, cô cũng không muốn kết hôn sớm, cô muốn đến mùa đông năm hai mươi sáu tuổi mới khoác lên mình chiếc áo cưới.
Cho nên, anh đành chờ thêm thời gian. Anh cũng muốn cố gắng thêm, cho cô những thứ tốt hơn nữa. Cũng là để anh có thời gian sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cho cô.
Bây giờ, anh đã có được mọi thứ mình muốn rồi, công ty ngày càng vững mạnh và phát triển, tiền tài địa vị anh đều không thiếu, việc dời trụ sở về thành phố B cũng đã lo liệu xong.
Ngay cả nhà, anh cũng đã âm thầm xây dựng xong. Bây giờ chỉ thiếu bước cùng cô xác lập quan hệ vợ chồng.
Nghĩ đến đây, anh rất nôn nóng, trong lòng nảy sinh nhiều ý tưởng. Lần này anh nhất quyết đưa bằng được người đến cục dân chính, không thể trì hoãn nữa.