Do năm mới được nghỉ một tuần, khi chúng tôi gặp lại đều hi vọng thời gian hai người ở bên nhau lâu hơn một chút, lâu hơn một chút.
Bạch Tự đưa tôi đến cổng tiểu khu như thường lệ.
Tôi bị anh ôm vào lòng, không xem ai ra gì mà áp vào vành tai tôi, hơi thở ấm áp anh nói nhỏ “Nhớ anh không?”
Tôi cố tình trêu chọc anh “Không nhớ.”
“Hửm?”
Anh vùi đầu vào cổ tôi.
Tóc của anh cào vào cổ tôi có hơi ngứa, tôi không chịu được muốn đẩy anh ra.
Nhưng anh không cho tôi giãy giụa, càng ôm chặt tôi hơn, giống như anh không nhận được đáp án mình hài lòng là không chịu buông ra vậy đó.
“Không nhớ anh thì nhớ ai?”
Thật sự tôi rất nhột rồi, đầu hàng chịu thua cố ý nũng nịu với anh “Làm ơn làm ơn, mấy ngày trước em đều mê mang qua ngày, còn không phải là vì nhớ anh trai nhớ đến mê mang luôn rồi sao.”
Nếu như là trước đây có đánh chết tôi cũng không bao giờ nói ra loại lời này.
Nhưng dường như đối với Bạch Tự tôi luôn có rất nhiều sự ngoại lệ.
Nói thật nó rất hữu dụng, khóe miệng của anh đã bắt đầu cong nhẹ.
Anh bọc tôi trong áo khoác, giúp tôi chặn khí lạnh từ xung quanh thổi vào.
Thơm thơm, ấm áp, tôi không chịu được cọ cọ vào nó.
“Đừng làm loạn, cũng đừng tùy tiện gọi tên thân mật.”
Tôi giả vờ không hiểu “Xưng hô thân mật? Anh Bạch Tự, chồng hay là cục cưng?”
Nhịp tim anh đập rất nhanh.
Bỗng nhiên tôi phát hiện tôi giống như tra nữ trong tuyển thuyết đốt lửa khắp nơi.
Anh cười cười, xoa nhẹ vào đầu tôi “Thật sự không có biện pháp gì với em mà.”
Bất chợt tôi có cảm giác thắng lợi trong lòng, cũng không kìm được bật cười.
“Xưng hô thân mật cũng chỉ được phép nói với anh thôi.”
“Haha, được nha, anh Bạch Tự.”
Ánh mắt của anh nhìn tôi dường như không còn đơn thuần nữa, làm tim tôi đập thình thịch thình thịch.